"Là Luyện Ma Thảo!""Không thể nào!"

Âm thanh kinh hoàng từ Bảo Hoa cung của Nguyên Yểm liên tục vang lên. Bảo Hoa trong lòng tuy có chút kinh ngạc nhưng vẫn đứng yên bất động. Còn Nguyên Yểm bên cạnh, chỉ sau một tiếng quát lớn đã ngay lập tức biến mất.

Trước mặt Hàn Lập, hắc quang chợt lóe lên, Nguyên Yểm, thánh tổ đang mang theo một cổ ô quang xuất hiện ngay trước mặt. Hắn liền vươn ra một chiếc thủ trảo, hóa lớn, hung hăng chụp về phía gốc linh thảo màu bạc nhạt. Từng động tác của hắn như dòng nước chảy, nhanh chóng và chính xác như chớp.

Lúc này, khuôn mặt của thanh niên trong hắc bào trở nên cổ quái, hai mắt đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào gốc linh dược, dường như trong mắt hắn, ngoài gốc linh dược này, không còn thứ gì khác tồn tại trên thế gian.

Sắc mặt Hàn Lập trầm xuống, gầm lên một tiếng giận dữ, tay áo phất mạnh một cái, khiến một khối băng ngũ sắc lóe sáng, sau đó lại tung ra một nắm quyền cực lớn được kim sắc lân phiến bao bọc, nhắm thẳng về phía trước.

“Oanh!”

Một tiếng nổ vang như sấm, kim quang va chạm với hắc khí tạo ra một cơn gió cuồng bạo, từng đạo lăng khí cuồn cuộn lao ra bốn phía. Mặt đất chao đảo như trời long đất lở, hư không xung quanh cũng bị xé toạc ra vô số đường vết nhỏ dài màu bạch ngan, uốn éo không ngừng, sau một lúc mới lóe lên rồi biến mất.

Trong trung tâm của vụ nổ có hai bóng người nhoáng lên rồi cùng nhau tách ra, sau vài lần chớp động mới dần ổn định lại cách đó hơn mười trượng. Đúng là Hàn Lập cùng Nguyên Yểm Thánh tổ! Có vẻ như một đòn vừa rồi vẫn chưa phân thắng bại.

Sát khí trên người Hàn Lập dâng trào, khuôn mặt đang bị ma hóa từ từ ngẩng lên, ánh mắt cực kỳ băng giá nhìn thẳng vào Nguyên Yểm và lớn tiếng quát: “Như thế nào? Các hạ thực sự muốn động thủ sao? Nếu không, Hàn mỗ cũng không ngại cùng ngài quyết đấu một phen!”

Vừa dứt lời, kim quang bên cạnh chợt lóe lên, không ngờ từ vai của Hàn Lập lại hiện ra thêm một cái đầu vàng rực rỡ bị ma hóa. Đồng thời, dưới sườn hắn cũng dao động, lập tức mọc ra hai cánh tay được kim giáp lân phiến bao bọc. Hàn Lập giờ đây đã biến thành hai đầu bốn tay, cả bốn thủ quyền nắm chặt, trên người tỏa ra một cỗ sức mạnh khủng khiếp lớn hơn trước vô số lần.

“Nhị Niết biến thân! Ngươi quả nhiên đã tu luyện Niết Bàn Thánh Thể đến đỉnh phong.” Bảo Hoa từ xa thấy tình cảnh này, khóe mắt khẽ co giật, thì thào.

Về phần Nguyên Yểm thánh tổ bên kia, khi thấy Hàn Lập biến thân yêu hóa, nét mặt hắn đại biến, đôi mắt xuất hiện vẻ kiêng kỵ sâu sắc. Tuy nhiên, gốc Luyện Ma Thảo này với hắn thật sự quá mức trọng yếu, vì vậy Nguyên Yểm hít một hơi thật sâu, nhìn Hàn Lập nói: “Nhân tộc tiểu tử, gốc Luyện Ma Thảo này đối với ngươi hoàn toàn vô dụng. Nếu ngươi dâng vật này cho ta, thì bổn tọa sẽ lập tức rời khỏi, không can thiệp chuyện của ngươi và Bảo Hoa nữa.”

“Luyện Ma Thảo? Đây là lần đầu tiên vãn bối nghe thấy cái tên này! Hai vị tiền bối nếu biết rõ, hãy giới thiệu lai lịch của linh dược này một chút trước đã, sau đó hãy tính chuyện khác.” Hàn Lập lạnh lùng nói, phớt lờ lời yêu cầu của hắc bào thanh niên.

“Luyện Ma Thảo cùng Lôi Âm Hạch đều là thiên địa linh dược bình thường chỉ có ở thượng giới. Công dụng như Nguyên Yểm đạo hữu đã nói, chỉ có hữu ích đối với người của Thánh giới chúng ta. Tuy nhiên, theo sự hiểu biết của thiếp thân, loại linh dược này cực kỳ quan trọng với Nguyên Yểm đạo hữu, nó có thể quyết định bước cuối cùng của hắn.” Bảo Hoa nói tiếp. “Hơn nữa, thiếp thân cũng muốn nói thêm, trước đây Nguyên Yểm đạo hữu đã từng có ý tưởng muốn thu thập vài loại tài liệu kỳ quái và linh thảo để tạo ra một gốc Luyện Ma Thảo chân chính. Nhưng tính đến nay...”

“Im ngay, Bảo Hoa, ngươi không cần nhiều lời!” Hắc bào thanh niên nghe vậy liền thay đổi sắc mặt, tức giận cắt ngang câu nói của nàng.

Bảo Hoa liếc nhìn Nguyên Yểm, khẽ cười rồi im lặng không nói thêm gì nữa.

“Thì ra là vậy!” Hàn Lập càng lúc càng trầm tư.

“Tiểu tử họ Hàn kia, nếu Bảo Hoa đã nói như vậy thì ta cũng không nhắc lại. Luyện Ma Thảo đối với ta đã là điều thiết yếu. Nếu ngươi không chịu giao ra, thì ta cũng không tiếc cái mạng nguyên thần này mà vĩnh viễn lưu lại ngươi.” Sắc mặt hắc bào thanh niên trở nên dữ tợn, như đã hạ quyết tâm.

“Nếu là thứ vô dụng đối với ta, thì tự nhiên cũng không cần giữ lại nữa. Nhưng tiền bối, chỉ một câu muốn lấy thì không phải là trò cười cho thiên hạ hay sao?” Hàn Lập trong lòng nhanh chóng tính toán, nhưng vẻ mặt vẫn lạnh lùng trả lời.

“Chỉ cần thành thật đưa gốc Luyện Ma Thảo cho ta, dù chuyện gì cũng được. Mặc dù bổn tọa là Ma giới Thủy tổ, nhưng trên người cũng không thiếu bảo vật mà tu sĩ Nhân tộc các ngươi mong ước cũng không được.” Hắc bào thanh niên thấy Hàn Lập có vẻ buông lỏng, trong lòng thầm vui mừng.

Thấy được Nhị Niết biến thân của Hàn Lập, hắn tự hỏi cũng không chắc mười phần lưu lại được Hàn Lập, nên quyết định sử dụng giải pháp thương lượng là tốt nhất.

“Hắc hắc, chuyện Luyện Ma Thảo hãy để nói sau, giao dịch giữa ta và Bảo Hoa tiền bối còn chưa hoàn thành đâu.” Hàn Lập cười lạnh từ chối.

“Cũng tốt. Vậy thì bổn tọa sẽ chờ Hàn đạo hữu làm xong chuyện khác đã.” Nguyên Yểm thánh tổ do dự một chút rồi cũng đồng ý.

“Bảo Hoa tiền bối, vừa rồi ta đã xuất ra rất nhiều loại linh dược nhưng người không để vào mắt cái nào. Nay vãn bối cũng không còn nhiều loại đặc thù để đem ra nữa, nếu người còn không nhìn trúng thì cũng đừng trách vãn bối.” Hàn Lập chuyển sang nói với bạch y nữ tử, giọng điệu trở nên trang trọng.

“Trước tiên, ngươi hãy đem linh dược ra. Nếu thật sự không có gì thu hoạch, thì bàn bạc thêm cũng chưa muộn.” Bảo Hoa nhíu mày nói một câu.

Hàn Lập hừ nhẹ một tiếng, không nói nhiều, khẽ phất tay áo. Sau khi lấp lánh một quầng lam quang, một cái bình nhỏ màu lam nhạt bất ngờ hiện ra trong tay hắn. Hắn cầm cái bình ném lên, rồi mười ngón tay nhanh như chớp bắn ra vô số đạo pháp quyết truyền vào bên trong bình.

Sau một trận rung nhẹ, “Phanh” một tiếng nắp bình cũng khẽ mở, từ bên trong phát ra một cỗ thủy linh khí tỏa ra bốn phía, tiếp đó từ miệng bình truyền ra một dòng linh tuyền màu trắng ngà.

Linh tuyền này thoạt nhìn chỉ lớn bằng miệng chiếc chén, nhưng giữa dòng chảy lại có một cái ngân sắc đài sen lớn bằng nắm tay trẻ con đang nổi lềnh bềnh. Đài sen nằm trên một chiếc cành với vô số rễ nhỏ tỏa ra bốn phía, bề ngoài phát ra ánh sáng ngân sắc lấp lánh kỳ diệu. Ngân sắc đài sen trong dòng linh tuyền nhẹ nhàng lay động, khiến người ta cảm thấy thanh thoát, không chút bụi trần.

Hàn Lập thả linh vật trong bình ra, rồi không chớp mắt nhìn về phía bạch y nữ tử. Nét thảnh thơi, thoát tục của Bảo Hoa thánh tổ giờ đây biến mất, hiện tại nàng đem đôi mắt xinh đẹp như ngọc chăm chú nhìn ngân sắc đài sen, vui mừng đến mức không nói một lời nào.

Mặc dù bạch y nữ tử không nói thêm gì, nhưng Hàn Lập nhìn thấy cảnh này liền trong lòng minh bạch. Nội tâm hắn vừa động liền liếc nhìn Nguyên Yểm thánh tổ.

Nguyên Yểm thánh tổ chăm chú nhìn ngân sắc đài sen, nhưng ánh mắt lại tỏ ra hoang mang nghi hoặc, hiển nhiên hắn không nhận ra lai lịch của loại linh dược này.

Trong lòng Hàn Lập nhanh chóng cân nhắc rồi quay sang Bảo Hoa nói: “Xem ra loại linh dược này chính là thứ tiền bối muốn. Vậy tiền bối cũng nên giải thích qua một chút về danh xưng cũng như công hiệu, để tránh nghi ngờ trong lòng Hàn mỗ.”

“Nếu ngay cả tên tuổi ngươi cũng không biết thì cần gì ta phải nói nhiều. Quả nhiên ta đoán không sai, trên người ngươi thực sự có thứ mà ta cần. Tuy nhiên, nhìn tình hình của ngươi dường như không muốn giao linh dược cho ta.” Ánh mắt Bảo Hoa cuối cùng đã rời khỏi ngân sắc đài sen, cánh tay thon thả khẽ vân vê lọn tóc mềm mại, nhìn về phía Hàn Lập và thản nhiên nói.

“Đối với những linh dược trước đây còn chưa tính. Nhưng số linh dược mà vãn bối xuất ra sau này đều là loại có nguồn gốc từ Tiên giới. Tuy ta chưa biết rõ lai lịch, nhưng khẳng định rằng những thứ này ở Linh và Ma giới đều là độc nhất vô nhị. Nếu tiền bối có chúng, thì làm sao dễ dàng xuất ra?” Hàn Lập nói, “Hơn nữa, Hàn mỗ từ đầu đã chỉ nói là cho tiền bối xem qua, chứ tuyệt đối không có ý định dâng đến tận tay.”

“Nếu đã như vậy thì khác, thiếp thân thực sự rất cần loại linh dược này. Được rồi, nếu ngươi có điều kiện gì, chỉ cần nói ra. Dù sao năm đó ta cũng từng đổi lấy một số khẩu quyết công pháp từ vài lão quái ở Linh giới, thậm chí còn có trong tay một số đan dược hiệu quả dành cho tu sĩ Hợp Thể cùng với vài loại chân linh huyết. Nếu không phải do công pháp tu luyện bất đồng, ta cũng sẽ truyền lại một số kinh nghiệm tiến giai Đại Thừa năm xưa cho ngươi.” Bảo Hoa nghe vậy không hề tỏ ra bất ngờ, mà khẽ mỉm cười thăm dò ý tứ của Hàn Lập.

“Chân linh huyết mạch.” Đối với những thứ khác, Hàn Lập không để mắt tới, nhưng vừa nghe đến loại tài liệu quý giá này, trong lòng liền chấn động.

“Đúng vậy, trước đây ta từng giao thủ với một vài người có chân linh huyết mạch, vì vậy cũng có một ít chân huyết trong tay. Nói ra thì Niết Bàn Thánh Thể của ngươi đều dựa vào linh huyết mới có thể vận dụng. Nếu vậy, chắc chắn chúng có tác dụng không nhỏ với ngươi.” Bạch y nữ tử mỉm cười nói.

“Ta thực sự cần chân linh huyết, nhưng không phải loại nào cũng hữu dụng. Tiền bối cũng nên nói một chút xem là loại linh huyết nào, rồi hẵng tính sau.” Sắc mặt Hàn Lập biến chuyển một chút rồi nhanh chóng bình tĩnh nói.

“Được!”

“Trong tay ta có chân huyết của Ô Phượng, Lục Xí Cốt Cưu...” Bạch y nữ tử một hơi nói ra năm sáu loại chân linh huyết quý hiếm.

Hàn Lập nghe xong không khỏi giật mình, nhưng nhanh chóng từ chối: “Nếu là những loại này thì e rằng đối với ta thực sự vô dụng. Tiền bối có còn loại chân huyết nào khác không?”

“Thực ra cũng không phải, ta còn có thêm một ít Thiên Phượng chân huyết, nhưng đó là đạo hữu đã có rồi. Còn lại, năm xưa ta đã dùng hết, không còn lại chút nào. Hay là đạo hữu xem qua một ít đan dược trong tay ta có hữu dụng không?” Bảo Hoa cuối cùng cũng trở nên nghiêm túc một chút, nhẹ nhàng lắc đầu.

“Cũng không cần, lần này ta tiến vào Ma giới chỉ vì hai loại linh vật bên dưới. Nếu tiền bối giúp ta toại nguyện, thì ta sẽ ngay lập tức giao linh dược cho người.”

Tóm tắt chương này:

Trong chương truyện này, Hàn Lập đối mặt với Nguyên Yểm, một thánh tổ đến từ Ma giới, cùng Bảo Hoa, nữ tu sĩ bạch y. Nguyên Yểm truy lùng một loại linh dược gọi là Luyện Ma Thảo, mà Hàn Lập đang sở hữu. Sau một cuộc đối đầu căng thẳng, cả hai bên tiến vào trạng thái thương lượng. Hàn Lập cố gắng bảo vệ lợi ích của mình, đồng thời Bảo Hoa cũng tìm cách khai thác thông tin từ Hàn Lập về các linh dược quý hiếm. Cuộc chiến giữa lợi ích cá nhân và sự cần thiết của từng bên đang diễn ra gay gắt.

Tóm tắt chương trước:

Trong một cuộc gặp gỡ căng thẳng, Hàn Lập giao dịch linh dược với Bảo Hoa để cứu Chu Quả Nhi. Bảo Hoa yêu cầu linh dược hiếm mà Hàn có, khiến Hàn Lập phải lựa chọn cẩn thận. Dù Hàn đã mang ra nhiều loại linh dược khác nhau, chỉ có Thiên Âm lôi hạch khiến Bảo Hoa xúc động. Nguyên Yểm tỏ ra không tin tưởng Hàn Lập, nhưng tình hình vẫn kéo dài khi hai bên chưa tìm được điểm chung trong việc trao đổi linh dược. Sự khéo léo và quyết tâm của Hàn Lập trong thương lượng khiến cuộc đối đầu trở nên hồi hộp hơn bao giờ hết.

Nhân vật xuất hiện:

Hàn LậpNguyên YểmBảo Hoa