"Có điều, tại sao ngươi lại cho cặp huynh muội Vân Đạm Nguyệt và tên tiểu tử Nhân tộc nọ trấn giữ hai mắt trận của Huyền Thiên Chi Bảo? Theo như ta biết, Lưỡng Nghi Diệt Trần vốn là một loại trận pháp của Tiên giới do tổ tiên chúng ta truyền lại, vì vậy không cần thiết phải có người trông coi mắt trận. Nếu như tên Chân Tiên đó có thể xông vào tận mắt trận, có nghĩa là toàn bộ trận đã bị phá hủy rồi." Bóng người mờ ảo tò mò hỏi.

"Ha ha, ta có lý do của riêng mình. Để bọn chúng ở trong mắt trận, không chừng còn giúp chúng giữ lại được mạng sống." Minh Tôn cười gian xảo mà không trực tiếp giải thích.

"Thôi đi. Bản thân ta vốn là ảnh tử của bổn minh nên không có hứng thú với những việc lén lút của các ngươi. Nhưng nếu tìm được một viên Chân Hồn Đan từ gã kia, chắc chắn phải giao cho ta. Có đan này, ta sẽ tu luyện thành công Cửu Kiếp Diệt Chân Đại Pháp, bên cạnh đó có thêm hy vọng phi thăng lên Tiên giới. Nhưng chuyến này có thể thành công thì cái giá mà bổn minh phải trả thật sự là quá lớn." Bóng người mờ mịt lạnh nhạt nói.

"Nếu thật sự tìm được Chân Hồn Đan, nhất định sẽ cho ngươi một viên. Còn về giá cả thì sao? Có bỏ ra mới có thu vào. Ta tin rằng, những bảo vật từ một tên Chân Tiên hạ giới là đủ để bù đắp lại rồi." Minh Tôn nhẹ nhàng đáp.

"Hy vọng là vậy. Tốt rồi, bọn người kia đã xuất phát, ta cũng phải đi trước. Minh Tôn, đừng nói là một chiêu của tên Chân Tiên cũng không đỡ được, nếu thời cơ chưa đến, ta sẽ không ra tay cứu ngươi." Bóng người mờ ảo cười nhẹ rồi nói. Ngay sau đó, thân hình của hắn uốn éo rồi biến mất vào hư không.

Từ đầu đến cuối, người này vẫn không hề để lộ dung mạo thật sự.

"Không ra tay cứu giúp sao? Với ngươi, kết quả cũng chẳng tốt hơn. Nếu một đòn kia của ngươi không có tác dụng, e rằng ngươi cũng không thoát được đâu." Sắc mặt của Minh Tôn trở nên kỳ quái, hắn lẩm bẩm tự nhủ.

Lúc này, Hàn Lập được một tên giáp sĩ dẫn ra khỏi khu vực Thiên Ngoại Thiên rồi vào đại trận Lưỡng Nghi Diệt Trần được bố trí không xa.

Theo như lời của Minh Tôn trước đó, đại trận này được bày bố từ ba vạn sáu ngàn trận kỳ, trận bàn và nhiều loại tài liệu khác, mà như vậy cũng chỉ được coi là mức tối thiểu. Chỉ riêng số lượng tinh thạch cực phẩm đã có hơn vạn khối, mới có thể bao phủ được hơn nửa vùng đất Minh Sát.

Còn hai mắt trận được đặt ở hai phía nam và bắc, cách nhau khá xa.

Hàn Lập theo sự dẫn dắt của tên giáp sĩ bay khá nhanh, chỉ khoảng một bữa ăn cơm đã đến được trận nhãn mà mình phải phụ trách.

Từ xa nhìn lại, mắt trận chỉ là tám cột trụ bằng ánh sáng vàng rực tụ lại trên một cái tế đàn rất cao.

Xung quanh mỗi cây cột trụ lượn lờ rất nhiều tầng cấm chế, các giáp sĩ canh gác xung quanh cũng không ít.

Đài tế bên dưới có hình tam giác, hoàn toàn được cấu thành từ loại vật liệu nào đó trắng ngà như ngọc. Nửa thân bên trên đã bị tầng hào quang màu vàng rực bao bọc, khó khăn lắm mới thấy được trên đỉnh có một thứ gì đó rất mờ ảo đang lơ lửng.

"Thưa tiền bối, đây chính là lệnh bài dùng để điều khiển tòa trận pháp. Tất cả những người này đều do tiền bối chỉ huy. Những cấm chế trên tòa đài tế này đã được mở ra từ trước để tránh bị phát hiện, vì vậy tiền bối không thể lên đó được." Tên giáp sĩ dẫn đường cho Hàn Lập hạ xuống, hai tay dâng lên một cái thẻ lệnh màu bạc với vẻ cung kính.

"Điều này là hiển nhiên. Tuy ta rất hứng thú với bảo vật huyền thiên nhưng cũng không phải là kẻ không biết nhìn xa trông rộng." Hàn Lập vẫy tay, "vèo" một cái đã nắm lấy thẻ lệnh rồi lạnh nhạt nói.

"Cảm ơn tiền bối đã thông cảm, vãn bối xin lui." Tên giáp sĩ lùi lại vài bước rồi nhanh chóng bay đi.

Lúc này Hàn Lập mới cúi xuống xem cái lệnh bài màu bạc trong tay. Nó phát ra ánh sáng chói mắt, bề ngoài được khắc rất nhiều ký hiệu nhỏ li ti, hơn nữa lại còn được sắp xếp theo quy luật cực phức tạp. Nhìn một chút đã thấy hoa mắt chóng mặt.

Ngắm thêm một lúc rồi phất tay cất đi cái thẻ lệnh, hắn tiến nhanh lại gần khu vực tòa tế đàn.

"Xin ra mắt đại nhân!"

Gần một ngàn giáp sĩ lập tức đồng loạt cúi người hành lễ trước Hàn Lập.

"Đứng lên đi. Nơi này do ta tiếp quản, mệnh lệnh của ta chỉ có một, không chấp hành sẽ giết! Bây giờ, các ngươi tiếp tục giữ bảo vệ!" Hàn Lập dùng thần niệm quét qua một lượt. Ở đây hầu hết là các tu sĩ cấp Hóa Thần hoặc Luyện Hư, nhưng trong số bọn họ có đến tám tên Hợp Thể Kỳ, tạm coi là những trụ cột trong đội ngũ. Hắn thoáng suy nghĩ một chút rồi lạnh lùng nói.

Vâng!

Những giáp sĩ nghe vậy liền run lên nhưng vội vàng dạ ran, sau đó trở về đứng bảo vệ quanh các cây cột trụ màu vàng.

Còn Hàn Lập chớp mắt, xuyên qua các vệ sĩ xuất hiện dưới tòa đài tế màu trắng ngà ngay trung tâm. Hắn nhìn lên trên một lượt rồi lập tức khoanh chân ngồi xuống.

"Hình như đây là pháp trận Lưỡng Nghi Vi Trần của Tiên giới." Trong thần thức, Hàn Lập nghe thấy giọng nói chứa đầy ngạc nhiên của Giải Đạo Nhân.

"Lưỡng Nghi Vi Trần? Không phải là Lưỡng Nghi Diệt Trần sao?" Hàn Lập giật mình hỏi.

"Không phải. Dù rằng Lưỡng Nghi Diệt Trần cũng là một loại trận pháp của Tiên giới nhưng công dụng đơn giản hơn, chủ yếu dùng để vây và giết địch. So về độ phức tạp, nó không thể đạt đến một phần của Lưỡng Nghi Vi Trần." Giải Đạo Nhân đáp không chút lưỡng lự.

"Ô, trận Lưỡng Nghi Vi Trần có gì huyền diệu?" Ánh mắt của Hàn Lập chợt lóe.

"Lưỡng Nghi Vi Trần có ba công năng: vây khốn, làm suy yếu và tự phát nổ. Mỗi công năng đều đủ khiến Chân Tiên bình thường phải đau đầu. Hơn nữa, khả năng tự kích nổ của nó cực kỳ mạnh mẽ. Chỉ cần có đủ lượng sinh linh hoặc bảo vật cao cấp hiến tế, đến cả Chân Tiên cao cấp cũng dễ bị mất mạng bên trong." Giải Đạo Nhân đáp.

"Hiến tế sinh linh? Tự phát nổ?" Nghe vậy Hàn Lập rùng mình.

"Đúng vậy! Đối với mắt trận, vật hiến tế có thể là các loại vật liệu quý hiếm hoặc các sinh linh mạnh mẽ. Điều này có nghĩa là khi quá trình hiến tế diễn ra, tất cả tế phẩm trong bán kính một trăm dặm sẽ ngay lập tức bị luyện hóa thành tro bụi." Giải Đạo Nhân bình thản nói.

"Ra là vậy, giờ ta đã hiểu tại sao Minh Tôn lại bắt ta và hai ngươi Vân Đạm Nguyệt phải trấn thủ ở trận nhãn, không được rời đi." Khuôn mặt Hàn Lập biến đổi, giọng nói lập tức trở nên giận dữ.

"Dù chỉ là Lưỡng Nghi Diệt Trần cũng đã khó bố trí ở giới diện cấp thấp này. Nói gì đến loại có trình độ phức tạp như Lưỡng Nghi Vi Trần. Theo ta thấy, chỗ mắt trận này vẫn có phần khác biệt so với loại chính gốc." Giải Đạo Nhân nói thêm.

"Tài nguyên ở giới diện này không thể so sánh với Tiên giới, có lẽ đã thay thế hoặc đổi nguyên vật liệu ở một số bộ phận, mới có thể miễn cưỡng bố trí loại trận pháp xuất phát từ Tiên giới này. Điều này có nghĩa là công dụng của nó sẽ có sự khác biệt phần nào, hoặc phải suy yếu đi. Ngươi có tìm ra điểm khác biệt nào không?" Hàn Lập suy nghĩ một chút rồi hỏi.

"Bản thân ta chỉ là một cái khôi lỗi ngụy tiên, chỉ biết chiến đấu, bày binh bố trận không phải là chuyên môn của ta. Có thể nhận ra một số loại trận pháp ở Tiên giới đã là hết khả năng ta, còn tìm kiếm sơ hở trong đó thì thật lực bất tòng tâm." Giải Đạo Nhân lạnh nhạt đáp.

"Quả là phiền phức. Ta chỉ định đối phó với tên Chân Tiên kia chứ không phải cùng hắn đồng quy vu tận." Ánh mắt của Hàn Lập đảo qua đảo lại rồi trở nên lạnh lẽo.

"Nếu đạo hữu muốn bảo vệ mình, ta có biện pháp." Giải Đạo Nhân suy tư một lúc rồi chậm rãi nói.

"Biện pháp gì?" Hàn Lập nghe vậy, trong lòng rung động.

"Ta có thể thực hiện một vài cử động nhỏ ở mắt trận này. Một khi quá trình hiến tế diễn ra, vị trí mà ngươi đứng sẽ được bỏ qua." Giải Đạo Nhân bình tĩnh trả lời.

"Có biện pháp này sao? Có đáng tin không?" Hàn Lập thoáng do dự.

"Thôi, cứ làm như vậy đi." Hàn Lập cân nhắc rồi quyết định.

"Tốt, ta cần có Phệ Kim Trùng Vương phối hợp với ta. Chỉ có nó mới có thể thực hiện việc này mà không ai hay biết." Giải Đạo Nhân quả quyết.

"Không thành vấn đề! Kim nhi, tiếp theo ngươi cứ làm theo phân phó của Giải huynh, đừng để xảy ra sai sót." Hàn Lập gật đầu đồng ý. Sau đó, hắn đưa thần niệm vào linh thú hoàn rồi nói với Phệ Kim Trùng Vương.

Thời gian tiếp theo, hắn vẫn ngồi im không nhúc nhích nhưng ngón tay hơi duỗi thẳng, một vệt sáng nhỏ bay ra rồi biến mất vào hư không. Ngay sau đó, chỉ cách gang tấc trên cột sáng màu vàng xuất hiện dao động cực nhỏ mà các tu sĩ không thể phát hiện ra. Hóa ra đó là một con bọ cánh cứng lớn như hạt gạo.

Thân hình con bọ mờ đi rồi bám sát vào cột sáng. Miệng nó nhúc nhíc, bắt đầu khắc lên cột sáng một loại ký hiệu mà không gây ra bất kỳ động tĩnh nào. Đồng thời, bên trong đầu con bọ liên tục vang lên âm thanh của Giải Đạo Nhân, và còn có một bức đồ án hoàn chỉnh với đủ loại hoa văn hiện lên rõ ràng.

Trong quá trình này, các giáp sĩ xung quanh hoàn toàn không phát hiện ra cây cột mà mình bảo vệ đang xuất hiện loại biến hóa rất nhỏ.

Không chỉ có cây cột này, thời gian sau đó, bảy cột trụ còn lại cũng bị con Phệ Kim Trùng đã thu nhỏ tác động.

Lúc này, Ngân Cương Tử, tên đầu trọc và những tu sĩ Đại Thừa danh tiếng khác đứng hoặc ngồi ẩn mình trên một mảng không trung, ai nấy đều giữ sắc mặt nghiêm trọng không nói câu nào.

Đột nhiên không gian trước đó hơi dao động, thân hình của Minh Tôn trực tiếp ngưng tụ rồi hiện lên.

"Minh huynh! Sao chỉ có một mình ngươi? Hàn đạo hữu cùng bọn Vân Đạm Nguyệt đâu?" Thiếu phụ Ô Linh nhìn qua rồi nhíu mày hỏi.

Các tu sĩ Đại Thừa khác cũng tỏ vẻ kinh ngạc.

"Ô Linh đạo hữu không cần phải lo. Ta đã giao cho ba người bọn họ đi trấn giữ hai mắt trận của đại trận Lưỡng Nghi Diệt Trần. Chỉ cần đại trận này không bị phá hủy, chúng ta có thể thoải mái ra tay với tên Chân Tiên mà không cần phải lo lắng điều gì." Thần thái của Minh Tôn vẫn không thay đổi chút nào.

Tóm tắt chương này:

Trong chương truyện, Minh Tôn thảo luận với một bóng người mờ ảo về việc giao cặp huynh muội Vân Đạm Nguyệt và Hàn Lập trấn giữ hai mắt trận của Lưỡng Nghi Diệt Trần. Họ bàn về Chân Hồn Đan và những gì họ sẵn sàng trao đổi. Hàn Lập, dẫn bởi một giáp sĩ vào vùng trận pháp, bắt đầu khám phá các cột ánh sáng và chuẩn bị cho việc bảo vệ. Giải Đạo Nhân giải thích về các công năng của trận pháp, làm cho Hàn Lập lo lắng về kế hoạch của Minh Tôn. Không gian hứa hẹn nhiều biến động khi những nhân vật khác cũng có mặt và đang theo dõi tình hình.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương này, Hàn Lập tiếp nhận thông tin từ Hoa Thạch về việc Băng Phượng bị Lục Dực Sương Công bắt cóc. Hàn Lập sau đó bắt đầu trị liệu cơ thể, trong khi các tu sĩ Đại Thừa khác chuẩn bị cho đại chiến sắp tới với việc bố trí đại trận Lưỡng Nghi Diệt Trần. Một cuộc họp diễn ra với sự tham gia của nhiều tu sĩ, bao gồm cả hai anh em Vân Đạm Nguyệt, những người có ý định bảo vệ các huyền thiên chi bảo. Căng thẳng gia tăng khi các bên chuẩn bị cho một trong những đại chiến lớn nhất, và mưu đồ của Minh Tôn cũng dần lộ diện.