Ngay lập tức, vòng sáng màu bạc bên ngoài hư ảnh con cua trở nên mãnh liệt, hai cái càng cua một cái ở trên, một cái ở dưới, đều co lại để chống đỡ. Bất ngờ, một tiếng nổ mạnh vang lên, tất cả các sợi dây lửa bao quanh hai hư ảnh con cua bị bứt ra, bay tứ tung. Sau đó, cả hai hư ảnh khổng lồ biến thành những viên cầu lôi quang, lao thẳng xuống dưới.
Vạn Hoa phu nhân cảm thấy lạnh toát trong lòng, vội vàng thi triển pháp quyết, thiên linh cái trên đỉnh đầu tách ra, từ đó bay ra một mặt thuẫn xanh biếc như lá cây. Đồng thời, hư ảnh sư tử khổng lồ màu đen đứng sau lưng cũng ngẩng đầu gầm vang một tiếng rồi bắn ra một cột sáng đen sì.
Một tiếng "oanh" vang lên thật lớn, càng cua khổng lồ đập mạnh lên cột sáng, ban đầu có vẻ như bị đánh bay nhưng chỉ một chút sau, cột sáng đen ngòm đó đã xuyên thủng ra một lỗ to rồi cuối cùng lóe thành từng điểm linh quang rồi tan biến.
Vạn Hoa phu nhân thấy vậy nhưng không cảm thấy vui hơn chút nào, ngược lại, sắc mặt cô càng trở nên nghiêm trọng. Cô xòe cả hai tay áo, một lượng lớn phi châm màu đen bắn ra, tạo ra hàng triệu tiếng xé gió, biến thành một tòa pháp trận cuồn cuộn hắc khí lan rộng ra khắp cả một vùng hư không.
Vừa rồi, Hoàng Kim Giải chỉ mới tùy tiện đánh ra một chiêu mà uy lực đã kinh khủng như vậy, cô không thể không nhận ra đây là một đối thủ cực kỳ mạnh mẽ. Trong khoảnh khắc, cô quên luôn Băng Phách tiên tử đang ở bên kia.
Thanh Bình đạo nhân chứng kiến mọi việc, một mặt cảm thấy tức giận, mặt khác lại rất sợ hãi. Hắn hoàn toàn không thể ngờ rằng một tình hình tưởng như chắc chắn lại có người can thiệp vào.
Tuy nhiên, sau một đòn sát thương của Hoàng Kim Giải vừa rồi, hắn hiểu rằng với sự có mặt của người này, căn bản không thể nhờ vả Vạn Hoa phu nhân thêm được nữa. Ngay lập tức, hắn quyết định, phất trần trong tay một lần nữa, vô số sợi tơ màu xanh dày đặc gấp đôi lúc trước lại phát ra âm thanh “xuy xuy” lao thẳng về phía trước. Cùng lúc đó, cánh tay còn lại giơ lên, một tấm gương mờ mịt hóa thành một đoàn ánh sáng màu xanh bay ra.
Tấm kính chớp lên một cái, bên trong liền hiện ra một đồ hình bát quái hai màu đen trắng, lại lập tức xuất hiện trên đầu Băng Phách tiên tử.
Âm thanh ầm ầm vang lên, một cây gậy gỗ cao vài tấc bay ra từ trong đồ hình bát quái đen trắng. Vừa xuất hiện, nó đã đón gió phình to lên, biến thành một cọc gỗ cao tới vài trượng, với linh văn màu xanh bao quanh, lao xuống đập vào bức tường băng.
Rõ ràng Thanh Bình đạo nhân cũng biết Băng Phách vừa mới bước vào Đạo Thừa không lâu, cho nên dù chỉ một mình hắn cũng có khả năng rất lớn để bắt giữ được đối phương, nên khi ra tay đã phô trương thanh thế lớn đến như vậy.
Cọc gỗ khổng lồ cùng với linh văn màu xanh điên cuồng công kích xuống. Bức tường băng vốn đang nguyên vẹn, nhưng chỉ một lát sau đã lộ ra dấu hiệu không thể chống đỡ. Nó chớp động không ngừng sau những tiếng nổ vang, và cuối cùng, cũng bắt đầu nứt ra vài khe rãnh trắng.
Băng Phách ở trong bức tường băng thấy vậy nhưng cũng không hề hoảng sợ, thay vào đó cô hít sâu một hơi rồi khoanh chân ngồi xuống. Hai tay bấm niệm pháp quyết, từ thiên linh cái trên đỉnh đầu bỗng bay ra một quầng ánh sáng trong suốt, quầng sáng này bay xoay tròn rồi ngưng tụ lại, hình thành hư ảnh một con rùa trắng như tuyết lớn đến hơn ngàn trượng.
Trên mai rùa mọc ra vô số các loại gai băng trong suốt, lan tỏa một luồng khí tức cực lạnh. Ngay khi vừa xuất hiện, con rùa đã mở miệng, điên cuồng bắn ra từng đoạn khí lạnh trắng xóa, không một tiếng động, dồn dập chìm vào bức tường băng.
Bức tường băng vốn đang ảm đạm nhanh chóng hấp thụ khí lạnh rồi tức thì phát ra hàn quang chói mắt, những vết nứt ở bên ngoài ngay lập tức được lấp đầy, lại trở thành nguyên vẹn như lúc ban đầu.
"Hàn Vũ Huyền Quy!"
Khi Thanh Bình đạo nhân thấy rõ con rùa băng kia, sắc mặt hắn ngay lập tức biến đổi hoàn toàn. Tuy nhiên, sau khi suy nghĩ một lúc, hắn không do dự nữa, hai tay bấm pháp quyết và mở miệng hô một chữ "Tật", ánh sáng sau lưng chớp lên rồi hư không hiện ra một hư ảnh đạo nhân khổng lồ.
Cùng lúc, hình đồ ấn Thái Cực đen trắng trên đạo bào của hư ảnh đạo nhân này cũng từ từ hiện ra. Đồ ấn Thái Cực đo vô số điểm tinh quang ở bốn phương tám hướng đổ cuồn cuộn lại, ầm ầm dung nhập vào cơ thể của hư ảnh. Lập tức, hư ảnh điên cuồng bành trướng, biến thành cao hơn trăm trượng.
Sắc mặt Thanh Bình đạo nhân lúc này nghiêm trọng, hắn quát lớn một tiếng rồi thúc dục pháp quyết trong tay. Hai cánh tay của hư ảnh đạo nhân sau lưng hắn chà xát một cái rồi lại giương lên, chi chít lôi hỏa màu trắng xuất hiện, run lên một cái rồi điên cuồng lao về phía đối phương.
Băng Phách lúc này thấy vậy lập tức biến sắc, cũng mạnh mẽ thúc giục pháp lực trong người, làm cho thể tích của Huyền Quy trên đầu tăng lên vài vòng, phun ra cột khí lạnh thô to gấp bội phần.
Sau khi bức tường băng hấp thụ khí lạnh, hàn quang lại đại thịnh, miễn cưỡng vẫn có thể chống chọi được với đám tơ xanh, cọc gỗ khổng lồ và lôi hỏa cùng lúc tấn công.
Thanh Bình đạo nhân thấy vậy, trong lòng thầm kêu khổ không ngừng.
Đến giờ hắn mới biết được rằng, dù đối phương tu vi có sâu không thể bằng mình nhưng lại nắm giữ thần thông băng thuộc tính quá mức huyền diệu. Hơn nữa, trong tình hình chỉ phòng thủ mà không tấn công như này, muốn bắt được đối phương trong thời gian ngắn là điều không thể.
Quả thực là bất đắc dĩ, hắn chỉ còn cách cố gắng mãnh liệt thúc dục ba loại thần thông vây quanh bức tường băng, tấn công không ngừng nghỉ, hy vọng có thể tiêu hao hết pháp lực của đối phương, nhanh chóng tạo lợi thế cho bản thân.
Còn về phía Hoàng Kim Giải cùng Vạn Hoa phu nhân, một người thì quầng sáng màu bạc lượn lờ quanh thân, một người lại cuồn cuộn khí đen. Rõ ràng là họ đã tranh đấu đến mức cực kỳ quyết liệt, trong thời gian ngắn không thể phân ra thắng bại.
Quay trở lại với Hàn Lập, trước đó cũng chỉ là đòn thăm dò đầu tiên, đến giờ cuối cùng thì hai bên cùng đã đến lúc vận dụng đến đại thần thông chính thức của mình.
Cự Viên thấy rõ nếu chỉ dựa vào quyền ảnh của mình, thì rõ ràng không thể làm gì nổi Tiêu Minh đang hóa thân thành Cửu Mục Huyết Thiềm. Cặp mắt to tướng lóe lên rồi sau lưng cũng chớp lên ánh sáng màu vàng kim, Pháp tướng ba đầu sáu tay lại xuất hiện, ánh sáng toàn thân ngưng tụ lại hiện nguyên hình Phạm Thánh Kim Thân đang nhắm chặt ba đôi mắt. Ba gương mặt cùng với Hàn Lập giống hệt nhau nhưng mỗi cái đều có một biểu tình khác.
Cự Viên hét lớn một tiếng rồi đưa tay lên vỗ vào trán, thiên linh cái chợt tách ra, tuôn ra một đoàn khí đen. Vù một cái, nó bay xuống phía dưới, nhập luôn vào Kim Thân Pháp tướng không còn bóng dáng.
Lập tức thân hình Phạm Thánh Kim Thân run lên nhè nhẹ, sáu con mắt đồng thời mở ra một lúc. Thân hình chớp lên một cái rồi biến mất vô ảnh vô tung, không còn thấy bóng dáng ở đâu nữa.
Sau một khắc, Phạm Thánh Kim Thân quỷ dị hiện ra cách trên đầu Cửu Mục Huyết Thiềm mười trượng, sáu cánh tay bổ về phía hư không một trảo, mỗi cánh tay đều hiện ra một thanh cự nhận màu vàng kim to đến ba bốn trượng, khua lên một cái lập tức bắn ra vô số mũi kiếm hàn quang nhanh chóng tụ lại rồi biến thành một cơn lốc màu vàng kim khổng lồ lao thẳng tới.
“Xuy xuy!” Vòi rồng màu vàng kim còn chưa đến nơi đã bắn ra vô tận lưỡi đao khí nhọn hoắt màu vàng kim, sắc bén vô cùng, tưởng như có thể cắt xé hư không thành từng mảnh nhỏ.
Trong lòng Tiêu Minh trở nên rét lạnh, không dám khinh suất dùng lưỡi của Huyết Thiềm để chống đỡ những mũi nhọn này. Thay vào đó, hắn hóa thân thành cự thiềm, kêu lên một tiếng quái dị “Cô…ô…ô…”, sau lưng nó cũng chợt xuất hiện vô số phù văn màu bạc tách ra khỏi cơ thể rồi dung nhập lại với nhau.
Trong khoảnh khắc, những phù văn tụ lại thành một cái lưới màu bạc bao phủ toàn bộ cơ thể.
Các lưỡi đao khí màu vàng kim khi chém lên tấm lưới lại lóe lên một cái rồi chui vào bên trong, không có bất kỳ phản ứng nào.
Huyết Thiềm thì lợi dụng cơ hội, cái bụng đang căng lên, mở rộng miệng, bắn ra một viên cầu ánh sáng đường kính hơn một trượng được bao phủ bởi vô số tia tơ máu, cũng lóe lên một cái rồi bắn thẳng tới vòi rồng.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.
Tơ máu cuồn cuộn xâm nhập vào trong kim quang, khiến cơn lốc màu vàng kim lại dễ dàng bị phá vỡ, lộ rõ Phạm Thánh Kim Thân ở phía trong.
Chỉ thấy hơn một nửa số kim nhận trong tay Kim Thân giờ đây đã bị hủy không còn nữa. Trên ngực xuất hiện thêm một cái đại động cực kỳ khủng bố, nhưng bên trong không hề có một chút máu thịt, chỉ có từng điểm ánh sáng màu vàng kim đang dần hội tụ lại, nhanh chóng lấp đầy vết thương. Cùng lúc, kim nhận trên tay lại biến ảo ra thêm.
Phạm Thánh Kim Thân vừa mới khôi phục như lúc ban đầu, sáu con mắt lóe lên tia rét lạnh, tiếp tục huy động kim nhận lao thẳng về phía trước.
Cửu Mục Huyết Thiềm rõ ràng không muốn chính thức đối đầu với đối thủ, bỗng nhiên thân hình thu nhỏ lại mười mấy lần, đồng thời ngay lập tức phun ra từng đợt huyết vụ trên lưng, hóa thành cả một biển sương mù máu, che giấu thân hình của mình.
Phạm Thánh Kim Thân thấy rõ ràng Huyết Thiềm không muốn đánh cứng với mình, sau một tiếng nổ vang lại hóa thành một cơn lốc lao thẳng về phía biển sương mù màu máu.
Một lát sau, bên trong vang lên vô số tiếng nổ vang bạo liệt, chắc hẳn bên trong đang diễn ra một trận đánh kịch liệt.
Cự Viên, người mà Hàn Lập hóa thân thành, thấy vậy trong mắt thoáng hiện ra một tia châm biếm, cánh tay khẽ động, một bàn tay lông lá cự đại đánh ra một trảo về phía biển sương máu.
Nhưng chỉ sau một khắc, vốn dĩ chẳng có bất kỳ dấu hiệu nào, bỗng làm cho Cự Viên sắc mặt chợt biến, quay đầu ngược lại phía sau, sau khi mơ hồ nắm chặt bàn tay khổng lồ lại, năm ngón tay nắm thành nắm đấm rồi đập mạnh về vùng hư không phía đằng sau.
Cơ hồ cùng một thời gian, vùng hư không phía sau lưng nó trấn động mạnh, một bàn tay lớn màu xanh trông như cái móc sắt chợt lóe hiện lên, hóa thành một bóng xám rồi đánh thẳng về phía Cự Viên.
"Xuy xuy!" Âm thanh vang lên, đầu ngón tay của bàn tay màu xanh sinh ra luồng khí tanh hôi.
Nhưng động tác của bàn tay như vậy lại vừa vặn bị Cự Viên, quay mình đánh cho một quyền.
"Phanh!" Một tiếng trầm đục vang lên!
Bàn tay màu xanh bị trúng một kích, bắn thẳng ra phía ngoài. Cùng lúc đó, một cơn sóng địa chấn màu vàng kim cũng nhộn nhạo xuất hiện.
Cái bóng xám do bàn tay màu xanh hóa thành không kịp đề phòng, bị đánh văng xa như vậy, nhưng không biết hắn thi triển loại bí thuật gì, chỉ sau một khắc đã lại uốn éo thân hình, theo một góc độ không thể tưởng tượng nổi, bắn thẳng về phía trước.
Cự Viên gầm lên tức giận, thân hình quay ngoắt về phía sau, hai cánh tay vũ động hóa thành vô số quyền ảnh màu vàng kim, biến tất cả vùng hư không xung quanh thành thế giới vàng kim.
Nhưng bóng xám lại nhẹ nhàng như chim yến, toàn thân thoáng chốc như không có chút trọng lượng. Rõ ràng đã bị quyền ảnh đánh cho thất lạc bay ra ngoài nhưng hoàn toàn không bị thương, vẫn có thể bay lượn xung quanh Cự Viên giống như giòi bám trong xương.
Sau khi Cự Viên điên cuồng đánh mấy trăm quyền, vẫn không thể làm gì được bóng xám, bỗng nhiên ngửa mặt cười điên cuồng dữ tợn:
"Công pháp này của người thật vô cùng thú vị, lại có thể hóa giải đến tám, chín phần mười công kích, nhưng không biết sau khi chịu một kiếm này của ta, còn có thể thoải mái như vậy được nữa hay không."
Vừa dứt lời, Cự Viên lập tức thu lại nắm đấm rồi điểm ra một chỉ về phía hư không chỗ bóng xám.
Lập tức, một đạo kiếm quang màu xanh mịt mờ như thiểm điện chém thẳng vào bóng xám đang phiêu hốt giữa không gian.
Nhưng một cảnh tượng quỷ dị xuất hiện.
Bóng xám rõ ràng bị chém thành hai mảnh, nhưng không hề xuất hiện một giọt máu nào, trái lại còn mơ hồ một cái rồi trực tiếp biến mất.
Mà ở trong hư không cách chỗ ấy mười trượng nhẹ nhàng chấn động một cái rồi một cái bóng xám yên lặng hiện ra.
Hóa ra trước khi kiếm quang chém đến, hắn đã dùng bí thuật chạy thoát ra bên ngoài rồi. Chỗ cũ lúc này chỉ là một cái tàn ảnh mà thôi.
Thế nhưng cuối cùng, cái bóng xám cũng đã phải lộ bộ mặt thật của mình, rõ ràng chính là tên Vô Cấu lão tổ lúc nãy.
Đồng tử trong hai mắt Cự Viên co rút lại, đưa mắt quét qua hướng cuộc chiến của Hoa Tây tiên tử bên kia.
Lần này, nhìn rõ ràng, ngoài nàng đang phải thúc dục vòng tròn ngăn cản ngọn núi cự đại đè lên, còn có một ngọn núi khác chìm trong biển lửa. Và điều bất ngờ là tên người lửa màu vàng kim kia lại cũng có mặt ở đó, hai tay phun ra vô số hỏa cầu đánh về phía đỉnh của tòa cực sơn thứ hai.
Chương truyện diễn ra trong một trận chiến khốc liệt giữa các nhân vật mạnh mẽ. Vạn Hoa phu nhân và Thanh Bình đạo nhân đang đối đầu với Hoàng Kim Giải, cùng lúc Băng Phách tiên tử cố gắng bảo vệ mình trong một bức tường băng. Họ sử dụng nhiều pháp lực và bí thuật để tấn công và phòng thủ, dẫn đến các cuộc giao tranh ác liệt. Cự Viên và Tiêu Minh cũng không ngừng chiến đấu, khi Cự Viên thi triển nhiều kỹ thuật để khắc chế đối thủ. Tình hình trở nên căng thẳng với nhiều pháp chưởng được thi triển, mỗi nhân vật đều cho thấy sức mạnh và trí tuệ của mình trong cuộc chiến này.
Trong chương này, Hàn Lập và Tiêu Minh cùng các đồng minh chuẩn bị đối phó với nhau trong một cuộc chiến tàn khốc. Tiêu Minh đề xuất một kế hoạch tấn công Hàn Lập, khiến Hoa Tây Tiên Tử và Vô Cấu Lão Tổ tham gia. Trong khi đó, Băng Phách phải đối mặt với những cuộc tấn công từ Vạn Hoa phu nhân và Thanh Bình. Hàn Lập thể hiện sức mạnh vượt trội, biến hình và sử dụng chiến thuật để kiểm soát tình hình. Cuộc chiến diễn ra đầy cam go với sự xuất hiện của nhiều bí thuật và sức mạnh phi thường từ các nhân vật.