“Yên tâm, chúng ta đã chuẩn bị mọi thứ từ sớm. Hàng nghìn quỷ binh đã lẻn vào vị trí định sẵn. Đáng tiếc, vị trí của đối phương là một Chủ Giới Diện mà chúng ta không thể chuyển hóa theo ý muốn. Nếu không, chúng ta đã có thể xâm nhập vào giới diện của họ qua lối xuất nhập của họ. Dù sao thì việc giải quyết vấn đề bằng cách chiến đấu giữa các cường giả cũng không tệ. Trên thực tế, ngoài cái Tiểu Thế Giới này ra, giữa chúng ta và họ cũng không có xung đột lợi ích nào quá lớn.” Một người có vóc dáng thấp bé bỗng lên tiếng, giọng trong trẻo như trẻ con.
“Qua việc sưu hồn những sinh linh bị bắt làm tù binh, chúng ta đã biết được đối phương đến từ một Quần Thể Giới Diện nhỏ đã hoàn toàn bị phong bế, không còn liên lạc với Tiên giới. Nếu không phải do một lần chấn động mà cái Tiểu Thế Giới này một cách tình cờ liên thông với hai cái Chủ Giới Diện, thì chúng ta cơ bản không có cách nào để tiếp xúc với họ. Chính vì vậy mà hệ thống tu luyện của họ từ thời kỳ thượng cổ đến giờ vẫn chưa có thay đổi gì lớn, bên cạnh đó còn lưu giữ một số bí thuật công pháp hiếm thấy ở giới diện khác, đây cũng là một trong những lý do mà lão đại Minh Hùng phái cả năm chúng ta đến đây. Một mặt là hy vọng khả năng của chúng ta có thể áp đảo được đối phương để chiếm lĩnh tiểu giới diện này, mặt khác cũng hy vọng chúng ta có thể lĩnh ngộ được điều gì từ những trận đại chiến với các kẻ thù khác nhau. Các ngươi không nhận thấy năm chúng ta trong số mười người là những kẻ đã mắc kẹt ở bình cảnh nhiều năm, không ai có cách nào tiến thêm được nữa sao?” Bóng đen phát ra âm thanh trầm thấp, từ tốn nói.
“Có lẽ đúng là như vậy. Minh Hùng lão đại thật sự có tâm. Hắc hắc, hệ thống tu luyện từ thời kỳ thượng cổ, đúng là điều hiếm có. Hy vọng bọn họ sẽ không làm chúng ta thất vọng.” Bóng đen cao lớn nghe vậy, ánh mắt sáng lên.
“Được rồi! Nếu mọi người không có vấn đề gì khác, thì hôm nay đến đây thôi. Tất cả trở về nghỉ ngơi cho tốt, ngày mai bắt đầu phái người tiếp xúc với đối phương, chuẩn bị cho cấm chế đã định sẵn ở nơi quyết đấu.” Bóng đen trầm thấp cuối cùng quyết định nói.
Những bóng đen khác tự nhiên gật đầu đồng ý.
Sáng sớm hôm sau, tại đường ranh giới của năm ngọn núi, từng nhóm giáp sĩ và một số quỷ vật dữ tợn có hắc khí bao quanh thân đã xuất hiện, mỗi nhóm chiếm lấy một khu vực và bắt đầu bận rộn thiết lập trận pháp.
Đúng nửa ngày sau, trận pháp sư của hai bên mới hoàn tất việc bố trí, rất nhanh chóng trao đổi vị trí và kiểm tra lẫn nhau.
Sau vài canh giờ, tất cả các trận pháp sư đều rút lui khỏi đỉnh núi, chỉ còn lại một ít vệ sĩ canh gác.
Một ngày sau đó, khi Hàn Lập từ chỗ nghỉ ngơi đi tới đại sảnh của cứ điểm lâm thời, rốt cuộc cũng nhìn thấy vị cường giả nổi tiếng nhất nhì Huyết Thiên Đại Lục, “Huyết Sát”. Đó là một nam tử trung niên trông có vẻ bình thường, mặc trường bào màu xám, đầu bọc một băng có màu đỏ lóng lánh, bên dưới cằm còn có vài sợi râu ngắn.
Tuy nhiên, khi ánh mắt của Hàn Lập lướt qua, hắn cảm nhận được một luồng khí huyết cực kỳ đáng sợ lẩn khuất bên trong, khiến hắn không khỏi rùng mình.
Hàn Lập chưa kịp nói gì với vị cường giả này thì đã bị Bích Ảnh chào hỏi rồi cùng nhau rời khỏi đại điện, bay thẳng lên thiên không bên trong một tòa “Đảo Nhỏ”.
Sau một khoảnh khắc, pháp khí khổng lồ này đã chở theo vài người bay thẳng tới phương xa.
Không lâu sau, Đảo Nhỏ đã bay đến độ cao hơn mười dặm so với năm ngọn núi, rồi dừng lại tại đó.
Tiếp theo, năm người Hàn Lập vụt ra, xuất hiện trên Đảo Nhỏ, lặng lẽ nhìn về phía đối diện.
Chỉ thấy cách đó không xa, bên trong một mặt của đường ranh giới màu đen, âm thanh ầm ầm vang lên, một ngọn núi lớn được làm từ xương trắng bay ra, đồng thời dừng lại ở đỉnh núi gần đó.
“Phù phù” một tiếng, một luồng khí đen từ ngọn núi xương trắng lan tỏa ra, bên trong mơ hồ có vài bóng đen cao lớn khác nhau chớp động.
Con ngươi của Bích Ảnh co rụt lại, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, sắc mặt lập tức trở nên âm trầm, đứng tại chỗ không nói một lời.
Những người còn lại cũng không ngừng xem xét bên trong hắc khí đối diện, nhưng không ai lộ ra chút biểu hiện khác lạ.
Chờ đến hơn một bữa cơm, bầu trời vốn đang lơ lửng một vầng mặt trời trắng bỗng chốc ảm đạm hơn ba phần.
Các giáp sĩ và quỷ vật đứng gần đỉnh núi lập tức theo quy ước cùng nhau giải tán, mỗi người nhanh chóng rút về các hướng khác nhau.
Bích Ảnh thấy tình hình này, thần sắc mới động, chắp tay nói với những người khác: “Chư vị đạo hữu, thời gian đã đến. Trận chiến này bất kể thắng hay bại, thù lao tại hạ hứa hẹn đều chắc chắn sẽ không ít hơn một nửa.”
“Có câu nói này của Bích huynh là đủ rồi.” Huyết Sát cười nhạt, vung tay một cái, dẫn đầu biến thành một luồng cầu vồng đỏ như máu lao về một ngọn núi.
“Đồ vật mà Lôi mỗ cần, ngươi đã chuẩn bị xong chưa?”
“Lôi huynh yên tâm, đồ vật đã sớm tìm về, chỉ đợi đạo hữu đến lấy mà thôi.”
Đại hán mặc giáp bạc họ Lôi nghe được lời hứa hẹn từ chính miệng Bích Ảnh thì cười to một tiếng, dưới chân ầm vang, xuất hiện một đám Lôi Vân, nâng thân hình đại hán bay lên.
Nữ tử xinh đẹp Văn Tâm Phượng bỗng ném con thú nhỏ trong tay về phía trước, nó lăn một vòng tại chỗ rồi bỗng hóa thành một con chồn lớn màu bạc có hai cánh thịt mọc sau lưng.
Con thú này chỉ khẽ động hai cánh rồi hóa thành một luồng sáng bạc, đột ngột lượn một vòng lớn đưa Văn Tâm Phượng lên lưng, rồi mới bay đi về hướng xa.
Hàn Lập mỉm cười, chắp tay chào Bích Ảnh bên cạnh một cách qua loa rồi ngay lập tức bay nhanh về phía trước.
Chỉ thấy sau một cái chớp mắt, hắn đã biến mất khỏi chỗ cũ, nhưng một khoảnh khắc sau đã xuất hiện cách đó trăm trượng, và sau vài bước đã bay tới phía trên bầu trời của ngọn núi thứ hai bên phải.
Bích Ảnh chứng kiến mọi người khác khởi hành, không biết vô tình hay cố ý để lại ngọn núi lớn giữa cho bản thân, ngay lập tức tự giễu mà cười hắc hắc, hai tay phất lên phía trước, thân thể như một con chim lớn bay thẳng tới phía đối diện.
Dường như đồng thời cùng lúc năm người Hàn Lập hành động, bên trong hắc khí phía trên đảo nhỏ đối diện cũng vang lên một tiếng nổ mạnh, thoáng chốc tách ra năm phần cuồn cuộn bay tới năm ngọn núi.
Ngay khi hai chân của Hàn Lập vừa chạm xuống mặt đất trên đỉnh núi, một luồng khí đen phát ra tiếng rít, cũng ngay lập tức hạ từ trên cao xuống.
“Phanh” một tiếng thật lớn.
Cả ngọn núi khẽ run, một bóng đen cao lớn bất ngờ xuất hiện trong một cái hố lớn mang theo cuồn cuộn hắc khí.
Hai mắt Hàn Lập nhíu lại, đánh giá tình hình, lòng hắn khẽ động.
Chỉ thấy bóng đen cao lớn này như bị che phủ bởi một tầng bóng mờ như màn đen, ngoại trừ chút ngoại hình bên ngoài thì gần như không thể nhìn thấy rõ chân dung đối phương.
Chỉ có thể thấy một đôi sừng cong rất lớn trên đỉnh đầu bóng đen, tứ chi của nó dài hơn người bình thường, đôi mắt đỏ thẫm tràn đầy vẻ bạo lực, vừa tiếp xúc với chúng đã khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi như đang đối mặt với một con thú lớn hoang dã.
“Tiểu tử, ngươi đã chọn Hung Ty Vương ta làm đối thủ, xem như đã chọn đúng người rồi. Một lát nữa bản vương nhất định sẽ giúp ngươi chết mà không phải chịu chút đau đớn nào.” Bóng đen cao lớn nhìn chằm chằm Hàn Lập, một lúc sau mới nắm chặt hai tay, phát ra một tiếng cười lạnh dữ tợn.
“Hung Ty Vương, thú vị thật. Nếu thực lực của các hạ cũng lớn như khẩu khí, thì ta thật sự đang rất mong chờ xem các hạ sẽ làm gì.” Hàn Lập ngáp một cái, lãnh đạm nói.
Khi này, chu vi cả ngọn núi đột nhiên vang lên âm thanh ông ổng, tiếp đó hơn trăm cột sáng chia làm hai vòng từ đất đá phóng lên cao, sau một hồi chấn động mơ hồ lập tức biến thành hai tầng màn sáng khổng lồ năm màu, che phủ toàn bộ ngọn núi phía dưới.
Hai mắt Hàn Lập quét nhìn bốn phía, phát hiện thần niệm vừa tiếp xúc với màn sáng lập tức bị bắn ngược lại, mọi thứ bên ngoài trở nên cách biệt, căn bản không thể nhìn thấy được bất kỳ động tĩnh nào từ những ngọn núi liền kề.
Xem ra, hai cấm chế này được thiết lập nhằm cho hai bên có thể tập trung vào trận chiến của mình, phòng ngừa ngay từ đầu có quân đoàn khác quấy rối.
Trong khi Hàn Lập đang suy nghĩ, bóng đen cao lớn đối diện lại ngẩng đầu nhìn màn sáng trên cao, bỗng nhiên gầm nhẹ.
Ngay lúc này, một luồng khí tức khổng lồ từ trên thân nó tuôn ra, giống như thực chất hóa thành một cơn lốc đen bay vút lên cao.
Cơn lốc này vừa chớp mắt đã biến mất ở không gian trên cao, diện mạo dữ tợn của bóng đen cao lớn rốt cuộc cũng hiện ra hoàn toàn.
Rõ ràng là một quái vật cao hai trượng, đầu trâu thân người cực lớn.
Quái vật này có làn da xám trắng, mặc một bộ giáp màu đen, hình dạng kỳ quái, trên cơ thể có vô số gai nhọn dài gần một tấc, một tay cầm một Lang Nha Bổng đỏ tươi không biết làm từ chất liệu gì, mũi trên của nó đính một vòng đồng vàng, đôi mắt lộ hung quang nhìn chằm chằm vào Hàn Lập.
“Thú vị, hóa ra là do đoạt xá thân thể hung thú rồi luyện hóa mà thành. Nếu vậy, Hung Ty Vương các hạ chắc chắn rất tự tin vào thân thể này.” Hàn Lập quan sát rõ diện mạo của đối phương, rồi cười nhẹ nói.
“Có tự tin hay không, ngươi tự mình thể nghiệm một chút thì biết ngay.” Hung Ty Vương cười to, binh khí đỏ tươi trong tay xoay một vòng, đột nhiên đập về phía Hàn Lập nhanh như tia chớp.
“Ầm ầm” một tiếng nổ lớn, ngay lập tức bầu trời trên đầu Hàn Lập bùng nổ ra một hồi chấn động, vài đoạn hư ảnh Lang Nha Bổng khác nhau bỗng hiện ra và đồng thời đập xuống.
Chưa cần hạ xuống, những Lang Nha Bổng này đã mang theo một luồng sức mạnh to lớn như cuồng phong bão vũ cuốn xuống.
Hàn Lập không thèm ngẩng đầu nhìn, một cánh tay mơ hồ, nắm tay vàng rực từ trong tay áo thò ra, tùy ý đánh ra một đòn, lập tức một quyền ảnh màu vàng rực phóng lên cao, hung hăng đập vào luồng lực đang hạ xuống.
Một tiếng nổ lớn vang trời.
Sóng khí màu trắng lẫn với hào quang màu vàng kim, một vài đoạn Lang Nha Bổng cùng với quyền ảnh bị vỡ vụn cùng lúc.
“A, lực lượng thân thể của ngươi cũng không yếu.” Đôi mắt vốn đầy khinh miệt của Hung Ty Vương lập tức có chút ngưng lại.
Mặc dù công kích vừa rồi của nó căn bản chưa vận dụng tới một phần khí lực, nhưng nhìn dáng vẻ hời hợt của đối phương hiển nhiên một quyền kia cũng không vận dụng bao nhiêu thực lực.
Điều này khiến cho vị Ác Ma Hung Ty Vương nổi danh ngang tàng trong Minh giới cảm thấy bất ngờ.
Nhưng Hàn Lập ở đối diện không chờ đối phương nghĩ thêm điều gì, một tay phất ra hư không, ánh sáng màu xanh chớp động, lập tức hiện ra một thanh trường kiếm màu xanh lấp lánh. Cổ tay rung lên, tức thì vang lên tiếng nổ lớn xuy xuy, vô số tia sáng màu xanh từ trên thân kiếm bộc phát ra, ùn ùn bắn tới phía đối diện.
Trong chương truyện, các nhân vật chuẩn bị cho một cuộc chiến lớn khi quỷ binh đã lén lút vào vị trí chiến đấu. Họ phát hiện đối phương đến từ một Quần Thể Giới Diện phong bế, sở hữu các bí thuật hiếm có. Sáng hôm sau, trận pháp được thiết lập giữa hai bên. Hàn Lập đã gặp gỡ vị cường giả Huyết Sát và nhiều nhân vật khác, sau đó trực tiếp đối đầu với Hung Ty Vương - một kẻ mạnh với sức mạnh khủng khiếp. Cuộc chiến sắp diễn ra với nhiều căng thẳng và bất ngờ đang chờ đón.
Hàn Lập được mời tham gia cuộc chiến cường giả chuẩn bị bắt đầu. Sau khi gặp gỡ các đồng minh và trao đổi chiến lược, họ cùng nhau di chuyển đến khu vực chiến đấu. Cuộc chiến dự kiến sẽ có sự tham gia của những kẻ mạnh từ cả hai bên, với nhiều thử thách cam go. Họ phải thiết lập một pháp trận khổng lồ và chuẩn bị sẵn sàng cho một cuộc đối đầu khốc liệt giữa các cường giả, với những bí pháp và sức mạnh chưa từng thấy từ đối thủ.
Hàn LậpBích ẢnhHung Ty VươngMinh HùngHuyết SátVăn Tâm PhượngĐại Hán họ Lôi