KenSeki

Biên: nila32

Sau khi mọi chuyện đã xong xuôi, nàng lập tức mời anh về nhà. Vì anh không có mặt ở đó, nên đành đồng ý đi cùng nàng.

“Không thể được. Lãnh Diễm Tông chúng ta sao có thể thu nhận phàm nhân được. Gia quyến của ngươi hãy để cho mấy vị cung phụng hộ tống họ tới Khê Quốc tạm tránh nạn đi.” Cổ Vận Nguyệt lắc đầu, cương quyết từ chối.

Khê Quốc là một quốc gia thế tục khác nằm ở phía Đông Bắc Phong Quốc, hiện vẫn nằm trong phạm vi ảnh hưởng của Lãnh Diễm Tông. Nhóm tu sĩ cung phụng của Dư phủ không khỏi tỏ ra thất vọng, nhưng trước mặt Cổ Vận Nguyệt thì họ không dám phản đối.

Gia quyến Dư gia cũng hết sức lo lắng, vội vàng nhìn Dư Mộng Hàn với ánh mắt cầu xin. “Nếu Thiên Quỷ Tông lại tìm đến, chẳng phải chúng ta chỉ còn đường chết sao? Thất muội, dù đã gia nhập tiên môn, ngươi cũng không thể bỏ mặc bọn ta như vậy…” Dư nhị thiếu gia gấp gáp nói to.

“Câm miệng!” Dư Mộng Hàn sa sầm nét mặt, trầm giọng quát. Dư nhị thiếu gia khẽ run rẩy, lời nói cứng rắn định nói ra đã nuốt trở vào.

“Sư tôn, liệu việc để người thân của con đến Khê Quốc có an toàn không? Thiên Quỷ Tông có thể dễ dàng tìm thấy bọn họ.” Dù Dư Mộng Hàn quát mắng Dư nhị thiếu gia nhưng trong lòng cũng lo lắng cho sự an nguy của những người khác trong nhà.

“Đồ nhi không cần lo lắng. Theo quy củ của Linh Hoàn Giới, chỉ cần ngươi chính thức trở thành đệ tử nội môn của Lãnh Diễm Tông, họ sẽ không dám ra tay với gia đình ngươi ở thế gian, nếu không sẽ vi phạm cấm kỵ. Nếu họ dám truy sát gia đình ngươi, khi tu vi của ngươi đạt đến đỉnh cao, ngươi có thể lợi dụng lý do này để trả thù những đệ tử Thiên Quỷ Tông khác. Trước đây, họ cố tình không biết ngươi có lệnh bài tiếp dẫn của bổn tông, vì vậy mới dám ra tay với Dư phủ. Nhưng hiện tại vi sư đã trực tiếp ra mặt, tình hình sẽ khác. Bây giờ, việc quan trọng nhất là đưa ngươi về an toàn tới Lãnh Diễm Tông.” Cổ Vận Nguyệt nói với giọng nghiêm trang.

Dư Mộng Hàn nghe vậy, sắc mặt mới phần nào thả lỏng. Các thành viên Dư Phủ cũng cảm thấy yên tâm hơn, không nói thêm gì nữa.

“Chân nhân, cùng ba vị cung phụng Vương, Sa, Lâm, gia đình ta xin trông cậy vào quý vị bảo vệ. Sau này, tiểu nữ tu luyện thành công, nhất định sẽ không quên ơn của các vị.” Dư Mộng Hàn dịu dàng thi lễ với ba người Bạch Thạch và ba tu sĩ cung phụng của Dư gia.

“Thất tiểu thư nói vậy là quá khách sáo, chúng ta dù sao cũng là cung phụng trong Dư phủ, được Dư tướng quân và tiểu thư đối đãi rất tốt. Hôm nay Dư phủ gặp nạn như vậy, đương nhiên chúng ta phải có trách nhiệm bảo vệ người nhà của tiểu thư.” Nhóm các thiếu phụ áo đen đều đồng ý, hứa hẹn sẽ bảo vệ cẩn thận cho mọi người trong Dư phủ.

Mặc dù họ không thể đến Lãnh Diễm Tông, nhưng Dư Mộng Hàn dù sao cũng là đệ tử nội môn của đại tông này. Chỉ cần xây dựng tốt mối quan hệ này, trong tương lai sẽ có nhiều lợi ích không nhỏ.

Bạch Thạch chân nhân bỗng tỏ ra bối rối, theo bản năng lén nhìn về phía Hàn Lập. “Bạch Thạch đạo hữu, ngươi đã ở Dư phủ lâu như vậy, cũng nên đi theo họ một chuyến.” Hàn Lập đang chơi đùa với chiếc túi trữ vật, bỗng ngẩng đầu nhìn Bạch Thạch chân nhân, vừa cười vừa nói.

Lúc này, Bạch Thạch chân nhân mới tươi cười, vui vẻ đáp ứng. “Mộng Hàn xin cảm ơn bốn vị.” Dư Mộng Hàn ra vẻ không thấy chuyện vừa rồi, cúi người thi lễ cảm ơn bốn người.

Sau khi quyết định xong, mọi người trong Dư gia ngay lập tức bắt tay thu dọn, gom góp toàn bộ vàng bạc, châu báu trong nhà. Hàn Lập bỏ chiếc túi trữ vật vào trong áo, sau đó đi đến bên thi thể của thanh niên âm hiểm, nhặt lấy một chiếc túi trữ vật khác. Còn những món đồ trên người những tên áo đen còn lại, hắn chẳng thèm để mắt tới.

Nhóm người Bạch Thạch chân nhân thấy vậy, vui mừng thu nhặt đồ vật trên người những tên áo đen. “Không biết Hàn đạo hữu có kế hoạch gì tiếp theo không?” Cổ Vận Nguyệt đến bên cạnh Hàn Lập, nhẹ nhàng hỏi.

“Lần này Hàn mỗ đến thành Minh Viễn hoàn toàn là ngoài ý muốn, bây giờ lại va chạm với đám Thiên Quỷ Tông, tất nhiên là muốn rời xa nơi này một chút.” Hàn Lập trả lời lạnh nhạt.

“Hiện tại đạo hữu đã lún sâu vào vũng bùn này, lại còn giết chết Tề Minh Hạo. Nếu muốn thoát thân, e rằng không phải việc dễ dàng. Với thế lực của Thiên Quỷ Tông, họ sẽ nhanh chóng tìm ra đạo hữu thôi.” Cổ Vận Nguyệt cười hắc hắc một tiếng rồi đáp.

“Cổ tiên tử nói như vậy là có ý gì?” Hàn Lập không mảy may dao động, chỉ hỏi lại.

“Nếu Hàn đạo hữu không chê, không bằng gia nhập Lãnh Diễm Tông? Lãnh Diễm Tông chúng ta luôn hoan nghênh các cường giả tán tu gia nhập. Nếu có thể dễ dàng giết được tu sĩ Kim Đan kỳ và Nguyên Anh kỳ, hoàn toàn có thể đảm nhiệm chức vụ khách khanh trưởng lão ngoại môn. Thiếp thân rất vui lòng tiến cử đạo hữu.” Cổ Vận Nguyệt chăm chú nhìn Hàn Lập rồi nói.

“Sư phụ ta nói rất đúng. Nếu Hàn đại ca có thể gia nhập Lãnh Diễm Tông, điều đó sẽ có lợi rất nhiều cho Nhạc Nhi muội muội.” Dư Mộng Hàn nghe đến đó, trong lòng khẽ động, liền khuyên nhủ.

Hàn Lập liếc nhìn thiếu nữ bên cạnh, có chút do dự. Liễu Nhạc Nhi chớp chớp đôi mắt đen long lanh, có vẻ mơ màng.

“Nếu như thiếp không nhầm, khí tức của Hàn đạo hữu hiện tại có chút bất ổn, hình như có thương tích. Vừa lúc thiếp có mang theo một viên ‘Vọng Tê Đan’, đây chính là thánh dược chữa thương nổi tiếng tại Linh Hoàn Giới.” Cổ Vận Nguyệt thẳng thắn bày tỏ ý định của mình.

Đối với Cổ Vận Nguyệt, lần này đã giết chết hai gã tu sĩ Kết Đan kỳ của Thiên Quỷ Tông, trong số đó còn có con cháu của một tu sĩ Hóa Thần kỳ, chắc chắn sẽ bị đối phương chặn giết trên đường trở về Lãnh Diễm Tông. Mặc dù người thanh niên trước mặt có chút bí ẩn, nhưng nếu có thể đi cùng nhau, chắc chắn sẽ là một trợ giúp cực lớn.

“Nhạc Nhi, ngươi có bằng lòng đi Lãnh Diễm Tông cùng ta không?” Hàn Lập sờ cằm, đột nhiên quay lại hỏi Liễu Nhạc Nhi. Với tu vi của Cổ Vận Nguyệt, thân phận hồ yêu của Liễu Nhạc Nhi rõ ràng không thể giấu được. Tuy nhiên, trước đây khi hắn sưu hồn Bạch Thạch chân nhân, biết rằng mặc dù hai tộc Nhân yêu tại Linh Hoàn Giới rất xa cách, nhưng trong một vài đại tông môn, những tu sĩ cao cấp đều mang theo một ít Yêu tộc bên mình là chuyện rất bình thường, nên Liễu Nhạc Nhi đi Lãnh Diễm Tông không có vấn đề gì.

“Ta nghe theo ca ca.” Liễu Nhạc Nhi nhìn Cổ Vận Nguyệt, rồi lại Dư Mộng Hàn, guồng guồng gật đầu, cuối cùng thẹn thùng trả lời.

“Yên tâm, có ta ở đây, sẽ không ai dám bắt nạt ngươi đâu.” Hàn Lập nghe vậy thì cười cười, xoa nhẹ đầu của thiếu nữ.

“Ta biết ca ca sẽ bảo vệ muội mà.” Thiếu nữ gật gật đầu, thở nhẹ một hơi, nhoẻn miệng cười.

“Vậy thì Hàn mỗ xin làm phiền, Cổ tiên tử xin dẫn đường, tuy nhiên không biết tiên tử có thể đưa ra viên ‘Vọng Tê Đan’ như đã hứa hay không?” Hàn Lập nhìn Cổ Vận Nguyệt, không khách khí trả lời.

“Đương nhiên không thành vấn đề.” Trong lòng Cổ Vận Nguyệt vui vẻ, không chút do dự, lấy ra một bình ngọc màu trắng đưa cho Hàn Lập.

Hàn Lập nhận lấy bình ngọc, khẽ mở nắp, đưa lên mũi hít nhẹ một hơi rồi gật nhẹ đầu. Cổ Vận Nguyệt thấy vậy, vui vẻ tươi cười.

Thời điểm này, mọi người Dư gia đã thu xếp xong, ngoài số lượng lớn châu báu, còn dẫn theo mấy cỗ xe ngựa. Nhóm người Bạch Thạch chân nhân cũng đi tới.

“Hàn tiền bối, ta…” Bạch Thạch lão đạo bước đến bên cạnh Hàn Lập, chần chừ, muốn nói gì đó.

“Ngươi chỉ cần chuyên tâm bảo vệ gia đình họ Dư là được, không cần xen vào chuyện khác. Hơn nữa, ta còn có việc cần ngươi làm…” Hàn Lập phất tay với đối phương, khẽ mấp máy môi, truyền âm nói điều gì đó. Bạch Thạch lão đạo nghe xong thì khẽ giật mình, gật đầu liên tục.

Lúc này, Dư Mộng Hàn cũng đi tới bên cạnh Cổ Vận Nguyệt, nhẹ giọng nói: “Sư tôn, giờ này có lẽ cửa thành đã đóng, xin phiền người giúp đưa các nàng ra khỏi thành.”

Cổ Vận Nguyệt gật đầu, vung áo bào. Ngay lập tức, một đạo sương trắng bỗng nhiên xuất hiện, rồi ngưng tụ thành một đám mây trắng lớn, nhấc tất cả mọi người bay lên trời.

Hầu hết mọi người Dư gia chưa bao giờ trải qua chuyện kỳ diệu như thế này, liền vội vàng bám chặt vào xe ngựa, vài người nhút nhát thì sợ hãi la hét không ngừng. Trong chớp mắt, đám mây trắng bay vút ra ngoài thành, rồi đáp xuống con đường bên ngoài một cách vững chãi.

“Mẫu thân, thẩm thẩm...” Dù Dư Mộng Hàn đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng giờ phút phải chia ly, nàng cũng không tránh khỏi xúc động, đau buồn, chỉ biết dừng lại ôm chầm lấy người thân để tiễn biệt. Gia đình và mẫu thân của Dư tiểu thư đều rưng rưng nước mắt, ân cần khuyên bảo Dư Mộng Hàn phải chăm sóc bản thân thật tốt.

Sau một lúc lâu, họ mới lưu luyến chia tay. Bốn người Bạch Thạch chân nhân hộ tống cả gia đình Dư gia đi về hướng Đông, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.

Dư Mộng Hàn ngơ ngác nhìn về phía thân nhân đã đi xa, một lúc lâu sau mới thu hồi ánh mắt, thở dài một tiếng. “Chúng ta cũng nên tranh thủ thời gian lên đường thôi.” Cổ Vận Nguyệt chờ một lúc, rồi phất tay lên, phóng ra một chiếc Linh thuyền màu xanh nhạt.

Linh thuyền dài bốn, năm trượng, hình dáng hơi kỳ lạ, vừa cong cong như vầng trăng lại vừa giống như chim phượng, thân thuyền khắc các linh văn màu xanh, phát ra dao động linh lực mờ nhạt, rõ ràng không phải là phàm vật bình thường.

Hàn Lập kéo Liễu Nhạc Nhi lên Linh thuyền, Dư Mộng Hàn hít một hơi thật sâu ổn định cảm xúc, rồi cũng bước lên Linh thuyền. Cổ Vận Nguyệt phất tay niệm một đạo pháp quyết. Linh thuyền lập tức tỏa ra một tầng hào quang màu trắng, phóng lên trời, biến thành một đạo bạch quang bay đi xa.

Tóm tắt chương này:

Trong chương truyện, Dư Mộng Hàn đối mặt với mối đe dọa từ Thiên Quỷ Tông và quyết định đưa gia đình đến Khê Quốc để tránh nguy hiểm. Cổ Vận Nguyệt, sư tôn của cô, khẳng định rằng gia đình sẽ được bảo vệ nếu cô gia nhập Lãnh Diễm Tông. Cuối cùng, mô hình liên kết giữa các nhân vật được xây dựng khi họ cùng nhau di chuyển khỏi thành phố để đảm bảo an toàn cho nhau, trong khi Dư Mộng Hàn bày tỏ nỗi lo lắng và sự đau lòng khi phải chia tay gia đình.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương truyện, Hàn Lập từ chối sự giúp đỡ từ Thất tiểu thư về Giao Nguyên Châu và không thể hộ tống họ đến Lãnh Diễm Tông. Ngay sau đó, họ chứng kiến một bóng đen từ trên trời đáp xuống, mang đến tin xấu về nhóm tu sĩ áo đen. Cổ Vận Nguyệt, sư tôn của Dư Mộng Hàn, đến kịp thời và thông báo sự nguy hiểm từ Thiên Quỷ Tông. Bầu không khí căng thẳng khi Dư Mộng Hàn lo lắng về sự giận dữ của Tề Huyền, một tu sĩ Hóa Thần, và cả nhóm xác định cần nhanh chóng rời khỏi vùng này để tránh bị phát hiện.