“Cuối cùng cũng ra ngoài, nhưng có vẻ như nơi này vẫn nằm trong Vạn Nguyệt Sơn Mạch.” Hàn Lập vừa bước ra từ quang trận, lập tức quan sát xung quanh và nói với vẻ thản nhiên.

“Hàn huynh, ta đã cố gắng sử dụng toàn bộ lực lượng để thi pháp đưa chúng ta đến nơi xa nhất, cho dù vẫn nằm trong Vạn Nguyệt Sơn Mạch thì có lẽ cũng là ở ngoài rìa.” Băng Phách cũng đang quan sát xung quanh với vẻ phấn khởi, không thể kiềm chế cảm xúc.

Ai bị giam cầm lâu như vậy, khi thấy ánh mặt trời cũng khó có thể giữ được bình tĩnh.

“Đến nơi này thì cho dù có ai phát hiện điều gì kỳ lạ cũng khó lòng đuổi kịp. Ta sẽ triệu hồi bọn người Chu Quả Nhi đến đây. Băng Phách đạo hữu có kế hoạch gì không? Chuẩn bị lập tức trở về tộc hay sao?” Hàn Lập gật đầu nhẹ, nghiêm mặt hỏi.

“Tiểu muội vừa thành công tiến giai Đại Thừa, cần củng cố cảnh giới một chút và luyện hóa mấy món trọng bảo, cho nên dự định tìm một nơi bí mật gần đây để tu luyện vài năm trước khi về tộc.” Băng Phách không do dự, có vẻ đã suy nghĩ kỹ về vấn đề này.

“Đạo hữu làm như vậy cũng rất tốt. Tuy nhiên, bọn Tiêu Minh đã biết ngươi đã chiếm được y bát của Thiên Đỉnh Chân Nhân, chắc hẳn việc này sẽ sớm bị lan truyền. Thật tốt nếu Băng Phách đạo hữu cẩn thận hơn.” Hàn Lập gật đầu, có vẻ tán thành ý kiến của nàng, chỉ là nhắc nhở thêm.

“Hàn huynh yên tâm, dù sao tiểu muội cũng là một tồn tại Đại Thừa. Dù có gặp cường địch, chỉ cần không lọt vào tuyệt địa thì luôn có cơ hội tự bảo vệ mình.” Băng Phách cười tự tin.

“Đạo hữu tự tin như vậy thật là điều đáng mừng. Hàn mỗ còn muốn ở lại Huyết Thiên Đại Lục một thời gian, thậm chí có thể tới Lôi Minh Đại Lục một chuyến. Có lẽ phải mất một thời gian dài nữa ta và ngươi mới có thể gặp lại. Đạo hữu xin tự bảo trọng.” Hàn Lập cười nhẹ, chắp tay chào.

Băng Phách vội hoàn lễ và nói đôi câu chúc sức khỏe, sau đó hóa thành một luồng tinh quang bay đi.

Hàn Lập đứng nhìn theo ánh sáng của nàng cho tới khi biến mất ở chân trời. Lúc này, hắn dơ tay lên hư không, trong tay lóe lên một tờ Phù Lục màu bạc. Ngón tay kẹp lấy nó, lập tức tờ Phù Lục đón gió, hóa thành một làn khói xanh biến mất trong hư không.

Sau đó, Hàn Lập bay xuống một ngọn núi dưới chân, nhắm mắt ngồi thiền bên một cây đại thụ cao lớn, lặng lẽ chờ đợi đám người Chu Quả Nhi đến.

Nửa ngày sau, ánh sáng lấp lánh trên chân trời, một chiếc Phi Xa hình tam giác bay tới, trên đó có hai người, một nam một nữ.

Chính là Chu Quả Nhi và Hoa Thạch Lão Tổ.

Hàn Lập mở mắt, trên mặt mang theo nụ cười, từ từ đứng dậy.

Chẳng bao lâu sau, tin tức về một trận chiến trong Vạn Nguyệt Sơn Mạch lan truyền ra từ Huyết Cốt Môn. Toàn bộ Huyết Hợp Ngũ Tử đã biến thành khôi lỗi đều bị tiêu diệt sạch, cùng với thông tin về kẻ thần bí tu luyện Huyết Thần Thuật cũng đã bị hạ gục.

Tuy nhiên, trong trận chiến này, hai Đại Thừa của Huyết Cốt Môn là Thiên Khuyết và Địa Mộng đều bị trọng thương, thậm chí số môn hạ đệ tử đi theo cũng chỉ còn lại một nửa có thể trở về.

Về phần vị tông sư trận pháp tiếng tăm lừng lẫy, nam tử họ Phụng, thì lại trực tiếp bỏ mạng trong trận chiến.

Cùng lúc đó, có tin đồn rằng một nữ tử Đại Thừa đến từ Đại Lục khác đã đạt được truyền thừa của Thiên Đỉnh Chân Nhân, thông tin này nhanh chóng thu hút sự quan tâm của nhiều người.

Nhưng kỳ lạ là lại không có chút tin tức nào liên quan đến Hàn Lập, cứ như chưa từng có người nào xuất hiện trong Vạn Nguyệt Sơn Mạch cả.

-----------------o0o------------------

Một năm rưỡi sau, bên trong một cái sơn cốc vô cùng bí mật, hai gã Đại Thừa với trang phục khác nhau của Huyết Thiên Đại Lục đang nhìn một nam tử trẻ tuổi, thân hình gầy gò, làn da trắng nõn đứng đối diện họ với ánh mắt đầy sợ hãi.

Nam tử trẻ tuổi mặc một bộ áo đen, đôi mắt nhỏ dài khiến cho người ta cảm nhận được sự quái dị.

Nhưng điều khiến người ta sợ hãi hơn là, bàn tay của nam tử trẻ tuổi đang cầm một cái đầu lâu với mái tóc rối bù, dưới chân chảy ra “xì xào” một dòng sông máu mà không ai nhìn thấy phần cuối.

Gương mặt thanh tú nho nhã nhưng vô cùng tái nhợt, trên mặt hiện rõ vẻ không thể tin trước khi bị chém.

Dòng sông máu rộng khoảng ba bốn mươi trượng, nước sông đặc sệt nhưng không hề có mùi máu tươi, ngược lại lại phát ra một mùi hương như đàn hương, khiến cho người ngửi phải chấn động tinh thần.

Gần chân thanh niên áo đen là những khối tàn thi rõ ràng của một người đang trôi lơ lửng ở đó.

Đôi chân của thanh niên áo đen chìm trong dòng sông đến gần nửa bắp chân, nhưng thân hình vẫn đứng vững như thể đứng trên mặt đất, ánh mắt như mỉa mai nhìn về phía hai gã Đại Thừa cao cấp nhất của Linh Giới.

“Ngươi đã làm gì với cơ thể của chúng ta? Tại sao tu vi lại giảm xuống hơn một nửa? Nếu không, Yên Vũ Chân Nhân đã không bị dễ dàng chém giết như vậy. Ngươi phải biết rằng Yên Vũ Chân Nhân là một trong những trưởng lão của Thương Minh - một trong những thế lực lớn nhất toàn bộ Linh Giới. Ngươi dám giết hại thành viên quan trọng của Thương Minh thì cho dù có thần thông cao cường cũng rất khó sống yên ở Linh Giới này.” Một đại hán cao lớn mặc áo giáp tím trong số hai gã Đại Thừa kia gầm lên, cố kiềm chế sự sợ hãi trong lòng.

“Thương Minh là cái gì? Nếu chúng thực sự tìm đến cửa để tự tìm chết, ta sẽ tiễn chúng lên đường, để chúng cũng như ngươi trở thành một phần của Huyết Hà. Còn về việc tu vi của các ngươi bị áp chế thì không liên quan gì đến ta. Đó là do Vạn Linh Huyết Tỷ vừa mới được huyết tế, hiện chưa thể thu liễm, vì vậy các ngươi bị chấn nhiếp mà không hay biết.” Thanh niên áo đen cười hắc hắc, nói bằng giọng thờ ơ.

“Nói bậy, bảo vật nào mà chỉ bằng khí tức có thể chấn nhiếp chúng ta, ngay cả Huyền Thiên Linh Bảo cũng không thể làm được.” Đại Hán nghiêm nghị quát, vẻ mặt không tin.

“Ếch ngồi đáy giếng biết gì! Huyền Thiên Linh Bảo tuy rất lợi hại nhưng còn phải tùy thuộc vào loại giới diện mà bảo vật đó sinh ra. Bảo vật Huyền Thiên từ Tiểu Giới Diện như các ngươi thì có thể có bao nhiêu uy năng? Sự đáng sợ thực sự của Bảo vật Huyền Thiên từ các giới diện cấp cao thì các ngươi căn bản không thể tưởng tượng nổi.” Thanh niên áo đen ngáp dài, không hề che giấu sự khinh bỉ của mình.

“Khẩu khí của các hạ thật lớn, ta chưa bao giờ nghe ai nói Linh Giới là Tiểu Giới Diện. Có lẽ các hạ không phải là người của Linh Giới mà là kẻ đến từ giới diện khác. Nhưng cho dù như vậy, các hạ thực sự cho rằng một mình ngươi có thể khoác lác và giết chóc vô số sinh linh tại Linh Giới này sao?” Đại Hán ban đầu hơi khựng lại, nhưng lập tức nhớ ra điều gì, vẻ mặt lại hiện lên sự giận dữ.

“Tàn sát toàn bộ sinh linh của một giới tự nhiên không thể nào. Nhưng nếu những Đại Thừa khác của giới diện này đều như các ngươi, chỉ cần chút thời gian, việc giết chết tất cả cũng không quá khó khăn.” Thanh niên áo đen nghe thấy tiếng quát, không những không tức giận mà còn sau khi trầm ngâm, nghiêm túc trả lời.

Lời này khiến sắc mặt Đại Hán khôi ngô trở nên vô cùng khó coi.

Đúng lúc này, gã Đại Thừa bên cạnh từ nãy giờ im lặng đột nhiên toàn thân xuất hiện xà văn, lão giả với đôi mắt hẹp dài bỗng lăn một vòng, nhanh chóng biến thành một con Cự Xà với bốn cánh xanh biếc.

Bốn cánh của Cự Xà chỉ cần khẽ chạm, lập tức phóng ra một sợi tơ xanh, chớp mắt đã thuấn di ra xa ngàn trượng, chuẩn bị chớp động một lần nữa để chạy trốn.

“Ngủ ngốc, dưới uy năng của Vạn Linh Huyết Tỷ của ta, chỉ một gã Đại Thừa có thể chạy thoát sao.” Thanh niên áo đen nhìn về phía Phi Xà đang chạy trốn, quát một chữ “Trấn”.

Trong chốc lát, trên không trung, Phi Xà màu xanh biếc bỗng nhiên hiện lên huyết quang, hư ảnh một Ấn Tỷ lớn như ngọn núi xuất hiện và từ từ hạ xuống.

Dưới hư ảnh Ấn Tỷ vừa hiện ra, bốn cánh của Phi Xà bất ngờ run lên, thân hình không cử động được nữa, trơ mắt nhìn hư ảnh Ấn Tỷ khổng lồ từ từ chụp xuống.

Dưới uy năng của Ấn Tỷ, từ miệng Phi Xà phát ra tiếng thê lương thảm thiết.

Cả con Phi Xà và Nguyên Anh bên trong lão giả đều chỉ trong chốc lát biến thành từng điểm linh quang tán loạn mà diệt vong.

Một vòng huyết quang từ Ấn Tỷ cuốn xuống, toàn bộ những điểm linh quang này đều bị hút vào bên trong hư ảnh Ấn Tỷ.

Ấn Tỷ vốn đang có phần mờ ảo, dưới vòng sáng bảo vệ màu huyết hồng lại trở nên rõ nét hơn vài phần.

Nhưng chưa đầy một khắc, âm thanh ông ông vang lên, hư ảnh Ấn Tỷ thật bất ngờ lướt vào hư không, biến mất.

Khi chứng kiến đồng bạn có tu vi tương đương bị diệt sát trong nháy mắt, Đại Hán khôi ngô mặc dù đã trải qua vô số phong ba bão táp, tinh thần kiên nghị cũng không khỏi thể hiện sự tuyệt vọng.

Thực lực đối phương đã sâu không lường được, hiện tại tu vi của hắn còn bị áp chế như vậy thì không còn chút cơ hội nào để thắng.

Dù là vậy, hắn cũng không thể khoanh tay chịu chết, chỉ có thể liều mạng một lần.

Nhìn thấy thanh niên áo đen vẫn chưa quay lại, Đại Hán bỗng lăn lên tiếng, sau lưng lóe lên ánh sáng màu xanh, hiện ra một pháp tướng đầu rồng thân ngựa khổng lồ.

Pháp tướng này mới xuất hiện, cái miệng lớn của đầu rồng mở ra, dưới tiếng sấm sét vang dội lập tức phun ra vô số lôi cầu màu xanh.

Cùng lúc đó, tay áo của Đại Hán vung ra, mười mấy món bảo vật pháp khí có hình dáng khác nhau bay ra, vừa mới thả ra thì đã bùng nổ.

Trong nháy mắt, hơn mười khối quang cầu cực lớn như mặt trời hung hãn lao thẳng tới thanh niên áo đen, uy lực như thể không thể chống đỡ.

Đại Hán uốn éo thân hình, toàn thân nổ tung thành huyết vụ, ẩn sâu bên trong trực tiếp hiện ra Nguyên Anh đại thành.

Nguyên Anh này chỉ hít sâu một hơi, liền hút sạch huyết vụ xung quanh vào bên trong thể nội, không để lại một chút nào.

Huyết quang lóe lên, Nguyên Anh của Đại Hán tức thì trở nên trong suốt và tan biến trong không khí.

Đối diện với những lôi cầu chằng chịt cùng hơn mười vầng sáng khổng lồ do dị bảo biến thành, thanh niên áo đen chỉ cười mỉm, không có ý định trốn tránh mà ngược lại, một bàn tay từ sau lưng từ từ đưa ra phía trước.

Tóm tắt chương này:

Chương truyện diễn ra sau khi Hàn Lập và Băng Phách thoát ra khỏi Vạn Nguyệt Sơn Mạch. Hàn Lập quyết định ở lại tu luyện một thời gian và triệu hồi Chu Quả Nhi. Tình hình bên ngoài có biến động lớn khi tin tức về chiến thắng trước Huyết Cốt Môn lan rộng, trong khi Hàn Lập lại không bị phát hiện. Nửa năm sau, một thanh niên áo đen đang thống trị một vùng đất bí mật, đối đầu với hai Đại Thừa của Huyết Thiên Đại Lục. Thực lực của thanh niên này đã bộc lộ sự vượt trội, khiến các đối thủ của hắn phải rơi vào tình trạng tuyệt vọng.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương này, Huyết Phách và Băng Phách cùng kết nối với nhau qua một nghi thức huyền bí, tạo ra sự chuyển biến lớn bên trong cơ thể Băng Phách. Hàn Lập cũng xuất hiện và khuyên Băng Phách nên rời khỏi Thiên Đỉnh Cung trước khi nó đóng cửa. Trong khi đó, các thành viên Huyết Cốt Môn phát hiện ra sự kiện kỳ lạ về việc đóng cửa sớm của Thiên Đỉnh Cung. Sự căng thẳng gia tăng khi Huyết Hợp Ngũ Tử xuất hiện cũng như một cuộc chiến bất ngờ giữa hai phe diễn ra, nơi Huyết Thần thuật được nhắc đến như một mối đe dọa lớn.