Không chút do dự, Hàn Lập hừ một tiếng lạnh lẽo, thần niệm khổng lồ phóng ra bỗng dưng ngừng lại rồi quay trở về phía hắn. Nữ tử có giọng khàn và nam tử xa lạ thấy có cơ hội như vậy, rõ ràng không chịu bỏ qua, lập tức thúc dục thần niệm hung hăng đuổi theo.

Chỉ trong phút chốc, ba luồng thần niệm cường đại đã xuất hiện trên bầu trời nơi Hàn Lập đứng. Ba luồng thần niệm khác nhỏ yếu hơn, dù cũng hăm hở nhanh chóng đuổi tới nhưng rõ ràng vẫn chậm hơn một bước. Hàn Lập thấy vậy liền nhíu mày, một tiếng hừ lạnh thấu xương vang lên!

Mặc dù tiếng hừ của hắn không lớn, nhưng ngay lập tức trên bầu trời xảy ra một đợt dao động dữ dội. Thần niệm của nữ tử giọng khàn và nam tử kia bất giác bị ảnh hưởng, ngừng lại một chút rồi tách ra khỏi thần niệm của Hàn Lập. Lúc này, trên mặt Hàn Lập thoáng hiện vẻ hung dữ. Một tay hắn bấm niệm pháp quyết, thần niệm bên ngoài không những không quay về cơ thể mà còn quay tít một vòng, rồi biến hóa thành một thanh cự nhận dài trong suốt, dài hơn mười trượng, chớp một cái chém xuống thần niệm của nam tử kia.

Một tiếng kêu thê lương thảm thiết lập tức vang lên từ trong thạch thành. Nam tử xa lạ không kịp đề phòng, toàn bộ thần niệm bị cự nhận trong suốt tàn bạo chém thành hai khúc, đồng thời có khoảng một phần mười tan biến vào không gian hư vô. Hàn Lập dùng thần niệm tinh hóa ra một đòn quyết đoán, có thể coi là đã đả thương nặng nam tử xa lạ.

Nữ tử giọng khàn lúc này mới nhận ra, liền đột ngột quát lớn, lực lượng thần niệm đột nhiên co cụm lại rồi biến hóa thành một bàn tay khổng lồ hung hãn vồ về phía cự nhận. Tuy nhiên, động tác này hiển nhiên là hơi muộn. Cự nhận lóe sáng rồi hóa thành từng điểm tinh quang, biến mất tại chỗ.

Cùng lúc đó, lực lượng thần niệm cực kỳ khổng lồ như thủy triều tràn về phía Hàn Lập, vang lên một tiếng "Ầm"! Hai loại lôi quang xanh trắng sau lưng Hàn Lập nhanh chóng hiện ra và hóa thành một đôi cánh lông vũ trong suốt, ánh điện quang lập lòe xung quanh.

"Đi!" Hàn Lập quát nhẹ một tiếng, một tay bấm niệm pháp quyết, đôi cánh sau lưng nhoáng một cái, thân hình hắn liền biến thành một quang ti xanh trắng bắn đi, chỉ trong chớp mắt đã ra xa cả nghìn trượng, một lần nữa lại biến mất ở chân trời mà không để lại dấu vết.

Một tiếng hừ lạnh giận dữ truyền từ trong thành ra, hư ảnh một con nhện khổng lồ lại hiện ra, bên trên là một mỹ phụ áo xanh, thân hình cao lớn vững vàng. Nàng nhìn về phía Hàn Lập đã biến mất với ánh mắt âm trầm, nhưng rõ ràng không có ý định lập tức đuổi theo.

Không gian xung quanh khẽ dao động, một lão giả áo đen có gương mặt âm lệ cũng xuất hiện bên cạnh mỹ phụ, sắc mặt hơi tái nhợt, nhìn về phía xa với vẻ dữ tợn. "La tiên tử, cần phải đuổi theo người này, nếu không sợ rằng sẽ để hắn trốn thoát."

Lão giả có chút không cam lòng nói. "Tạm thời hãy để vậy đã! Thần niệm của người này mạnh mẽ hơn những gì chúng ta tưởng tượng, có lẽ những thần thông khác của hắn cũng không kém. Khi chúng ta vẫn chưa rõ nguồn gốc của hắn thì tốt nhất không nên hành động liều lĩnh để phòng ngừa hắn có đồng bọn mai phục." Phụ nhân áo xanh sắc mặt biến đổi một hồi rồi lắc đầu nói.

"La tiên tử nói cũng đúng. Nhưng tàn giới này không phải đã sớm bị phong bế rồi hay sao? Người này từ đâu mà tới? Chẳng lẽ hắn cũng giống như lão phu, vô tình rơi từ trong khe không gian vào nơi này sao?" Lão nhân áo đen trầm ngâm một lát rồi thu lại vẻ tàn nhẫn trên mặt, mỉm cười nói.

"Cái này khó mà nói chắc được. Dù giới này bị phong bế, nhưng vẫn có nhiều cách để tiến vào đây, chỉ cần có chút may mắn hoặc phải trả giá rất lớn. Nếu không, sao Tu La nhất tộc chúng ta có thể yên ổn như thế được?" Phụ nhân áo xanh chậm rãi nói.

"Nói như vậy, người này có thể là vô tình xông vào nơi này, nhưng cũng có khả năng là chủ tâm tiến vào tiểu Tu La giới này. Cái trước không đáng bàn, nhưng nếu là cái sau thì thực sự không ổn." Lão giả áo đen nghe vậy liền trở nên nghiêm trọng thêm.

"Rốt cuộc là cái nào thì cũng phải chờ bàn bạc cụ thể rồi mới phán đoán không muộn." Phụ nhân áo xanh âm trầm nói.

"Được. Đi hỏi nha đầu Bích Châu một chút, xem đối phương đã lưu thần niệm lên người nó thời điểm nào sẽ dễ dàng phán đoán hơn." Lão giả áo đen đồng ý nói.

Sau đó, khi hư ảnh con nhện khổng lồ tỏa ra, bóng dáng hai người cũng đồng thời lóe lên và biến mất trong hư không. Chỉ chốc lát sau, trong một tòa điện đường khổng lồ ở trung tâm thạch thành, phụ nhân áo xanh và lão giả áo đen lần lượt ngồi ở ghế chủ tọa và ghế khách.

Gần đó có ba nam nữ trung niên đứng nghiêm nghị, trong đó có hai nam một nữ mơ hồ tỏa ra khí tức không kém gì tu sĩ Đại Thừa. Phía sau ba người này còn có mười bảy, mười tám nam nữ già trẻ mặc đủ loại trang phục khác nhau, cũng phát ra linh áp cấp Luyện Hư. Một trong số đó hiển nhiên là nữ tử trẻ trung đã dẫn Hàn Lập từ hồ dung nham đến nơi này.

"Tộc mẫu đại nhân, người tới xâm phạm có lai lịch như thế nào, có phải là nhằm vào tộc ta mà đến không?" Một nam tử có sắc mặt trắng trong số ba nam nữ trung niên sau khi thi lễ với phụ nhân và lão giả liền thận trọng hỏi.

"Có phải nhằm vào tộc ta hay không thì hiện tại khó mà nói được. Bích Châu, khi ngươi bị người nọ gieo thần niệm làm dấu, chẳng lẽ không hề phát hiện chút gì hay sao? Ngươi cảm thấy đại khái hắn đã động tay chân với ngươi ở đâu, vào lúc nào?" Phụ nhân áo xanh mặt không biểu tình vung tay chặn lại, rồi quay đầu hỏi nữ tử trẻ trung.

"Hồi bẩm tộc mẫu đại nhân, nếu không phải Dịch đại nhân ra tay, con còn không biết đến thần niệm dấu vết, thật sự con không biết là bị gieo xuống dấu hiệu từ đâu, vào lúc nào." Nữ tử trẻ trung vừa nghe vậy liền biến sắc, từ trong đám người bước ra, làm lễ bái phụ nhân áo xanh rồi vội vàng giải thích.

"Không hề phát hiện chút nào sao? Ngươi hãy nghĩ cho kỹ lại. Dù ngay lúc đó ngươi không phát hiện gì đi nữa, nhưng nhớ lại sự việc sau đó xem, hẳn là phải tìm ra chút dấu vết mới đúng." Phụ nhân áo xanh hừ một tiếng, lạnh lùng nói.

"Vâng, để con nghĩ kỹ lại." Thiếu nữ có chút sợ hãi đáp lời, lập tức cúi đầu trầm tư. Những người khác cũng nhìn nàng với đủ loại sắc thái khác nhau.

Không biết sau bao lâu, thân thể nàng hơi chấn động, rốt cuộc ngẩng đầu lên. "Sao rồi, đã nghĩ ra chưa?" Phụ nhân áo xanh nhíu mày lại, thần sắc hòa hoãn hỏi.

"Vâng, tộc mẫu đại nhân. Con nhớ ra rồi, ngày đó khi con vừa bước ra khỏi Càn Hỏa Trì của đám Không Ngư tộc kia, con đã cảm thấy thân thể có chút khác thường. Tuy nhiên, sự khác thường này thực sự rất nhỏ bé, nếu không phải con nghĩ đi nghĩ lại thì quả thật không thể nhớ nổi." Nữ tử trẻ trung hết sức lo sợ nói.

"Cái gì, Không Ngư tộc, Càn Hỏa Trì!" Phụ nhân áo xanh và lão giả áo đen nghe vậy lập tức biến sắc mặt, như thể chuyện này đã chạm phải điều cấm kỵ nào đó của cả hai. Những người khác thấy vậy cũng ngạc nhiên nhìn nhau, một hồi lâu sau, một nữ tử với ngũ quan đẹp đẽ trong ba nam nữ thanh niên chần chờ một lát rồi mới bước ra hỏi: "Tộc mẫu đại nhân, như vậy người nọ đã theo dõi Bích Châu từ địa bàn Không Ngư tộc, có gì không ổn sao? Đối với chúng ta mà nói, Không Ngư tộc chỉ có thể coi là huyết thực tạm được mà thôi, cũng không cần coi trọng quá mức như thế chứ?"

"Hừ, các ngươi thì biết gì. Nếu Không Ngư tộc chỉ là huyết thực bình thường thì cần gì ta phải để Càn Hỏa Trì cho chúng ở. Nếu chỉ nói về độ ngon và số lượng của huyết thực, thì còn có vài loại vượt xa Không Ngư tộc." Phụ nhân áo xanh hừ một tiếng, sắc mặt âm trầm nói.

Lúc này, lão giả áo đen bên cạnh chau mày mở miệng: "La tiên tử, nếu chuyện này liên quan đến Không Ngư tộc thì tốt nhất chúng ta nên bàn bạc kỹ lưỡng hơn một chút để phòng ngừa sự cố xảy ra."

"Điều này không cần đạo hữu nhắc ta cũng biết. Bích Châu, ngươi hãy nói lại tất cả mọi chuyện xảy ra ngày đó ở Càn Hỏa Trì cho ta nghe." Phụ nhân áo xanh lạnh lùng nói với nữ tử trẻ trung.

"Dạ! Ngày đó khi ta đến Càn Hỏa Trì là giữa trưa..." Nữ tử trẻ trung kinh hãi trong lòng, lập tức vừa nhớ lại vừa cẩn thận kể lại mọi chuyện từ đầu đến đuôi.

Phụ nhân áo xanh và lão giả áo đen sau khi nghe xong không khỏi liếc mắt nhìn nhau, hai người đều nhìn thấy trong mắt đối phương sắc thái ngưng trọng. "Tất cả các ngươi đều lui xuống trước đi, ta có lời cần nói riêng với Dịch đạo hữu." Phụ nhân áo xanh sau khi hít sâu một hơi liền quay sang ra lệnh cho những người khác.

"Tuân lệnh." Những người khác nghe vậy không dám cãi lời, lập tức cúi đầu rút lui khỏi đại điện.

Chỉ trong chốc lát, cả tòa đại điện chỉ còn lại hai người phụ nhân áo xanh và lão giả họ Dịch. "Dịch đạo hữu, ngươi thấy chuyện này thế nào? Người nọ đến đây chẳng lẽ cũng là vì muốn làm việc kia sao? Nếu không, cho dù tiểu Tu La giới này có chút tài nguyên quý giá, nhưng cũng không đến mức thu hút những kẻ có thần thông lớn như vậy." Phụ nhân áo xanh cân nhắc một lát rồi mới trang trọng nói.

"Chắc là không phải vậy. Chuyện kia cũng là cơ duyên lớn mà ta và ngươi đã tìm hiểu nhiều năm mới may mắn có được, làm sao mà có những người khác cũng có ý nghĩ giống chúng ta được. Người này chắc chỉ là vô tình mà thôi." Lão giả họ Dịch nghĩ trong một chốc lát rồi khuôn mặt cũng dãn ra, trả lời.

"Ta cũng nghĩ như vậy. Dù vậy, cũng không thể khẳng định là người này không nhằm vào tộc của thiếp mà đến. Dù sao, bản thân Tu La nhện đối với các giới diện khác cũng là một sinh vật cực kỳ quý hiếm." Phụ nhân cẩn thận trả lời.

"Ừm, khả năng đó không thể bỏ qua được. Tuy nhiên, nếu người nọ thật sự nhằm vào tộc Tu La nhện của các ngươi mà tới, thì chắc chắn không thể nào đến đây một mình được. Hẳn là phải có hai, ba trợ thủ mới đúng." Lão giả áo đen suy nghĩ một chút rồi hếch đầu cười lạnh.

"May có Dịch đạo hữu nhắc nhở, chỉ với những thông tin này thật sự không thể nào phán đoán chính xác được. Cần phải phái người tiếp tục điều tra xem đối phương có trợ thủ hay không, từ đó mới có thể đoán ra đại khái ý đồ của hắn được. Người đâu, gọi Vô Ảnh và Vạn Phong đến đây gặp ta." Phụ nhân áo xanh gật đầu, cũng rất tán đồng với ý kiến này, lập tức phất tay lấy ra một pháp khí hình giống như một trận bàn, không chần chừ ra lệnh.

Không lâu sau, ở cửa điện có tiếng vang lên, một cơn lốc xoáy cùng một vầng sáng vàng cùng nhau bay vào, loáng một cái đã đến trước mặt phụ nhân áo xanh và lão giả họ Dịch, linh quang tắt đi, đồng thời hiện ra hình dáng.

Tóm tắt chương này:

Chương truyện mô tả cuộc chiến giữa Hàn Lập và hai nhân vật bí ẩn, khi hắn sử dụng thần niệm mạnh mẽ để tự vệ và tấn công. Trong lúc này, nữ tử giọng khàn và nam tử xa lạ cố gắng truy đuổi nhưng không thành công. Sau khi Hàn Lập biến mất, mỹ phụ áo xanh và lão giả áo đen bàn luận về sự xuất hiện bất ngờ của hắn và mối liên quan đến Không Ngư tộc. Họ nhận ra khả năng Hàn Lập có thể là một mối đe dọa lớn và cần thận trọng trong mọi hành động tiếp theo.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương này, Hàn Lập cảm nhận được sức mạnh thần niệm đáng sợ từ một Tu La nhện, cho thấy đây không phải là một sinh vật bình thường. Sau khi nắm rõ vị trí của cô gái, Hàn Lập bắt đầu theo dõi và phát hiện ra một tòa thạch thành bí ẩn với những cấm chế mạnh mẽ. Khi cố gắng sử dụng thần niệm để tìm hiểu bên trong, Hàn Lập phải đối đầu với một nữ tử và một nam tử bí ẩn. Cuộc chiến thần niệm nổ ra căng thẳng, khiến Hàn Lập nhận ra rằng đối thủ không dễ đối phó.