“Vãn bối có thể đứng ở đây, dĩ nhiên cũng là người trong Thương Minh. Phụng theo mệnh lệnh của tổng chấp sự Huyết Thiên, Bích Ảnh đại nhân, đến đây mời Hàn tiền bối ghé qua một lần.” Nữ tử lạnh lùng cung kính trả lời.

“Bích Ảnh? Đây là lần đầu tiên ta nghe đến cái tên này. Nhưng nếu Bích Ảnh là tổng chấp sự ở đại lục này của quý minh, thì có vẻ nàng ấy cũng là người có danh tiếng lẫy lừng tại Huyết Thiên. Không biết Bích đạo hữu tìm ta có chuyện gì quan trọng không?” Sau một thoáng suy nghĩ, Hàn Lập hỏi lại.

Đến giờ hắn chẳng khó để nhận ra rằng tin tức về việc mình có mặt ở đây nhất định đã được Minh Tôn tiết lộ. Nếu không, làm sao đối phương lại có thể chặn đường hắn một cách đúng lúc như vậy.

“Chuyện này thì vãn bối không biết. Vãn bối chỉ phụng mệnh đến đây mời tiền bối mà thôi. Nếu Hàn tiền bối có thắc mắc gì, khi gặp Bích Ảnh đại nhân, xin cứ hỏi trực tiếp!” Nữ tử lạnh lùng đáp, không hề do dự.

“Hắc hắc! Bích đạo hữu bảo nàng đến mời ta mà không có thông tin gì khác ư? Chẳng lẽ nàng ấy tin chắc Hàn mỗ sẽ đồng ý gặp mặt?” Hàn Lập nghe vậy thì cười lạnh một tiếng.

“Khi Bích đại nhân giao mệnh lệnh cho vãn bối, người có đưa một vật cho vãn bối, căn dặn là phải giao tận tay tiền bối.” Một sự khác lạ vừa thoáng hiện trên gương mặt lạnh lùng của nữ tử, cô tiếp tục.

“Một vật? Lấy ra ta xem thử!” Hai mắt Hàn Lập lập tức nhíu lại.

“Vâng! Mời tiền bối xem thử!” Nữ tử lạnh lùng không do dự, tay áo khẽ run lên, lập tức rút ra một cuộn trục đỏ tươi như máu. Hai tay cô cung kính đưa lên.

Một tay Hàn Lập khẽ vẫy. Quyển trục đỏ như máu lóe lên rồi rơi vào tay hắn. Sau khi thần niệm lướt qua, hắn khẽ chau mày nhưng không bận tâm, đánh một pháp quyết mở ra.

Khi quyển trục mở ra, bên trong bỗng hiện rõ một bộ Bát Quỷ Phệ Phật Đồ với những màu sắc sậm lại như mực.

Tám ác quỷ mặt xanh nanh vàng, hoặc múa vuốt hoặc nắm cốt xiên cốt bổng bao vây quanh một tăng nhân có gương mặt mờ ảo, như thể chỉ một khoảnh khắc sau chúng có thể xé toạc và nuốt chửng tăng nhân kia. Cảnh tượng cực kỳ sống động.

Hàn Lập cầm hai đầu quyển trục nhìn vào bức tranh ác quỷ, sắc mặt không chút thay đổi nhưng trong lòng cảm thấy kỳ quái. Không biết Bích Ảnh có ý gì khi cho hắn xem tác phẩm này.

Đúng vào lúc này, bất ngờ, từ phía bề ngoài quyển trục, một vòng sáng như máu bay ra, cuốn thẳng về phía Hàn Lập.

Hàn Lập giật mình, ngay lập tức tập trung thần niệm vào vòng sáng máu này. Sau khi suy nghĩ một chút, hắn quyết định không né tránh, để yên cho nó kéo thân mình vào bên trong bức tranh.

Những người bên cạnh, gồm Huyết Phách và Chu Quả Nhi, đều ngạc nhiên trước cảnh tượng này.

Hoa Thạch lão tổ càng biến sắc hơn, vai bỗng chợt nhúc nhích. Ngay lập tức, mấy đạo hắc khí từ phía sau tỏa ra, hóa thành một con cự mãng đen thui cao vài chục trượng, hung dữ nhìn chằm chằm vào nữ tử lạnh lùng.

Dường như nó như thể chỉ cần đối phương có động thái lạ là lập tức sa vào công kích.

“Các vị đạo hữu không cần hoảng hốt. Hàn tiền bối không gặp nguy hiểm đâu. Đây là ý đồ ẩn giấu của Bích Ảnh đại nhân. Đặc biệt dùng một đám phân thần vào trong tranh, khoảng nửa khắc sẽ trở ra lại.” Nữ tử lạnh lùng khoát tay, ngăn Hoa Thạch lão tổ lại, rất điềm tĩnh giải thích.

“Quả thực như vậy sao? Nếu bên trong Hàn sư có chuyện gì không hay, thì đừng trách tại hạ vô tình.” Hoa Thạch lão tổ bán tín bán nghi, nghiêm nghị nói.

“Nếu lát nữa Hàn tiền bối không ra được, các vị đạo hữu có thể tìm đến thiếp thân để giải quyết cũng được.” Nữ tử lạnh lùng cười nói.

“Hoa huynh! Đối phương chẳng có vẻ gì là đang nói dối. Chúng ta cứ tạm thời chờ thêm chút nữa. Với thần thông của Hàn tiền bối, dù có chuyện gì cũng không đến nỗi nguy hiểm đâu.” Huyết Phách chậm rãi nói sau khi ánh mắt chớp động vài cái.

Hoa Thạch lão tổ thấy vậy có lý, lúc này mới thu hồi cự mãng lại, sắc mặt âm trầm đứng ở một bên không nói gì.

Chu Quả Nhi bên cạnh thì có phần lo lắng nhìn vào bức tranh ác quỷ đang lơ lửng giữa không trung.

Lúc này đây, bức họa quái dị đã được ánh sáng như máu bao phủ bên ngoài. Những người khác khi dùng thần niệm tiếp xúc một chút đã bị bắn ngược trở ra, căn bản không thể thăm dò được gì.

Thậm chí bên trong bức tranh quỷ dị này còn tỏa ra những khí tức huyết tinh dày đặc.

Một vài người dị tộc đứng không xa thấy tình hình này, lòng đều chung một ý tưởng. Sau khi vội vã nói vài câu với nhau, họ ào ào bay khỏi nơi này, thể hiện rõ sự sợ hãi bị kéo vào chuyện này.

Ngược lại, gã nam tử mặt tròn tự xưng là Phương Tiến vẫn mỉm cười đứng một bên quan sát.

Cùng lúc đó, trong một không gian thần bí bên trong ác quỷ đồ, Hàn Lập nhíu mày nhìn gã tăng nhân áo xám đang nhắm mắt đả tọa.

Dựa vào quần áo và phục sức trên người, gã chính là tăng nhân mà bức tranh ác quỷ kia mô tả, đang bị tám con quỷ vây quanh.

Chỉ có điều, tăng nhân này hiện tại không hề nhúc nhích, tựa như một bức tượng gỗ.

Tăng nhân ở đây thì mấy ác quỷ kia đâu?

Tâm niệm Hàn Lập khẽ chuyển động, mắt quét nhìn bốn phía.

Chỉ thấy bốn phía xung quanh bị bao phủ bởi một màn sương đỏ như máu dày đặc.

Bên trong huyết khí bắt đầu chuyển động, mơ hồ lộ ra chút khí tức Âm Sát. Thần niệm vừa tiếp xúc vào như gặp phải một vật vô cùng băng giá, khiến hắn cảm thấy nặng nề.

Trên mặt Hàn Lập không khỏi hiện lên vẻ kinh ngạc.

Đúng lúc này, trong màn sương máu kia đột nhiên vang lên một tiếng rống lớn. Màn sương mù bị phân tách ra, rồi bỗng xuất hiện tám con ác quỷ cao vài chục trượng… tám ác quỷ này trên người để trần, phía dưới mang những tấm da thú. Ngoài thân phủ đầy những ký tự quỷ dị, trên đầu có một cái sừng quái dị. Vừa xuất hiện từ trong sương mù, chúng lập tức bao vây Hàn Lập.

“Bích Ảnh đạo hữu! Đây là ý gì?” Sắc mặt Hàn Lập chợt trầm xuống, quay đầu lạnh lùng hỏi tăng nhân.

“Ô! Hàn đạo hữu sao lại biết được Bích mỗ ở đây?” Thân hình tăng nhân khẽ run lên, đôi mắt mở ra. Đôi mắt mờ đục lạ thường, dường như còn chưa tỉnh ngủ.

“Đạo hữu đang đùa sao? Hàn mỗ tuy mới tiến giai Đại Thừa, nhưng loại bí thuật ký gửi thần niệm này sao mà chưa thấy qua? Ta còn tưởng rằng đạo hữu đưa pháp khí ra để giấu diếm một chuyện cần thương lượng nào đó, nhưng giờ nhìn những ác quỷ này cũng không giống vậy.” Hàn Lập nói một cách thản nhiên.

“Hàn đạo hữu đừng hiểu lầm. Tại hạ đưa đạo hữu đến đây thực sự là có chuyện cần nói. Nhưng việc này trọng đại, lão hủ cần kiểm chứng xem đạo hữu có đủ tư cách hay không để biết rõ chuyện này. Đây là tám con quỷ biến hóa từ Hoàng Tuyền Quỷ Vương mà ra. Tuy rằng thực lực không thật sự cao, nhưng Hoàng Tuyền Minh Phong thì thật sự rất mạnh. Tu chân giả bình thường gặp phải một tia thì thịt rữa, xương tiêu, thành âm thủy. Thậm chí một số Đại Thừa bình thường cũng phải tránh xa, không dám tiến vào. Chỉ cần đạo hữu ở trong Hoàng Tuyền Minh Phong này dễ dàng, không dùng bất cứ bảo vật pháp khí nào, kiên trì trong thời gian một phút, sẽ coi như đã qua khảo nghiệm. Sau đó lão hủ chắc chắn sẽ kính trà bồi tội, đem chi tiết mọi chuyện báo lại cho đạo hữu. Còn nếu không qua được, lão hủ chỉ còn cách đưa đạo hữu ra khỏi họa độ. Xem như tất cả mọi chuyện chưa từng phát sinh.” Gương mặt tăng nhân không chút biểu cảm nói.

Cùng lúc đó, tám ác quỷ gầm nhẹ, há to miệng, gió lạnh từ sơn thủy đen như mực tuôn ra, ngay lập tức tạo thành một bức tường gió khóa chặt không gian xung quanh rồi cuốn về phía Hàn Lập.

“Hoàng Tuyền Minh Phong, không dùng bất cứ pháp khí nào, ở trong này một phút! Có chút thú vị đấy, nhưng cũng hơi xem thường tại hạ rồi.” Hàn Lập nhìn minh phong đang cuồn cuộn kéo tới, trong mắt hiện lên vẻ ngạc nhiên nhưng vẫn giữ sự điềm tĩnh.

Oành một tiếng.

Không thấy Hàn Lập niệm pháp quyết nào. Khi đám gió đen cuồn cuộn kéo trước mặt, một lớp hào quang màu vàng mờ mờ bỗng xuất hiện quanh thân hắn.

Đám gió đen kia vừa đến khoảng cách một trượng đã dừng lại, bị những ánh sáng vàng giữ chặt tại chỗ, không thể tiến thêm một bước nào.

“Quả thực là hảo thần thông! Nhưng đạo hữu quá chủ quan rồi, Hoàng Tuyền Minh Phong này gặp mạnh càng mạnh, gặp yếu thì lại yếu đi. Không chỉ có chừng ấy uy năng đâu.” Tăng nhân nhìn thấy tình hình này, đồng tử co lại nhưng miệng vẫn bình thản nói.

“Vậy sao? Hoàng Tuyền Minh Phong này lại quái dị như thế. Hàn mỗ thực sự mong muốn thưởng thức thêm uy năng của nó.” Hàn Lập nhìn minh phong đang cuộn cuộn tiến tới, nhàn nhạt nói.

Khi hắn vừa dứt lời, minh phong bỗng phát tác, một luồng sức mạnh khó tin lập tức tuôn ra từ trong gió.

Khi kim quang từ cơ thể Hàn Lập vừa chạm vào luồng sức mạnh này, lập tức phát ra những tiếng răng rắc quái dị, bị ép lùi lại.

Mặc dù chỉ lùi lại một khoảng nửa thước nhưng đã bị hào quang màu vàng chặn lại một lần nữa. Điều này khiến ánh mắt Hàn Lập lóe sáng.

“Những Hoàng Tuyền Minh Phong này quả thực thú vị. Tại hạ muốn lấy một ít để nghiên cứu, đạo hữu có để tâm không?” Hàn Lập bỗng nhiên nói.

“A… Đạo hữu đã có sức mạnh lớn như vậy, những minh phong này cứ thu lấy đi. Lão phu có rất nhiều vật này.” Tăng nhân sau khi nghe có chút bất ngờ, nhưng lập tức cười nhẹ trả lời.

“Phốc!” Một tiếng, vầng sáng sau lưng Hàn Lập lóe lên, ngưng kết thành một pháp tướng ba đầu sáu tay trên không.

Pháp tướng này cao chừng vài mươi trượng, toàn thân bao bọc bởi phù văn màu vàng rất rõ. Tỏa ra hào quang màu vàng chói mắt khiến người khác phải chú ý. Vừa hiện thân, sáu cánh tay lập tức nhấc lên, miệng đọc chú ngữ.

Oanh một tiếng, sáu đoàn quang cầu màu vàng tức thì hiện ra trong lòng bàn tay, sau đó bành trướng ra, rồi lập tức tụ lại thành một vòng xoáy màu vàng vô cùng lớn trước mặt Hàn Lập.

“Thu!”

Ngón tay Hàn Lập chỉ vào vòng xoáy trên không một cái, trong miệng hô lên một tiếng hơi ngưng trọng.

Bên trong vòng xoáy bất ngờ nổi lên những tiếng oanh minh. Vô số phù văn màu vàng từ đó tuôn trào. Đồng thời, vài luồng lực hấp dẫn cuốn ra.

Một màn kinh người xuất hiện.

Những đợt minh phong cương mãnh không gì bì kịp bên ngoài kia, sau khi tiếp xúc với dòng xoáy hấp lực, như gặp phải khắc tinh, cũng hóa thành dòng xoáy rồi bị hút vào.

Những dòng xoáy màu đen cuồn cuộn chui vào dòng xoáy màu vàng, tựa như vạn sông cùng đổ, không thể quay trở lại.

Vách tường được tạo từ gió đen kia chớp mắt đã bị hút đến tan rã, không còn lại bao nhiêu. Thậm chí tám con quỷ đang liều mạng phun gió đen cũng không thể đứng vững, bị sức hấp dẫn kéo về, không cách nào thoát khỏi vòng xoáy màu vàng đang cuốn tới, bộ dáng không thể dãy dụa.

Tóm tắt chương này:

Trong chương này, Hàn Lập gặp một nữ tử lạnh lùng từ Thương Minh, được cử đến mời hắn gặp Bích Ảnh đại nhân. Nữ tử đã giao cho Hàn một cuộn trục chứa bức tranh Bát Quỷ Phệ Phật Đồ. Khi mở cuộn trục, Hàn Lập bị kéo vào một không gian đầy nguy hiểm với tám ác quỷ và phải vượt qua khảo nghiệm Hoàng Tuyền Minh Phong. Hắn thể hiện sức mạnh vượt trội và khéo léo, sử dụng pháp tướng của mình để thu hút các luồng khí mạnh mẽ từ minh phong, thể hiện được khả năng chiến đấu và trí tuệ của mình.

Tóm tắt chương trước:

Trong một đại điện bí ẩn dưới lòng đất, Hàn Lập cùng các nhân vật khác chuẩn bị cho công cuộc truyền tống đến Huyết Thiên Đại Lục. Minh Tôn, đại diện cho Thương Minh, đảm bảo việc truyền tống diễn ra suôn sẻ. Hàn Lập thể hiện tài năng và sự thận trọng của mình, khiến các tồn tại Đại Thừa khác phải kính nể. Khi pháp trận được khởi động, Hàn Lập cùng nhiều nhân vật khác bước vào, hướng tới một không gian mới, nơi đang chờ đợi những thử thách và âm mưu phức tạp.