"Cố đạo hữu, chắc hẳn nơi đây có chỗ chuyên dùng để tỷ thí? Ta e rằng phải mượn một chút." Hàn Lập quay lại hỏi hôi bào lão giả.
"Đương nhiên có, Đâu Nguyên các đã tạo ra một không gian riêng bằng cách lợi dụng khe không gian. Ở đó, ngay cả những tranh đấu giữa tu sĩ Hợp Thể kỳ cũng không ảnh hưởng đến bên ngoài. Nếu hai vị đạo hữu muốn luận bàn thì hoàn toàn không thành vấn đề." Cố lão giả trả lời ngay sau khi ngẩn ra.
Kim Việt thiền sư thấy Hàn Lập chỉ cần nói vài câu để quyết định “ba kích xong chuyện”, khóe miệng liền co quắp. Mặc dù họ đã nghe từ miệng Ngân Quang tiên tử rằng thần thông của Hàn Lập vượt xa các tu sĩ cùng giai, thậm chí ngay cả tôn giả Ma tộc cũng đã bị hắn liên tiếp tiêu diệt, nhưng nếu chỉ cần công kích ba lần thì rõ ràng Thanh Long thượng nhân vẫn có thể đỡ được. Nếu không, trưởng lão Cửu Tinh tông mới gia nhập Thiên Uyên thành này chỉ có thể nói là hư danh, trưởng lão hội cũng không cần phải mạo hiểm đắc tội với Hàn Lập để tiếp tục che chở hắn.
Kim Việt thiền sư nhanh chóng suy nghĩ đến mối quan hệ lợi hại, định khuyên thêm vài câu nhưng khi thấy không có hiệu quả, chỉ có thể cười khổ rồi không nói gì nữa. Về phần Ngân Quang tiên tử thì có chút thiên về Hàn Lập, còn Cố lão giả thì giữ thái độ trung lập, không muốn đắc tội với cả hai bên, vì vậy quan điểm nêu ra cũng khác nhau.
Cuối cùng, những người liên quan, dưới sự dẫn dắt của Cố lão giả, đều hướng ra ngoài cửa. Tuy nhiên, ngay khi vừa bước ra ngoài, Hàn Lập bỗng quay lại nhìn đám người Tiểu Hồng, thản nhiên nói: "Ngày mai vào lúc này, nếu ta không thấy các ngươi thì... hắc hắc, chắc các ngươi cũng biết kết quả rồi!"
Nói xong, hắn không quan tâm đến đám người này nữa mà trực tiếp đi ra ngoài, còn nhóm Tiểu Hồng thì trong lòng run sợ không thôi, không ai dám mở miệng nói gì. Đám người Kim Việt thiền sư thì như không nghe, không nhìn thấy, đều cùng nhau rời đi.
Thanh Long thượng nhân mặc dù sắc mặt không thay đổi, chỉ nhìn thoáng qua họ, nhưng cũng không nói gì, chỉ một mạch đi ra ngoài đại sảnh.
"Tiểu tiên tử, mấy người chúng ta phải làm sao bây giờ? Thanh Long tiền bối có vẻ không định che chở chúng ta! Phải làm sao bây giờ?" Một tu sĩ Yêu tộc, mặt đầy lông, thấy Hàn Lập biến mất ngoài đại môn, liền khóc lóc thảm thiết hỏi Tiểu Hồng.
"Không sai, điều này không giống như lúc trước đạo hữu nói. Khi đó, tiên tử đã thay Thanh Long tiền bối xuất hiện khuyên nhủ ta, nói rằng Hàn tiền bối đã chết, hơn nữa cho dù có trở lại thì mọi chuyện cũng đều do Thanh Long tiền bối quyết định, tuyệt không liên quan đến chúng ta. Hiện tại, cần phải làm rõ điều này!" Một tu sĩ Nhân tộc khác cũng vội vàng hỏi.
Mấy người khác dù không nói gì nhưng ai nấy đều nhìn Tiểu Hồng, như thể đều coi nàng là chủ.
"Hừ, các ngươi nghĩ rằng ta có thể thoát khỏi trách nhiệm sao? Lúc trước, Thanh Long tiền bối cũng đã hứa hẹn với ta như vậy. Ta chỉ chuyển lời của hắn mà thôi. Ta làm sao biết được ông ấy lại kiêng kỵ người này đến vậy, thậm chí ngay cả một chút dũng cảm để che chở chúng ta cũng không có. Dù sao, chúng ta cũng đều là người có thân phận, người nọ dù có thần thông cao cỡ nào cũng không thể chỉ bằng một chưởng mà giết chúng ta đi được. Nhưng ngày mai, có lẽ một chút đau khổ thì khẳng định là không thể tránh khỏi." Sắc mặt Tiểu Hồng khôi phục chút sắc thái, nghe những người khác chất vấn, ngọc dung trầm xuống, tức giận trả lời.
"Ngày mai chúng ta nhất định phải đến động phủ Hàn tiền bối sao?" Một người mặt mày âm trầm, có chút chần chừ hỏi.
"Hừ, ta khuyên các ngươi tốt nhất là không nên bỏ trốn. Nếu thực sự làm như vậy, người nọ đã có lý do để giết chúng ta. Đến lúc đó, cho dù trưởng bối có ra mặt thì cũng khó mà bảo vệ chúng ta." Tiểu Hồng hừ một tiếng, nhắc nhở.
"Tiểu đạo hữu nói rất đúng! Hắn để chúng ta rời đi như vậy, chắc hẳn đã hạ thần niệm ấn ký lên người chúng ta, nếu muốn chạy trốn thì thật sự là tự tìm đường chết. Hơn nữa, Thiên Uyên thành đã bị đại quân Ma tộc bao vây từ lâu, cho dù muốn rời đi, thì cũng không biết đi đâu? Ngày mai phải thành thật đến thỉnh tội! Tại hạ muốn báo cáo chuyện này với một vị trưởng bối, xin phép cáo từ." Một tu sĩ tương đối lớn tuổi thở dài, sau khi ôm quyền liền lo lắng rời đi.
Những người còn lại sau khi nhìn nhau vài lần cảm thấy không còn chọn lựa nào khác, cũng chỉ có thể lo lắng rời đi. Chẳng mấy chốc, cả đại sảnh chỉ còn lại một mình nữ tử Tiểu Hồng.
Nàng đứng đó ngẩn người một lúc lâu, sắc mặt liên tục thay đổi từ phẫn nộ chuyển sang sợ hãi, nhưng cuối cùng cũng bất đắc dĩ mà rời đi. Về phần những người khác, khi trở về, người thì chuẩn bị lễ vật, người thì nhờ vả lẫn nhau, quyết định hoàn toàn khác nhau.
Lúc này, nhóm Hàn Lập dưới sự dẫn dắt của hôi bào lão giả đã tới thính đường ở tầng cao nhất của lầu các. Nhìn pháp trận nhỏ bố trí giữa thính đường, ánh mắt Hàn Lập có chút chớp động. Cố lão giả không chần chừ, bước đến trước pháp trận, hai tay liên tục đánh ra mấy đạo pháp quyết rất huyền diệu. Các pháp quyết biến thành linh quang chớp lóe, lập tức nhập vào trong pháp trận. Một khắc sau, tiếng "vù vù" xé gió vang lên, cả tòa pháp trận được kích hoạt.
Cố lão giả mới quay lại, vui vẻ nói với mọi người: "Thông qua truyền tống trận này, có thể trực tiếp tiến vào nơi tỷ thí. Mấy vị đạo hữu cùng đi thôi, pháp trận này đủ để một lần truyền tống chúng ta vào trong phiến không gian ấy."
"Vậy thì, Hàn mỗ không khách khí." Hàn Lập mỉm cười, thân hình chớp một cái liền quỷ dị xuất hiện ở trung tâm pháp trận. Với thần thông hiện tại của hắn, khe không gian loại nhỏ này không thể vây khốn được hắn, vì vậy trong lòng hắn hoàn toàn không có chút e ngại nào. Thanh Long thượng nhân dường như không muốn kém cạnh, mặc dù sắc mặt âm u, nhưng y cũng phất tay áo, linh quang quanh thân bùng phát, hóa thành một đoàn thanh quang bay vào trong pháp trận.
Khi thấy hành động của hai người Hàn Lập, Kim Việt thiền sư chỉ có thể lắc đầu theo sau. Băng Phượng nhíu mày, cũng đi qua. Hôi bào lão giả và Ngân Quang tiên tử là người cuối cùng bước vào pháp trận. Trong nháy mắt khi tiến vào, lão giả lập tức thúc dục pháp quyết. Pháp trận phát ra một tầng ngũ sắc hà quang, nhanh chóng vây mọi người vào trong. Hàn Lập cảm thấy cảnh sắc bốn phía hơi mơ hồ một thoáng rồi đã tới một nơi xa lạ.
Ánh mắt hắn đảo qua khắp nơi, thu vào cảnh vật gần đó. Không gian trước mắt không nhỏ, rộng khoảng mấy ngàn mẫu, bốn phía không giống như khe không gian bình thường, cũng đều là vách ngăn không gian mờ ảo nhưng ở trung tâm có một đài cao đường kính hơn trăm trượng. Bề mặt đài cao chớp động linh quang mờ nhạt, chứng tỏ đã trải qua cấm chế gia cố đặc biệt, xung quanh có mấy chục cột đá cao mấy chục trượng đứng vững.
Những cột đá này có bề mặt khắc hoa văn tinh xảo, mỗi cột đều có một viên cực phẩm linh thạch khảm vào, trông rất tinh xảo. "Hỗn Thiên Lưỡng Nghi trận! Cổ huynh, ngươi đã tốn không ít công sức a! Có pháp trận này bảo vệ, cho dù tu sĩ cấp bậc như chúng ta đánh nhau thì cũng khó ảnh hưởng đến những người bên ngoài." Ngân Quang tiên tử nhìn một cái liền nhận ra bố trí xung quanh, có chút giật mình nói.
Kim Việt thiền sư cũng lộ ra vẻ ngoài ý muốn. "Ha ha, chỉ là chút thủ đoạn mà thôi, đừng khiến mấy vị đạo hữu chê cười. Tại hạ thỉnh thoảng cũng thử nghiệm chút thần thông công pháp nên mới bố trí nơi này." Dù hôi bào lão giả rất khiêm tốn nhưng trong mắt không nhịn được lộ ra một tia đắc ý. Cấm chế bố trí nơi đây đúng là đã tốn không ít tâm tư của hắn.
Hàn Lập sau khi híp mắt nhìn một lúc, không nói hai lời, bắt đầu bắt quyết. Thanh quang nổi lên, hóa thành một đạo thanh hồng chói mắt bay lên đài cao. Đến giữa không trung, linh quang thu lại, thân hình Hàn Lập hiện ra, không một chút hoang mang, lạnh nhạt nói với Thanh Long thượng nhân: "Thanh Long đạo hữu, nếu đã tới sao còn không lên đài? Còn chờ đến bao giờ nữa?"
Sắc mặt Thanh Long thượng nhân trầm xuống, hừ lạnh một tiếng, chân nhấc lên bước về phía trước, một cổ thanh khí bao phủ lấy thân hình hắn, phiêu dật hướng đài cao bay lên rồi dừng lại giữa không trung đối diện với Hàn Lập. Nếu không phải thần sắc hắn âm trầm như băng thì cũng rất giống như tiên nhân phiêu nhiên xuất trần.
Cố lão giả bên cạnh thấy cảnh này, không dám chậm trễ, một tay vừa lật, một cái ngân sắc ngọc bàn hiện ra rồi ném hướng đài cao. Ngọc bàn chớp lên một cái, hóa thành một ngân sắc quang cầu lơ lửng giữa không trung. Lúc này, lão giả mới dùng tay chỉ một cái, đồng thời miệng lầm bầm niệm chú. Ngay sau đó, từng đạo "ầm ầm" bạo liệt phát ra, những cột đá xung quanh phát ra quang mang chói mắt, đồng thời đỉnh cột đá chợt lóe linh quang phun ra các loại quang trụ, tập hợp với ngân sắc quang cầu do ngọc bàn biến thành.
Chỉ trong một khắc, ngân sắc quang cầu nổ bung ra, trong vô số ngân quang chớp động hóa thành một màn hào quang dày đặc, bao phủ toàn bộ đài cao. Bề mặt quang mạc không những phát ra ngân quang chói mắt mà còn có vô số phù văn màu trắng sữa tuôn ra, tạo ra một vẻ thần bí vô cùng.
"Tốt lắm, cấm chế đã hoàn thành. Hiện tại cho dù hai vị đạo hữu đánh nhau đến long trời lỡ đất bên trong thì cũng không có bao nhiêu ảnh hưởng." Hôi bào lão giả thở dài một hơi, sau khi thu pháp quyết lại liền quay đầu nói với Kim Việt thiền sư.
"Đã làm phiền Cố thí chủ rồi. Hy vọng hai vị đạo hữu chỉ luận bàn mà không cần phải ra tay, nếu không thật sự sẽ tổn thương đến hòa khí đôi bên." Kim Việt thiền sư cảm ơn một tiếng nhưng lại có chút lo lắng nói.
"Đại sư yên tâm, nếu chỉ là ba kích thì Thanh Long đạo hữu vô luận thế nào cũng có thể đỡ được. Chỉ có điều, hai vị đạo hữu chắc chắn sẽ vận dụng thực lực chính thức, nếu chúng ta có thể tận mắt chứng kiến cũng xem như được mở rộng tầm mắt! Đặc biệt là vị Hàn đạo hữu kia, nghe nói đã có vài tên tôn giả Ma tộc chết dưới tay hắn, lão phu đối với thần thông của hắn càng thêm hứng thú." Cố lão giả cười nói.
"Hy vọng là như vậy!" Kim Việt thiền sư sau khi niệm một câu phật hiệu thì thở dài nói. Còn về phần Băng Phượng, nàng nhìn Hàn Lập trong quang mạc, trong lòng không khỏi có phần lo lắng.
"Đạo hữu đã chuẩn bị xong chưa, Hàn mỗ ra tay đây!" Hàn Lập nhìn Thanh Long thượng nhân phía đối diện, khi sắc khí lộ ra, bỗng nhiên lạnh lùng nói. Cùng lúc đó, hắn nắm chặt hai tay, tiếng sấm vang lên! Kim sắc điện quang từ hai cánh tay chớp lóe bắn ra, vô số điện hồ to lớn tuôn ra sau đó ngưng tụ hóa thành hai kim sắc điện mãng phóng lên cao, giương nanh múa vuốt, thanh thế cực kỳ kinh người!
Trong chương truyện, Hàn Lập đề nghị tổ chức một cuộc tỷ thí trong không gian riêng biệt của Đâu Nguyên các. Các nhân vật như Kim Việt thiền sư và Ngân Quang tiên tử bày tỏ sự lo lắng về khả năng của Hàn Lập khi so tài với Thanh Long thượng nhân. Khi các tu sĩ và Tiểu Hồng bàn bạc về sự an toàn của mình, Hàn Lập tự tin vào sức mạnh của mình và chuẩn bị bước vào trận đấu, trong khi không khí dần căng thẳng. Cuối cùng, một pháp trận được kích hoạt và cuộc đối đầu bắt đầu với sự chú ý của tất cả mọi người.
Trong chương này, Hàn Lập gặp lại Kim Việt thiền sư, Thanh Long thượng nhân và Cố đạo hữu, cùng bàn bạc về quan hệ giữa các tu sĩ. Mâu thuẫn giữa Hàn Lập và Thanh Long nảy sinh, dẫn đến một vụ tranh cãi có thể xảy ra xung đột. Kim Việt thiền sư cố gắng hòa giải nhưng tình hình căng thẳng khi Hàn Lập đề xuất thử thách trực tiếp với Thanh Long. Cuộc tỷ thí này hứa hẹn sẽ quyết định không chỉ vì danh dự mà còn cho ổn định trong Thiên Uyên thành trước mối đe dọa từ Ma tộc.