Hàn Lập thấy tình hình như vậy liền phẩy tay, nói một cách bâng quơ:
"Từ khi ta thăng cấp đến giờ, ta vẫn chưa thông báo cho mọi người trong tộc, vậy thì sao có thể trách các vị được? Thôi, mọi người đứng dậy đi, đừng đa lễ nữa."
"Xin cảm ơn tiền bối đã rộng lượng!"
Đám trưởng lão họ Cốc nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm, đồng thanh xin lỗi rồi lần lượt đứng lên.
Chàng trai tóc vàng và thiếu nữ xấu xí cũng đứng dậy theo, nhưng trên mặt họ không hề có chút máu, vẻ mặt rất hoảng sợ.
Họ đâu có ngờ rằng mình đã vô tình xúc phạm đến một tu sĩ vừa bước vào Đại Thừa, người sẽ là chỗ dựa của cả hai tộc Nhân và Yêu trong hàng vạn năm tới, nên có thể tưởng tượng được tâm trạng sợ hãi của họ lúc này ra sao.
Trong khi đó, bàn tay màu tím vàng trong vòng hào quang đã lặng lẽ tan biến từ lúc nào. Mặc dù chỉ bị áp lực giam cầm một chút, Đỗ Vũ lại ngã ngồi xuống đất, không thốt ra được lời nào.
Hàn Lập nhìn thoáng qua rồi sai bảo hai người tóc vàng:
"Các ngươi hãy mang Đỗ đạo hữu đi. Nhân tiện, chuyển lời đến các vị trưởng lão trên Thánh Đảo rằng học trò của ta đã rất gian nan trong tu hành, không thể làm vật hi sinh cho người khác được. Nếu sau này trong tộc có chuyện gì cần ta giúp đỡ, Hàn mỗ nhất định sẽ không từ chối."
"Vâng, nhất định vãn bối sẽ chuyển lời của tiền bối. Vậy hai người vãn bối xin phép rời trước."
Chàng trai tóc vàng nuốt nước bọt, không dám nói thêm gì, vội vàng cúi đầu vâng lời.
Cô gái xấu xí đứng bên cạnh cũng vội vã bày tỏ sự đồng ý.
Hàn Lập chỉ gật đầu rồi phất tay.
Nhờ vậy, hai người này mới dám bay về bãi, đỡ Đỗ Vũ dậy, rồi xin lỗi mọi người trước khi hoảng hốt rời khỏi khu điện thi đấu.
Còn việc Hàn Lập thu hồi hai món bảo vật của thanh niên kia thì họ càng không dám nhắc tới.
Đến khi bóng dáng của đám người từ Thánh Đảo biến mất sau cánh cửa tòa điện, Hàn Lập mới cười nói với mấy người bên phía ông lão tóc trắng:
"Các vị đạo hữu xin thứ lỗi, nếu có chuyện gì thì hôm sau hãy đến chỗ ở của ta rồi nói. Ta đã rời đi lâu rồi, giờ phải về xem mấy đứa học trò, sau này sẽ trò chuyện nhiều hơn với các vị."
"Đương nhiên là nên như vậy. Hàn tiền bối đã trải qua quãng đường dài nên cần nghỉ ngơi cho thoải mái. Chúng ta đợi vài ngày nữa phải đến thăm hỏi người mới đúng đạo."
"Đúng vậy, mong tiền bối đừng trách phạt bọn vãn bối vì đã quấy rầy."
Ông lão tóc bạc và Thiền sư Kim Việt liếc nhìn nhau, sau đó mới kính cẩn đáp.
Hàn Lập mỉm cười nhưng không nói gì, tiếp đó hắn chắp tay chào hỏi mọi người rồi dẫn theo Ngân Nguyệt rời khỏi tòa điện.
Ngân Quang tiên tử nhìn ra cửa điện một cách thẫn thờ. Nàng lẩm bẩm vài câu như tự nhủ:
"Vậy là hắn đã thăng cấp Đại Thừa. Có vẻ như Ngân Nguyệt muội muội đã chọn không sai người!"
Trong niềm vui mừng, nàng không khỏi xen lẫn chút thẫn thờ.
Còn những người đứng gần tu sĩ áo đen, do trước đó đã chủ trương giao Hải Đại Thiếu cho Thánh Đảo, giờ đây trong lòng họ cực kỳ lo lắng. Họ sợ rằng một ngày nào đó vị tu sĩ Đại Thừa này biết được biểu hiện của mình trước hội đồng trưởng lão thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Nếu thật sự như vậy, cuộc sống của họ sau này sẽ vô cùng thê thảm.
Cùng lúc đó, khi Ngân Nguyệt theo Hàn Lập đến cửa điện, nàng bất chợt mỉm cười hỏi:
"Hàn huynh, ngươi cho nhóm sứ giả của Thánh Đảo đi như vậy sao? Không sợ họ sẽ ôm hận và làm điều gì bất lợi cho huynh sao?"
"Với thân phận của ta hiện nay mà không đi tìm họ thì họ đã cảm kích trời đất lắm rồi, sao còn dám nghĩ gì khác chứ. Hơn nữa, thực lực chênh lệch quá lớn, họ sẽ không dám có lá gan ấy đâu."
Hàn Lập cười lơ đễnh.
"Nhưng không ngờ cái tên Đỗ Vũ lúc nãy lại có thể biến hóa thành Thánh Tượng thì chắc hẳn không phải loại tu sĩ Hợp Thể Kỳ tầm thường. Chẳng lẽ huynh không lo rằng sau này hắn sẽ thăng cấp Đại Thừa thành công sao?"
Ngân Nguyệt cười ý nhị nói.
"Chưa biết hắn có thăng cấp Đại Thừa thành công hay không, nhưng nếu hắn có trở thành tu sĩ Đại Thừa thì cũng chẳng đáng để ta lo lắng. Đối với ta, điều này chỉ là chuyện cỏn con mà thôi."
Hàn Lập cười tự tin trả lời.
Khi còn là tu sĩ Hợp Thể Kỳ, Hàn Lập đã có thể tự bảo vệ mình trước tu sĩ Đại Thừa. Giờ đây, tu vi của hắn lại tăng lên nhiều lần nên dĩ nhiên không cần phải để những tu sĩ Đại Thừa Kỳ tầm thường vào mắt.
"Không trách được. Với thân phận của huynh, bây giờ thật không thích hợp để dùng thủ đoạn độc ác với đám hậu bối. Nếu không thì rất khó tránh khỏi việc tổn hại đến danh tiếng của tiền bối Đại Thừa."
Ngân Nguyệt cười khúc khích.
"Ha ha, cứ cho là như vậy đi."
Hàn Lập cười xuề xòa. Nhưng trong lòng hắn rất rõ ràng, nếu có chuyện đe dọa đến tính mạng, hắn sẽ không màng đến thân phận, sẽ tự tay xóa bỏ mọi mầm mống gây họa.
-----------oooo000oooo-----------
Mấy canh giờ sau, Hàn Lập đang ngồi chễm chệ trên ghế chủ tọa trong một căn phòng trên đỉnh ngọn lầu của hắn.
Hải Đại Thiếu và Khí Linh Tử dẫn theo hơn mười tên học trò hưng phấn làm lễ chào hỏi.
"Đứng lên đi. Mấy năm không gặp mà tu vi của các ngươi đã tiến bộ rất nhiều, xem ra các ngươi đã không lười biếng chút nào."
Hàn Lập phất tay ra hiệu cho họ đứng dậy.
"Chúc mừng sư phụ đã thăng cấp Đại Thừa! Đây là dịp để đệ tử thể hiện lòng hiếu kính với người, cũng chính là vinh quang lớn lao của cả tộc chúng ta."
Khí Linh Tử đứng dậy, cung kính nói với Hàn Lập.
Vốn dĩ họ rất lo lắng về sự việc liên quan đến Thánh Đảo. Cũng bởi vậy mà cả đám chỉ biết thập thò lo lắng trong lầu. Nhưng không ngờ Thánh Đảo thì chẳng thấy đâu mà sư phụ của họ lại bỗng dưng trở về và thông báo mình vừa thăng cấp Đại Thừa.
Tình huống bất ngờ này khiến Hải Đại Thiếu và Khí Linh Tử vui mừng như điên.
Mới chỉ vài trăm năm không gặp, Khí Linh Tử đã thăng cấp lên Hóa Thần Hậu Kỳ, chỉ còn một bước nhỏ nữa là có thể bước vào Luyện Hư.
Còn dáng dấp của Hải Đại Thiếu lại giống như vừa mới tiến vào Hóa Thần.
Chỉ trong thời gian chưa đến vài trăm năm, tu vi của họ đã tiến bộ đến mức này nhờ vào tài năng nổi bật, và cả những viên đan dược mà Hàn Lập đã để lại cho họ trước khi đi xa cũng rất có ích.
Với sự giàu có của Hàn Lập, những viên đan dược cho việc tu luyện hàng ngày hay đan dược hỗ trợ để đột phá chướng ngại đều đã được chuẩn bị đầy đủ. Nếu không, dù học trò của hắn có tài giỏi đến đâu cũng không thể thuận lợi đến mức này.
Hàn Lập nghe Khí Linh Tử chúc mừng xong liền cười giải thích:
"Nhờ có một vài cơ duyên may mắn mà ta mới có thể đột phá thành công. Nếu không phải theo quy định, hễ tu sĩ nào thăng cấp Đại Thừa Kỳ thì cả tộc sẽ tổ chức đại lễ, thì ta cũng không muốn ồn ào như vậy. Thông tin này giờ đã được công bố rộng rãi. Các ngươi không cần phải làm gì quá lớn, chỉ cần trước khi đại lễ diễn ra, hãy cử người thông báo cho các gia tộc lớn để tránh việc có một số đạo hữu không thể đến kịp thời là được. Lễ mừng sẽ được tổ chức vào một năm sau, địa điểm có thể là thành Thiên Uy."
"Vâng, thưa sư phụ."
Khí Linh Tử và Hải Đại Thiếu đồng thanh cúi đầu vâng lời.
"Đúng rồi, sư cô Băng Phương và cô bé Bạch Quả Nhi đâu? Sao họ không đến đây?"
Hàn Lập nhìn quanh căn phòng rồi hỏi.
"Thưa sư phụ, sau khi Ma kiếp kết thúc, sư muội Bạch Quả Nhi đã trở lại trong môn phái nhưng mấy năm trước nàng lại kết bạn với một nhóm người để ra ngoài du lịch. Tuy nhiên, nàng vẫn thường xuyên gửi tin về. Còn sư cô Băng Phượng đã một mình vào khu vực hoang dã từ hơn mười năm trước, đến giờ vẫn chưa có tin tức gì. Nhưng sư phụ cứ yên tâm! Trước khi đi, sư cô đã để lại một cái Nguyên Mệnh Đăng, giờ vẫn bình an không có chuyện gì."
Khí Linh Tử cẩn thận đáp.
"Khu vực hoang dã rất rộng lớn, cho dù ở lại vài trăm năm cũng là chuyện bình thường. Nếu sư cô của các ngươi đã quyết định như vậy thì chắc chắn có tính toán từ trước. Như vậy ta cũng yên tâm. Nhưng cô bé Bạch Quả Nhi chỉ dựa vào một chút tu vi đã dám đi du lịch, thật là quá liều lĩnh. Thân thể Băng Tủy của sư muội các ngươi đã tu luyện thành công. Nếu nàng lộ diện trước những kẻ tu luyện thần thông âm hàn thì chẳng khác nào đồ ăn ngon cho họ. Nhanh chóng truyền tin, bảo sư muội của các ngươi lập tức trở về đây."
Hàn Lập nhướng mày quát lớn.
"Vâng! Đúng là đồ nhi thiếu suy nghĩ, con sẽ lập tức đi ngay."
Khí Linh Tử hoảng sợ, hắn vội vàng đáp lời.
Sau đó, hắn quay ra sau dặn dò một tên đệ tử. Tên đệ tử liền thi lễ với Hàn Lập rồi cung kính ra ngoài.
"Nguyệt Thiên, ngươi kể rõ mọi chuyện xảy ra trong thời gian qua cho ta nghe. Nhất là lý do tại sao linh căn Ẩn Lôi của ngươi lại bị tiết lộ ra ngoài? Tất cả chi tiết phải nói thật rõ ràng!"
Hàn Lập nhìn Hải Đại Thiếu rồi tỏ vẻ nghiêm túc.
"Sư phụ, con biết sai rồi. Thôi, chuyện này đừng bắt con kể tỉ mỉ nữa!"
Hải Đại Thiếu nghe Hàn Lập hỏi như vậy liền tỏ ra xấu hổ, lời nói cũng trở nên ấp úng.
"Hừ, trước kia ta đã dặn dò ngươi như thế nào? Linh căn Ẩn Lôi không phải là chuyện nhỏ, nó liên quan đến tính mạng của ngươi, nên việc này tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài. Kết quả thì sao? Ngươi giỏi thật, đi uống rượu say rồi vô tình nói ra. Ha ha, nếu không phải kịp thời ta về thì chẳng phải ngươi đã gây họa rồi sao? Thậm chí có thể liên quan đến cả nhà sư huynh của ngươi."
Hàn Lập dứt khoát, giọng nói trở nên lạnh lùng.
"Đồ nhi thật sự biết sai rồi. Nếu có chuyện gì trong tương lai, xin sư phụ cứ giao đồ nhi ra, đây cũng là hậu quả do đồ nhi gây ra!"
Khuôn mặt Hải Đại Thiếu tái nhợt, không dám ngẩng lên nhìn.
"Giao ngươi ra? Nếu làm như vậy thì mặt mũi của kẻ làm thầy như ta sẽ để ở đâu? Nằm mơ cũng không được! Thế này nhé, sau khi lễ mừng ta tiến cấp Đại Thừa kết thúc, ngươi cũng nên lánh đi một thời gian. Đợi sóng yên biển lặng, không còn ai nhắc đến việc này thì hãy quay lại bên cạnh ta."
Hàn Lập suy nghĩ cẩn thận một lát rồi mới đưa ra quyết định.
Trong chương truyện, Hàn Lập trở về sau khi thăng cấp Đại Thừa, gây ra sự hoảng sợ cho những người xung quanh vì không ngờ sức mạnh của hắn tăng lên đột biến. Các trưởng lão họ Cốc thở phào nhẹ nhõm khi Hàn Lập không trách mắng họ. Hàng loạt sự kiện xảy ra khi Hàn Lập yêu cầu hai học trò mang Đỗ Vũ đi và hoảng hốt khi biết hắn có khả năng thăng cấp trong tương lai. Hội ngộ với học trò, Hàn Lập cùng họ bàn bạc tổ chức lễ mừng thăng cấp, trong khi nỗi lo ngại về sự xuất hiện của những nguy hiểm trong tương lai cũng được đề cập.
Trong chương này, Đỗ Vũ gặp phải tình huống cực kỳ nguy hiểm khi Hàn Lập, một tu sĩ Đại Thừa kỳ, tấn công bằng sức mạnh khủng khiếp. Dù Đỗ Vũ triệu hồi Thánh tượng và Nguyên Anh để chống cự, nhưng vẫn không thể ngăn cản được một chiêu của Hàn Lập. Cuối cùng, Hàn Lập thu giữ hai pháp bảo của Đỗ Vũ và bộc lộ danh tính tu sĩ Đại Thừa, khiến mọi người xung quanh hoang mang và kính sợ. Sức mạnh của Hàn Lập đã hoàn toàn áp đảo Đỗ Vũ, khẳng định vị thế của mình trong thế giới tu hành.