Chỉ thấy giữa quầng lửa màu bạc là những sợi tơ màu xám nhỏ xíu như có như không đang vặn vẹo liên tục. Nhưng cho dù chúng giãy dụa đến đâu, cũng không thể thoát khỏi lòng bàn tay của Hàn Lập.
"Đây là..." Ngân Nguyệt thấy vậy liền lắp bắp, kinh hãi. "Đây là âm khí dơ bẩn. Tuy nhìn chúng giống như vật sống, nhưng thực chất lại là vô hình, vô thể. Chúng có thể xâm nhập vào cơ thể người ta một cách vô hình, là một phương pháp tấn công cực kỳ tàn nhẫn. Ngay cả tu sĩ Hợp Thể Kỳ nếu không phát hiện ra thì cũng chỉ còn cách chờ đến khi âm khí tích tụ đủ số lượng trong cơ thể mới nhận ra sự lợi hại của chúng."
Hàn Lập trả lời mà không hề hoang mang.
"Cái gì! Lại có loại vật này sao? Nếu vậy chẳng lẽ trên người ta đã..." Ngân Nguyệt khiếp sợ đến run người, vội vàng dùng thần niệm quan sát khắp cơ thể mình.
"Yên tâm! Một khi ta đã phát hiện ra sự tồn tại của chúng thì không có chuyện để chúng tiếp cận muội. Ta đã sớm dùng thần niệm để ngăn chặn rồi." Hàn Lập mỉm cười.
"Thật tốt quá! Dọa muội sợ hết hồn! Hàn huynh, không phải huynh cố ý trêu chọc muội đấy chứ?" Ngân Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn không quên liếc Hàn Lập một cái, để lộ ra vẻ quyến rũ đến động lòng người.
Hàn Lập thì đang ngắm nhìn khuôn mặt của Ngân Nguyệt. Dù tâm cảnh của hắn đã sớm tu luyện đến mức không bị ảnh hưởng bởi những thứ bên ngoài, nhưng vẫn không thể đè nén nổi một tia tình cảm khác thường đang nhen nhóm trong lòng, nên đành phải quay mặt đi không dám nhìn nữa.
"Không phải ta không định nói ra sớm hơn. Thật ra loại âm khí này cực kỳ độc ác, lại vô hình vô sắc rất khó phát hiện. Nhưng nếu đã thấy chúng thì chúng cũng không còn đáng sợ nữa, chỉ cần dùng thần niệm bảo vệ toàn thân là được. Ngay cả một gã Luyện Hư Kỳ cũng có thể làm việc này một cách dễ dàng."
Ngân Nguyệt nghe vậy thì cảm thấy an tâm hơn. "Thì ra nó đơn giản như vậy, Nguyệt nhi cũng yên tâm hơn!" Nàng vui mừng, nhanh chóng thả thần niệm bao bọc kín lấy mình.
"Lợi hại thật, chắc đi hết cái mê cung này là sẽ đến được bảo tàng của Khấp Linh. Hai cái Tàng Bảo Các lúc trước tuy cũng có vài thứ nhưng chỉ là đánh lừa bọn Ma tộc bình thường, còn với huynh thì lại chẳng đáng là gì." Ngân Nguyệt chớp chớp đôi mắt rồi cười hì hì.
Nếu những thủ đoạn vừa rồi chỉ là do các thánh tổ bình thường của Ma tộc lưu lại thì cũng chỉ đến vậy mà thôi. Nhưng Khấp Linh lại là một thánh tổ hàng đầu có thể sánh ngang với thủy tổ, có lẽ ngoài những cung điện bên ngoài cùng cái mê cung này còn nhiều thứ lợi hại hơn đang chờ đợi phía sau.
Hàn Lập đăm chiêu một lát rồi mới lên tiếng. "Lợi hại hơn ư? Có thể là gì nhỉ, chắc hơn phân nửa lại là những trận pháp hoặc cấm chế linh tinh thôi."
Ngân Nguyệt hé môi cười. "Có lẽ thế thật."
Hai người vừa đi vừa nói chuyện, thỉnh thoảng lại đánh chết thêm vài cái ảo ảnh của thú biến hình. Đến lúc này, trong mắt họ đã hiện lên một ánh sáng chói lọi, thay thế cho hàng trăm cột trụ không biết vô số ở đâu. Bên ngoài là một cánh cổng màu đỏ thắm rộng lớn, cao hơn mười trượng, mặt ngoài được khảm những văn tự Ma tộc đen thui. Nhìn vào cực kỳ nặng nề.
Hàn Lập dùng thần niệm xem xét một lượt, rồi từ hốc mắt lại phát ra những tia sáng màu lam, ngạc nhiên nói: "Hỏa Nguyên Tinh, thì ra cánh cổng được luyện chế bởi thứ đó. Nếu vậy chắc tài sản của lão Khấp Linh còn phong phú hơn cả ta nữa."
Nói rồi Hàn Lập dùng một ngón tay điểm lên cánh cổng. "Xèo." Một đốm lửa màu bạc bắn ra, lóe lên rồi lướt thẳng vào trong khung cổng.
Cửa động vốn yên lặng bỗng vang lên một tiếng nổ lớn, vô số lửa từ trong cổng tuôn ra, chỉ trong chốc lát biến thành một khung cửa đầy lửa. Hai cánh cửa vốn luôn đóng chặt cuối cùng cũng chầm chậm hé mở ra.
Một cơn gió nóng từ trong ập ra, Ngân Nguyệt đang đứng ở bên ngoài, cách xa đến mấy chục trượng cũng phải biến sắc, linh quanh hiện lên bao bọc lấy cơ thể, thân thể vội vàng lùi lại mấy bước mới tránh khỏi ảnh hưởng của cỗ nhiệt khủng khiếp này.
Ánh sáng màu đỏ hồng trên khung cửa cũng lan ra, nhìn không khác gì một biển lửa cuồn cuộn. Lửa này hiển nhiên không phải lửa thường, ngay cả Ngân Nguyệt, vốn là tu sĩ Hợp Thể Kỳ cũng không dám lại gần, thậm chí còn phải toàn lực thúc giục linh quang bảo vệ cơ thể mình.
Thấy cảnh tượng này, Hàn Lập khẽ cau mày nhưng vẫn đứng nguyên một chỗ, không nhúc nhích. Bản thân hắn tu luyện Phệ Linh Chân Hỏa, hỏa diễm này hiển nhiên không thể làm tổn hại gì đến hắn.
Tuy nhiên, trong biển lửa lại có vô số dao động của cấm chế, rõ ràng tình hình trước mắt cũng không đơn giản. Sau khi suy nghĩ vài lần, Hàn Lập không do dự bấm niệm pháp quyết, đồng thời há miệng ra.
"Phốc!" Một quả cầu lửa màu bạc phóng ra, sau đó nhanh chóng phình lên, cuối cùng biến thành một con chim lửa màu trắng cực lớn. Toàn thân con chim phủ ngợp trong lửa bạc, hai cánh giang rộng, sau khi kêu lên một tiếng thánh thót, nó liền tiến thẳng vào trong biển lửa.
Một cảnh tượng quái dị xuất hiện. Những nơi nào con chim lửa đi qua, lửa đang cuồn cuộn cháy tại đó đều mở ra, tạo thành đường cho nó đi qua. "Ngân Nguyệt, còn không mau lên, định đợi tới khi nào nữa?" Hàn Lập nói với Ngân Nguyệt, thân mình nhoáng động một cái liền xuất hiện trên con đường nhỏ đó.
Ngân Nguyệt thấy vậy thì cười thản nhiên, sau đó thân thể mềm mại cũng khẽ động. Như vậy, hai người một trước một sau đi theo con chim lửa nghênh ngang, trực tiếp xuyên qua biển lửa.
Khi tách ra khỏi biển lửa, bên dưới là những tinh thạch màu đỏ nhỏ bằng nắm tay, rải khắp trên mặt đất. Trên mỗi viên tinh thạch đều phát ra ánh sáng màu hồng lập lòe, từ giữa phun ra những ngọn lửa đỏ rực.
Hàn Lập và Ngân Nguyệt đều bay cách mặt đất một khoảng, cứ thế bay theo sau con chim lửa, chỉ trong chốc lát đã tới trung tâm biển lửa. Một tiếng nổ vang lên! Hỏa điểu bay tới đâu, tinh thạch ở dưới đều nổ tung tới đó. Đột ngột, một lưỡi hái trong suốt từ phía dưới bổ tới, chỉ chớp mắt đã chém con chim lửa ra thành hai nửa.
Nếu là linh thú bình thường thì dù không chết cũng sẽ bị thương không nhẹ dưới một đòn này. Nhưng con chim lửa này do Hàn Lập dưỡng dục từ một tia chân hỏa có linh tính, vốn không phải là thể xác thật. Vì vậy, sau một đòn bất ngờ kia, hai phần thân thể bỗng nhiên uốn éo, rồi lại hợp lại như ban đầu.
Hơn nữa, sau đó nó còn lao xuống phía dưới, hai cánh hung hăng đập về phía trước, tạo thành âm thanh "xuy xuy" vang vọng. Ánh sáng bạc phóng ra, mạnh mẽ tấn công xuống dưới, đập vỡ tất cả tinh thạch bên dưới.
"Ầm!" liên tiếp những tiếng nổ phát ra. Mặt đất lúc này toàn là ánh sáng màu bạc, vô số tinh thạch bị ngân mang xuyên thủng, lập tức vỡ vụn. Cánh tay màu đỏ đậm kia cũng theo đó mà vỡ nát, hóa thành một đống mảnh vụn, không còn giữ được bộ dáng cũ nữa.
Đúng lúc này, sau khi một tinh thạch khác phát nổ, lại có một nắm tay lớn bắn ra, hướng con chim màu đỏ mà đánh. Vô số ký hiệu màu đỏ đánh lên khiến cho con chim biến thành vô số đốm lửa bạc, không thể khôi phục lại hình thái ban đầu được.
Thấy tình cảnh này, Hàn Lập dừng lại giữa không trung, hai mắt híp lại quan sát. Sắc mặt Ngân Nguyệt cũng hiện ra vẻ ngạc nhiên. Biển lửa lại bắt đầu bùng lên, tinh thạch dưới mặt đất cũng run lên, sau đó một con rối hình người cao mấy chục trượng xuất hiện.
Con rối này được bao bọc kín bởi áo giáp màu đen, trong tay cầm một lưỡi hái lớn trong suốt, toàn thân được lửa đỏ bao bọc, mặt không có chút biểu cảm, trong mắt là một viên tinh thạch màu đỏ đậm.
"Con rối Ma tinh!" Hàn Lập thấy bộ dáng của nó liền không khỏi thốt lên. Ngoại hình của con rối này khác hẳn so với những con rối Ma tinh mà hắn từng thấy trước đây, nhưng hơi thở dao động tỏa ra từ nó thì đúng là con rối Ma tinh, chỉ là cấp bậc có chút khác nhau mà thôi.
"Con rối Ma tinh?" Ngân Nguyệt cũng chớp mắt, kinh ngạc liếc sang Hàn Lập.
"Đây là một loại con rối ở Ma giới. Năm đó ta tiến vào Ma giới cũng từng nghiên cứu qua. Nhưng con rối trước mắt có tu vi Hợp Thể Hậu Kỳ đại thành, ta chưa từng gặp trước đây." Hàn Lập vừa bay vừa giải thích cho nàng.
Đúng lúc này, con rối kia đã hoàn toàn đứng dậy khỏi mặt đất. Ánh mắt chợt lóe lên những tia sáng lạnh, chiếc lưỡi hái lớn trong tay hóa thành hàn quang bổ về phía Hàn Lập. Dù con rối này có thân hình cồng kềnh nhưng lưỡi hái chém ra vẫn vô cùng nhanh nhẹn, chỉ chớp mắt một cái đã xuất hiện trên đầu Hàn Lập. Cảm giác lạnh lẽo tới tận xương tủy bao phủ xung quanh.
Hai mắt Hàn Lập sáng rực lên khi nhận ra hàn ý. "Ánh sáng đông lạnh tiên thiên, có ý tứ, thảo nào có thể đánh tan được phệ linh hỏa điểu của ta." Thần niệm của Hàn Lập vừa tiếp xúc với cỗ hàn ý này thì hai mắt sáng ngời, một cánh tay nhấc lên.
Một âm thanh trầm đục vang lên, vô số khí lãng cuồn cuộn tỏa ra bốn phía. Biển lửa tức thì bị đẩy lùi trở lại. Lưỡi hái khổng lồ kia không ngờ bị hắn dùng một tay kẹp chặt lại dễ dàng.
Mặc kệ cho hàn quang từ lưỡi hái tràn xuống, thần sắc của Hàn Lập vẫn bình thản như trước, như không hề có gì xảy ra. Điều này cũng dễ hiểu, với độ mạnh của thân thể hắn hiện tại, một chút hàn khí làm sao có thể ảnh hưởng gì tới hắn được.
Nhưng con rối kia cũng không phải là loại bình thường. Thấy lưỡi hái của mình bị cản lại, lãnh ý trong mắt nó lóe lên, nó há to mồm, một đạo ánh sáng màu trắng nhũ bay ra, cùng lúc cánh tay còn lại huy động. Ngay lập tức trong không trung xuất hiện một bàn tay màu đỏ đậm, bên trên được bao phủ bởi vô số ký hiệu, hung hăng chụp xuống Hàn Lập.
Bàn tay chưa hạ xuống gần mà ánh sáng màu hồng đã tỏa ra nhiệt độ cực nóng, một mùi khét lẹt lập tức truyền tới. Ánh sáng màu hồng như thể có thể xuyên thủng không gian mà tới, uy lực vô cùng lớn.
Sắc mặt Hàn Lập trầm xuống, bỗng nhiên tay áo vung lên, một dải ánh sáng bụi bặm u ám theo đó mà ra. Cột sáng màu trắng ngà chớp mắt cái đã biến mất, như bị dải ánh sáng màu xám kia chuyển dời đi đâu.
Đồng thời, một bàn tay trắng noãn như ngọc từ trong tay áo đưa ra, không ngần ngại hướng tới bàn tay màu đỏ sậm kia, nhẹ nhàng vỗ tới.
Chương truyện xoay quanh Hàn Lập và Ngân Nguyệt khi họ khám phá một mê cung đầy nguy hiểm. Hàn Lập phát hiện âm khí vô hình đang đe dọa và nhanh chóng bảo vệ Ngân Nguyệt. Khi họ tiến sâu hơn, một cánh cổng lớn bằng Hỏa Nguyên Tinh mở ra, rình rập bên trong là con rối Ma tinh mạnh mẽ. Hàn Lập điều khiển một con chim lửa để đối phó, nhưng đã bị con rối đánh tan. Cuộc chiến giữa Hàn Lập và con rối bắt đầu, hứa hẹn nhiều thử thách phía trước.
Trong chương này, Hàn Lập gặp Nguyên Sát, người đã tự hủy một phần tu vi để tránh sự trừng phạt từ Bảo Hoa. Hai người thảo luận về quá khứ của họ, và Hàn Lập đưa ra quyết định khoan dung khi yêu cầu Nguyên Sát tự chặt một cánh tay để chấm dứt ân oán. Sau khi Nguyên Sát biến mất, Hàn Lập và Ngân Nguyệt tiếp tục hành trình đến bảo tàng của Khấp Linh, nơi ẩn chứa nhiều cám dỗ và nguy hiểm với các cấm chế phức tạp. Mặc dù đối mặt với nhiều mối nguy hiểm, cả hai vẫn tiến sâu vào mê cung dưới lòng hồ.