Chỉ thấy trên bờ hồ dung nham có mấy cỗ tàn thi của quái thú giống như lang, nhưng rõ ràng không phải là lang, lẳng lặng nằm đó, đều bị chém ra thành bảy tám đoạn, hiển nhiên đã bị một vật sắc như đao chém phải.
“Kim Đồng.”
Hàn Lập sau khi thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt kêu một tiếng.
“Phốc xuy!” một tiếng, không gian xung quanh lay động, lập tức hiện ra một tử kim tiểu nhân cao vài tấc, hướng Hàn Lập khom người thi lễ, đồng thời phát ra thanh âm “oa oa”, tựa hồ nói điều gì đó.
Hàn Lập thần sắc ngưng trọng, lại có vẻ nghe hiểu được.
“Thì ra là sau khi ta rời đi không lâu, những kẻ này liền xuất hiện. Xem ra là do bọn Tu La Thù phái đến. May mà ta đã lưu ngươi lại tại nơi này, nếu không thì không biết nhất tộc này còn có mưu đồ gì. Kim Đồng, ngươi trở lại đi.” Hàn Lập sau khi nghe xong lộ ra thần sắc hài lòng, gọi tiểu nhân một tiếng, phất tay áo về phía nó.
Cái tên Kim Đồng này là do Hàn Lập tùy ý đặt cho Phệ Kim Trùng Vương, dĩ nhiên chỉ có vài phần chuẩn xác. Tiểu nhân vừa nghe Hàn Lập gọi tên nó, lập tức hóa thành một đoàn kim quang, chớp động một cái liền chui vào tay áo của hắn biến mất.
Hàn Lập bấy giờ mới bắn ra mấy viên hỏa cầu đỏ rực nhằm về phía các tàn thi, hỏa diễm bùng lên điên cuồng rồi biến tất cả thành tro bụi. Hàn Lập thu hồi ánh mắt, ngắm hồ dung nham một lần nữa, khóe miệng chợt lộ ra một tia cười khẽ.
Trong lòng bàn tay hắn chợt hiện ra cái hộp ngọc bên trong phong ấn viên lam tinh châu lúc trước. Hàn Lập phất hai ngón tay một cái, phù lục trên mặt hộp liền rơi xuống, nắp hộp tự động mở, lộ ra tinh châu.
Tinh châu vừa hiện ra, lập tức truyền ra một cỗ ba động pháp tắc mãnh liệt, dưới sự thúc giục của Hàn Lập, phần lớn ba động bắn tới hướng dung nham trong hồ.
Hàn Lập lúc mới thấy viên đá màu lam và tinh châu này tại hàn đàm, đã phát hiện chúng ẩn chứa ngoài lực pháp tắc mạnh mẽ còn lẫn một tia khí tức có chút quen thuộc. Hắn suy nghĩ một hồi, mới nhận ra khí tức này rất giống với mấy kẻ Không Ngư Tộc đã thấy lúc trước. Tuy nhiên loại khí tức này ở hai kiện bảo vật thì cực kỳ yếu ớt, hầu như không có.
Nếu không phải vì hắn mới gặp Không Ngư tộc nhân trước đó chỉ vài ngày, thì khó có thể phát hiện ra loại khí tức này tồn tại. Hàn Lập không biết bảo vật lấy được trong hàn đàm gọi là “thánh vật của Không Ngư Tộc”, nhưng hắn cũng đoán được hẳn là có quan hệ với tộc này. Hơn nữa, mặc dù không có bằng chứng rõ ràng, hắn vẫn mơ hồ cảm thấy món bảo vật trong tay này còn ẩn giấu bí mật gì đó.
Cho nên ngay khi lấy được tinh châu, hắn liền không chút do dự tiến thẳng tới Càn Hỏa Địa. Tinh châu màu lam nhạt trong hộp ngọc quay cuồng ngày càng nhanh, phát ra ba động pháp tắc ngày càng thịnh, khiến không gian xung quanh cũng bắt đầu phát ra tiếng ong ong trầm thấp, từng đạo quang mang mơ hồ ẩn hiện trong không khí cũng không ngừng cuồng vũ.
Toàn bộ động quật dưới đất cũng theo quang mang mà không khỏi run rẩy ầm ầm, vô số đá vụn từ phía trên cuồn cuộn rơi xuống. Nếu là một người bình thường bị nhiều đá như vậy đè xuống, chắc chắn sẽ không chết cũng bị thương nặng. Nhưng hết thảy đối với tu sĩ Đại Thừa như Hàn Lập thì đều không đáng nhắc tới. Tất cả đất đá rơi vào đầu hắn chỉ thấy thanh quang nhàn nhạt đảo qua liền biến thành hư ảo.
“Phanh!” mấy tiếng vang lên. Dung nham phía dưới cuộn lên, từ trong bay ra mấy đạo nhân ảnh mập có gầy có, nửa người nửa cá, cầm trong tay các loại binh khí, chính là mấy tên nam nữ của Không Ngư Tộc. Họ nhanh chóng vây quanh Hàn Lập, tất cả đều dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn người xa lạ trước mắt.
Giữa đám người này, có một tên tráng hán, chính là thủ lĩnh Không Ngư Tộc mấy ngày trước đã xuất hiện tại chỗ này. Chỉ có hắn mới gắt gao nhìn chằm chằm vào hộp ngọc trong tay Hàn Lập, trong nét kinh nghi còn gợn lên một tia kích động khó tả.
Hàn Lập chỉ cười như không cười nhìn đám quái ngư mà không có ý chủ động lên tiếng.
“Tiền bối là ai, vì sao ở chỗ này thi triển đại thần thông, chẳng lẽ đến đây là để tìm nhất tộc chúng ta sao?” Quái ngư trong bộ dạng tráng hán cuối cùng lên tiếng, nhưng trong câu nói tràn đầy e dè với Hàn Lập. Điều này cũng khó trách! Mặc dù trong đám Không Ngư Tộc nhân này hắn có tu vi cao nhất nhưng cũng chỉ mới vừa tiến vào cảnh giới Luyện Hư, căn bản không thể nhìn ra cảnh giới cụ thể của đối phương, tự nhiên trong lòng vô cùng thấp thỏm.
“Ta muốn gặp người làm chủ nhất tộc của các ngươi, đi trước dẫn đường đi.” Hàn Lập trong tay bạch quang chợt lóe, hộp ngọc và tinh châu bên trong liền biến mất không tiếng động, rồi mới nhàn nhạt nói một câu. Trong giọng nói tràn đầy ý tứ không thể phản kháng.
“Vâng, vãn bối xin dẫn đường để tiền bối đi gặp Tộc Trưởng.” Tráng hán nghe vậy, mặt liền biến sắc, một hồi lâu sau mới tươi cười thốt ra lời đáp ứng. Hiển nhiên hắn rất rõ ràng rằng đối phương mạnh mẽ, căn bản không cho hắn cự tuyệt. Mặc dù vậy, tráng hán cũng trước tiên đưa mắt nhìn hai tên đồng tộc bên cạnh, vô thanh truyền âm đôi câu rồi mới cúi đầu cung thỉnh Hàn Lập.
Hai tên Không Ngư Tộc nhân kia hiển nhiên hiểu ý tráng hán, trên người hồng quang chợt lóe, đi trước một bước lặn nhập vào trong dung nham. Hàn Lập coi như không thấy những hành động của mấy quái ngư, cũng bình thản hạ xuống mặt hồ dung nham.
Trong nháy mắt thân hình Hàn Lập vừa tiếp xúc dung nham cuồn cuộn, liền giống như thủy triều rẽ ra hai bên mà khai, lộ ra một cái thông lộ cực lớn, chiều rộng tới mấy trượng, bên trong hồng quang chớp động, sâu không lường được, tựa hồ nối thẳng tới đáy hồ.
“Tị Hỏa Thuật…”
Tráng hán thấy cảnh này, lần nữa giật mình kinh hãi. “Tị Hỏa Thuật” này danh tiếng không lớn, căn bản chỉ cần là người hiểu được cách tu luyện thì đều biết đây là một loại tiểu thuật mà thôi. Nhưng chỉ dựa vào một loại pháp quyết đơn giản như vậy lại có thể hiện ra cảnh tượng kinh người đến thế này thì không khỏi khiến tráng hán quá hoảng sợ.
Tráng hán bình tĩnh lại, nhưng vẫn chỉ có thể nhắm mắt dẫn những người khác cùng đi vào theo. Phiến hồ dung nham này thoạt nhìn cũng không lớn, nhưng khi đi xuống lại sâu vô cùng, khiến người ta bất ngờ ngoài dự liệu. Dọc theo thông đạo được tách ra, Hàn Lập cước bộ chìm sâu tới ba bốn trăm trượng mới bắt đầu thấy một màn sáng màu lam biếc xuất hiện ở phía dưới.
Hàn Lập thần sắc khẽ động, thân hình chớp động một cái, liền trực tiếp xuyên qua màn sáng rồi xuất hiện trong một không gian nhỏ khác. Nhưng ngay khi hắn vừa tiến vào, bốn bề liền nổi lên thanh âm nhọn sắc. Mười mấy tên Không Ngư Tộc nhân tuần tra gần đó lập tức kinh nộ lao tới bao vây Hàn Lập.
Hàn Lập nhíu mày, đang thầm nghĩ có cần cho những kẻ này thấy một chút lợi hại hay không thì sau lưng hắn dấy lên ba động, thân ảnh tráng hán chợt lóe cũng xuất hiện ở bên trong màn sáng, liền cuống quít lớn tiếng trách mắng những người kia: “Các ngươi lui ra, vị tiền bối này là khách quý của bổn tộc, đặc ý tới gặp Tộc Trưởng đại nhân.”
“Sao? Muốn gặp Tộc trưởng đại nhân? Việc này không ổn.” Những vệ sĩ kia nghe tráng hán nói liền ngẩn ra, rối rít hiển lộ ý chần chờ. “Tộc trưởng đại nhân có lệnh, cung thỉnh khách quý đến Thiên Vực Sảnh tương kiến, những người khác không được ngăn trở.”
Cơ hồ cùng một lúc, một đoàn hồng quang bắn tới, sau một cái chớp động, liền hiện ra một nữ nhân Không Ngư Tộc, tay giơ cao một món tín vật giống như lệnh bài. “Nếu là Tộc trưởng đại nhân tự mình có lệnh, vậy thì là chuyện khác rồi.” Những tên vệ sĩ kia mặt tuy còn kinh nghi nhưng cũng rối rít thối lui.
Hàn Lập cười hắc hắc, lúc này mới cẩn thận quét mắt qua không gian nơi đây một lần. Nơi này cũng không coi là rộng, nhiều nhất chừng mười mấy dặm vuông, hơn nữa chỉ xây dựng chưa tới trăm tòa kiến trúc hình tam giác cái cao cái thấp. Mặt ngoài những kiến trúc này in một loại văn tự hình vòng cung quanh co khúc khuỷu, trông hết sức nguyên thủy đơn giản, nhưng nếu xem kỹ lại cho người ta cảm giác kỳ diệu.
Mặc dù không biết có bao nhiêu Không Ngư Tộc nhân ở trong những kiến trúc này, nhưng đếm số người hoạt động bên ngoài, cũng không quá hai trăm người, hơn nữa hơn nửa đều là người già, phụ nữ và trẻ con, thanh niên trai tráng chỉ chiếm một hai phần mười mà thôi.
Xem ra tính cả một ít tộc nhân còn chưa ra khỏi các tòa nhà, toàn bộ tộc quần nhiều lắm là năm sáu trăm người, vô luận thế nào cũng không thể nói là một tộc hưng vượng.
“Xin mời tiền bối, để vãn bối dẫn đường cho đại nhân.” Tráng hán nhìn Hàn Lập tự mình quan sát bốn phía hết thảy, trong lòng có chút lo sợ bất an, tiến lên một bước nói.
“Được, ngươi đi trước đi.” Hàn Lập mắt quét tráng hán một cái rồi nói.
“Xin mời tiền bối theo tôi.” Tráng hán khom người rồi bay về hướng xa. Hàn Lập vừa nhấc chân, liền thoáng một cái xuất hiện ngoài vài chục trượng, không nhanh không chậm theo sát độn quang của tráng hán.
Chỉ sau mấy chớp động, hai người đã hạ xuống trước một tòa kiến trúc nhìn không có gì đặc biệt. Nơi cửa kiến trúc này trống trơn, không có bóng thủ vệ nào.
“Tiền bối, tộc trưởng đang ở bên trong, vãn bối không tiện vào, xin đợi ở đây thôi.” Tráng hán dừng bước tại cửa, cũng xoay người cung kính nói với Hàn Lập.
Hàn Lập gật đầu một cái, liền ngang nhiên đi vào. Vừa qua đại môn, phía sau là một phòng khách rộng chừng mười trượng, trừ một ít bàn ghế đơn giản thì không bày thêm bất kỳ thứ gì khác. Nhưng trên một cái ghế ở cuối đại sảnh, có một lão giả tóc muối tiêu, mặt gầy nhom, hình dạng nửa thân bên dưới lại không phải là cá mà tựa hồ như nhân tộc bình thường không mấy khác biệt.
Hàn Lập thần niệm đảo qua liền nhận ra tu vi của lão giả cố gắng lắm mới có thể tạm coi là đạt tới cấp Hợp Thể sơ kỳ.
“Ngươi chính là tộc trưởng của Không Ngư Tộc?” Hàn Lập nhìn lão giả, bình tĩnh hỏi một câu.
Lão giả vừa thấy Hàn Lập tiến vào, cũng đã từ trên ghế đứng lên, sau khi ánh mắt cẩn thận đảo qua Hàn Lập, sắc mặt hơi đổi, lập tức cung kính trả lời: “Vãn bối Lưu Thước, đích xác là người đứng đầu Không Ngư Tộc. Xin hỏi tiền bối từ nơi nào tới, mà còn là cao nhân Đại Thừa Kỳ?” Lão giả trong bộ dạng cung kính mơ hồ còn mang theo một tia kích động khác thường.
“Nhãn lực của ngươi vậy mà không tệ, ta từ ngoại giới tới, cũng đích xác là một Đại Thừa tu sĩ.” Hàn Lập cười khẽ một tiếng, mới từ tốn trả lời.
“Thật tốt quá, bổn tộc rốt cục cũng đợi được đến ngày cường giả ngoại giới như tiền bối giá lâm. Xin tiền bối nhất định phải cứu nhất tộc vãn bối, chỉ cần có thể giúp bọn ta thoát khỏi ma trảo của Tu La Thù nhất tộc, bổn tộc nguyện phụng tiền bối làm chủ, hơn nữa con cháu đời sau cũng đời đời hầu hạ lão nhân gia người.”
“Phốc thông!” một tiếng! Lão giả liền quỳ lạy tại chỗ làm đại lễ trước mặt Hàn Lập, cũng vừa dập đầu vừa biến sắc nói.
Trong chương truyện này, Hàn Lập khám phá bờ hồ dung nham và phát hiện những tàn thi của quái thú. Ông triệu hồi Kim Đồng, sau đó tiêu diệt các tàn thi. Hàn Lập ấn tượng với viên Tinh châu chứa sức mạnh pháp tắc, nghi ngờ về mối liên hệ với Không Ngư Tộc. Khi đến nơi của tộc này, Hàn Lập gặp thủ lĩnh Lưu Thước, người cầu xin sự giúp đỡ để giải thoát tộc mình khỏi áp lực của Tu La Thù. Câu chuyện dần mở ra những mối liên hệ giữa các tộc và sức mạnh của Hàn Lập.
Chương truyện mô tả Hàn Lập điều khiển Hỏa Điểu để tiêu diệt hàn khí từ Hàn Đàm, đồng thời thu thập một viên châu bọc trong hàn khí. Hỏa Điểu sau khi tiêu thụ hàn khí trở nên mạnh mẽ hơn, trong khi Hàn Lập khám phá ra thánh vật của Không Ngư Tộc và kế hoạch của Tu La Thù tộc. Huyết y thiếu nữ dự định nghiên cứu Thời Không Pháp Tắc để nâng cao sức mạnh cho tộc mình. Điều này tạo ra những nguy cơ mới trong cuộc chiến sắp tới.
tàn thiTinh châuKhông Ngư tộcTu La Thùhồ dung nhamhồ dung nham