Hắn cân nhắc một chút, rồi bỗng dưng môi khẽ nhúc nhích.

Cách đó mấy ngàn dặm, giọng nói của Hàn Lập vang lên trong tai Băng Phượng. Tuy chỉ vài câu ngắn gọn nhưng cũng đủ để nàng cảm thấy vui mừng.

"Cái gì vậy? Ai đang truyền âm nói chuyện với ngươi?" Lục Dực bên cạnh nhận ra sự khác thường của Băng Phượng nên quay lại hỏi.

"Hàn đạo hữu đang ở mắt trận không xa phía trước, hắn gọi ta qua đó. Lục Dực đạo hữu có muốn cùng ta đến không?" Băng Phượng nhìn Lục Dực và mỉm cười.

"Cái gì? Hắn đang trấn thủ ở mắt trận này?" Lục Dực nghe vậy, sắc mặt tái ngắt.

"Sao vậy? Lục Dực huynh không muốn qua đó sao?" Băng Phượng chớp mắt hỏi.

"Hừ, nếu ta qua đó thì ai sẽ chủ trì Càn Khôn Pháp Bàn? Nếu ngươi muốn đi gặp hắn thì cứ tự mình đi." Lục Dực trầm mặc một lúc lâu rồi lạnh lùng nói.

"Hàn Huynh nhờ ta chuyển lời rằng nếu ngươi muốn chết ở đây, cứ việc đứng yên là được. Nhưng nếu muốn giữ được mạng sống thì nên theo ta đến gặp hắn. Còn nếu tên chân linh kia thoát ra, hắn sẽ tự mình xử lý." Băng Phượng thở dài.

"Ý ngươi là Hàn Lập đang uy hiếp ta sao?" Gương mặt của Lục Dực trở nên dữ tợn.

"Lời đã nói xong, ngươi muốn tin hay không thì tùy." Băng Phượng cười khanh khách rồi chắp tay niệm pháp quyết. Một làn sáng mờ mờ bao phủ lấy thân nàng, hóa thành một vệt cầu vồng bay vút lên.

Lục Dực không ngăn cản, chỉ đứng yên nhìn theo ánh sáng biến mất, trong lòng đầy băn khoăn.

Một lúc lâu sau, hắn chợt nghiến răng:

"Ngươi đã phát hiện ra ta, vậy ta cũng nên gặp tên chủ nhân cũ này một lần. Dù sao thì ta cũng cùng cấp bậc với hắn, liệu ta có thể sợ hãi mãi không?"

Vừa dứt lời, sau lưng hắn chợt dao động, rồi xuất hiện tám chiếc cánh ve trong suốt. Khi vỗ cánh, "vù", Lục Dực liền hóa thành một vệt sáng, biến mất ở phía chân trời.

Cuối cùng, hắn cũng không còn quan tâm đến pháp trận màu trắng ngà phía dưới nữa. Và do không có ai chủ trì, lúc này hào quang trên bức màn giảm đi hai ba phần so với ban đầu.

Bóng đen lớn đang bị giam giữ cảm nhận được sự thay đổi. Nó càng cố gắng vùng vẫy tạo ra âm thanh vang dội, chói tai.

Ngay lập tức, cả tòa pháp trận bắt đầu rung chuyển kịch liệt.

"Hàn huynh, quả nhiên huynh ở đây, thật sự là quá tốt rồi!" Hào quang chợt tắt, thân hình Băng Phượng xuất hiện trên không trung của khu vực tế đài. Thấy Hàn Lập, nàng vui sướng thốt lên.

Các vệ sĩ xung quanh đã được Hàn Lập nhắc nhở trước đó, nên khi thấy nàng đến chỉ im lặng như cũ.

"Băng Phượng đạo hữu, đã lâu không gặp, tu vi của ngươi lại tăng mạnh. Quả thực là thân thể của Băng Phượng không đơn giản chút nào." Hàn Lập mỉm cười.

"Hàn huynh lại trêu chọc. Với chút tiến bộ ấy, so với đạo hữu quả thật như một trời một vực. Mà danh tiếng của huynh, trong những chuyến du ngoạn bên ngoài, ta cũng đã nghe không ít." Băng Phượng cười nhẹ, từ từ đáp xuống chỗ cao nhất phía trước Hàn Lập.

"Chút danh tiếng ấy thật ra Hàn mỗ không muốn. Nếu không phải đang phải đối mặt với nguy hiểm như thế này, thì tìm ta cũng không dễ đâu. Ô, Lục Dực cũng đang đến, ngươi chờ chút để ta nói với hắn vài câu." Hàn Lập nói xong, ánh mắt lóe lên, nhìn về một hướng rất xa.

"Hàn huynh nên cẩn thận, từ khi Lục Dực thăng cấp đến Đại Thừa, thần thông của hắn cũng không phải nhỏ đâu. Hơn nữa, hắn còn rất am hiểu một loại độn thuật thần bí, thậm chí chân tiên cũng không dễ dàng đuổi kịp." Băng Phượng không nói thêm gì, chỉ lùi ra đứng phía sau, nhắc nhở Hàn Lập.

"Ô, đến cả chân tiên cũng không đuổi kịp! Có cơ hội Hàn mỗ cũng muốn kiểm tra một lần," Hàn Lập nghe vậy liền biểu hiện hứng thú.

Đúng lúc này, những tiếng vù vù vang lên từ xa trên bầu trời, một đốm sáng khác cũng đang từ xa bay lại.

Các vệ sĩ của thương minh xôn xao, nhưng sau khi nghe giọng nói bình thản của Hàn Lập "Người đến không phải địch đâu," lập tức trở nên im lặng.

Hào quang lóe lên!

Lục Dực xuất hiện trên không trung của đài tế. Hắn cúi đầu nhìn Hàn Lập một cách dửng dưng và nói:

"Nếu ngươi muốn gặp ta sao không tự mình đến? Còn nói ta không tới sẽ bị tiêu diệt, ngươi cho rằng ta tin lời của ngươi sao?"

"Nếu không tin, vậy sao ngươi lại theo Băng Phượng đạo hữu tới đây?" Hàn Lập đáp lại nhẹ nhàng.

"Hừ, nghe nói ngươi đã đồng ý tự mình đối phó với tên chân linh kia, nên ta cũng không cần phải giúp ngươi bám trụ hắn nữa. Hơn nữa, ta cũng muốn xem thần thông của vị chủ nhân cũ này có lợi hại như trong lời đồn không!" Lục Dực hừ lạnh.

"Vậy sao? Hình như ngươi rất tự tin rằng ta không thể bắt được ngươi? Dám đứng trước mặt ta nói chuyện như vậy? Phải chăng ngươi đã quên trong cơ thể ngươi vẫn còn một huyết khế ta đã gieo vào?" Hàn Lập nhíu mày rồi cười khẽ.

"Ha ha, nếu ta chưa thăng cấp Đại Thừa, và vì khoảng cách chênh lệch quá xa, thì ta còn phải e ngại huyết khế này. Nhưng lúc này tu vi của ta đã tương đương với ngươi, ta không tin cái khế ước này có hiệu lực gì." Lục Dực cười to.

"Thật không? Có vẻ như ngươi đã trở nên rất tự tin sau khi thăng cấp lên Đại Thừa. Nhưng ngươi đã sai rồi!" Gương mặt của Hàn Lập vẫn không thay đổi, hắn từ tốn nói.

Vừa dứt lời, một tay của Hàn Lập lập tức niệm pháp quyết nhanh chóng, giữa hai mắt chợt lé lên ánh sáng màu lam như hai vầng thái dương tỏa ra từ hốc mắt. Hắn vẫn ngồi im không nhúc nhích, nhưng một cỗ lực lượng tinh thần khổng lồ giống như thực chất trào ra rồi trùm xuống.

Lục Dực giật mình, không ngờ mới gặp mặt mà Hàn Lập đã ra tay. Hắn kinh hãi quát khẽ, thân hình hơi chao đảo như muốn lùi lại phía sau, cùng lúc một tay cũng vội dơ lên như chuẩn bị thi triển bí thuật nào đó để phản kích.

Nhưng đúng lúc này, Hàn Lập hừ một tiếng lạnh lùng.

Âm thanh này tuy không lớn nhưng truyền đến tai của Lục Dực lại như hàng ngàn tia sét đánh vào tâm trí hắn. Thân hình đang lui dần và cả pháp quyết đang chuẩn bị thi triển cũng vì vậy mà trở nên chậm chạp.

Và đúng lúc này, trong nháy mắt, cỗ lực lượng tinh thần khổng lồ cuồn cuộn ập đến cuốn Lục Dực vào giữa, đồng thời một chữ "định" khác từ miệng Hàn Lập phát ra.

Lục Dực chỉ cảm thấy trong tâm thức của mình có một điểm nhỏ bùng nổ, tiếp theo là một loại dao động cực kỳ kỳ quái tràn ra, nháy mắt đã lan khắp toàn thân.

Hắn cảm thấy người mình loạng choạng, kể cả đầu lẫn chi đều trở nên cứng ngắc, không thể nhúc nhích được.

"Ngươi..." Lục Dực hét lên nhưng miệng lưỡi cũng cứng lại không thể nói trọn lời, cuối cùng chỉ còn lại vẻ hoảng sợ tột độ trên khuôn mặt.

Thấy vậy, Hàn Lập mới không chút hoang mang thả lỏng pháp quyết.

Băng Phượng đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh này thì phải há hốc miệng, mắt chữ O miệng chữ A.

Dù nàng biết Lục Dực tuyệt đối không phải là đối thủ của Hàn Lập, nhưng nàng không thể ngờ ngay cả cơ hội để ra tay cũng chẳng kịp, cuối cùng bị Hàn Lập chế ngự trong chớp mắt.

"Hàn huynh, đây là chuyện gì vậy?" Sau một lúc ngơ ngác, nàng mới thốt lên được câu hỏi.

"Không có gì, chỉ vì hắn quá coi thường tác dụng của huyết khế, cứ cho rằng ngang cấp với ta thì sẽ không bị trói buộc. Suy cho cùng, cách nghĩ này không sai, nhưng nếu đối với ta thì sai mười lần sai!" Hàn Lập cười nhẹ. Hắn thầm nghĩ trong lòng, với thần thức của mình mạnh gấp mấy lần đối thủ, chỉ với khoảng cách này đã đủ phát huy uy lực không nhỏ của huyết khế.

Nghe Hàn Lập trả lời như vậy, Băng Phượng tự hiểu rằng Hàn Lập không muốn nói quá rõ ràng, nhưng nàng cũng thông minh nên không tiếp tục hỏi thêm.

Hàn Lập nhìn cô gái này một lúc, rồi đột ngột nói:

"Ta nghe nói ngươi bị tên chân tiên kia đuổi giết liên tục, chuyện này là thế nào? Nhân dịp này hãy kể cho ta nghe!"

"Hàn huynh đã hỏi thì tiểu muội xin nói hết. Trước đây muội bị Lục Dực bắt đi, bắt đầu từ Lôi Minh đến tận đại lục Huyết Thiên. Ngày hôm đó..." Đối với Hàn Lập, Băng Phượng không có điều gì phải giấu. Gương mặt xinh đẹp nàng chăm chú kể lại từng chi tiết.

"... Cứ như vậy, muội và Lục Dực bị nhóm người của Minh Tôn chặn giữa đường, không thể không đáp ứng làm mồi nhử cho họ."

"Nếu như vậy, tên chân tiên kia muốn thu nhận ngươi và Lục Dực làm tôi tớ. Sau đó lại bị Lục Dực chọc tức nên mới đuổi giết như vậy. Hơn nữa hắn đã để lại dấu vết trên người các ngươi, nên dù có chạy xa cũng vẫn có thể đuổi theo." Hàn Lập nghe xong, sờ cằm suy nghĩ rồi đưa ra kết luận.

"Xin Hàn huynh chê cười, ta và Lục Dực đều đã tự mình kiểm tra nhưng không thể phát hiện ra bất kỳ dấu vết nào. Do đó, chỉ có thể đoán rằng hắn đã gieo ấn ký vào tâm hồn. Thủ đoạn của Tiên giới thực đáng sợ, từ trước đến nay chúng ta chưa từng thấy cách thức nào như vậy." Băng Phượng mỉm cười khổ sở.

"Để lại ký hiệu trong linh hồn! Nếu vậy, ta có thể giúp được các ngươi một chút." Hàn Lập nghe vậy, ánh mắt chợt lóe. Hắn mỉm cười nói.

"Cái gì, Hàn huynh có biện pháp gì sao? Lúc trước ta đã nhờ Minh Tôn nhưng hắn cũng bất lực." Băng Phượng nghe xong liền vui mừng, nhưng trong lòng vẫn có chút nghi ngờ.

"Nếu chỉ đơn thuần là phương pháp để lưu lại ấn ký và tâm hồn, thì cho dù đó có là bí thuật của Tiên giới cũng không phải là bí thuật quá cao siêu. Hơn phân nửa, hắn dựa vào sự mạnh mẽ của thần hồn của mình để dễ dàng làm vậy. Chỉ cần thần hồn của ta không thua kém quá xa so với hắn, vẫn có khả năng giải trừ. Nếu ngươi tin tưởng, ta có thể thử." Hàn Lập bình tĩnh nói.

"Có Hàn huynh ra tay tương trợ, tiểu muội không dám đòi hỏi gì hơn. Hàn đạo hữu cứ việc thử." Băng Phượng đồng ý ngay lập tức.

"Được rồi, đạo hữu cứ buông lỏng thức hải, đừng kháng cự với lực lượng thần hồn của ta." Hàn Lập nghe xong cũng gật đầu, một ngón tay búng về phía Băng Phượng trong khi miệng vẫn chậm rãi nói.

Tóm tắt chương này:

Trong chương truyện, Băng Phượng nhận được tín hiệu từ Hàn Lập khiến nàng vui mừng, đề nghị Lục Dực cùng đi gặp hắn nhưng bị từ chối. Lục Dực cuối cùng cũng quyết định gặp Hàn Lập. Khi Lục Dực đến nơi, Hàn Lập nhanh chóng sử dụng huyết khế để chế ngự hắn trong chớp mắt, khiến Băng Phượng kinh ngạc. Hàn Lập sau đó trò chuyện với Băng Phượng về sự truy đuổi của một chân tiên và đề xuất giúp nàng giải trừ ấn ký trong linh hồn, tạo nên một bước tiến quan trọng trong câu chuyện.

Tóm tắt chương trước:

Trong một trận chiến kịch liệt, bốn con Hắc Nghê phối hợp tấn công những kẻ khổng lồ, nhưng cả hai bên đều trong tình trạng giằng co. Mã Lương chỉ huy Dương Lộc phá hủy mắt trận trong khi chuẩn bị cho một kế hoạch quan trọng. Các nhân vật khác như Minh Tôn và Lục Dực lập kế hoạch ứng chiến, sử dụng pháp trận để ngăn chặn đối thủ. Biến cố xảy ra khi một bóng đen khổng lồ xuất hiện, kích thích sự chú ý của Hàn Lập và làm tăng cường độ căng thẳng của cuộc chiến.

Nhân vật xuất hiện:

Hàn LậpBăng PhượngLục Dực