Một đôi nam nữ Ma tộc nhanh chóng đứng dậy đáp lại. Những tu sĩ Đại Thừa khác cùng với đệ tử và người thân của họ được Bảo Hoa dẫn vào sâu bên trong thủy ấn. Tất nhiên, cấm chế nơi này rất mạnh mẽ, cho dù có tu vi Đại Thừa Kỳ, nhưng họ chỉ dám dẫn đệ tử bay ở độ cao thấp. Tốc độ này với họ là tự nhiên, nhưng lại nhanh chóng với người khác. Khoảng nửa ngày sau, đoàn người đã bay xa hơn vạn dặm.
Khi đến nơi, họ thấy phía trước xuất hiện một khe sâu. Từ trong đó, một làn sương màu tím cuồn cuộn tràn ra, vươn cao đến chín tầng mây. Làn sương này còn mang theo một mùi tanh tưởi khó chịu, ai ngửi phải sẽ choáng váng, tâm trí trở nên mê muội.
"Đây là...?" Một tu sĩ Đại Thừa Kỳ cảm nhận được điều gì đó khác lạ khi quét thần niệm về phía đám mây tím và lập tức tái mặt.
"Các đạo hữu hãy cẩn thận hơn. Loại sương mù này chính là tà khí do Minh Trùng Mẫu phát ra, không nên để chúng xâm nhập quá nhiều vào cơ thể. Chính loại tà khí này đã biến đổi các loại côn trùng ở Thánh Giới chúng ta thành Minh Trùng," Bảo Hoa cảnh báo mọi người.
Những tu sĩ Đại Thừa xung quanh cảm thấy rùng mình, màn hào quang bảo vệ thân thể lập tức sáng lên, dày đặc hơn trước rất nhiều. Một số người còn cẩn thận thả ra thêm vài bảo vật phòng hộ khác. Tuy nhiên, cũng có vài tu sĩ tin vào sức mạnh của bản thân nên tỏ ra bình tĩnh, không quan tâm đến những cảnh báo này.
Đoàn người tiếp tục bay lên không trung trên khe nứt rồi nhìn xuống. Những tu sĩ đến từ các giới diện khác không khỏi hít thở một hơi lạnh. Dưới lớp sương mù màu tím cuồn cuộn là một khe sâu không thấy đáy, gió lạnh thỉnh thoảng lùa ra khiến người ta cảm thấy rét buốt, hơi lạnh thấm vào tận xương thịt.
"Đây chính là nơi đặt phong ấn thượng cổ sao?" Hàn Lập nhíu mày, lẩm bẩm hỏi.
Bảo Hoa, đứng không xa, nghe thấy vậy cười nhẹ rồi quay lại nói: "Hàn đạo hữu, thực ra phong ấn cổ xưa đó được bố trí sâu bên trong. Vào thời kỳ thượng cổ, người của Thánh tộc chúng ta đã tụ tập quanh phong ấn này, khai thác một khu vực rộng lớn hàng vạn dặm. Họ còn xây dựng một cung điện khổng lồ và bố trí vô số tầng cấm chế phức tạp. Hiện tại, Minh Trùng Mẫu đang ở trung tâm khu điện dưới lòng đất. Vì phong ấn đã bị Minh Trùng Mẫu chiếm quyền kiểm soát, nên chúng ta không thể xông vào cung điện. Tuy vậy, thời điểm mấy ngày tới này đúng lúc rơi vào giai đoạn nguyên khí bùng phát theo chu kỳ, là lúc phong ấn thượng cổ không ổn định nhất, vì thế chúng ta mới có thể lén lén vào trong đó. Nếu là lúc bình thường, cho dù chúng ta mạnh mẽ đến đâu, chắc chắn sẽ đánh động đến Minh Trùng Mẫu."
"Con trùng chúa này thật quá cảnh giác! Theo như tôi biết, hầu hết các loại trùng mạnh đều rơi vào trạng thái ngủ say khi bị thương tổn nguyên khí nặng nề. Thật khó để đánh thức chúng, chỉ trừ khi có nguy hiểm đến tính mạng."
Một lão già có khuôn mặt hình tam giác, mặc áo bào thêu chỉ bạc, nhướng mày nói.
"Thì ra là Cổ Đạo huynh, bảo sao ông lại am hiểu về các loại trùng và thú đến vậy. Nhưng ông cũng đừng quên, Minh Trùng Mẫu này không phải là loại hung trùng bình thường. Những giả thuyết vừa rồi của ông chẳng mấy thích hợp," Bảo Hoa lạnh nhạt đáp.
"Hừ, mong rằng đúng như vậy!" Cổ Đạo Nhân hừ lạnh, có vẻ không mấy tin vào lời nói của Bảo Hoa.
"Nếu ông không tin thì cứ việc xuống đó kiểm chứng luôn đi," Bảo Hoa không ưa gì lão già, sắc mặt nàng trầm xuống, phớt lờ lời khiêu khích của đối phương rồi nhìn sâu xuống khe đất như đang chờ đợi điều gì đó.
Cổ Đạo Nhân nghe vậy, khuôn mặt tối sầm lại, đôi mắt lóe lên tia độc ác nhưng vẫn giữ vẻ hằm hằm, không nói gì. Dĩ nhiên, lão không ngu đến mức chui xuống tìm hiểu cái khe sâu kia.
Hàn Lập tỏ ra hứng thú, chăm chú quan sát lão già Cổ Đạo. Bảo Hoa rõ ràng không phải là loại tu sĩ Đại Thừa Kỳ tầm thường, lão lại dám dùng giọng điệu kiêu ngạo để đối thoại, chắc chắn lão cũng là người có danh tiếng.
"Hàn đạo hữu, mặc dù lão Cổ Đạo Nhân này rất chua ngoa, nhưng thần thông về cổ thuật của lão cũng khiến tôi cảm thấy rất đau đầu. Ông không nên dính dáng với người này!" Bảo Hoa trực tiếp truyền âm cho Hàn Lập.
Hàn Lập giữ vẻ mặt bình thản, chỉ gật đầu nhẹ, không nói gì.
Các tu sĩ Đại Thừa khác cũng đứng lơ lửng chờ đợi bên trên khe. Không biết có phải do ảnh hưởng của làn sương tím hay do phong ấn, thần niệm của họ không thể xâm nhập sâu hơn trăm trượng. Nếu cố gắng đi sâu hơn, thần niệm lập tức mất kiểm soát rồi tan biến, không thể điều tra thêm điều gì bên dưới.
Nhìn cái khe đen tuyền sâu hun hút, một vài tu sĩ Đại Thừa Kỳ bắt đầu cảm thấy lo sợ. Lúc này, không biết từ khi nào, một cái trận bàn màu xám bạc đã xuất hiện trên tay của Bảo Hoa. Nàng đang bấm niệm, thi hành từng đạo pháp quyết lên bề mặt trận bàn. Chiếc trận bàn màu bạc lóe sáng trong lòng bàn tay như một sinh vật sống.
Khoảng một tuần trà trôi qua, đột nhiên chiếc trận bàn tỏa sáng chói mắt, phát ra âm thanh vù vù, kèm theo là vô số ký hiệu màu bạc bay lượn giữa không trung. "Chính là lúc này, các vị đạo hữu hãy mau mau tiến vào đi thôi," sắc mặt Bảo Hoa trở nên vui vẻ, nàng quát khẽ, một tay nắm lấy trận bàn rồi lao vụt vào trong khe sâu.
Những tu sĩ Đại Thừa còn lại không dám chậm trễ, tất cả cùng nhau bay vào bên trong. Hàn Lập nhẹ nhàng mở ra một lớp hào quang vàng óng, tách lớp sương tím ra rồi lặng lẽ theo sát đoàn người xuống dưới.
Điều khác với dự đoán! Khe sâu không phải như những gì tưởng tượng, chỉ vài trăm trượng bay xuống là đã thấy một mảng sáng mờ ảo dần hiện ra sau lớp sương mù. Khi mọi người đáp xuống, cảm nhận được đôi chân mình đặt trên một bề mặt cứng chắc lạ lùng.
Hàn Lập quan sát xung quanh, phát hiện khắp nơi được lát bằng ngọc trắng, tạo thành một quảng trường thật lớn, rộng hơn trăm mẫu. Hơn nữa, cách một khoảng lại được khảm thêm viên ngọc trong suốt lớn cỡ nắm tay, phát sáng như ban ngày.
Xung quanh quảng trường có bảy tám con đường nhỏ quanh co, không biết dẫn về đâu. Hàn Lập ngước nhìn lên trời cao, thấy sương tím từ bốn phương ùn ùn kéo về, rồi men theo khe nứt tràn lên mặt đất. Tổng thể quảng trường trông có vẻ âm u lờ mờ.
"Tốt lắm! Nếu chúng ta đến đây an toàn thì càng chứng tỏ con trùng đã ngủ say. Mọi người hãy hành động theo kế hoạch ban đầu. Tôi sẽ dẫn một nhóm liên hệ với linh trí của phong ấn. Đồng Nha đạo hữu hãy dẫn người từ giới Thiên Nha vào sâu bên trong, thử tìm cách liên hệ với những đạo hữu đang bị giam giữ. Hai vị đạo hữu đến từ giới Hắc Dạ hãy vào nơi sâu nhất, chỗ con hung trùng đang ngủ say. Hai vị hãy giám sát mọi hoạt động của nó nhưng đừng đánh thức nó dậy. Với bí thuật ẩn nấp của những người đến từ giới Hắc Dạ, chắc chắn việc này không khó với hai vị. Những đạo hữu khác hãy chia thành các tổ rồi đi đến các nơi trong cung điện để tu sửa những vị trí mắt trận. Mọi người nhớ phải cẩn thận, tại khu vực này có thể có những con cháu của Minh Trùng Mẫu đang phục sẵn. Chỉ với một mình nó, sao có thể kiểm soát được phong ấn, kể cả khi là một bộ phận nhỏ. Bầy con cháu của Minh Trùng Mẫu hẳn sẽ mạnh hơn những con trùng bên ngoài, kể cả là những người có tu vi Đại Thừa như chúng ta cũng rất nguy hiểm nếu gặp phải."
Bảo Hoa nhìn quanh một lượt rồi nghiêm túc phân chia nhiệm vụ thật rõ ràng cụ thể.
"Ha ha, không thành vấn đề." "Vậy tôi đi trước!" "Bảo Hoa đạo hữu nhớ cẩn thận!" Các tu sĩ Đại Thừa khác không ai phản đối, tất cả tự chia thành từng tổ và lặng lẽ rời đi.
Hàn Lập, Giải Đạo Nhân và hai tu sĩ khác biến mất ở cuối một con đường nhỏ ven quảng trường. Hai người trong số họ, một là Tà Liên và một là người được màn khí màu xanh che kín tên gọi Lục Thạch. Bốn người cùng nhau lãnh nhiệm vụ đến tu bổ một mắt trận trong cung điện ngầm.
Tà Liên mỉm cười đi đầu, trong tay nàng vân vê một cái thẻ ngọc. Hàn Lập và Giải Đạo Nhân đi ở giữa, Lục Thạch lặng lẽ theo sát phía sau. Bốn người không nói gì, lặng lẽ bay lên cách mặt đất vài trượng.
Vẻ mặt Hàn Lập luôn giữ bình tĩnh, nhưng mắt vẫn liên tục quan sát hai bên đường. Con đường nhỏ dẫn họ qua một rừng mộ trong quần thể cung điện. Những ngôi mộ được xây theo kiểu bốn cạnh thật cao, nối tiếp nhau, khó mà nhìn thấy điểm kết thúc của khu rừng mộ này.
Kiến trúc nấm mộ mang phong cách rất cổ xưa, bề mặt ngoài khắc những chữ viết từ thời thượng cổ khiến người ta cảm thấy một nỗi tang thương. Rừng bia mộ này rõ ràng đã tồn tại vô số năm tháng.
Rừng mộ rộng lớn, nhóm của Hàn Lập bay mãi vẫn chưa thấy điểm ra. Bỗng nhiên, Hàn Lập nhíu mày, thân hình dừng lại một chặp.
"Sao vậy, Hàn đạo hữu phát hiện điều gì sao?" Tà Liên thấy sự khác biệt của Hàn Lập nên vội hỏi. Tu sĩ tên Lục Thạch cũng bay chậm lại, nhìn Hàn Lập với ánh mắt tò mò.
"Hình như bên kia có thứ gì đó thú vị, các đạo hữu có muốn qua xem thử không?" Ánh mắt Hàn Lập hướng về một chỗ sâu trong rừng mộ rồi bất chợt mỉm cười hỏi.
"Thần niệm của đạo hữu có thể quan sát xa như vậy sao?" Tà Liên quét thần niệm về phía đó nhưng không thấy điều gì, sắc mặt nàng hơi thay đổi.
"Nếu Hàn đạo hữu đã nói thế, hay là chúng ta qua xem thử," Lục Thạch cũng quét thần niệm nhưng cũng không phát hiện gì, trong lòng thầm cảm thấy rùng mình nói.
Nếu so về thần thông khác thì chưa biết, nhưng về thần niệm, Hàn Lập rõ ràng vượt trội hơn cả Tà Liên và Lục Thạch. Hàn Lập nghe vậy, cười nhẹ, thân hình hơi động bắt đầu bay về phía bên kia rừng mộ. Giải Đạo Nhân vẫn giữ vẻ mặt ngơ ngác bay theo sát hắn. Tà Liên và Lục Thạch nhìn nhau, cả hai mang theo chút do dự bay theo sau.
Chương truyện bắt đầu khi một nhóm tu sĩ Đại Thừa Kỳ do Bảo Hoa dẫn dắt bay vào một khu vực nguy hiểm, nơi có tà khí từ Minh Trùng Mẫu tỏa ra. Họ phát hiện một khe sâu với sương tím đặc trưng và hứa hẹn hiểm họa từ các con trùng hung hãn. Bảo Hoa phân chia nhiệm vụ cho các thành viên, và Hàn Lập cùng đồng đội bắt đầu khám phá bên trong cung điện ngầm, nơi họ gặp nhiều điều kỳ bí. Câu chuyện tiếp tục với những tình huống căng thẳng và bí ẩn đang chờ đợi họ phía trước.
Chương truyện diễn ra trên một chiếc thuyền khi Bảo Hoa báo hiệu về sự xuất hiện của những con Minh Trùng đỏ thẫm. Các lão tổ Đại Thừa hoảng loạn, nhưng Bảo Hoa nhanh chóng sử dụng bảo vật để đối phó. Với sức mạnh tự bạo khủng khiếp của chúng, Bảo Hoa đã thi triển Lạc Tinh Phiên và lốc xoáy không gian để tiêu diệt hoàn toàn bầy sâu. Cuối chương, nhóm của Ma Tộc tiếp cận một phong ấn thượng cổ có khả năng khắc chế đàn trùng, chuẩn bị cho những bước tiếp theo trong hành trình.