Thời gian dần trôi qua, trong sa mạc chỉ có những trận gió nóng thổi qua, bốn phía không có bất kỳ điều gì khác thường.

“Cứ đợi mãi chưa thấy tới! Không lẽ thằng nhóc đó lại đánh bài lùi, giữa chừng chuồn mất rồi? Để tránh bị Hung Ma phát hiện, chúng ta mới không phái thêm người theo dõi hai người này.” Trong quang trận, một gã đại hán với bộ lông dài màu đỏ không còn kiên nhẫn nữa, truyền âm cho lão giả béo bên cạnh.

“Xa Kỵ huynh hãy yên tâm, chúng ta đã bố trí cạm bẫy này thì chắc chắn có nắm chắc phần thắng. Dù không biết tại sao Hung Ma lại theo đuổi hai người này lâu đến vậy, nhưng theo thông tin trước đây cho thấy, hắn không có ý định buông tha một chút nào. Chỉ cần người gọi là Lục Dực chút thông minh thì dẫn dụ Hung Ma đến đây chẳng có vấn đề gì.” Lão già béo cười ôn hòa, cũng truyền âm trả lời.

“Nghe bạn đạo nói như vậy, ta cũng yên tâm. Nhưng không thể không nói, Hung Ma này liệu có lợi hại đến mức ấy không? Hiện tại, ngoài mười hai tồn tại Đại Thừa của chúng ta đã thiết lập Thiên Địa Lưỡng Cực đại trận, còn sử dụng bảo vật trấn tông của Huyết Cốt Môn là Hoàng Phong Đồ. Nghĩa là, chỉ với bảo vật và đại trận này, chúng ta có thể dễ dàng luyện hóa hắn, cần gì phải đợi đến lượt chúng ta ra tay!” Đại hán lông đỏ gật đầu, tỏ ra có chút hiếu kỳ hỏi lại.

“Vấn đề này lão phu cũng không rõ lắm, nhưng nếu như chủ sự đạo hữu đã nghiêm túc như vậy, chắc chắn có lý do riêng. Không cần nói gì khác, chỉ cần biết rằng Hung Ma này một mình có thể hạ sát ba vị đạo hữu Đại Thừa khác, lại không hề kiêng nể đến hàng tỷ sinh linh trên đại lục này, hoàn toàn có lý do để chúng ta đối đãi như vậy.” Lão giả béo suy nghĩ một chút rồi nói tiếp.

“Ta còn có chút tò mò về lai lịch của người nọ, không hiểu hắn từ đâu chui ra. Chẳng lẽ trước kia hắn luôn âm thầm tu luyện tại một nơi nào đó, hay từ thế giới khác đến, hoặc là cao thủ vượt giới mà qua?” Đại hán lông đỏ như nhớ ra điều gì, lại hỏi tiếp.

“Vấn đề này thì không cần suy nghĩ nhiều. Không cần biết lai lịch của người ấy ra sao, đã gây ra những việc như thế này, thì mấy đại tông môn chúng ta không thể để hắn sống sót mà lưu lại trên thế gian được. Nếu không, chúng ta làm sao còn mặt mũi mà ở lại Huyết Thiên?” Lão giả béo vừa sờ cằm vừa cười hắc hắc.

“Điều này cũng đúng. Nhưng nghe nói Hách Liên Thương Minh Bích Ảnh, Vạn Cổ Sơn Linh Vân phu nhân cùng với Lạc Thiên Cốc Hà đại tiên sinh cũng được mời đến chứng kiến trận chiến diệt ma lần này. Nếu ba người họ xuất thủ thì Hung Ma chắc chắn không thể chạy thoát.” Đại hán lông đỏ chớp mắt một cái, bỗng thở dài.

“Hắc hắc, với thân phận của ba người này thì làm sao có chuyện liên thủ đối phó cơ chứ. Hơn nữa, với chúng ta ở đây, họ cũng chẳng có cơ hội ra tay.” Lão giả béo lộ ra nét quái dị trả lời.

Đại hán lông đỏ gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ trầm tư.

Cùng lúc ấy, trong đại sảnh của một tòa tháp cao ánh vàng lấp lánh, ở một đại thành cách sa mạc không xa, bốn gã lão tổ Đại Thừa với khí tức khác nhau đứng cùng nhau, đang chăm chú nhìn một quầng sáng mịt mù ở giữa.

Trong quầng sáng, những cảnh tượng không ngừng biến hóa, phản chiếu rõ nét từng ngõ ngách của sa mạc.

Trong bốn gã Đại Thừa, một lão giả mặc lục bào, chính là Bích Ảnh. Ba người còn lại gồm một gã trung niên mặc nho bào, một trung niên phụ nhân mặc y phục sặc sỡ và một gã đại hán mắt ưng, tướng mạo oai nghiêm trong chiếc huyết sắc trường bào.

Tất cả họ đều lặng lẽ nhìn cảnh tượng trong quầng sáng, thần sắc vô cùng bình tĩnh, không có ý định trò chuyện với nhau.

Nửa ngày trôi qua, một tiếng xé gió vang lên ở biên giới sa mạc, một đạo tinh quang loé lên rồi hiện ra, tốc độ khủng khiếp gần như là thuấn di, chỉ trong chớp mắt đã lao thẳng vào sa mạc.

Gần như ngay sau đó, một đám mây bảy màu cũng nổi bật hiện lên trên chân trời, từ đó truyền ra âm thanh một nam tử lạnh lùng: “Ngươi đã chọc giận ta. Ta đã chán trò ‘mèo vờn chuột’ này, hôm nay chấm dứt trò chơi này đi.”

Vừa dứt lời, trong đám mây bảy màu vang lên tiếng gầm rú, hóa thành một đạo hồ quang bảy màu đuổi theo.

Hai người, một chạy một đuổi, chỉ trong thời gian cạn chén trà đã vượt qua gần nửa khu vực sa mạc, tiến gần đến trung tâm.

Tinh quang phía trước chợt tắt, trong màn sáng hiện ra một con rết tuyết trắng tám cánh cùng một nữ tử rất đẹp mặc cung trang màu bạc.

Con rết khổng lồ xoay một vòng tại chỗ, lập tức biến thành một gã thanh niên mặt khắc Kim Ngân Linh Văn mặc áo bào trắng.

Sắc mặt thanh niên tái nhợt, ngay khi hiện thân đã quay lại nhìn phía sau. Chỉ thấy trong không khí phía sau vang lên một tiếng sét đánh, một đạo lôi đình bắn thẳng đến nơi hai người dừng lại.

Hai mắt Lục Dực co rút lại, thân hình theo phản xạ lùi lại, hàn quang lóe lên sau lưng, tám cánh trong suốt xuất hiện, hóa thành con rết khổng lồ tiếp tục chạy trốn.

Đúng lúc này, trong thiên địa bỗng lộ ra một tiếng long trời lở đất, cả vùng đất run động, một cỗ hấp lực vô hình từ dưới mặt đất ập đến.

Lôi đình bảy màu sau khi run lên một cái, lập tức bị cỗ lực lượng này bẻ gãy, hiện ra một gã thanh niên ốm yếu mặc hắc bào giữa không trung.

Chính là Chân Tiên hàng thế Mã Lương.

Từ dưới sa mạc, vô số cột sáng nhiều màu sắc xuyên thủng từ trong cát vươn lên, thẳng hướng lên chín tầng mây.

Toàn bộ vùng đất rung chuyển, một tòa siêu cấp pháp trận từ từ nhô ra, phát ra âm thanh “xuy xuy”, vô số đệ tử Huyết đạo hiện ra, lập tức kết thành một cái trận thế huyền diệu, bắt đầu lẩm bẩm thúc giục pháp khí trong tay để điều khiển siêu cấp pháp trận.

Trên bầu trời bỗng nhiên sáng rực lên, một tầng vô hình cấm chế như tấm lụa chợt lóe lên rồi biến mất, một tòa quang trận lớn nhất thời hiện ra, từ trên không trung đè xuống, một cỗ dao động kinh người tràn ngập không gian.

Thành niên mặc hắc bào bị định thân giữa hai tòa pháp trận lớn, nhìn từ xa chẳng khác nào một con kiến nhỏ.

Giữa không trung, quang trận loé lên vài bóng hình, mười hai gã lão tổ Đại Thừa của Huyết đạo lao ra, sau khi hiện ra một chút, họ xuất hiện xung quanh thanh niên mặc hắc bào.

Tất cả đứng xa nhau, không ngừng quan sát người trẻ tuổi với ánh mắt lạnh lùng.

Thanh niên mặc hắc bào, đứng giữa không trung, đối mặt với cảnh tượng hùng vĩ ấy lại không một chút hoang mang, ngược lại, sắc mặt hắn trở nên u ám, ánh mắt quét khắp bốn phía, ánh sáng từ cơ thể bộc phát ra, một âm thanh xé rách không khí vang lên, thân hình lập tức khôi phục bình thường.

“Làm liều thật lớn, các ngươi dám lập cạm bẫy mai phục ta, lại phái nhiều nhân thủ như vậy, xem ra muốn ta phải chết tại nơi này.” Thanh niên mặc hắc bào đối mặt với Thiên Địa Lưỡng Trận cùng mười hai Đại Thừa, lại cười lạnh một tiếng.

“Hừ, ngươi dám huyết tế hơn tỷ sinh linh ở đại lục của chúng ta, chắc chắn cũng đã dự đoán được ngày hôm nay sẽ đến.” Một gã Đại Thừa bao quanh bởi huyết khí, hừ lạnh nói.

“Ta cũng đã đoán được vài phần, nhưng thật không ngờ các ngươi lại cấu kết cùng với hai người bọn chúng. Cũng tốt, trò chơi đuổi giết này đến nay đã chán rồi, một lát nữa sau khi giết hết tất cả các ngươi, ta sẽ tiêu diệt hai kẻ đó.” Thanh niên mặc hắc bào liếc mắt nhìn Lục Dực đang lặng lẽ thối lui ra xa, thản nhiên nói.

“Khẩu khí thật lớn. Xem ra hắn chưa thấy quan tài chưa rơi lệ, không cần phải nói thêm với Hung Ma này, động thủ!” Một lão giả chân trần mặc áo đen, đôi mắt khẽ liếc quát lớn.

Vừa dứt lời, tay áo lão run lên, một tiếng thanh minh vang lên, lập tức mười mấy thanh phi kiếm huyết sắc từ trên người bay ra.

Các Đại Thừa khác cũng nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, tuôn ra các loại bảo vật.

Cùng lúc đó, khu vực giữa không trung của Thiên Địa Lưỡng Trận vang lên tiếng “Ông ông”, vô số phù văn tuôn ra đồng thời vận động lên cao.

Trên bầu trời, sau khi từng trận quang hà ngưng tụ lại, rõ ràng tạo thành một mặt quang kính lớn che khuất cả không gian.

Bên ngoài mặt kính là một tấm bạc mơ hồ, nhưng ngay sau một tiếng nổ vang, vô số sợi chỉ bạc bắn xuống như mưa.

Dưới mặt đất bên trong pháp trận, từng đoàn bạch quang bay ra, bao lấy vô số bóng người, tức khắc ngưng tụ lại, biến thành một chữ “Phong” cực lớn.

Chữ "Phong" vừa mới thành hình, hắc bào thanh niên cảm thấy không gian bốn phía chấn động, một cỗ pháp tắc dao động từ nơi này lan tỏa ra.

Người thanh niên mặc hắc bào đối mặt với tình hình như thế, khóe miệng khẽ nhếch lên, nở một nụ cười.

Ngay sau đó, từ trên người hắn bộc phát ra một cỗ khí tức cực kỳ khủng khiếp, bên ngoài cơ thể xuất hiện từng sợi xiềng xích màu tử kim, lóe lên ánh sáng chói mắt.

Toàn bộ sa mạc trở nên ảm đạm, tất cả nguyên khí của thiên địa như bị hút mạnh mẽ vào một điểm.

Tại biên giới sa mạc, một gã nam tử đeo mặt nạ không biết từ đâu xuất hiện giữa không trung, chính là Thái thượng trưởng lão Tiêu Minh của Huyết Cốt Môn.

Hắn vốn dĩ đứng chắp tay sau lưng giữa không trung, nhưng khi khí tức hủy thiên diệt địa từ xa phóng ra, sắc mặt hắn lập tức thay đổi.

“Thiên Địa đại trận không thể khống chế nổi người này, xem ra thật không thể không sử dụng bảo vật kia.” Tiêu Minh dùng thần niệm cảm ứng dao động bạo liệt từ xa, vẻ mặt ngưng trọng thì thào.

Chưa kịp dứt lời, hắn hé miệng phun ra một quyển trục ánh vàng rực rỡ.

Quyển trục vừa xoay quanh một vòng trước mặt rồi đứng thẳng, từ từ mở ra, lộ ra một bản đồ địa hình sa mạc.

Bản đồ này hiện rõ hình dạng của sa mạc đúng như thật dưới đó.

Tiêu Minh không nói thêm lời nào, dùng một ngón tay chỉ lên bản đồ, ngay lập tức nó rung lên, sa mạc trong quyển trục trước mắt vốn tĩnh lặng nay bỗng hồi sinh.

Cùng lúc đó, dưới tác dụng của một cỗ lực lượng kỳ quái, mặt cát trên sa mạc bắt đầu điên cuồng nhảy lên theo quy luật nào đó.

“Phong khởi!”

Pháp quyết trong tay Tiêu Minh biến hóa, nhìn vào quyển trục trước mặt, hắn khẽ quát lên một tiếng.

Nguyên một lúc sau, ngay tại biên giới sa mạc trong bản đồ, từng luồng hoàng vụ nhàn nhạt hiện ra, cũng bắt đầu từ từ thổi lên.

Cùng lúc ấy, không gian trước mặt Tiêu Minh cũng dao động, từng đoàn hoàng vụ mênh mông hiện ra, chỉ trong chốc lát đã biến thành những cơn lốc cao tới tận trời, càng ngày càng nhiều, sắp thành một hàng đứng gần nhau.

Bức tường gió màu vàng rực rỡ không thể nhìn thấy đỉnh đang được hình thành.

Tương tự, tại khắp các biên giới của sa mạc cũng tuôn ra một cảnh tượng như vậy.

“Đi!”

Tay áo Tiêu Minh lại run lên, không chút do dự thúc giục pháp quyết.

Ngay lập tức tất cả tường gió phát ra tiếng gào rít, từ bốn hướng lao thẳng vào trong sa mạc, kèm theo đó là trận trận cát bụi, tiếng động ngày càng lớn.

Tóm tắt chương này:

Chương truyện miêu tả một cuộc đối đầu căng thẳng giữa các nhân vật trong một cạm bẫy được thiết lập nhằm đối phó với Hung Ma. Trong khi đại hán lông đỏ và lão giả béo thảo luận về kế hoạch, Lục Dực cùng Hung Ma lao vào một trận chiến quyết liệt. Nhiều nhân vật mạnh mẽ từ các đại tông môn cũng đang theo dõi, chuẩn bị can thiệp. Sự căng thẳng gia tăng khi pháp trận lớn bắt đầu được kích hoạt, đặt tất cả vào một thế đối đầu không thể tránh khỏi.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương này, Lục Dực và Băng Phượng đang bị một tên Chân Tiên truy đuổi. Họ bàn bạc về cách rời khỏi Huyết Thiên và được đề xuất một kế hoạch mai phục kẻ thù bằng cách dẫn dụ hắn vào bẫy. Gã mặt xanh cùng đồng bọn cam kết hỗ trợ và hứa hẹn rằng tên sát nhân không có khả năng sống sót nếu rơi vào kế hoạch của họ. Tình hình trở nên căng thẳng khi các nhân vật đối mặt với những nguy hiểm rình rập trong lúc cố gắng tìm ra cửa vào Tiểu Linh giới dưới đáy biển, dẫn đến những diễn biến bất ngờ trong cuộc chiến chống lại thế lực hắc ám.