“Bái kiến sư bá.” Sau khi thu hồi phi chu, Cổ Vân Nguyệt tiến lên vài bước, cung kính cúi đầu chào đại hán thô kệch.
“Cổ sư điệt một đường khổ cực rồi. Vị này hẳn là Hàn đạo hữu?” Đại hán nhẹ gật đầu, sau đó nhìn sang Hàn Lập rồi hỏi.
“Tại hạ Hàn Lập.” Hàn Lập nằm im trả lời, giọng điệu bình tĩnh.
“Hôm nay, Nam Cung phong chủ vốn muốn tự mình chào đón, nhưng trong tông có chút việc gấp không thể rời đi, nên Lạc Quân ta thay mặt ngài ấy đến đây, mong Hàn đạo hữu thông cảm.” Đại hán thô kệch cười nhẹ.
“Đạo hữu khách khí rồi.” Hàn Lập cũng mỉm cười đáp lại.
“Cô nương đây hẳn là đệ tử mà Cổ sư điệt mới thu nhận, không tệ, không tệ! Ánh mắt của sư điệt thật sự rất tốt.” Lạc Quân nhìn sang Dư Mộng Hàn, ánh mắt lấp lánh.
“Vãn bối Dư Mộng Hàn, bái kiến Lạc trưởng lão.” Dư Mộng Hàn vội vàng tiến tới cúi đầu thi lễ.
“Đứa nhỏ này chỉ cần chăm chỉ tu luyện, thành tựu sau này chắc chắn không thua kém ta.” Cổ Vân Nguyệt ánh mắt tràn đầy niềm tự hào.
Sau đó, Lạc Quân cũng bắt chuyện với Liễu Nhạc Nhi. Khi biết nàng và Hàn Lập là huynh muội, vẻ mặt ông thể hiện chút khó hiểu nhưng sau đó không nói thêm gì.
“Hàn đạo hữu có thể vượt cấp hạ sát tu sĩ Hóa Thần, hộ tống sư đồ Cổ sư an toàn trở về bổn tông, thực lực và thành tích như vậy, hẳn nhiên đủ tiêu chuẩn trở thành trưởng lão ngoại môn tại Xuất Vân Phong của chúng ta. Hiện nay, có hơn mười tòa động phủ để trưởng lão mới lựa chọn, chỉ là không biết Hàn đạo hữu có yêu cầu gì đặc biệt hay không? Lạc mỗ nhất định sắp xếp chu đáo.” Lạc trưởng lão đánh giá Hàn Lập bằng ánh mắt tán dương rồi bỗng hỏi.
“Thực không dám giấu, Hàn mỗ hiện vẫn còn thương thế chưa lành, tốt nhất là có một vị trí tương đối yên tĩnh để tiện dưỡng bệnh. Bên cạnh đó, Hàn mỗ còn có chút hiểu biết về thuần đan, nếu xung quanh động phủ có linh điền để trồng một ít linh dược thì càng tốt.” Hàn Lập không khách khí, điềm đạm trả lời.
“Cũng thật không may, trong số các chỗ còn lại, những nơi yên tĩnh như yêu cầu của đạo hữu lại không có linh điền. Tất cả ruộng vườn trên Xuất Vân Phong đều do các đệ tử quản lý, hầu hết nằm ở sườn núi phía Đông, vị trí đó không thể coi là yên tĩnh.” Lạc Quân nghe vậy thì ngỡ ngàng, rồi cau mày trả lời với vẻ do dự.
Hàn Lập nghe vậy không khỏi lâm vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
“Không bằng như vậy đi, Hàn đạo hữu hãy chọn một mảnh linh điền. Ta sẽ sai người dựng một tòa động phủ mới ngay trên đó, thế nào?” Lạc Quân nhận thấy biểu hiện của Hàn Lập bèn suy nghĩ một chút rồi đưa ra gợi ý.
“Ha ha! Cần gì phải phiền phức như vậy? Nếu nơi động phủ không có sẵn linh điền, Hàn mỗ chỉ cần chuyển một mảnh đến đó cũng được. Chỉ là không biết làm vậy có hợp quy củ hay không?” Hàn Lập bỗng cười lớn rồi nói.
Cổ Vân Nguyệt và Dư Mộng Hàn đều ngạc nhiên, có vẻ không hiểu.
“Ha ha, ta không theo núi, mà khiến núi phải theo ta, khí phách của Hàn đạo hữu thật sự lớn đấy! Làm vậy có gì không được? Mời đạo hữu theo ta.” Lạc Quân không ngờ Hàn Lập sẽ trả lời như vậy, lập tức bật cười thể hiện hứng thú.
Thời gian tiếp theo, dưới sự hướng dẫn của Lạc Quân, họ đi tới một tòa sơn cốc nằm bên sườn Đông. Ở đó có nhiều khoảnh linh điền đang được nô bộc chăm sóc cẩn thận, diện tích tổng cộng ước chừng gần mẫu.
“Hàn đạo hữu, linh điền ở đây trước kia đều thuộc về một vị ngoại môn trưởng lão. Có điều vài năm trước, vị đạo hữu này không may đã qua đời, vì vậy linh điền hiện đều do ta quản lý, chưa phân phối lại cho ai. Nếu đạo hữu cảm thấy vừa ý, cứ lấy về dùng.” Lạc Quân tùy ý chỉ trỏ rồi nói với Hàn Lập như có ý nghĩa sâu sắc.
“Đa tạ Lạc trưởng lão, đã vậy Hàn mỗ cũng không khách khí.” Hàn Lập nhìn quanh một vòng, khóe môi nhếch lên tựa như cười.
Lạc Quân thấy vậy, không hiểu sao trong lòng mơ hồ cảm thấy lo lắng.
Chỉ thấy Hàn Lập tiến về phía trước, hít một hơi thật sâu rồi cúi người, nâng quyền đấm xuống mặt đất.
Một tiếng ầm vang thật lớn!
Toàn bộ sơn cốc lập tức rung chuyển. Nơi quyền hạ xuống ngay lập tức bị đánh thủng thành cái động lớn, tuy không rộng lắm nhưng thoạt nhìn sâu không thấy đáy.
Dư Mộng Hàn lập tức mất thăng bằng. Nếu không nhờ Cổ Vân Nguyệt đỡ lấy, nàng đã ngã nhào xuống đất.
Liễu Nhạc Nhi cũng bị lảo đảo một hồi, vội vàng thi pháp đứng vững lại.
Phần lớn nô bộc đang chăm sóc linh điền chỉ có tu vi Luyện Khí kỳ, không biết chuyện gì vừa mới xảy ra đều thét lên kinh hãi, cuống quít bỏ chạy tứ tán.
Lạc Quân lúc này đã định thần, hai mắt chớp chớp quan sát Hàn Lập, không nói một lời.
Hàn Lập đi dọc theo linh cốc, cứ đi mười trượng lại cúi người đấm xuống mặt đất.
Trong một nén nhang sau đó, nhiều tiếng nổ vang vọng không ngừng trong sơn cốc. Hàn Lập cuối cùng đã đi qua một lượt, quay trở về trước mặt đám người Lạc Quân.
Họ Lạc nhìn thấy bộ dạng bình thản của hắn không khỏi miệng lưỡi khô khốc, không nói nên lời.
Hàn Lập cũng không nói nhiều, bỗng ngồi xổm xuống, xoa xoa đôi bàn tay.
Chỉ thấy đôi tay của hắn đột ngột đâm vào mặt đất như hai lưỡi đao.
“Lên!” Hàn Lập bỗng quát một tiếng đồng thời nâng lên.
Ầm ầm!
Tiếng nổ không ngừng vang vọng khắp sơn cốc. Mặt đất lập tức nứt ra từ chỗ hai tay của Hàn Lập, và còn không ngừng lan ra xung quanh.
Những lỗ thủng mà Hàn Lập vừa tạo ra giờ đã kết nối lại với nhau thành một mạch, bao quanh sơn cốc.
Liễu Nhạc Nhi lúc này mới hiểu ca ca của nàng đang làm gì, khuôn mặt nhỏ bé đỏ bừng, tràn đầy vẻ tán thưởng.
“Cái này…” Cổ Vân Nguyệt há to miệng, cả buổi không nói ra lời.
Chỉ nghe một tiếng “Ầm” vang lên, Hàn Lập đã nhấc trọn khối linh điền lên cao.
Từ xa nhìn lại, có cảm giác mảnh linh điền này như đang lơ lửng ở giữa không trung.
Dư Mộng Hàn nhìn thấy cảnh này, hoàn toàn ngẩn ra, há miệng không biết nói gì.
“Đi thôi, Lạc trưởng lão, đến xem động phủ mới của ta đi.” Hàn Lập thần tình điềm đạm, quay sang vừa cười vừa nói với Lạc Quân.
Lạc trưởng lão thấy toàn bộ linh điền bị đào đi, chỉ còn lại sơn cốc hoang tàn, không khỏi cảm thấy dở khóc dở cười.
Y vốn tưởng rằng nhiều lắm Hàn Lập chỉ chọn một mảnh linh điền sau đó sử dụng bí thuật, pháo bảo gì đó để chuyển chúng đi. Không ngờ đối phương lại dựa vào sức mạnh cơ thể, đào lấy tất cả bưng đi.
Có điều vừa rồi y đã nói người ta tùy ý lựa chọn, vì vậy giờ cũng không thể nói gì thêm đành phải cười khổ một tiếng, dẫn đường leo lên sườn núi.
Hàn Lập cứ vậy mang theo gần một mẫu linh điền, đi qua đi lại hơn nửa canh giờ ở Xuất Vân Phong, cuối cùng chọn được một tòa động phủ vắng vẻ gần đỉnh núi.
Trong chương truyện, Hàn Lập gặp Lạc Quân – trưởng lão của Xuất Vân Phong, người dẫn dắt hắn đến một vùng linh điền. Hàn Lập yêu cầu một nơi yên tĩnh để dưỡng bệnh và có linh điền để tu luyện. Sau khi đề xuất, Hàn Lập đã thể hiện sức mạnh vượt trội bằng cách nâng cả một khu linh điền lên cao, khiến mọi người xung quanh ngạc nhiên và cảm phục. Lạc Quân đồng ý dẫn Hàn Lập đến một động phủ mới gần đỉnh núi, mở đầu cho hành trình mới của hắn tại tông môn.
Trong một đại sảnh động phủ, Tề Huyên cùng một người trung niên bàn về nhiệm vụ của Lục Nhai. Lão tức giận vì thất bại của hắn và lo lắng về hậu quả. Mặc Thần đến chất vấn Tề Huyên về cái chết của Lục Nhai, dẫn đến căng thẳng giữa họ. Vài ngày sau, Hàn Lập và nhóm của anh cưỡi linh thuyền đến Lãnh Diễm Tông, nơi có linh khí dày đặc và các kiến trúc hoành tráng được bao quanh bởi pháp trận bảo vệ. Nhóm của Hàn Lập không khỏi ngạc nhiên trước vẻ đẹp của tông môn này.