Ngũ Tạng Đoàn Nguyên Công (五藏锻元功): "Ngũ tạng" trong "lục phủ ngũ tạng". "Đoàn": rèn, nện, gõ, đập. "Nguyên": đầu tiên, thứ nhất, bắt đầu; đứng đầu, chủ yếu, căn bản; nguyên tố. Ngũ Tạng Đoàn Nguyên Công có thể hiểu là phương pháp cơ bản để rèn luyện lục phủ ngũ tạng. Mời bạn đọc tiếp chương này, tác giả Vong Ngữ sẽ giải thích rõ hơn về môn công này.

Khi trang sách nội thư của Kim Khuyết Ngọc Thư vừa xuất hiện, nó đã liên tục rung lên trong tay Hàn Lập, giống như có ý muốn thoát khỏi sự kềm giữ của những ngón tay hắn. Hàn Lập mỉm cười, chà xát tay với nhau một cái, ngay lập tức ánh sáng màu vàng trở nên mờ nhạt, âm thanh cũng dịu xuống. Lúc này, hắn mới dùng hai ngón tay cầm một trang sách và mở ra xem.

“Phốc” một tiếng. Từ trang sách tràn ra vô số Kim Triện văn, nhanh chóng biến thành một quyển kinh văn hiển hiện trước mắt. Hàn Lập nhíu mày, tập trung tinh thần chăm chú nhìn kỹ. “Ngũ Tạng Đoàn Nguyên Công.” Hắn không khỏi đọc lên những chữ đầu tiên của kinh văn, cũng chính là tên của thần thông này.

Sắc mặt Hàn Lập có chút thay đổi, dường như hắn cảm giác được điều gì đó nên chăm chú nhìn lại một lần nữa. Thời gian trôi qua, sắc mặt hắn dần lộ ra vẻ vui mừng. Sau khi xem xong hoàn toàn trang sách, tay áo hắn khẽ run lên, một luồng ánh sáng xanh mênh mông tràn ra. “Phanh” một tiếng, chỗ ánh sáng xanh cuốn qua, khiến kinh văn hóa thành từng điểm tinh quang, chợt lóe rồi biến mất.

Hàn Lập nhắm mắt lại và bắt đầu tìm hiểu lần nữa. Không biết qua bao lâu, hắn lại mở mắt ra, cười khẽ một tiếng. “Quả thật thú vị. Không ngờ đây lại là công pháp dùng để tu luyện lục phủ ngũ tạng, thật hiếm thấy. Sau khi tu luyện thành công công pháp này, không chỉ lục phủ ngũ tạng có thể trở thành nơi chứa đựng pháp lực như đan điền, mà còn làm cho pháp lực tăng cường mãnh liệt và sinh ra nhiều loại thần thông huyền diệu khác. Công pháp này cùng với Bách Mạch Luyện Bảo Quyết có thể nói là có tác dụng hỗ trợ lẫn nhau, có lẽ đều xuất phát từ cùng nguồn. Ba mươi sáu trang nội thư của Kim Khuyết Ngọc Thư có thể coi là có mối liên hệ sâu xa với bí thuật trong Tiên Giới, xem ra lần này vận khí cũng thật tốt.”

Sau khi thì thào một phen, Hàn Lập dường như nhớ đến điều gì đó, không khỏi nhướng mày lên. Theo như những gì ghi trên ngọc thư, công pháp này có yêu cầu rất cao đối với sự cứng rắn của thân thể và kinh mạch. Khi tu luyện, phải hấp thụ rất nhiều thiên địa nguyên khí, mức độ tu luyện lại chậm đến mức khiến người tu luyện cực kỳ tức giận.

Điều kiện đầu tiên thì không thành vấn đề, hắn tu luyện Bách Mạch Luyện Bảo Quyết, thân thể đã đủ mạnh mẽ và có lẽ có thể dễ dàng đáp ứng yêu cầu. Nhưng điều kiện thứ hai, cho dù có dùng linh đan hỗ trợ để tiết kiệm thời gian, để luyện đến cảnh giới sơ thành, cũng sợ phải tốn cả vạn năm. “Hắc hắc, thời gian tu luyện so với công pháp bình thường thì lâu hơn một chút. Nha đầu Hồ Ngọc Song lúc đấu giá hội nói câu này cũng thật là tinh quái.”

Nếu là một người bình thường trong Đại Thừa muốn tu luyện công pháp này, chẳng lẽ không tốn ít nhất năm sáu vạn năm thì đừng mơ tưởng đạt được thành quả. Phạm Thánh Chân Ma công cũng là một công pháp rất khó tu luyện. Hắn đã tiêu tốn không ít thời gian vào đó. Nhưng nếu so với công pháp này thì chỉ như một phương pháp tu luyện ngắn ngủi mà thôi. Không trách được Hách Liên Thương Minh lại xem trọng nó như vậy, sẵn sàng đem ra bán đấu giá.

Dù sao, theo như những gì ghi trên trang sách, công pháp này cho dù mới đạt đến cảnh giới sơ thành thôi thì sức mạnh bản thân cũng đã tăng lên rất nhiều, thật đáng tiếc nếu bỏ qua. Hàn Lập trầm tư, trên mặt biểu lộ vẻ do dự. BÍ thuật trong Tiên Giới này quả thật rất hấp dẫn, nhưng mà tu luyện mất cả vạn năm thời gian cũng khiến người ta sợ hãi. Phải biết rằng, Hàn Lập từ khi còn là một phàm nhân đến cảnh giới Hợp Thể chỉ mất hơn hai ngàn năm. Giờ đây vì muốn tu luyện một môn pháp công phụ trợ mà mất thời gian nhiều hơn gấp bốn lần, tự nhiên hắn cảm thấy chần chừ khó quyết định.

“Là ai? Lén lút ở bên ngoài làm gì, vào đi.” Trong mắt Hàn Lập bỗng sáng lên, thần niệm như cảm ứng được điều gì, sắc mặt trở nên trầm xuống, lạnh lùng nói. Vừa nói xong, hắn vung tay lên, cánh cửa lớn tự động mở ra, một bóng người lờ mờ đứng thẳng trước cửa.

“Ha ha, Hàn đạo hữu thật sự cảnh giác hơn người, tại hạ vừa mới dùng thuật dịch chuyển đến đây đã bị đạo hữu phát hiện ngay lập tức.” Bóng người mờ mờ vừa xuất hiện cười nói với Hàn Lập. Khi Hàn Lập nhìn rõ mặt người này thì đồng tử co lại.

“Là ngươi? Lá gan của các hạ cũng thật không nhỏ, không nghĩ cách trốn xa mà lại dám đến gặp ta, chẳng lẽ ngươi không sợ ta sẽ ra tay bắt ngươi sao?” Hàn Lập lạnh lùng hỏi. Bóng người này có vẻ ngoài bình thường, hóa ra là nam tử áo đen, lẽ ra đã sớm chạy xa rồi mới đúng. Nhưng giờ phút này hắn lại đứng trước cửa mỉm cười, khuôn mặt mang theo chút kinh ngạc. Rõ ràng hắn cũng không nghĩ rằng sẽ bị phát hiện nhanh như vậy.

“Nếu ta thực sự có thể rời khỏi như lời các hạ nói, thì đã sớm trốn ra xa ngoài cả ngàn vạn dặm. Sao còn ở đây gây phiền phức cho Hàn đạo hữu? Cái truyền tống pháp trận kia nguyên bản chỉ là một thủ thuật che mắt, hai chúng ta chỉ tạm thời bị truyền tống xuống một góc dưới lòng đất mà thôi.” Nam tử áo đen cười hắc hắc, thân hình khẽ động, tiến vào mật thất của Hàn Lập.

“Quả thật là một kế sách hoàn hảo, không trách được nhóm người Minh đạo hữu đều bị lừa. Nhưng đạo hữu không tiếp tục tìm cách trốn mà lại xuất hiện ở đây làm gì, chẳng lẽ đến đây là vì Hàn mỗ?” Hàn Lập cảm thấy bất ngờ, nhưng nhanh chóng giữ thái độ bình thản mà hỏi.

“Không sai, lần này ta tìm đến đây chính là vì đạo hữu.” Nam tử áo đen không do dự mà gật đầu thừa nhận.

“Trước đây chúng ta đã từng gặp nhau sao?” Hàn Lập nhướng mày hỏi.

“Dĩ nhiên chưa từng gặp, đây chính là lần đầu tiên Điền mỗ gặp mặt đạo hữu.” Nam tử áo đen không do dự nói.

“Nếu trước đây chưa quen biết thì giờ tìm đến ta làm gì. Hơn nữa nghe trong lời nói của đạo hữu hình như không xa lạ gì với Hàn mỗ, giống như đã quen biết từ trước. Có thể giải thích cho ta rõ được không?” Hàn Lập nhìn thẳng vào người đối diện, mặt không đổi sắc nói.

“Ta nhận biết Hàn huynh chính là từ lời kể của một người bạn. Không biết Hàn đạo hữu có còn nhớ Phàn Bào Tử hay không?” Nam tử áo đen trả lời không chút hoang mang.

“Ngươi biết Phàn đạo hữu?” Hàn Lập có chút bất ngờ, vẻ mặt hiện lên sự kinh ngạc.

“Ta không chỉ biết hắn, mà ta và hắn còn là bạn thân với nhau. Nếu không sao có thể biết được chuyện của Hàn đạo hữu qua miệng hắn? Hắn thực sự rất nể phục Hàn huynh, trước mặt ta luôn luôn nói tốt về huynh. Ban đầu ta còn tưởng hắn có phần khuếch đại, nhưng sau khi gặp được Hàn huynh, ta cũng có vài phần đồng ý với hắn.” Nam tử áo đen cười nói, đồng thời cũng đánh giá Hàn Lập từ đầu đến chân một lần nữa.

“Điền đạo hữu quả thật quá khen. Thời điểm ta và Phàn đạo hữu kết giao cũng không có người thứ ba xuất hiện. Nếu đạo hữu có thể nói ra danh tự của Phàn đạo hữu thì chắc hẳn không phải giả. Nếu lúc trước Hàn mỗ có chỗ nào chậm trễ, mong đạo hữu đừng chấp nhặt.” Hàn Lập suy nghĩ một phen, rồi giơ tay mời đối phương ngồi xuống.

Gặp qua Phàn Bào Tử một lần, chắc hẳn hắn đã điều tra qua thân thế của Hàn Lập.

“Ha ha, không sao không sao. Nếu là ta, bỗng dưng gặp một người lạ đến kết giao, chắc hẳn ta cũng sẽ cẩn thận hơn.” Nam tử áo đen cười hì hì, không khách khí ngồi xuống một cái bồ đoàn.

“Bất quá lần này ta tìm đến đây thực sự là có việc nhờ đạo hữu. Mong rằng đạo hữu có thể hỗ trợ một lần.” Nam tử áo đen thu lại vẻ cười, khuôn mặt trở nên nghiêm túc nói.

“Điền đạo hữu trước tiên hãy nói cho ta biết đó là chuyện gì.” Hàn Lập nghe vậy, thần sắc không thay đổi nói.

“Không dối gạt Hàn huynh, vụ việc trên đấu giá hội khiến cho cửa ra vào của động thiên này cùng với một vài tòa truyền tống pháp trận trở nên canh phòng nghiêm ngặt. Nếu dựa vào một mình ta, thật sự không thể thoát khỏi chỗ này trong thời gian ngắn. Ta nghe lén được những người khác nói rằng đạo hữu đấu giá thành công những danh ngạch truyền tống xuyên đại lục. Không biết lúc đó đạo hữu có thể mang ta cùng đi rời khỏi đây được không? Nếu đạo hữu đồng ý hỗ trợ, ta nhất định sẽ hậu tạ, thù lao tuyệt đối sẽ làm cho Hàn huynh hài lòng.” Nam tử áo đen bình tĩnh nói ra hoàn cảnh cùng đề nghị của mình.

“Đạo hữu muốn truyền tống xuyên đại lục cùng ta?” Hàn Lập có chút bất ngờ mở to mắt nhìn.

“Không sai, ngoài phương pháp này ra, ta cũng không còn cách nào khác có thể nhanh chóng thoát khỏi nơi này.” Nam tử áo đen cười khổ.

“Nếu đạo hữu đã có kế hoạch cướp đi vật đấu giá trên đấu giá hội, sao không sắp xếp đường chạy trốn cho cẩn thận? Hơn nữa đồng bọn của đạo hữu lại đang ở đâu, sao không nghe thấy đạo hữu nhắc đến?” Thần sắc Hàn Lập khẽ động hỏi.

“Chính vì tên đồng bọn đó bố trí lối thoát có chút sai lầm mới khiến ta bị vây khốn ở đây. Hắn đã may mắn thoát ra khỏi Động Thiên còn ta thì bị kẹt lại.” Nam tử áo đen nói với vẻ mặt xấu hổ.

“Ra là vậy, gặp phải chuyện này thật khó đoán trước được. Bất quá lần này đạo hữu đã ngang nhiên ra tay trên hội đấu giá, sự việc gây ra náo loạn ầm ĩ. Hách Liên Thương Minh đã treo thưởng rất lớn đối với nhị vị đấy. Không chỉ vật phẩm đấu giá bị cướp đi mà còn có thể tùy ý đưa ra ba yêu cầu với Thương Minh sau đó. Điền đạo hữu có biết việc này không?” Hàn Lập từ tốn nói.

“Ta tất nhiên đã nghe nói. Hách Liên Thương Minh quả thật rất hào phóng. Sau khi nghe thưởng lớn như vậy, ta chỉ hận không thể đem bản thân mình làm vật đấu giá cho họ.” Nam tử áo đen nghe vậy liền cười ha hả, dường như cũng không quá quan tâm.

“Ta mặc kệ Hách Liên Thương Minh đưa ra thưởng lớn như vậy có ý nghĩa gì. Nhưng rõ ràng cho thấy họ rất quyết tâm phải bắt được nhị vị đạo hữu. Ta mang theo đạo hữu rời đi thì không có vấn đề gì. Nhưng trên đời chẳng có bức tường nào không bị gió lọt qua. Nếu việc này bị tiết lộ ra ngoài, bị người của Hách Liên Thương Minh biết đến, mặc dù ta tự tin có chút thực lực nhưng tuyệt đối không muốn bị một thế lực siêu cấp như vậy tìm đến cửa. Hơn nữa, mặc dù đạo hữu là bạn tốt của Phàn đạo hữu, nhưng lai lịch cụ thể của đạo hữu ta vẫn chưa biết rõ. Liên lụy lớn như thế, chỉ sợ ta rất khó nhúng tay vào.” Hàn Lập sau khi trầm ngâm một lát thì lắc đầu nói.

“Đạo hữu lo lắng sau này bị người khác tìm đến gây phiền phức cũng có lý. Về việc này, đạo hữu cứ yên tâm. Ta có thể lấy tâm ma ra thề. Tuyệt đối sẽ không nói ra một chữ nào về việc Hàn huynh tương trợ ngày hôm nay. Hơn nữa sau khi kết thúc vụ này, ta cũng sẽ không lưu lại Linh Giới, mà sẽ lập tức quay về trong tộc. Bản tộc cũng sẽ công khai việc này với người ngoài, như vậy trách nhiệm hoàn toàn thuộc về bản tộc, không liên lụy đến Hàn huynh chút nào. Còn về phần lai lịch của ta, Hàn huynh nếu đã quen biết Phàn Bào Tử, chẳng lẽ còn không rõ sao?” Nam tử áo đen mỉm cười nói.

“Ngươi thực sự là người của Chân Long Tộc?” Hàn Lập biến sắc.

“Đúng vậy, Điền mỗ chính là Chân Long thân thể. Vừa rồi không nói rõ việc này, mong Hàn huynh đừng trách.” Nam tử áo đen cười như không cười nói.

“Người của Chân Long tộc, không trách được đạo hữu phải mạo hiểm cướp đi Tổ Long chân huyết kia.” Sắc mặt Hàn Lập hiện lên chút quái dị, nửa như nói với nam tử áo đen, nửa như nói với mình.

“Tổ Long chân huyết! Hừ, Hàn đạo hữu thật sự nghĩ rằng thứ bị cướp đi chính là Tổ Long chân huyết sao?” Nam tử áo đen nghe vậy lộ ra một tia mỉa mai châm chọc.

Tóm tắt chương này:

Chương này xoay quanh việc Hàn Lập khám phá quyển kinh văn 'Ngũ Tạng Đoàn Nguyên Công', một phương pháp tu luyện lục phủ ngũ tạng. Hắn nhận thấy đây là công pháp quý hiếm, có thể tăng cường pháp lực và sinh ra nhiều thần thông. Tuy nhiên, yêu cầu tu luyện rất khắc nghiệt, đòi hỏi thời gian dài. Một nam tử áo đen xuất hiện, thảo luận với Hàn Lập về việc giúp hắn rời khỏi nơi này sau vụ cướp trong đấu giá hội. Hàn Lập lo ngại về hậu quả nếu bị phát hiện nhưng vẫn xem xét đề nghị của nam tử, người tự nhận là thành viên của Chân Long Tộc.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương truyện này, một cuộc tấn công vào cự mộc đã diễn ra, do lão giả gầy dẫn đầu. Tuy nhiên, nam tử áo đen và lão giả râu dài đã nhanh chóng thoát khỏi vòng vây bằng một thuật dịch chuyển kỳ diệu. Bốn trưởng lão Thương Minh bị sốc trước khả năng của kẻ địch và ngay lập tức quyết định truy lùng họ. Minh Tôn thông báo rằng cuộc đấu giá sẽ tiếp tục mặc dù có sự cố, khiến những người có mặt không khỏi xôn xao. Cùng lúc, Hàn Lập chú tâm vào kế hoạch cá nhân của mình khi nhận được trang sách từ cuộc đấu giá trước đó.