Một tiếng “xì…lạp” vang lên, hư không bỗng chốc bị hai cái Cự Trảo xé rách, hiện ra một khe nứt không gian dài hơn ngàn trượng.

Bóng đen chớp động, một thân ảnh lớn như ngọn núi từ trong khe bước ra, theo sau là hai luồng ánh sáng lóe lên, hai đạo cầu vồng bay tới.

Khi ánh sáng thu lại, từ hai luồng độn quang xuất hiện một gã Đạo Sĩ trẻ tuổi và một nam tử khô gầy mặc áo bào vàng.

Bên ngoài thân ảnh khổng lồ kia tỏa ra hắc khí, cuối cùng hiện ra một Cự Nhân có làn da tối màu, trên đầu có một chiếc sừng cong, sau lưng mọc lên mấy hàng gai xương ngắn. Gương mặt hắn trông giống như những nam tử bình thường, thậm chí có phần chất phác, nhưng khí tức toát ra từ người lại khiến người khác cảm thấy sợ hãi tới mức không thể thở được.

“Thần thông của Bất Diệt đạo hữu thật lợi hại, chỉ cần biến hóa thân thể mà có thể xé rách hư không, để chúng ta dễ dàng tiến vào không gian này.” Nam tử mặc áo bào vàng đánh giá bốn phía, sau đó mỉm cười nói với Cự Nhân.

“Ha ha, đó chỉ là may mắn, có Hoàng huynh dùng Cửu Huyễn Như Ý Môn làm cho lực lượng không gian ở đây buông lỏng đi tám, chín phần mười. Nếu không, bản tọa cũng không thể làm được chuyện này.” Cự Nhân cười ha ha, rồi tầng lửa đen bên ngoài thu lại, thân hình nhanh chóng co lại thành hình một Cự Hán cao khoảng hai trượng.

“Hắc hắc, đạo hữu nói không sai, nhưng nếu không có thần thông của đạo hữu phá vỡ hơn nửa lực lượng giao diện, thì sao có thể tiến vào nơi này.” Nam tử mặc áo bào vàng liền cười đáp.

“Được rồi, hai người không cần phải nịnh nọt nhau nữa. Bần đạo đi cùng với các ngươi tới đây không phải để nghe nói nhảm, tốt nhất là mau chóng tìm được tên kia, nhanh chóng hiểu rõ tình hình.” Đạo Sĩ trẻ tuổi đứng bên cạnh, trên mặt có xà vân xanh thẫm, lạnh lùng nói.

“Tam Toàn đạo hữu không cần phải gấp, Thanh Nguyên Tử cho dù bắt đầu độ Thiên Kiếp ngay thì cũng không thể chấm dứt trong vòng ba tới năm ngày. Thời gian này đủ để chúng ta tới chỗ hắn độ kiếp rồi.” Nam tử mặc áo bào vàng bình thản trả lời.

Người mặc áo bào vàng này chính là Hoàng Nguyên Tử, còn hai người bên cạnh là hai cường giả Đại Thừa nổi danh: “Bất Diệt Thiên Tôn” và “Tam Toàn đạo nhân.”

“Xem ra, để đối phó với Thanh Nguyên Tử, ngươi đúng là đã phải tốn nhiều công sức mưu tính lâu lắm, ngay cả thời gian và địa điểm hắn độ kiếp cũng rõ như lòng bàn tay rồi.” Đạo Sĩ trẻ tuổi châm biếm.

“Đó là điều tất nhiên. Thanh Nguyên Tử không phải là tộc nhân Trường Nguyên Tộc chúng ta, mà là Nguyên Thần của một tên Dị Tộc chiếm đoạt thân thể của tộc huynh ruột thịt của ta mới có thể tu luyện tới cảnh giới hiện tại. Trước đây vị tộc huynh kia có ơn nghĩa to lớn đối với ta, ta đã bỏ dòng họ của mình và đổi thành cái tên hiện tại để không bao giờ quên đại thù này, hi vọng một ngày nào đó có thể đoạt lại thân thể của tộc huynh.” Giọng nói của Hoàng Nguyên Tử bỗng trở nên lạnh lẽo.

“Hóa ra là Đạo Hữu và Thanh Nguyên Tử có mối thù lớn như vậy. Yên tâm đi, bổn tọa nhất định sẽ giúp ngươi thực hiện ước muốn báo thù.” Đôi mắt Cự Hán lóe lên tinh quang, nói với giọng kiên quyết.

“Ta không quan tâm ân oán giữa ngươi và Thanh Nguyên Tử, chỉ cần trả đủ thù lao thì sẽ có bấy nhiêu sức lực. Còn việc cuối cùng có thể tiêu diệt Thanh Nguyên Tử hay không thì phải xem bản lĩnh của chính ngươi.” Tam Toàn đạo nhân nói bằng giọng trầm bổng.

“Yên tâm đi, ta tìm Tam Toàn huynh đến chủ yếu là vì tài năng của ngươi về trận pháp. Với thân phận Đại Sư Trận Pháp của đạo hữu, cùng với sự phối hợp của Cửu Huyễn Như Ý Môn trong tay ta, những cấm chế mà Thanh Nguyên Tử bố trí cũng không thể nào làm khó được chúng ta.” Hoàng Nguyên Tử không chút tức giận mà còn khẳng định.

“Hi vọng có thể như vậy. Nghe nói Thanh Nguyên Tử cũng có chút tinh thông trận pháp, hiện tại bày ra cấm chế chuẩn bị cho Thiên Kiếp chắc chắn không phải chuyện đùa.” Thần sắc Tam Toàn đạo nhân hơi ngưng lại, lời nói có chút thận trọng.

“Ha ha, ta tin tưởng mười phần vào Tam Toàn huynh. Được rồi, vậy thì lên đường thôi, lần này giữa ta và Thanh Nguyên Tử chỉ một người có thể sống rời khỏi không gian này.” Hoàng Nguyên Tử cười lớn, sau đó tay áo rung lên, một luồng cầu vồng phá không bay đi.

Trong Sơn Cốc, trên Đài Cao, Thanh Nguyên Tử đang khoanh chân lơ lửng giữa không trung ở độ cao vài chục trượng, xung quanh hắn bay múa vài chục khẩu phi kiếm màu xanh, trên mặt không chút biểu cảm, hai mắt nhắm nghiền.

Dưới hắn, hơn trăm lá phiên kỳ chớp động ánh sáng, đồng thời phát ra một tầng hào quang năm màu, biến ảo thành vô số phù văn diễm lệ phiêu phù ở trên Cự Đài.

Tất cả pháp khí bố trí phía dưới Cự Đài giờ phút này bắt đầu phát ra những âm thanh ầm ầm, từng luồng khí mát lành từ đó tỏa ra rồi tiêu thất vào hư không.

Phần lớn hơn ngàn Pho Tượng ở bốn phía Đài Cao vẫn giữ nguyên hình dáng cũ, dường như mọi việc xảy ra trên đài không hề liên quan gì tới chúng.

Thần sắc của Nguyên Dao rất căng thẳng, đứng dưới một cây trận kỳ, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Lúc này, không trung đột nhiên xuất hiện những đám mây đỏ cuồn cuộn, những cơn gió lạnh gào thét qua, khiến cho không gian phải run lên nhè nhẹ.

Mây đỏ ngày càng dày, từ xa nhìn lại như đã che kín cả bầu trời, chỉ lờ mờ để lộ ra một khí tức cực nóng.

Không biết bao lâu sau, bên trong mây mù lóe lên ánh sáng màu đỏ hồng, từng đoàn quang cầu ngưng tụ lại, dưới tiếng ầm ầm chúng tụ lại một chỗ rồi điên cuồng rơi xuống như mưa.

Cùng lúc đó, Thanh Nguyên Tử mở mắt, cánh tay khẽ động, một ngón tay vẽ một đường trên không trung.

Một tiếng “phốc” nhỏ vang lên.

Một đạo kiếm khí màu xanh dài tới ngàn trượng hiện ra, lượn một vòng rồi biến thành một màn sáng mờ mịt bao phủ toàn bộ Đài Cao.

Từng đoàn quang cầu màu đỏ rơi xuống màn sáng xanh lập tức nổ tung thành muôn vàn đốm lửa đỏ rơi khắp nơi, nhưng vừa tiếp xúc với kiếm quang lập tức biến thành hư ảo, căn bản không thể xuyên qua màn kiếm được.

Thế nhưng những quang cầu màu đỏ này chỉ là màn dạo đầu của Thiên Kiếp mà thôi.

Khi số lượng quang cầu rơi xuống đạt tới hàng nghìn, bầu trời bỗng vang lên tiếng sấm, từng đạo hồ quang điện màu vàng tím hiện ra, ngay lập tức biến thành vô số Lôi Tiễn bắn thẳng xuống.

Cùng lúc đó, những luồng gió đen cũng tụ lại thành một mảng đen kịt đang dần hạ xuống.

Mảng đen này chưa kịp rơi xuống, bên trong đã vang lên âm thanh xuy xuy, từng Lưỡi Đao Phong mờ ảo giống như một làn sóng điên cuồng bổ tới.

Trong chớp mắt, những tia sáng trắng hiện ra đầy trời.

“Tới hay lắm.” Thanh Nguyên Tử thấy cảnh này, không những không giật mình mà còn hào hứng hét lớn, bên ngoài cơ thể tỏa ra ánh sáng màu xanh cực kỳ chói mắt, đồng thời hai tay liên tục điểm về phía không trung.

Tất cả ánh sáng màu xanh bên ngoài màn kiếm trên trời bỗng nhiên thu lại, chuyển thành một luồng Kiếm Quang dài hơn ngàn trượng, nhanh chóng xoay tròn tại chỗ, hiện ra một con Cự Giao màu xanh.

Cự Giao này giương nanh múa vuốt, điên cuồng bay lượn trên bầu trời, để lại những tiếng gió rít vang dội, từng đạo kiếm khí phóng ra khắp nơi, đã mạnh mẽ chặn lại tất cả Lưỡi Đao Phong kia.

Tại một góc Đài Cao, Nguyên Dao thấy thế thì vô cùng vui mừng.

Ngay lúc này, không trung bỗng xuất hiện những ánh sáng màu đỏ rực rỡ, các đám mây đỏ dần dần tan biến, lộ ra một dòng sông lớn đầy dung nham cuồn cuộn chảy, và ngay sau đó, sóng lửa từ trên sông nổi lên, từng mảng dung nham đánh xuống.

Thanh thế khổng lồ đó khiến cho toàn bộ bầu trời phải bùng cháy dữ dội.

Nguyên Dao thấy cảnh này, nụ cười trên mặt chợt cứng lại.

Thanh Nguyên Tử không hề hoảng sợ, một tay lặp lại pháp quyết, những phù văn từ trận kỳ lập tức bay lên không trung, rồi xoay tròn và ngưng tụ thành một tòa Phù Trận năm màu.

Phù Trận này dưới sức mạnh của Pháp Quyết, vang lên âm thanh ầm ầm, hàng ngàn sợi tơ năm màu từ đó tỏa ra, xuyên thủng những luồng dung nham đang rơi xuống, biến chúng thành khói mờ tan biến trong không khí.

Lúc này, Thanh Nguyên Tử hét to một tiếng, một tay vỗ mạnh lên đỉnh đầu, ánh sáng màu xanh lóe lên, một tiểu nhân mặc trường bào màu xanh từ đó bay ra, hai tay chà xát vào nhau rồi giơ lên, chằng chịt những kiếm khí màu xanh phóng ra, uy năng của chúng mỗi đường ra sau đều mạnh mẽ hơn đường ra trước.

Thanh Nguyên Tử vô cùng rõ ràng, tới giờ phút này, sự đáng sợ của Thiên Kiếp mới bắt đầu lộ diện.

Mười ngày sau, bầu trời hơn vạn dặm xung quanh sơn cốc đã bị mây đen cuồn cuộn bao phủ, mưa gió không lọt kẽ, nhưng tiếng ầm ầm rung trời vẫn không ngừng vang lên, thỉnh thoảng lại thấy vòng ánh sáng bảo vệ năm màu ẩn hiện.

Hiển nhiên, lúc này Thiên Kiếp đã tới hồi mãnh liệt nhất.

Ngoài một đỉnh núi nhỏ cách đó cả vạn dặm, ba bóng người đang đứng thẳng trên một vài cành cây của gốc cây cổ thụ, lặng lẽ ngắm nhìn về phía sơn cốc.

Ba người này, một người cao lớn, một người mặc đạo bào, còn một người dáng người gầy gò, chính là ba cường giả Đại Thừa: Hoàng Nguyên Tử, Tam Toàn đạo nhân và Bất Diệt Thiên Tôn.

Họ đã đến đây từ hai ngày trước và đang kiên nhẫn chờ cơ hội để ra tay.

“Không ngờ Đại Thiên Kiếp của Thanh Nguyên Tử lại lợi hại như vậy. Nếu là bản tọa thì cũng không tự tin có thể trụ được tới giờ phút này.” Cự Hán là Bất Diệt Thiên Tôn thở dài.

“Đúng vậy, cho dù bần đạo gặp phải Thiên Kiếp này, tám, chín phần mười cũng không thể vượt qua được. Danh tiếng của Thanh Nguyên Tử quả thật không phải hư danh.” Thần sắc của Tam Toàn đạo nhân cũng trở nên nghiêm trọng.

Mặt Hoàng Nguyên Tử vốn âm trầm như nước, nghe lời hai người nói, chợt cười lạnh: “Cho dù Thanh Nguyên Tử có thần thông hơn xa ba chúng ta thì sao? Chưa nói rằng hắn có vượt qua kiếp nạn này hay không, nếu có vượt qua cũng sẽ tổn thất nặng nề, làm sao có thể thoát khỏi sự liên thủ của chúng ta, chẳng phải cũng chịu chung số phận hồn phi phách tán sao?”

“Điều này cũng đúng, dù cho Thanh Nguyên Tử có pháp lực thông thiên nhưng lần này cũng khó mà tránh khỏi được.” Bất Diệt Thiên Tôn gật đầu, vẻ mặt đồng ý.

“Tuy nhiên, nhìn xu thế Thiên Kiếp, có lẽ còn phải tiếp tục năm, sáu ngày nữa. Chúng ta cần bắt đầu bài trừ cấm chế bên ngoài, nếu không đúng lúc khi Thiên Kiếp kết thúc, rất có thể Thanh Nguyên Tử sẽ tìm được cách ẩn náu mà trốn thoát.” Tam Toàn đạo nhân nhìn về phía mây đen bên trên sơn cốc nói một cách lạnh lùng.

“Đúng, thời gian cũng không sai biệt lắm. Hắc hắc, với tình hình hiện tại của Thanh Nguyên Tử, dù hắn có biết rõ chúng ta đang bài trừ cấm chế cũng không thể nào phân tâm được. Chỉ có thể vận dụng một vài thủ đoạn mà thôi.” Hoàng Nguyên Tử nói với giọng trầm.

“Chuẩn bị thủ đoạn? Ha ha, ta cũng muốn xem thử Thanh Nguyên Tử còn có thủ đoạn gì chuẩn bị phía sau. Hiện tại hắn đã vận dụng hết mọi thủ đoạn rồi, thì đến lúc chúng ta ra tay, chẳng phải dễ dàng hơn sao?” Bất Diệt Thiên Tôn cười lớn vài tiếng.

Tóm tắt chương này:

Chương truyện diễn ra trong một không gian huyền bí, nơi ba cường giả Hoàng Nguyên Tử, Tam Toàn đạo nhân và Bất Diệt Thiên Tôn chờ đợi đúng lúc ra tay tiêu diệt Thanh Nguyên Tử. Trong khi đó, Thanh Nguyên Tử đang chuẩn bị đối phó với một Thiên Kiếp khốc liệt. Các nhân vật thảo luận về sức mạnh của nhau và lo lắng trước sự nguy hiểm của kiếp nạn, chuẩn bị cho một cuộc chiến không thể tránh khỏi. Căng thẳng gia tăng khi thời gian trôi qua và mọi thứ đang chuẩn bị ở điểm cao trào.

Tóm tắt chương trước:

Chương truyện mô tả quá trình luyện chế của Việt Long và Hàn Lập trong Cự Đỉnh, nơi họ đang đối phó với Lực lượng Thiên Địa thuộc tính Kim. Việt Long phải kiểm soát Linh Diễm để luyện hóa tài liệu, trong khi Hàn Lập dồn sức điều khiển một đám mây đen để giữ lại Kim Quang. Đồng thời, Hà Lập và Việt Long chuẩn bị cho một cuộc Thiên Kiếp khó khăn, với hy vọng sẽ thành công trong việc luyện hóa Cực Nguyên Tinh. Câu chuyện có sự xuất hiện của Nguyên Dao và Nghiên Lệ, cùng với Thanh Nguyên Tử, nhằm chuẩn bị cho một thử thách lớn sắp tới.