"Hàn huynh, cách nói này thật quá khách khí rồi. Dao Nhi là nghĩa nữ của ta, còn Lệ Nhi là đệ tử chân truyền của ta. Nếu hai nàng muốn rời khỏi đây, đương nhiên có thể đi bất cứ lúc nào. Tuy nhiên, theo ý kiến của ta, các nàng tốt nhất nên ở lại thêm một thời gian ngắn, sau đó trở về Nhân tộc sẽ tốt hơn." Thanh Nguyên Tử suy nghĩ một chút rồi nói ra.
"Hả, sao lại nói như vậy?" Hàn Lập có chút ngạc nhiên, ánh mắt liếc qua Nguyên Dao và Nghiên Lệ.
Hai nữ nhìn nhau, đều lộ ra nụ cười khổ.
"Việc này hãy để Dao Nhi tự mình giải thích cho ngươi một chút đi, tránh để lão phu giải thích mà làm cho đạo hữu hiểu lầm. Nếu các nàng tự nguyện ly khai, ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản." Thanh Nguyên Tử nghiêm sắc mặt nói.
"Hàn huynh, hiện tại chúng ta thật sự không thể lập tức trở về tộc. Tối thiểu còn phải ở bên cạnh nghĩa phụ 200, 300 năm nữa mới được. Nguyên do bên trong, ngươi cẩn thận xem xét thân thể hiện tại của chúng ta thì sẽ rõ ràng." Nguyên Dao nhìn Hàn Lập, thở nhẹ một hơi nói.
"Thân thể?" Hàn Lập có chút khó hiểu, ngay lập tức phát ra một cỗ thần niệm, bao bọc thân thể mềm mại của Nguyên Dao bên ngoài.
Sau một lát, sắc mặt hắn hơi đổi.
"Hóa ra thân thể các ngươi có chút bất ổn, chẳng lẽ trước đây nghịch chuyển còn để lại hậu quả gì sao?"
"Hàn huynh thật đúng là mắt sáng như đuốc! Trước đây Gia sư đã luyện chế ra vài loại đan dược đặc thù, giúp thân thể chúng ta hồi phục, nhưng dù sao ta và sư muội đã duy trì trạng thái nửa người nửa quỷ quá lâu, còn phải mượn hai loại linh vật từ Minh Hà Chi Địa không ngừng thấm vào mới có thể làm cho thân thể chúng ta dần trở lại bình thường. Nếu hiện tại mà ly khai, chỉ sợ sẽ gặp phải những rắc rối không thể cứu vãn." Nghiên Lệ cẩn thận giải thích.
"Thì ra là thế. Nếu vậy, đúng là hiện tại không thích hợp để hai người rời đi." Hàn Lập gật đầu, thần sắc có chút nghiêm túc.
"Hàn huynh yên tâm, ta đã tính toán trong thiên kiếp lần này Dao Nhi và Lệ Nhi đều có công lao lớn. Ta vốn định sau khi thiên kiếp kết thúc sẽ truyền thụ cho các nàng một vài môn đại thần thông chính thức. Ở bên cạnh thêm khoảng trăm năm, các nàng nhất định sẽ có lợi ích rất lớn. Về sau, cho dù tiến giai đến cảnh giới như ta và ngươi, cũng không phải không có khả năng." Thanh Nguyên Tử mỉm cười nói.
"Nghĩa phụ, ta và sư tỷ thật sự có khả năng tu luyện đến cảnh giới Đại Thừa sao?" Nguyên Dao nghe xong, sắc mặt vui vẻ.
Bên cạnh, Nghiên Lệ cũng cảm thấy vui mừng không kém.
"Ha ha, người khác khó nói, nhưng hai nha đầu các ngươi nhất định sẽ có một tia cơ hội như vậy. Không chỉ bởi vì ta tận tâm chỉ điểm, mà còn bởi mối quan hệ sâu sắc với Hàn đạo hữu. Có hắn tự tay giúp đỡ, vậy cơ hội này tự nhiên không phải tu sĩ bình thường có thể so sánh." Thanh Nguyên Tử ánh mắt lộ ra vẻ tinh nghịch nói.
"Nguyên Lai Thanh huynh đã đổ những điều này lên đầu đệ rồi. Nhưng sau này, nếu Nguyên Dao và Nghiên Lệ thực sự muốn tấn công cảnh giới Đại Thừa, Hàn mỗ tự nhiên cũng sẽ hết sức hỗ trợ các nàng." Hàn Lập mỉm cười nói.
Thanh Nguyên Tử vừa nói, vừa vân vê chòm râu, cười lớn.
Đôi mắt đẹp của Nguyên Dao nhìn về phía Hàn Lập, đôi mắt sáng như làn nước thu, ẩn chứa một tia tình cảm khác thường trong đó. Nghiên Lệ cũng lộ ra vẻ mặt vui mừng.
"Đúng rồi, lão phu lúc trước độ kiếp từng phân thần chứng kiến một cái Tử Kim tiểu nhân ở bên ngoài cốc thúc đẩy nhiều loại kiếm khí sắc bén dị thường, thậm chí đã giết chết Bất Diệt Thiên Tôn. Khí tức tiểu nhân này lão phu cảm thấy quen thuộc, không biết lai lịch ra sao, đạo hữu có thể chỉ giáo đôi điều?" Thanh Nguyên Tử chợt nhớ ra chuyện này, thần sắc nghiêm túc hỏi.
"Ha ha, nguyên lai đạo hữu đang hỏi về Kim nhi. Thanh đạo hữu có lẽ đã đoán ra được vài phần." Hàn Lập không ngần ngại trả lời.
"Chẳng lẽ thật sự là Phệ Kim Trùng Vương? Ngươi thực sự đã đào tạo ra nó... Không tệ, chỉ có Trùng Vương mới có thể chém giết Đại Thừa như chém diều. Có thể so sánh với uy danh Chân Tiên, quả thật không có nửa phần giả dối, đạo hữu làm thế nào mà có thể làm được việc này?" Thanh Nguyên Tử trong lòng đã có vài dự đoán, nhưng không khỏi cảm thấy nghẹn ngào, sắc mặt thay đổi liên tục.
"Tại hạ có thể đào tạo ra Trùng Vương cũng là cực kỳ may mắn. Để ta dùng thủ pháp tương tự để đào tạo lần thứ hai e rằng không khả thi. Trong đó còn phải cảm ơn Thanh đạo hữu trước kia chỉ điểm, nếu không, thật sự cũng không có cơ hội." Hàn Lập mỉm cười, chắp tay cảm ơn Thanh Nguyên Tử.
"Lão phu năm đó chẳng qua chỉ thuận miệng nói mà thôi, không ngờ đạo hữu lại thật sự có thể đào tạo ra loại linh trùng nghịch thiên này, quả nhiên không hổ là người có Đại Cơ Duyên. Đã có Trùng Vương hỗ trợ, đạo hữu cũng có khả năng tung hoành toàn bộ Linh Giới mà không lo lắng. Đúng rồi, Hàn đạo hữu có thể triệu hồi nó ra để lão phu được nhìn thấy không?" Thanh Nguyên Tử mỉm cười, không giấu nổi chút nào sự ghen tị.
"Thanh đạo hữu nói đùa! Linh giới to lớn ra sao, tộc đàn nhiều không kể xiết, không biết bao nhiêu đại năng chí sĩ mai danh ẩn tích ở đó. Một đầu Trùng Vương mặc dù lợi hại, nhưng làm sao có thể làm chỗ dựa được. Về phần đầu Trùng Vương này, trước đó bị ta thả ra rồi, khi nào nó trở lại ta sẽ gọi ra cho đạo hữu gặp." Hàn Lập lắc đầu nói.
"Hàn đạo hữu thật sự quá khiêm tốn." Thanh Nguyên Tử nghe vậy, tỏ ra vui mừng.
"Cái này đạo hữu cứ yên tâm. Đúng rồi, Thanh đạo hữu có biết rõ Hách Liên Thương Minh không?" Hàn Lập lơ đãng hỏi thêm.
"Hách Liên Thương Minh, đây chính là một siêu cấp thế lực kéo dài qua mấy đại lục, đối với chúng ta nên có hiểu biết một chút, nhưng không nên quá nhiều. Hàn đạo hữu sao lại có dây dưa cùng chúng?" Thanh Nguyên Tử hơi ngạc nhiên.
"Dây dưa thì ngược lại không có, nhưng có lẽ trong tương lai cần có một chút quan hệ với họ, nên hi vọng sẽ hiểu biết một ít tư liệu từ đạo hữu." Hàn Lập cười nhẹ.
"Việc này đơn giản, lão phu sẽ sớm tổng hợp tất cả tư liệu mình có thành ngọc giản, đặc biệt giao cho Hàn đạo hữu." Thanh Nguyên Tử hào hứng đáp.
"Thế thì Hàn mỗ phải cảm ơn rồi." Hàn Lập tự nhiên cảm thấy rất vui mừng.
Thời gian sau đó, hắn và Thanh Nguyên Tử lại trao đổi một số kinh nghiệm về độ kiếp, đoàn người cuối cùng tạm thời ở lại động phủ của hắn.
Sáng hôm sau, khi Hàn Lập vừa mới ra khỏi cửa lớn, bên ngoài đã thấy một thiếu nữ áo trắng, thân hình như tiên nữ, đang đứng lặng lẽ. Khi thấy hắn đi tới, nàng lập tức cười nói: "Hàn huynh, hôm nay Dao Nhi cùng ngươi một ngày thì như thế nào?"
Bảy ngày sau, ở một nơi hoang vắng của Minh Hà Chi Địa, âm thanh ầm ầm vang lớn!
Bỗng nhiên một đạo kiếm quang màu xanh lục như giấc mộng chợt xuất hiện, hư không liền bị chém mở ra, hiện ra một cái khe lớn màu đen.
Phía dưới, chiếc cự thuyền màu đen vốn đang lơ lửng tại tầng trời thấp, lúc này phát ra tiếng ầm ầm, từ từ hướng cái khe đen mà bay đi, sau vài lần chớp động, đã biến mất trong đó không thấy bóng dáng.
Một thời gian sau, trên bầu trời một hồi chấn động, khe hở màu đen từ từ lấp đầy như lúc ban đầu.
Trong không trung, gần một đống loạn thạch không xa, Nguyên Dao và Nghiên Lệ hai nàng vẫn yên lặng, mắt thấy một cảnh tượng này.
"Đi thôi, người tình của ngươi đã ra khỏi không gian này. Muội muội cũng không cần lưu luyến nữa, chỉ cần chờ thêm gần hai trăm năm, đem thân thể chính thức tụ lại, chúng ta sẽ có thể trở về Nhân tộc để gặp hắn." Nghiên Lệ bỗng nhiên phát ra tiếng cười.
"Thối, cái gì người tình, ta và Hàn huynh lúc đó rất trong sạch đấy. Trái lại, mấy ngày nay, ta thấy ngươi nhìn trộm Hàn huynh không ngừng, không biết có tình yêu trai gái hay là ý khác?" Nguyên Dao sắc mặt thoáng ửng đỏ, nhẹ gắt một cái phản kích.
"Ta nhiều lần nhìn lén Hàn huynh, nhưng mục đích có thể không phải giống như muội muội đâu. Tỷ tỷ chỉ là hiếu kỳ, Hàn đạo hữu nhìn như không có gì đặc biệt, nhưng làm sao tu luyện nghịch thiên như vậy, nhanh chóng trở thành nhân vật cùng sư phó Lao Nhân." Nghiên Lệ không thèm quan tâm nói.
"Hừ, ai biết ngươi có phải miệng nói vậy nhưng lòng lại nghĩ khác hay không!"
"Khanh khách, vậy có muốn tỷ tỷ đem tâm móc ra cho muội muội xem thử không? Nhưng từ nay về sau, muội muội phải phụ trách với tỷ tỷ đấy."
Hai nữ một hồi vui đùa ầm ĩ.
__________
Xích Dung sơn mạch là một địa phương nổi tiếng trên đại lục Phong Nguyên.
Dãy núi này dài liên miên hàng triệu dặm, nhưng khác với nơi khác, nơi này trong mười ngọn núi gần nửa đều là núi lửa hoạt động, thậm chí một số nơi quanh năm phụt lên dung nham đỏ thẫm hoặc bụi núi lửa màu đen, khiến cho phần lớn địa phương của sơn mạch không có một ngọn cỏ, lại nóng bức vô cùng.
Tuy nhiên, Xích Dung sơn mạch lại sản xuất ra rất nhiều loại linh thạch cùng quặng tài thuộc tính hỏa, kèm theo một số linh dược hi hữu thuộc tính chí dương, do đó khu vực này mặc dù vì núi lửa bộc phát thất thường mà rất nguy hiểm, nhưng hàng năm vẫn thu hút rất nhiều người từ bên ngoài vào.
Một ngày nọ, ở biên giới sơn mạch, tại một tòa núi nhỏ giáp danh với ngọn núi lửa mới phun trào, một đoàn người dị tộc có trang phục và ngoại hình khác nhau đã nhân lúc núi lửa ngừng phun trào, nhao nhao xông vào vùng đất lân cận, tổ năm tổ ba khom lưng tìm kiếm các loại linh thạch và tài liệu thuộc tính hỏa.
Mỗi khi núi lửa phun trào, tự nhiên có một số tài liệu cấp thấp theo bụi núi lửa bay ra, rơi lả tả trong khu vực xung quanh.
Những dị tộc này tu vi không cao, đa phần có thực lực ở Luyện Khí kỳ, thỉnh thoảng có vài người cảnh giới cao hơn, nhưng cũng chỉ mới ở giai đoạn Trúc Cơ.
Với thực lực thấp như vậy, không có gì lạ khi họ chỉ dám tìm kiếm tài liệu cấp thấp ở biên giới Xích Dung sơn mạch mà không dám xâm nhập sâu vào trong sơn mạch.
Bỗng nhiên, một gã dị tộc có bốn tai, làn da khô vàng, sắc mặt khẽ động, cảm thấy ánh mặt trời xung quanh như chợt trở nên ảm đạm. Khi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, sắc mặt lập tức tái nhợt không còn chút máu.
Trong miệng phát ra một tiếng thét lớn khó hiểu.
Bốn phía dị tộc nhân nghe thấy thanh âm này, đồng loạt dừng lại hành động trong tay, cùng nhau hướng không trung nhìn lại.
Tất cả dị tộc nhân bỗng nhiên trợn mắt há mồm đứng dậy.
Chỉ thấy trên bầu trời cách bọn họ hơn vạn trượng, không biết từ lúc nào có một chiếc cự thuyền màu đen dài hơn ngàn trượng, vô thanh vô tức, giống như một hòn đảo lớn đang lơ lửng ở đó.
Trên cự thuyền, mơ hồ có rất nhiều giáp sĩ thân hình cao lớn đi tới đi lui, nhìn qua thấy rậm rạp chi chít, vừa gọn gàng vừa có khí thế kinh người.
Dưới những dị tộc này, mặc dù ở trong bộ tộc họ cũng là cấp thấp nhất của tu luyện giả, chưa từng có cơ hội nhìn thấy loại phương tiện bay lớn như vậy, tự nhiên toàn bộ trở nên trợn mắt lưỡi.
Trong lòng họ dâng lên một nỗi sợ hãi...
(còn tiếp...)
Trong chương truyện, Hàn Lập và Thanh Nguyên Tử thảo luận về tình hình của Nguyên Dao và Nghiên Lệ, hai nàng cần thời gian để hồi phục thân thể sau quá trình tu luyện. Mặc dù muốn trở về Nhân tộc, nhưng Thanh Nguyên Tử khuyên họ nên ở lại thêm một thời gian để tăng cường sức mạnh. Hai nữ nhân vui vẻ về khả năng tu luyện đến cảnh giới Đại Thừa, trong khi Hàn Lập nhận được sự quan tâm từ họ. Câu chuyện còn mở rộng đến một cự thuyền bí ẩn xuất hiện trên trời, gợi ý về những điều kỳ lạ và nguy hiểm sắp tới cho những dị tộc đang tìm kiếm tài nguyên ở Xích Dung sơn mạch.
Trong chương này, Hàn Lập cùng Tử Kim Tiểu Nhân kiểm tra tình hình sau một cuộc chiến. Hắn xác nhận Thanh Nguyên Tử đã vượt qua Thiên Kiếp và liên lạc với Nghiên Lệ để kiểm tra tình hình. Hàn Lập nhẹ nhàng thu dọn mội việc trước khi ngồi thiền chờ đợi. Qua các cuộc hội thoại, nhiều điều thú vị được hé lộ về mối quan hệ giữa các nhân vật chính, cũng như những toan tính của Kim Diễm Hầu. Cuộc gặp gỡ giữa Hàn Lập và Thanh Nguyên Tử tạo động lực cho một bước ngoặt mới trong hành trình của Hàn Lập.