Cây hoa phát sinh biến dị đã khiến cho Huyền Thiên Hoa Vực cũng bị ảnh hưởng. Số lượng cánh hoa trong Hoa Vực tăng lên gần một nửa. Những cánh hoa xoay tròn như đang nhảy múa, từng cánh hoa màu hồng lớn bằng lòng bàn tay, bao bọc và bảo vệ mọi người bên trong.

Hàn Lập đang trong hình dáng con vượn ba đầu sáu tay, bên ngoài có văn trận màu bạc phát ra âm thanh vù vù. Hắn hít sâu một hơi, một dải ánh sáng năm màu tràn ra, dọc theo sáu cánh tay chạy tới Huyền Thiên Trảm Linh Kiếm.

Trường kiếm màu xanh lúc này được phủ thêm ngân văn, sáng chói đến mức không ai dám nhìn thẳng vào. Khi hào quang tắt dần, linh kiếm đã biến thành một thanh kiếm lớn hơn mười trượng, ngân văn trên thân kiếm lúc phình ra, lúc co lại, nhìn tựa như một sinh vật sống.

Hàn Lập quát nhẹ, trong bộ dáng con vượn khổng lồ vung kiếm chém một cái. Một đạo kiếm khí màu xanh phóng ra xung quanh theo hình vòng cung. Đồng thời, ở phía bên kia, những tên giáp sĩ xương nhẹ nhàng cử động cánh tay, những cây mâu lớn bằng xương cũng hung hãn đánh tới.

Tiếng xé gió vang lên. Trên mũi mâu có một đám khí màu đen, hắc mang chớp động mang đến cảm giác sắc bén và nguy hiểm. Khi cốt mâu vừa vung ra, từ cơ thể đám giáp sĩ xương, âm thanh như tiếng pháo nổ phát ra, sức mạnh trên cơ thể bộc phát, khiến chúng phình lên rồi nhanh chóng biến thành bột phấn.

Sau một khoảnh khắc, những cây cốt mâu đâm thẳng vào kiếm quang hình cung đang lớn lên phía trên. Một tiếng nổ đinh tai vang lên, khí đen và ánh sáng màu lục hòa quyện vào nhau, lực lượng pháp tắc trong không gian bùng phát khiến nguyên khí thiên địa cũng trở nên hỗn loạn.

Uy lực của một kiếm này Hàn Lập chém ra là rất lớn, nhưng đối mặt với hắn lại là một đòn hợp nhất của hàng trăm tên có tu vi tương đương với Đại Thừa kỳ, nên hắn khó lòng có thể chống đỡ. Kiếm khí màu xanh chỉ đủ sức chống đỡ một lát, sau đó cùng với quá nửa số cốt mâu đồng quy vu tận, lập tức biến mất.

Còn lại hơn chục cây cốt mâu không bị ảnh hưởng, sau khi tiếng sấm sét nổi lên, chúng liền biến thành hơn mười đạo ánh sáng màu đen, điên cuồng chui vào bên trong Hoa Vực đang xoay tròn. Chúng hoàn toàn biến mất.

Ánh mắt của Bảo Hoa ngưng tụ lại, bàn tay ngọc trong tay áo khẽ động, một chút dao động xuất hiện. Lập tức, bên trong Hoa Vực đang xoay tròn xuất hiện mười quả cầu ánh sáng màu đen kịt. Những quang cầu màu đen này vừa xuất hiện đã hòa hợp lại với nhau, lập tức khiến hư không bên trong Hoa Vực bị nhuộm thành một màu đen như mực, sau đó cả hai cùng biến mất.

Linh Vực của Minh Trùng Mẫu vốn bao phủ toàn bộ không gian đó dường như đã tiêu hao hết uy năng nên dần dần biến mất, tiết lộ cảnh vật của đáy vực sâu dưới biển. Hai quả cầu, một xanh, một vàng từ trong nước biển lóe sáng, tỏa ra sức mạnh pháp tắc, bên trong là Bảo Hoa, Hàn Lập và Giải Đạo Nhân.

Bảo Hoa và Hàn Lập, một người cầm trong tay một cái đinh cổ đã gỉ sét, một người cầm kiếm, sắc mặt không biểu hiện gì. Một kích va chạm vừa rồi, cả hai người được bảo vệ bởi Huyền Thiên Chi Bảo nên an toàn, nhưng Huyền Thiên Hoa Vực đã bị phá hủy hoàn toàn.

Giải Đạo Nhân đã sớm khôi phục hình người, lúc này đứng bên cạnh Hàn Lập, lực lượng của Lôi Điện vẫn còn chớp động xung quanh, trong khi cái mạng lưới trên không trung đã biến mất từ lúc nào. Không rõ mạng lưới đó đã bị phá hủy do va chạm vừa rồi hay do Giải Đạo Nhân thi triển một thủ đoạn huyền diệu nào đó để hóa giải.

Ở một chỗ cao đối diện với ba người, thân hình khổng lồ của Minh Trùng Mẫu vẫn vững vàng, lơ lửng trong nước. Tuy nhiên, đôi mắt của ả chớp chớp ánh kim, nhìn chằm chằm vào ba người với vẻ dị sắc.

"Không nghĩ tới ba người mà có tới hai kiện Huyền Thiên Chi Bảo, lại còn hiểu một chút về Huyền Thiên Linh Vực. Khó trách hai cỗ hóa thân trước đây của ta không thể làm đối thủ của các người. Tên Ngụy Tiên Bảo kia không nói, hai người các ngươi cũng phải là những nhân vật xuất chúng của hạ giới." Minh Trùng Mẫu chậm rãi nói, âm sắc có phần nghiêm trọng.

"Được các hạ tán thưởng, thiếp thân đây được ưu ái mà sợ rồi. Nếu không phải do nguyên khí của các hạ chưa khôi phục, Huyền Thiên Chi Vực vừa rồi không phát huy được hết uy lực, sợ rằng dù có Huyền Thiên Chi Vật trong tay, chúng ta cũng không thể phá vỡ được Linh Vực của các hạ. Xem ra do bị ép tỉnh lại nên tu vi của các hạ không còn bao nhiêu." Bảo Hoa thở nhẹ một hơi, hàn quang trong mắt chợt lóe lên, nói.

"A, nghe ý của nha đầu ngươi thì hình như ngươi đã cho rằng mình chiếm thượng phong trong lần giao đấu vừa rồi?" Minh Trùng Mẫu cười khanh khách, nhõng nhẽo nói, song mặt lại biểu lộ vẻ khinh thường không hề che giấu.

"Vừa rồi có chiếm được thượng phong hay không ta không biết, nhưng hiện tại đạo hữu không thể thi triển ra thần thông gì nữa là điều chắc chắn." Sau khi trầm tư một chút, Bảo Hoa nói tiếp.

"Lời này của ngươi có ý gì? Cái gì? Đây là vật gì?" Minh Trùng Mẫu bĩu môi, nhưng sau đó sắc mặt khẽ biến, chân trái nâng lên, kinh hãi hỏi.

Chỉ thấy trên chân trước của ả, không biết từ lúc nào đã có một cái châm nhỏ màu vàng nhạt, quá nửa đầu châm đã chui vào trong chân, trên thân châm tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt đầy nhu hòa. Bảo Hoa cười một cách quái dị, cầm Thổ Hoàng Đinh trong tay lên, hướng về phía đối diện, khẽ lắc lắc.

Ánh sáng màu vàng trên đinh lóe lên. Khi Bảo Hoa lấy ra Thổ Hoàng Đinh, cái châm nhỏ trên chân trước của Minh Trùng Mẫu lập tức biến thành một cây đinh dài hơn một thước, trên thân đinh tỏa ra ánh sáng màu vàng rực rỡ, một cỗ sức mạnh pháp tắc thúc ra, vô số phù văn màu vàng cũng theo đó tuôn ra.

Một cảnh tượng kinh ngạc xuất hiện! Giữa vô số phù văn đang dao động, con trùng lớn như núi, dưới ảnh hưởng của sức mạnh pháp tắc đã thu nhỏ chỉ còn mấy trượng mà thôi.

"Huyền Thiên Chi Vật, các ngươi vẫn còn một kiện Huyền Thiên Chi Bảo? Lại dám động tay động chân lên người bổn tọa… Ta nhớ ra rồi, vừa rồi khi Thiên Địa pháp tắc va chạm, ta cảm thấy có chỗ không ổn, hóa ra khi đó ngươi đã âm thầm ám toán ta." Minh Trùng Mẫu, dù trời sinh có tính độc ác, nhưng dưới tình huống này cũng không khỏi lắp bắp kinh hãi. Ả lập tức thúc giục pháp lực, nhưng phát hiện ra quá nửa pháp lực trong cơ thể không thể điều động, sắc mặt càng trở nên âm trầm đáng sợ.

"Hắc hắc, kiện Huyền Thiên Chi Bảo thứ ba sao? Lời này của các hạ sai rồi. Thổ Hoàng Đinh này vốn có một cặp, cả hai nó hợp lại mới phát huy được sức mạnh đầy đủ." Bảo Hoa trầm ngâm nói, sau đó cổ tay run lên, cây đinh trong tay lập tức bay đi, trở thành một đạo ánh sáng như chớp.

Sau một khắc, trên đỉnh đầu của Minh Trùng Mẫu nhẹ chấn động, ánh sáng màu vàng xuất hiện, chiếc Thổ Hoàng Đinh thứ hai như một ảo ảnh tức thì bắn xuống. Minh Trùng Mẫu mặc dù thần thông quảng đại nhưng nếu bị cả hai chiếc Thổ Hoàng Đinh cùng chế trụ, chỉ sợ một tia pháp lực cũng không thể vận dụng.

Đối với công kích bất ngờ của Bảo Hoa, Minh Trùng Mẫu chỉ hừ lạnh một tiếng, chân trước trở nên mơ hồ. Một tiếng "phanh" vang lên, cây Thổ Hoàng Đinh bị đánh bay, không thể tiếp cận được Minh Trùng Mẫu.

Tiếng xé gió lại vang lên. Một cánh tay do chân trước biến ảo giơ ra, bắt lấy cây đinh màu vàng vào tay, nhẹ nhàng thu lại. "Ta tự hỏi tại sao Huyền Thiên Chi Bảo của ngươi lại có uy lực nhỏ như vậy, hóa ra vốn có một đôi. Vừa lúc bổn tọa thiếu một ít pháp bảo hộ thân, đôi Thổ Hoàng Đinh này hay để ta sử dụng một chút đi." Minh Trùng Mẫu đánh giá cây đinh cổ đang giãy giụa trong tay, trong mắt tràn đầy vẻ nhạo báng, nhưng trong lời nói cũng không giấu nổi sự hoang mang.

"Không thể nào. Chân ngươi đã bị khóa chặt, tại sao còn có thể làm chuyện này?" Bảo Hoa nhìn chằm chằm vào Minh Trùng Mẫu ở phía đối diện, lắp bắp không dám tin vào mắt mình. Ngay từ ban đầu, nàng giấu đi cây Thổ Hoàng Đinh thứ hai, nghĩ rằng có thể đánh ra chiêu cuối cùng tiêu diệt đối phương, nhưng không ngờ rằng một phen bày mưu tính kế lại biến thành thế này.

Điều này làm cho lòng nàng chùng xuống, không còn một tia tin tưởng nào vào việc chiến thắng đối phương nữa. Hàn Lập đứng một bên, thấy Minh Trùng Mẫu không bị hề hấn mà đánh bay Thổ Hoàng Đinh thì lông mày khẽ chau lại, trên mặt xuất hiện vẻ giật mình.

"Cũng coi như các ngươi vận khí không tốt. Nếu đụng phải ta sớm thêm vài trăm năm thì một chiêu vừa rồi có thể đã thành công. Nhưng hiện tại ư, hắc hắc, dù ta không có một tia pháp lực nào, nhưng muốn giết ba người các ngươi cũng chẳng mất sức." Minh Trùng Mẫu một tay nắm chặt chiếc đinh cổ đang không ngừng vặn vẹo, lười biếng nói ra một câu. Khi đó, khí tức khủng bố trên người ả đã biến mất, nhưng thay vào đó là một uy thế vô hình bao trùm lên Hàn Lập và Bảo Hoa ở xa, khiến cả ba không dám tùy tiện ra tay.

Mỗi lời nói của ả vang lên đều khiến sắc mặt Bảo Hoa tái nhợt đi, bộ dạng lộ rõ sự chần chừ. "Đạo hữu tự tin như vậy, chẳng lẽ là tin tưởng vào thân thể cường hoành của mình sao?" Ánh sáng trong mắt Hàn Lập lóe lên, thận trọng hỏi.

"Ngươi có vẻ hiểu chuyện đấy, cuối cùng cũng nhìn ra điểm này. Ngươi cho rằng bổn tọa chịu bị nhốt ở đây chỉ đợi khôi phục tu vi, phá tan phong ấn thôi sao? Ha ha, nói thật cho các ngươi biết, từ hơn mười vạn năm trước, ta đã sớm làm được điều đó rồi. Lý do ta tình nguyện bị giam giữ ở đây mà không muốn ra ngoài, chỉ là muốn mượn lực lượng huyền diệu của Thượng Cổ Phong Ấn này để luyện chế Ngọc Cốt Chân Khu, rồi luyện thành Chân Cực Chi Khu. Hôm nay Chân Khu đã thành, ta đứng ở đây cho dù các ngươi dùng mọi thủ đoạn công kích cũng không thể làm thân thể ta tổn thương chút nào. Có Chân Cực Chi Khu này, bổn tọa có thể tung hoành các giới, Duy Ngã Độc Tôn rồi." Minh Trùng Mẫu cười vang một hồi, đắc ý giải thích.

Chưa dứt lời, cả bốn chân của Minh Trùng Mẫu khua một cái trên không trung. Sau âm thanh vang lên, vô số điểm màu trắng xuất hiện, tiếp đó các khe nhỏ màu đen xuất hiện. Từ trong những khe hở đó phát ra lực hút, hấp thụ toàn bộ phù văn màu vàng cùng sức mạnh pháp tắc đang bao trùm trên người ả. Sau một lúc, tất cả các khe hở khép lại như ban đầu.

Ngay sau đó một khoảnh khắc, bàn tay của con sâu lớn với cái đầu hình người nhẹ vỗ về phía trước một cái, nhổ cây đinh trong chân ra. "Không có khả năng này. Thổ Hoàng Đinh đã sớm bị ta tế luyện mấy nghìn năm, làm sao lại có thể bị rút ra dễ dàng như vậy được." Bây giờ sắc mặt Bảo Hoa đã xám như tro, lẩm bẩm tự hỏi.

Tóm tắt chương này:

Chương truyện diễn ra tại Huyền Thiên Hoa Vực, nơi Hàn Lập sử dụng Huyền Thiên Trảm Linh Kiếm trong hình dáng con vượn ba đầu sáu tay để đối mặt với nhiều giáp sĩ xương. Khi sức mạnh chạm trán, không gian trở nên hỗn loạn. Minh Trùng Mẫu, một nhân vật mạnh mẽ, tiết lộ rằng mặc dù đã bị phong ấn, ả vẫn có thể luyện chế Ngọc Cốt Chân Khu, đạt được sức mạnh to lớn khiến Hàn Lập và Bảo Hoa phải thận trọng. Sự đấu tranh giữa các nhân vật tăng cao, với nhiều mưu kế và âm mưu ẩn giấu.

Tóm tắt chương trước:

Trong một cuộc chiến cam go, nhóm Hàn Lập đối mặt với Minh Trùng Mẫu và số lượng đầu lâu quái dị. Bảo Hoa sử dụng Linh Vực để bảo vệ nhóm, nhưng sức mạnh của địch vẫn rất mạnh mẽ. Hàn Lập quyết định tấn công để phá hủy lực lượng của Minh Trùng Mẫu, tạo ra những vòng xoáy hút về phía đầu lâu. Thế nhưng, đối thủ phản công bằng một khung xương khổng lồ, chuẩn bị tấn công Bảo Hoa. Cuộc chiến trở nên căng thẳng hơn khi Bảo Hoa quyết định sử dụng Thổ Hoàng đinh để bảo vệ Linh Vực của mình, nhằm tăng cường sức mạnh cho cuộc chiến sắp tới.