Bóng người khẽ phất tay áo, một tiếng “Ầm” vang lên, quang trận liền hóa thành hàng nghìn phù văn màu vàng kim rồi biến mất, dần dần để lộ ra người đứng phía trong.
Một gã thanh niên mặc trường bào màu đen, hai tay chắp sau lưng, hiện ra rõ ràng. Người thanh niên này có làn da trắng nõn, kết hợp với trang phục màu đen tối tăm khiến người khác nhìn vào cảm thấy rất kỳ quái. Anh ta liếc mắt quan sát xung quanh, khẽ nhíu mày, không nói gì mà chỉ búng tay lên trên.
Vài tiếng “Xẹt xẹt” vang lên, hơn mười phù văn màu bạc bắn ra như chớp, chốc lát đã biến mất trong bóng tối. Ngay sau đó, tiếng ầm ầm vang vọng khắp bốn phía, toàn bộ đất đá như sống dậy, cuồn cuộn rẽ sang hai bên tạo thành một khe nứt đâm thẳng lên mặt đất.
Sau khi làm xong, hắn ngắm nhìn một chút, thấy tầng tầng bạch quang chảy liên tục xuống thì mới tỏ vẻ hài lòng. Dù không có hành động gì thêm, nhưng vòng sáng dưới chân lại từ từ vươn lên đỉnh đầu rồi bay vút lên.
Chẳng bao lâu sau, ánh sáng màu bạc chợt lóe lên, gã thanh niên chui ra từ lòng đất, bay cao hơn ngàn trượng mới dừng lại. Hắn trầm ngâm nhìn trời đất để đánh giá tình hình.
Nơi này là một vùng đất màu đen hoang vắng. Trên mặt đất, ngoài một ít cỏ dại thấp bé ra thì không có một bóng cây lớn nào, và bốn bề tĩnh lặng đến rợn người, ngay cả tiếng côn trùng kêu cũng không có. Chẳng khác nào một vùng đất chết. Nhưng hắn không tỏ ra ngạc nhiên, chỉ suy nghĩ một chút rồi bắt đầu niệm pháp quyết.
Ngay lập tức, hàng loạt âm thanh cổ xưa vang lên khắp bầu trời. Những điểm linh quang chớp động xuất hiện rồi tụ lại thành một con mãnh thú dài hơn trăm trượng. Con quái thú có đầu sư tử, thân kỳ lân, nửa thân trên màu đỏ như máu cuồn cuộn lưu chuyển, nửa thân dưới lại có màu bạc sáng chói mắt. Dưới chân nó có những tầng sáng mờ lượn lờ xung quanh, không rõ đây là linh thú loại nào.
Thế nhưng không hiểu sao, sắc mặt của hắn bỗng trở nên tái nhợt, miệng lẩm bẩm một tràng ngôn ngữ cổ xưa. Ngay sau đó, hình ảnh của con thú khổng lồ bắt đầu tan biến, không thể tiếp tục hình thành, chỉ còn lại một cái bóng lờ mờ.
“Hừ! Lại bị áp chế pháp lực đến mức này! Lần này xuống hạ giới quả thật không có chuyện gì tốt cả, không trách gì Quan Trung Hội lại phái ta đi.” Hắn hừ một tiếng rồi lẩm bẩm tức giận. “Nhưng mà đây chưa hẳn là chuyện xấu; điều này có thể chứng tỏ mấy lão già kia không thể can thiệp vào bất kỳ hành động nào của ta. Ha ha, bảo vật kia còn thiếu chút hỏa hầu mới được luyện chế hoàn toàn, nhân tiện ta sẽ lấy nó huyết tế lần nữa cũng tốt. Tuy ở giới diện thấp kém này sinh linh không có huyết khí tinh khiết nhưng nếu có số lượng lớn, chắc cũng có thể bù đắp được. Còn chuyện của tên phản đồ kia thì chưa cần phải vội, cho dù ta chưa làm xong thì đã sao, đám lão già kia khó chịu cũng chỉ có thể đứng nhìn mà thôi…”
Hắn nhắm mắt lại, trầm ngâm một hồi rồi bỗng nhiên cười lạnh. Tiếp theo, hắn lấy ra một ống màu vàng rực rỡ, bên trong cắm đầy những thẻ trúc màu xanh biếc. Trên bề mặt của các thẻ trúc ấy có vô số ngân văn đủ màu sắc, nhìn rất đẹp mắt, chắc chắn đây không phải là bảo vật tầm thường.
Hắn ném ống tròn lên trời, miệng lầm bẩm pháp quyết. “Uỳnh.” Một tiếng nổ lớn vang vọng khắp nơi, giữa hàng vạn tia sáng màu vàng chói, ống tròn biến thành một quả cầu ánh sáng khổng lồ, tiếp đó chuyển động tạo thành một hình ảnh bát quái.
“Lên!” Hắn dừng niệm chú, quát nhẹ một tiếng, một ngón tay chỉ thẳng lên trời.
Tiếng gió rít vang lên, một mũi nhọn xanh biếc bắn thẳng vào hình ảnh bát quái rồi nhanh chóng bay về hướng khác. “Tốt lắm! Hướng kia có nhiều hơi thở của sinh linh, trước tiên qua đó xem sao!” Ánh mắt hắn hiện lên vẻ dữ tợn, tay áo run lên, cả người liền hóa thành một đường cầu vồng màu vàng kim, rạch trời bay đi.
“Đây là hình dáng nguyên bản của Sơn Hải Châu sao!” Hàn Lập nhìn viên châu rực rỡ trong tay mà lẩm bẩm kinh ngạc. Viên tinh châu màu lam nhạt đã nhỏ đi hơn một nửa, hiện giờ chỉ lớn bằng hạt đậu. Nhưng bây giờ bề mặt của nó đã trở nên bóng loáng kỳ lạ, có tới năm màu đan xen, bên ngoài còn có một sợi khí trắng như mây lởn vởn xung quanh, nhìn vô cùng bí ẩn.
“Vâng, thưa tiền bối! Dấu vết bên trong viên châu này đã hoàn toàn bị xóa sạch, những ký ức mà các triều đại tổ tiên của bổn tộc để lại để che dấu cũng đã biến mất. Bây giờ tiền bối có thể thoải mái luyện hóa bảo vật này rồi!” Không Ngư tộc trưởng đứng bên cạnh cung kính nói, nhưng vẻ mặt hắn giờ đã trở nên tái nhợt. Rõ ràng hắn đã tốn không ít máu huyết trong cơ thể mới có thể tế luyện viên châu về lại hình dạng như vậy.
“Tốt lắm! Ngươi mau đi sắp xếp mọi việc cho tộc nhân đi! Chờ ta luyện hóa xong viên châu này sẽ lập tức mang các người rời khỏi Tu La Giới!” Hàn Lập thu lại ánh mắt vui vẻ rồi không chần chừ mà phân phó lão tộc trưởng.
“Đa tạ ân đức của tiền bối, vãn bối lập tức đi làm ngay. Đúng rồi, tiền bối chắc chắn cần một nơi yên tĩnh để luyện hóa viên châu này, hay là vào mật thất của vãn bối đi!” Không Ngư tộc trưởng nghe được mấy lời của Hàn Lập thì vui mừng khôn xiết, vội vàng nói.
“Vậy cũng được, ngươi dẫn đường đi!” Hàn Lập không từ chối lời mời, gật đầu đồng ý.
Một lát sau, dưới sự dẫn đường của lão tộc trưởng, Hàn Lập đi tới một tòa kiến trúc hình tam giác, phía trước là một cánh cổng lớn làm bằng đá xanh.
“Tiền bối, mời ngài vào!” Lão tộc trưởng nhẹ nhàng đẩy cánh cửa đá rồi đứng sang một bên, cung kính mời hắn.
Hàn Lập bước vào bên trong, ánh mắt đảo qua và bất chợt hiện lên một tia bất ngờ. Trong gian mật thất của lão tộc trưởng, ngoài một ít vật dụng trang trí thông thường ra còn có một giá gỗ màu đen, trên giá có một số thẻ tre, hộp ngọc và vài bình chứa những thứ gì đó, ngoài ra cũng có một lò luyện đan màu đỏ đậm cao vài thước.
“Ngươi cũng hiểu biết về thuật luyện đan sao?” Hàn Lập trầm ngâm một chút rồi chậm rãi hỏi.
“Bẩm tiền bối! Vãn bối không hiểu nhiều về luyện đan, lò luyện đan kia là vật của cháu gái vãn bối. Nha đầu này cũng có chút thiên phú về thuật luyện đan, dựa vào số linh dược ít ỏi trong giới diện này cũng có thể luyện chế ra một số linh đan diệu dược.” Lão tộc trưởng khẽ khom người, vội giải thích, nhưng trong giọng nói của lão không giấu nổi sự tự hào về cháu gái mình.
“Ha ha! Nếu nàng thực sự có thiên phú về luyện đan, thì sau này trở về ta cũng có thể chiếu cố bồi dưỡng cho nàng một chút!” Hàn Lập nhẹ cười.
“Nếu thật sự được tiền bối chỉ điểm, thì đó là phúc khí trời ban cho cháu gái của vãn bối.” Lão tộc trưởng vui mừng khôn xiết, cung kính thi lễ thật sâu.
“Tốt! Bây giờ ngươi ra ngoài trước đi, những chuyện này chờ sau khi rời khỏi đây hãy nói. Còn bây giờ ta muốn toàn tâm toàn ý luyện hóa Sơn Hải Châu.” Hàn Lập khoát tay chặn lại rồi nói.
Lão tộc trưởng nào dám trái ý, vội vàng cáo lỗi rồi nhanh chóng rời khỏi mật thất. Hàn Lập vung tay áo phất về phía cánh cửa đá.
Ngay lập tức, một luồng ánh sáng mờ chợt lóe lên, cánh cửa đá phát ra tiếng “Ầm” rồi tự động đóng lại, tiếp theo vô số phù văn lóe lên khảm nhập lên bề mặt cửa, nhanh chóng vẽ nên một lớp cấm chế mờ ảo.
Lúc này, hắn mới yên tâm ngồi lên một chiếc bồ đoàn trong mật thất, tay phải lật một khối ngọc giản màu vàng xuất hiện. Trong ngọc giản này ghi lại phương pháp tế luyện của Không Ngư Tộc đã được gìn giữ lâu nay, lúc trước lão tộc trưởng đã tự mình dâng lên.
Hàn Lập đưa ngọc giản lên trán, một luồng thần niệm quét qua. Sắc mặt của hắn hơi thay đổi. Thuật tế luyện bảo vật này quả thực có chút khác biệt so với những gì hắn đã biết trước đây, chắc chắn một phần là do tổ tiên của Không Ngư Tộc đã sáng tạo ra vì bảo vật Sơn Hải Châu này.
Tuy nhiên, với tu vi hiện tại của hắn, chỉ cần yên tĩnh suy nghĩ mấy lần là đã lĩnh ngộ gần hết tinh túy của thuật này. Chậm rãi thu lại ngọc giản, Hàn Lập lại lấy Sơn Hải Châu. Một lực lượng vô hình lao lên, viên châu lặng lẽ đứng giữa không trung.
Hai mắt Hàn Lập chăm chú ngắm nghía viên châu đang bay lơ lửng, hít sâu một hơi, miệng hé mở, từng đoàn tinh khí nóng bỏng tuôn ra. Tiếp theo, hắn bấm niệm pháp quyết, sau lưng ánh sáng vàng chợt lóe, Phạm Thánh Pháp Tướng ba đầu sáu tay hiện lên rực rỡ. Đồng thời, con mắt thứ ba cũng mở rộng ra.
Một tiếng xé gió vang lên! Thần niệm hóa thành tinh ti từ trong mắt bắn nhanh về phía trước. Chẳng mấy chốc, không gian trong mật thất hiện lên những tia ba động khác thường, tiếng “Ông ông…” thanh minh từ viên châu vang lên.
Ước chừng hai ngày hai đêm sau, dưới ánh mắt lo lắng của tộc trưởng Không Ngư đang chờ đợi ở bên ngoài, cánh cửa đá chậm rãi mở. Hàn Lập bước ra nhưng thần sắc có vẻ mệt mỏi.
“Tiền bối! Người đã…” Lão tộc trưởng mừng rỡ tiến lên chào, nhưng trong lòng hơi lo lắng, vội vàng hỏi.
“Yên tâm! Ta đã luyện hóa xong Sơn Hải Châu rồi. Ngươi đi gọi hết tộc nhân lại, nhưng phải nhanh lên, ta cảm thấy lực bài xích của giới diện này, không thể ở đây lâu nữa.” Hàn Lập nhanh chóng nói.
“Tốt rồi! Vãn bối lập tức đi ngay!” Lão tộc trưởng vui mừng như điên, cúi đầu đáp một tiếng rồi vội vàng bay vọt đi.
Lúc này Hàn Lập mới mỉm cười, thân hình khẽ động, phiêu dật bay về phía trước.
Sau khoảng thời gian bằng một nén nhang, ở quảng trường đã có vài trăm tộc nhân của Không Ngư Tộc tập hợp đầy đủ, ai nấy đều mang vẻ mặt kích động không thể giấu diếm, nhưng tất cả đều đứng im nghiêm trang không dám phát ra tiếng động nhỏ nào.
Lão tộc trưởng đứng phía trước chờ Hàn Lập bay ra rồi vội vàng cúi đầu, cung kính lớn tiếng hô: “Đa tạ chủ nhân đã ra ân cứu giúp! Bổn tộc gồm năm trăm lẻ một người hôm nay hạ huyết thệ! Từ ngày hôm nay toàn tộc một lòng phụng dưỡng chủ nhân, đời đời không thay đổi! Nếu vi phạm lời thệ, toàn tộc chịu hình phạt của trời đất, huyết mạch đoạn tuyệt, trên thế gian này sẽ không còn Không Ngư Tộc nữa!”
Lão tộc trưởng nói xong, tay vung lên không trung, một con dao găm hiện lên, ánh sáng lạnh lẽo lóe lên rồi nhanh chóng cắm sâu vào ngực vài tấc, máu tươi tuôn ra. Những tộc nhân đứng đằng sau cung kính cúi lạy Hàn Lập, rồi cũng như tộc trưởng, dùng các loại dao găm sắc bén cắm sâu vào thân thể, miệng lầm bầm phát ra lời huyết thệ, tất cả đều mang vẻ mặt nghiêm trang không nói nên lời.
Dường như chịu tác động của lời thề, trên bầu trời huyết khí hòa lẫn vào nhau, tụ lại tạo nên một ký hiệu màu đỏ tươi lớn gần một mẫu chầm chậm hiện ra, rồi đột ngột biến mất một cách quỷ dị.
“Tất cả đứng lên đi, toàn tộc các ngươi đã dùng máu tạo thành huyết thệ, qua đó có thể thấy được chân thành theo ta. Ta thu nhận các ngươi cũng sẽ không bạc đãi, sẽ cho các ngươi không ít chỗ tốt trong tương lai.” Thân hình Hàn Lập lóe lên, đột ngột xuất hiện giữa không trung, ánh mắt nhìn xuống phía dưới rồi khẽ thở dài một hơi nói.
Trong chương truyện, gã thanh niên mặc trường bào màu đen xuất hiện tại một vùng đất hoang vắng và bắt đầu niệm pháp quyết để triệu hồi linh thú. Tuy nhiên, hắn gặp khó khăn do bị áp chế pháp lực. Sau khi phỏng đoán tình hình, hắn quyết định luyện hóa bảo vật Sơn Hải Châu với sự giúp đỡ của Không Ngư tộc trưởng. Cuối chương, Hàn Lập hoàn tất việc luyện hóa và được tộc nhân thề trung thành bằng huyết thệ, khẳng định sự kết nối giữa hắn và Không Ngư Tộc.