Đạo sỹ có khuôn mặt ngăm đen không nói gì thêm, tay áo khẽ phất, thân hình hơi động và nhẹ nhàng lướt vào trong khung cửa. Hắn dường như đã rất quen thuộc với cung điện này, xuyên qua gian phòng làm việc rộng lớn, đi hết dải hành lang kéo dài hàng trăm trượng, hắn thấy trước mắt mình là khoảng không gian thông thoáng của một cái sân yên tĩnh.

Trong sân, các loại cây hoa màu xanh mướt được sắp xếp thành hàng dài, với nhiều loài hoa có kích thước như cái bát, rực rỡ muôn màu sắc. Đứng hai bên khung cửa vào sân là hai thiếu nữ mặc cung trang, che mặt bằng khăn màu bạc. Da của cả hai đều trắng trong như ngọc, dáng vẻ thướt tha yêu kiều, tỏa ra một khí tức thanh tao khó tả, khiến người khác cảm thấy thật sâu sắc và bí ẩn.

"Gặp được hai vị tiên tử, thật là một vinh hạnh! Tôi đến đây để chào cung chủ!" Đạo sỹ mặt đen vừa thấy hai thiếu nữ thì lập tức tiến lại, chắp tay chào hỏi một cách rất khách sáo.

"Cách đại nhân, chúng nô tỳ không dám nhận đại lễ của người. Ngài vào đi thôi. Cung chủ đã căn dặn và hiện đang chờ ngài trong đó." Một thiếu nữ mỉm cười nói, tránh né lễ nghĩa và tỏ ra ngại ngùng.

"Ha ha, tiên tử thật biết trêu đùa. Vậy Cách mỗ xin phép vào trong chào cung chủ trước đã." Đạo sỹ mặt đen cười lại, sau khi thi lễ với hai thiếu nữ, hắn tiếp tục bước vào.

Đi qua một khoảng không đầy hương hoa thơm ngát, xung quanh là những mảng đất rộng trồng đủ loại hoa cỏ tươi mát. Ở phía trước có một quần thể hoa màu xanh tươi và tím thanh tao trang nhã. Một thiếu phụ mặc áo bào tím đang đứng trước một gốc hoa, cúi đầu thưởng thức hương sắc nhẹ nhàng.

"Bái kiến cung chủ!" Đạo sỹ mặt đen không dám chậm trễ, vội vàng bước tới và cúi đầu bày tỏ sự tôn kính.

"Cách sư điệt, lúc này không có người ngoài, cần gì phải giữ lễ nghi cung chủ này cung chủ nọ, cứ gọi ta bằng sư cô là được." Thiếu phụ chỉ khẽ cười, không ngẩng đầu lên.

"Ta không dám! Chúng ta không ở trong Cửu Nguyên Quan, sư điệt không dám lỡ miệng vì sợ có nhân vật nào đó nghe thấy. Như vậy cả ta lẫn cung chủ sẽ đều không tiện." Đạo sỹ nghiêm nghị đáp.

"Quả nhiên lá gan của ngươi đã nhỏ đi một chút. Nhưng có những sứ giả đó giám sát khiến chúng ta ở tiên cung này dẫu đứng đầu nhưng vẫn phải bó chân bó tay rất nhiều. Không thể tự tại như khi còn ở quan đâu. Nếu ngươi không muốn quay về, ta sẽ đến gặp sư tổ xin từ bỏ chức vị này rồi đề cử ngươi thay, ngươi thấy sao?" Cuối cùng, thiếu phụ mới chịu ngẩng mặt lên, để lộ một khuôn mặt trắng trẻo lạ thường, với hàng lông mày kéo dài thẳng đến chân tóc mai, khiến người nhìn vào cảm thấy một sự uy nghiêm lạ lùng.

"Ô, cung chủ, sư tổ sao có thể đồng ý việc này được. Dù tiên cung Kim Hàn của chúng ta quản lý khu vực nhỏ bé không đáng kể trong phạm vi ảnh hưởng của Cửu Nguyên Quan. Thế nhưng ở đây có vô số tiên dân, với pháp lực của sư điệt thì sao có thể đứng đầu ở nơi này được." Đạo sỹ mặt đen lắc đầu không ngừng.

"Hừ, lời ngươi nói thật ngọt ngào. Chẳng phải sư phụ và các sư bá của ngươi ai nấy đều có thần thông hơn xa ta sao, vậy vì sao họ không đứng đầu ở tiên cung Kim Hàn này? Hơn nữa, ta bái làm học trò của sư tổ ngươi muộn hơn rất nhiều năm, nhưng đã ở tiên cung này hơn mười vạn năm rồi, đến lúc cần thay thế người khác rồi." Thiếu phụ hừ nhẹ rồi tiếp lời.

"Ha ha, hồi còn chưa bái nhập làm đồ đệ của sư tổ, cung chủ cũng đã từng là người đứng đầu của một khu vực nhỏ bé. Nay người đảm nhận trọng trách ở tiên cung cũng chỉ là dùng dao mổ trâu giết gà thôi. Thay bằng các sư bá hay sư phụ, toàn là những người có bản tính lười biếng thì chẳng thể nào phát triển Kim Hàn Tiên Cung hưng thịnh như ngày nay được." Đạo sỹ mặt đen nghe vậy liền tăng thêm lời khen.

"Lời ngươi nói thật êm tai. Sư phụ hay những sư bá của ngươi chẳng bao giờ màng đến thế sự, mà hàng vạn năm qua chắc chắn chưa từng xuất quan một lần nào, cứ thế tu luyện như bàn đá, không có tình cảm gì. Đặc biệt là sư phụ của ngươi, trước kia khi ta còn ở trong quan, mỗi lần trông thấy hắn là vội trốn xa, không dám lại gần ta." Thiếu phụ mặc áo tím như nhớ lại một chuyện không mấy tốt đẹp, có chút nghiến răng thốt lên.

Còn đạo sỹ mặt đen, nghe vậy chỉ biết cười khổ.

Đừng nói là vị sư cô này, mỗi lần mình thấy hai người gặp nhau cũng khiến sư phụ kinh hồn bạt vía, căn bản không dám nói một câu.

"Đúng rồi, hôm nay không phải ngày nghị sự, ngươi tìm ta vì có chuyện gì quan trọng hơn sao? Vừa nãy khi xem qua kính thiên lý, có vẻ như ngươi không để mắt tới những vệ sỹ canh cửa mà muốn lập tức xông thẳng vào." Thiếu phụ áo tím bỗng nhớ ra ý định của đạo sỹ, khẽ mỉm cười hỏi.

"Thưa cung chủ, tôi đến lần này để báo cáo kết quả sự việc do chính sư tổ dặn dò." Đạo sỹ nghiêm mặt, cố gắng hạ giọng xuống mức thấp nhất.

"Cái gì, là chuyện đó! Ngươi chậm lại một chút, đợi lúc vào trong linh vực của ta rồi hãy nói tiếp." Đột nhiên, vẻ mặt của thiếu phụ áo tím biến đổi khi nghe xong lời của đạo sỹ. Vừa nói xong, nàng lập tức múa tay về các hướng.

Lập tức một vệt sáng bạc hiện ra, và dao động liên tục! Vệt sáng thu hẹp lại, rồi nhanh chóng hóa thành hàng nghìn mảng sáng màu bạc tỏa ra khắp bốn phía. Không gian xung quanh nơi có mảng sáng lướt qua, liền biến đổi thành một cung điện thanh thoát tinh mỹ. Bên trong được bày biện đầy đủ mọi thứ, thậm chí còn có thêm hai đội thị nữ, lặng lẽ đứng ở hai bên sườn cung điện.

Đạo sỹ quan sát những gương mặt đờ đẫn của các thị nữ một hồi lâu, sau đó tỏ vẻ ngạc nhiên. "Vậy là đã tu luyện linh vực đạt đến tầng thứ ba, Hóa Linh Cảnh mới có thể biến hóa ra linh vực bậc này. Trong linh vực của sư cô, tuy thoạt nhìn những thứ ấy có tu vi cùng linh trí thấp nhưng nếu được tỉ mỉ đào tạo thì về sau chắc chắn sẽ trở thành những trợ thủ đắc lực."

"Sư cô nhà ngươi mới luyện thành như vậy cũng chưa lâu, vừa mới đột phá từ Tạo Vật Kính lên Hóa Linh Cảnh thôi. Do đó, ta đang suy nghĩ rất kỹ xem có cách nào củng cố cho linh vực của mình thêm vững chắc. Đương nhiên nếu sư tổ của ngươi xuất quan và đồng ý dạy bảo ta vài phần thì càng tuyệt vời hơn. Sư điệt, ngồi xuống đi. Trong linh vực của ta, cho dù những tiên sử đang giám sát có sử dụng tiên khí cũng không thể xâm nhập được. Ngươi hãy kể rõ vấn đề đó đi." Thiếu phụ áo tím cười nhẹ rồi ung dung ngồi xuống chiếc ghế ở trung tâm căn điện.

"Vậy sư điệt xin phép." Đạo sỹ mặt đen cũng không khách sáo, nhanh chóng tìm một chiếc ghế ở phía dưới rồi ngồi xuống.

"Chuyện đó ta vẫn còn nhớ rõ, vốn là mấy trăm năm trước ngươi bắt đầu xử lý. Lúc này đã có kết quả rồi sao?" Thiếu phụ chậm rãi hỏi, giọng điệu mang theo phần nghiêm trang.

"Trong suốt mấy trăm năm qua, sư điệt đã sử dụng hết mọi phương pháp, cuối cùng đành phải bỏ ra một lượng lớn của cải để mượn dùng một món dị bảo của một bằng hữu, nhờ vậy mới tìm ra được chút thông tin về người đó." Đạo sỹ mặt đen nghiêm nghị đáp.

"Chỉ cần thực sự tìm ra được tung tích của người nọ, bao nhiêu của cải cũng thật đáng giá. Năm đó, khi người này cầm theo vật phẩm đó đã chính thức phản bội Cửu Nguyên Quan. Mặc dù hồn bài của hắn vẫn còn đó nhưng không biết hắn đã dùng thủ đoạn hay bảo vật nào khiến chúng ta không thể cảm ứng được tình trạng sinh tử của hắn. Đến ngay cả sư tổ cũng đích thân rời núi xuống để tra xét việc này nhưng vẫn bị vài tên có thần thông cao cản lại, cuối cùng chỉ đành ra về tay không. Mãi đến mấy trăm năm trước, khi nghe ngươi nói rằng hồn bài của hắn có phản ứng, sự việc có vẻ không ổn. Lúc đó tổ sư đã chỉ định giao việc này cho ngươi. Đối với tên phản đồ này, cho dù hắn có chết cũng không đáng tiếc nhưng vật phẩm mà hắn mang theo lại cực kỳ quan trọng đối với tình hình hưng suy của Cửu Nguyên Quan chúng ta về sau. Vì thế, vật ấy nhất định phải được tìm về." Thiếu phụ nói xong, vẻ mặt không tức giận nhưng rất uy nghiêm.

Đạo sỹ mặt đen nghe vậy, trong lòng rùng mình, vội vàng gật đầu đáp ứng, rồi hơi khom người tiếp lời: "Sư cô chớ nên quá lo lắng, tuy rằng thẻ bài chứa linh hồn của hắn có vết rách nhưng chiếu theo tình hình của nửa phần còn lại thì hắn vẫn chưa thực sự chết, chắc chỉ là bị giam giữ ở nơi nào đó thôi. Điều phiền toái duy nhất là kết quả lần truy xét này khiến sư điệt cảm thấy rất khó khăn. Tên phản đồ này hiện giờ không ở Tiên giới, mà đang ở trong một hạ giới nào đó."

"Hạ giới! Chẳng nhẽ ở một trong những Linh giới nhỏ bé đó sao? Vấn đề này có gì mà cần băn khoăn, chỉ cần tiêu hao một số tiên linh thạch rồi sử dụng Hàng Tiên Đài để truyền người xuống là được. Chẳng lẽ hắn trốn tới hạ giới mà lại nhắm vào những giới đã mất liên lạc sao?" Thiếu phụ mặc áo tím tỏ vẻ kinh ngạc, nhưng bỗng như nhớ ra điều gì.

"Sư cô đoán không sai, đúng là tên phản đồ đã chạy đến một Linh giới nhỏ bé nào đó thuộc khu vực Tiểu Nam Châu đã bị mất liên lạc. Cụ thể là Linh giới nào thì vẫn chưa xác định rõ ràng, nhưng nếu có thêm thời gian, chắc là có thể sớm tra ra kết quả. Sau sự kiện khủng khiếp kia, hàng trăm Linh giới thuộc khu vực Nam Châu đã thoát khỏi sự quản lý của chúng ta, đến nay vẫn chưa thể tìm được tọa độ chính xác. Vì vậy, không thể sử dụng Hàng Tiên Đài để truyền tống người đến đó." Gã đạo sỹ cau mày, vẻ mặt ủ rũ.

"Điều này thực sự có chút khó giải quyết. Kể từ khi Tiểu Nam Châu Giới di chuyển tọa độ, không thể dùng lực hướng dẫn của chúng ta nữa. Không chỉ chúng ta không thể truyền tống người từ trên này xuống mà những người ở dưới đó muốn phi thăng lên Tiên giới cũng cực kỳ khó khăn. Bởi vậy, trong những năm gần đây, chúng ta đã mất đi nhiều tu sĩ phi thăng từ hạ giới lên Chân Tiên giới, không ai mà không có tài năng đặc biệt, tiềm lực cao đến mức người khác không thể so sánh, tuyệt đối không thể coi thường." Thiếu phụ hơi nhíu mày, một lúc lâu sau mới nói.

"Việc này tất nhiên ta biết. Ở khu vực của chúng ta có một vị Tiên Quân tên là Thiên Thù, nổi danh khắp nơi, cũng chính là một tu sĩ phi thăng từ hạ giới. Chỉ trong thời gian ngắn khoảng một trăm vạn năm liền vươn lên đến vị trí hàng đầu, còn trở thành môn hạ của Đế Tôn Quảng Pháp." Lời nói của gã đạo sỹ thoang thoảng chút hâm mộ.

"Tốt lắm, bất kể những mất mát về các tu sĩ phi thăng từ hạ giới ra sao, nếu không có tọa độ chính xác thì không thể xuống hạ giới được. Xem ra ta phải đi gặp sư tổ một chuyến, xem lão nhân gia có phương pháp gì không. Với tình hình của gã phản đồ lúc này, chỉ cần cử một hay hai người xuống hạ giới là có thể bắt hắn về. Nhưng mà, ta cũng tò mò. Làm sao mà tên phản đồ đó lại chạy đến những giới đã mất liên lạc vậy?" Thiếu phụ mặc áo tím trầm ngâm một chút, sau đó ánh mắt chợt lóe rồi hỏi.

Tóm tắt chương này:

Chương truyện mở đầu với sự xuất hiện của đạo sỹ mặt đen, người quen thuộc với cung điện. Hắn chào hỏi hai thiếu nữ trong cung và sau đó gặp cung chủ, một thiếu phụ mặc áo bào tím. Họ thảo luận về một tên phản đồ đã phản bội Cửu Nguyên Quan và việc tìm kiếm tung tích của hắn. Đạo sỹ báo cáo kết quả việc điều tra, cho biết tên phản đồ đã chạy đến một Linh giới nhỏ bé đã mất liên lạc, khiến cho việc truy tìm trở nên khó khăn. Cung chủ lên kế hoạch tìm kiếm sự trợ giúp từ sư tổ.

Tóm tắt chương trước:

Trong một ngọn núi băng, một người tí hon đã được triệu hồi để luyện hóa chân hồn của một kim tiên. Người tí hon và một lão già áo trắng thảo luận về việc tìm kiếm Quang Âm Ti, một vật phẩm quan trọng cho mục tiêu lâu dài của họ. Khi chuyển cảnh, chúng ta thấy một đại lục trong Chân Tiên giới, nơi những nông phu kỳ lạ chăm sóc linh điền và những đạo đồng mộng mơ về việc trở thành đệ tử chính thức. Cuối cùng, một gã đạo sỹ có tên Cách Minh gấp rút quay trở lại Kim Hàn Tiên Cung để gặp cung chủ, cho thấy sự gấp gáp trong các sự kiện đang diễn ra.