Bóng kiếm màu xanh thoạt nhìn có vẻ bình thường, nhưng khi quan sát kỹ, người ta sẽ nhận ra rằng ảo ảnh của kiếm được tạo ra bởi một ký hiệu lục sắc lớn khoảng một tấc. Ký hiệu này hoàn toàn khác biệt với những loại khác, mỗi cái đều xanh biếc mênh mông, bên ngoài được hình thành từ những dáng vẻ kim ngân lưỡng sắc, mà ánh sáng chớp động liên tục khiến cả không gian xung quanh như bị biến dạng.

Tất cả nguyên khí từ thiên địa dường như đều tụ về Hàn Lập để điên cuồng chảy vào ký hiệu như một chiếc thùng không đáy. Ảo ảnh của kiếm ban đầu hơi mờ nhạt, nhưng dần dần, với tốc độ mà mắt thường có thể thấy, nó đã từ từ định hình thành thực thể.

“Không thể nào, đó là Huyền Thiên Chi Bảo!”

Lời này không phải từ miệng Bảo Hoa phát ra, mà đến từ một nam thanh niên mặc áo bào đen ở phía bên kia, người đang hoảng sợ đến thất thần với vẻ mặt đầy nghi hoặc.

“Nhìn vào khí tức tỏa ra, không chỉ là bảo vật cấp Huyền Thiên mà dường như uy lực còn vượt trội hơn cả Hắc Ma Chủy của ngươi. Khi mới thức tỉnh, ta đã nghe nói trong Linh giới xuất hiện một kiện Huyền Thiên Trảm Linh Kiếm đứng thứ ba, nhưng chưa có tộc nào tìm thấy, nếu đúng như vậy thì đây chắc hẳn chính là vật đó. Xem ra mọi người đều đã xem nhẹ nhân tộc rồi.”

Ánh mắt của Bảo Hoa chớp động, lần đầu tiên nàng thể hiện sự nghiêm trọng.

“Không đúng. Nếu nhân tộc có được bảo vật cấp Huyền Thiên, thì sao lại giao cho một gã tu sĩ Hợp Thể bảo quản? Nếu không đạt đến tu vi Đại Thừa, thì việc khởi động Huyền Thiên Chi Bảo chẳng khác nào nằm mơ.”

Nguyên Yểm Thánh tổ không khỏi lắc đầu nguầy nguậy.

“Không thể khởi động? Vậy thì dị tượng trên tay hắn là gì? Hắn dựa vào đâu để có thể ngăn cản Liên Hoa Chỉ của ta?”

Bảo Hoa Thánh tổ ban đầu hơi suy tư, nhưng sau đó lại cười lạnh: “Có thể hắn chỉ mượn một chút khí tức của Huyền Thiên Chi Bảo để phô trương thanh thế mà thôi.”

Nguyên Yểm Thánh tổ nhíu mày, có phần nghi ngờ nói: “Ta cũng có chút hoài nghi về khả năng này. Hay là Nguyên Yểm đạo hữu có hứng thú thử một lần?”

Bảo Hoa Thánh tổ đột nhiên mỉm cười hỏi.

“Hắc hắc, bây giờ Bảo Hoa đạo hữu lại muốn đẩy phiền phức từ người này lên vai ta. Nếu muốn xem bời xem là thật hay giả thì đạo hữu cứ việc xuất thủ, ta thực sự không có chút hứng thú nào.”

Nam thanh niên áo bào đen cười lạnh, thẳng thừng từ chối.

“Xem ra Nguyên Yểm đạo hữu đã có ý định buông tha cho người này. Vậy thì đạo hữu sẽ không ở phía sau ta mà động chân động tay gì chứ?”

Bảo Hoa hừ nhẹ một tiếng hỏi.

“Yên tâm đi, nếu Bảo Hoa đạo hữu muốn ra tay với người này thì cứ việc, ta tuyệt đối sẽ không xen vào.”

Nguyên Yểm Thánh tổ cười quái dị, vô cùng kiên quyết trả lời.

“Tốt! Ta cũng tin ngươi sẽ không lật lọng, vậy hãy để ta thử xem người này có thể thực sự kích phát được Huyền Thiên bảo vật hay không!”

Áo bào trắng của nữ tử khẽ lay động, từ từ nhìn xuống. Ngay sau đó, hai tay nàng chà xát, cánh hoa hồng nhạt trong tay chợt lóe rồi tan mất, nhưng khoảng không giữa hai bàn tay trở nên quay cuồng, một cành cây dài nhỏ màu hồng nhạt từ từ hiện lên.

Bảo Hoa phất nhẹ một tay, cành cây đột nhiên hiện ra trên đầu ngón tay, rồi hướng về phía Hàn Lập ở xa mà bắn tới. Chỉ trong chốc lát, khắp nơi trong phạm vi vài dặm không gian như biến sắc, vô số đóa hoa màu hồng nhạt từ trong hư không bất ngờ hiện ra rồi lại không hề báo trước, lóe lên rồi biến mất.

Hàn Lập đứng ở xa, lập tức biến sắc khi thấy từ không trung hắt lên từng đám quang hà màu hồng nhạt, tiếp theo là vô vàn đóa hoa kỳ dị hiện ra, tất cả đều hóa thành từng khẩu tiểu kiếm trong suốt bay về phía hắn.

Trong khoảnh khắc, âm thanh âm ầm của gió nổi lên, khắp bầu trời như biến thành vô vàn mũi nhọn màu hồng nhạt.

Hàn Lập đứng giữa cảnh này, hai mắt trở nên nghiêm trọng nhưng không hề tỏ ra e ngại, trái lại, hắn hít vào một hơi thật sâu rồi trong miệng lẩm bẩm một tràng chú ngữ khó hiểu.

Ảo ảnh màu xanh biếc kia lóe lên phát ra từng trận âm thanh vù vù, rồi nhanh như chớp bay trở lại vào lòng bàn tay của Hàn Lập.

Tiếp theo, một đạo hư ảnh của một kiếm khổng lồ màu xanh thẫm dài hơn trăm trượng trên cánh tay Hàn Lập phát ra, cao đến tận đám mây. Từng cỗ kiếm khí khổng lồ không thể tưởng tượng từ thân hình hắn phát ra bốn phía.

Toàn thân Hàn Lập như bị lục sắc kiếm ảnh bao phủ. Vô số tiểu kiếm màu hồng từ trên không đánh tới phát ra từng tràng va chạm nặng nề liên miên, nhưng tất cả đều như tuyết gặp nắng xuân mà tan biến trong ánh sáng thanh quang, không hề làm tổn hại đến tấm màn kiếm ảnh màu xanh chút nào.

Nữ tử áo trắng thấy một cảnh này thì ngược lại không hề biểu lộ sự kinh ngạc, mà chỉ không chút cảm xúc cầm lấy cành cây trong suốt, nhẹ nhàng phẩy xuống.

Lập tức, đám tiểu kiếm màu hồng giữa không trung như mưa bị gió lốc cuồng trướng lên, rồi ngàn vạn đạo nhất tề hóa thành một cơn lốc kiếm, hướng về phía tấm màn màu xanh chém tới.

Dù kiếm mạc màu xanh ẩn chứa uy lực vô cùng lớn, nhưng mỗi đóa hoa biến thành tiểu kiếm trong suốt này cũng không phải loại phi kiếm bình thường có thể sánh được.

Một trận hào quang chói mắt cùng vô số tiếng nổ vang lên liên tục, ngay cả khi kiếm mạc màu xanh do Huyền Thiên Chi Bảo tạo ra cũng không khỏi phát ra những chấn động nhẹ.

Lúc này, khóe miệng Bảo Hoa khẽ nhếch lên, rõ ràng đang mỉm cười. Nàng lúc này vô cùng chắc chắn rằng đối phương chỉ có thể sử dụng một chút khí tức của Huyền Thiên Chi Bảo thôi, tuyệt đối không thể chống đỡ thêm một màn công kích như vừa rồi của nàng.

Dù sao thì trong công kích vừa rồi, nàng đã sử dụng một tia chân nguyên trong đó, nếu so với một kích chân chính của Huyền Thiên Chi Bảo thì không kém hơn bao nhiêu.

Đứng trong kiếm mạc màu xanh, Hàn Lập thấy mọi cảnh tượng này, trong lòng không khỏi cười khổ. Nhưng sau đó, sắc mặt hắn trầm xuống, bàn tay hướng về thiên linh vỗ nhẹ, một cái kim sắc nguyên anh từ đó nhất thời bay ra.

Nguyên anh có khuôn mặt nhỏ nhắn giống hệt Hàn Lập, đang tỏ ra rất nghiêm trọng, một tay cũng bấm niệm pháp quyết. Bốn phía lại có hơn mười khẩu tiểu kiếm dài khoảng một tấc xoay quanh, che kín toàn thân.

Cùng lúc đó, từ thân hình Hàn Lập phát ra từng tiếng chim hót, sau đó là năm đạo kim quang bay ra, lóe lên rồi biến ảo thành các loại hư ảnh như cự viên, chân phượng, ngân bằng, khổng tước, kim long. Mỗi loại con lớn tầm năm trượng, xoay tròn xung quanh Hàn Lập.

Nguyên anh không chút do dự, đồng thời vẫy tay ra bốn phía. Ngay lập tức, năm đạo chân linh hư ảnh bay tới, nhập vào thân hình của nguyên anh.

Một tiếng nổ vang!

Nguyên anh vốn đang màu vàng nhạt bỗng chốc trở nên chói mắt rực rỡ, nhưng sau khi kim quang tan đi, bóng dáng của cả nguyên anh lẫn thân hình Hàn Lập đều quỷ dị biến mất. Thay vào đó là một thân người cao lớn có ba đầu sáu tay.

Toàn thân, bất kể da thịt hay gương mặt, đều được bao phủ bởi một tầng vảy màu vàng kim sáng lấp lánh. Trên cái đầu ở giữa hiện ra một cái sừng xanh và một cái nhãn châu tối đen quỷ dị.

Thân ảnh khổng lồ ngẩng lên, liếc nhìn Bảo Hoa, phía sau lớp vảy màu vàng mờ ảo hiện ra chân diện của Hàn Lập. Nhưng giờ khắc này trong mắt hắn không có chút biểu tình nào, mà chỉ có một đạo kim quang chớp động mang lại cảm giác yêu dị và kinh hãi cho người khác.

Nam thanh niên áo bào đen nhìn thấy cảnh này, trong mắt hắn như bị kim châm nóng rực, không khỏi hoảng hốt, lại đánh giá thêm vài lần, bỗng giật mình thất thanh: “Niết Bàn Thánh Thể, đúng là Niết Bàn Thánh Thể! Không phải từ trước đến nay chỉ có duy nhất một người tu luyện đại thành hay sao? Hắn có quan hệ gì với Niết Bàn Thánh Tổ?”

Quả thực là Niết Bàn Thánh Thể, nhưng hiện tại chỉ mới luyện đến mức bề ngoài, chứ chưa đạt tới đại thành. Tuy nhiên, thực sự khó đoán liệu hắn có thể tiếp tục thực hiện giai đoạn biến thân sau này hay không.

Đôi mi đẹp của Bảo Hoa Thánh tổ cũng nhìn vào bóng người tỏa ra kim quang rực rỡ kia, trên mặt không khỏi biểu hiện một phần kinh ngạc.

Hàn Lập sau khi biến hóa, đối với sự hoảng sợ của hai vị Thánh tổ dường như không thấy gì, ngược lại gầm lên một tiếng và đưa cánh tay chụp tới.

Một đạo ánh sáng xanh thẫm lóe lên trên cánh tay vàng rực rỡ, một cây tiểu kiếm màu xanh từ đó dần hiện ra, bay lượn qua lại trên không trung, trên thân kiếm như ẩn như hiện vô số kim ngân lưỡng sắc ký hiệu chớp động liên tục.

“Huyền Thiên Chi Bảo, đúng là Huyền Thiên Chi Bảo! Quả thực rắc rối, với Niết Bàn Thánh Thể, hắn có khả năng kích phát vật này!”

Bảo Hoa nhìn cảnh này, trong lòng trầm xuống, nhíu mày thì thào một tiếng.

Hàn Lập cúi đầu nhìn tiểu kiếm lục sắc bay ra trên cánh tay, trong mắt lóe lên một tia khó hiểu, rồi lạnh lùng nói với nữ tử đứng ở xa: “Còn muốn động thủ? Nếu ở bên ngoài, cho dù có Huyền Thiên Chi Bảo cũng tuyệt đối không phải đối thủ của ngươi. Nhưng ngược lại, nếu phải ra tay thì kết cục chúng ta khó tránh khỏi lượng bại câu thương mà thôi. Huống hồ, nhìn bộ dáng của tiền bối hẳn là không có lý do cùng Hàn mỗ đồng quy vu tận, vậy ngươi thực sự muốn thế nào đây?”

“Niết Bàn Thánh Thể, Huyền Thiên Chi Bảo! Nếu ngươi cùng lúc có hai thứ này, thực sự có tư cách để cùng ta liều mạng. Cuối cùng, thiếp thân thực sự đã xem thường ngươi. Được, không động thủ thì không động thủ, nhưng ngươi phải giao cho ta một vật nọ mới được!”

Ánh mắt của Bảo Hoa Thánh tổ chớp chớp, rồi thản nhiên cười nhẹ như mùa xuân nở rộ.

“Vật nọ! Tiền bối nói vật nào?”

Hàn Lập nghe vậy có chút ngẩn ra, ánh mắt lóe lên đánh giá bạch y nữ tử vài lần rồi hỏi.

“Vật đó là gì cụ thể ra sao ta cũng không biết, nhưng đến tám, chín phần là một loại linh dược.”

Nữ tử bạch y trước tiên trầm ngâm, sau đó khẽ nhích môi, truyền âm rõ ràng, không có ý muốn cho Nguyên Yểm Thánh tổ nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người.

Nam thanh niên áo bào đen thấy một màn này, thần sắc hơi động, nhưng hai tay ôm ngực, cười lạnh một tiếng không can thiệp vào.

“Lấy thân phận trước kia cùng thần thông của tiền bối thì có cái gì mà không thể lấy được, vì sao ngươi lại cho rằng Hàn mỗ có đồ ngươi muốn?”

Hàn Lập thầm lắp bắp kinh hãi nhưng trên mặt vẫn không chút biểu tình, đồng dạng truyền âm.

“Nguyên nhân do đâu thực sự không cần nói đến. Nhưng thiếp thân có thể tự tin rằng bảy, tám phần linh dược đó đang ở trong tay ngươi. Nếu không nắm chắc điểm này, ta hẳn sẽ không mạo hiểm cùng ngươi trở về chỗ này trong Thánh giới.”

Bảo Hoa lạnh nhạt trả lời.

“Cho dù như thế, thì tiền bối ngay từ đầu đã theo dõi tại hạ, sao không sớm ra tay? Nghĩ đến cùng đám người chúng ta thực không chịu nổi một kích?”

Hàn Lập tâm niệm chuyển động, có chút khó hiểu hỏi.

“Bởi vì lúc trước chưa thể khẳng định gốc linh dược kia ở trên thân ngươi, nhưng hiện tại đám người kia đã ngã xuống hết, thì có thể khẳng định được rồi.” Bảo Hoa Thánh tổ cười khẽ, không chút kiêng kỵ, thản nhiên trả lời.

Tóm tắt:

Trong chương này, Hàn Lập kích hoạt Huyền Thiên Chi Bảo, tạo ra ảo ảnh kiếm mạnh mẽ khiến các nhân vật xung quanh hoang mang. Bảo Hoa và Nguyên Yểm thảo luận về sự hiếm có của bảo vật này, nghi ngờ khả năng của Hàn Lập. Trong lúc chiến đấu, Hàn Lập biến hình thành Niết Bàn Thánh Thể, gia tăng sức mạnh. Bảo Hoa nhìn nhận Hàn Lập có tiềm năng và đề nghị trao đổi một loại linh dược mà cô tin là nằm trong tay anh, tạo nên một căng thẳng mới giữa các nhân vật.