“Không cần nhìn chung quanh, ngươi chỉ có thời gian năm tức!”

Giọng nói của Thông Hư tiên trưởng đột ngột vang lên như tiếng sấm, khiến Phương Bàn không khỏi giật mình. Gã vội vàng tập trung quan sát xung quanh, nhận thấy chỉ có núi non trùng điệp, không có gì khác.

Linh tính bỗng khiến Phương Bàn cúi đầu. Dưới chân gã, một vệt máu màu vàng nhạt kéo dài trong nước. Phương Bàn chăm chú nhìn, nhận ra dưới mặt nước có một bóng người mờ ảo, khi gần khi xa, trông như thật như ảo. Gã muốn quan sát cho kỹ nhưng không thể. Khi gã định cúi sát hơn, thậm chí đưa đầu vào nước để nhìn cho rõ, thì vệt máu dưới chân đột ngột tan biến.

Phương Bàn một chút ngẩn ra, chưa kịp suy nghĩ thì xung quanh bỗng chao đảo, mọi thứ bắt đầu trở nên méo mó. Khi tỉnh táo trở lại, gã nhận ra mình đang đứng bên cạnh một vò gốm đồng xanh, người cúi thấp, đôi tay vịn bên miệng vò.

“Nói đi, ngươi nhìn thấy gì?” Giọng nói nhàn nhạt của lão già râu dài vang lên.

“Vãn bối bất tài, không giống như có thể nhìn rõ điều gì… Chỉ cảm thấy thân ảnh đối phương như gần như xa, có chút mơ hồ, không thể nhìn rõ.” Gã thanh niên áo đen lắc đầu, tường thuật lại tình huống quan sát được.

“Cái gọi là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường. Sở dĩ Thiên Cơ Úng tạo ra cảnh tượng như vậy là bởi vì chủ nhân của giọt máu hiện tại không có mặt tại Bắc Hàn Tiên Vực, mà đã tiến vào bí cảnh bị che giấu trong Tiên Vực, hoặc là… một tiểu giới lệ thuộc của Tiên Vực nào đó.” Thông Hư tiên trưởng suy nghĩ một lúc rồi đưa ra nghi vấn.

“Tiên trưởng có thể điều tra rõ hơn, người nọ cuối cùng đã lưu lạc đến bí cảnh hay hạ vị giới diện nào không?” Phương Bàn không nhịn được hỏi dồn.

“Hoang đường! Ngươi cho rằng không có bất kỳ manh mối nào, chỉ dựa vào một giọt tinh huyết có thể tìm kiếm tung tích của người khác trên khắp Tiên giới rộng lớn và vô số tiểu giới nhỏ bé này một cách dễ dàng sao?” Thông Hư tiên trưởng hừ lạnh, tỏ vẻ không vui.

Phương Bàn thấy vậy, vội vàng chắp tay nói: “Là do vãn bối không suy nghĩ thấu đáo, kính xin tiên trưởng chớ nên trách tội.”

Một lát sau, bên ngoài ngọn núi xanh tươi. Phương Bàn chắp tay sau lưng đứng giữa không trung, ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt có chút u ám.

“Hừ! Dù có chạy đến chân trời góc biển, ta cũng nhất định sẽ bằm ngươi thành trăm mảnh!” Nói xong, gã thò tay xuống hông lấy ra một khối trận bàn đưa tin, lẩm bẩm niệm vài câu chú, sau đó đặt lên mi tâm. Một quầng sáng rực rỡ xuất hiện trong tay gã.

Trên màn sáng là hình ảnh của một thanh niên cao lớn mặc áo bào xanh, khuôn mặt bình thường. Khi Phương Bàn vung tay lên, màn sáng thu nhỏ lại bay vào trận bàn đưa tin, rồi biến mất không thấy gì nữa.

Mấy ngày sau.

Trong một hạp cốc vắng vẻ ở phía Tây Bắc Phong quốc, sương mù dày đặc, cuồn cuộn không thôi. Thỉnh thoảng có âm thanh va chạm của Pháp khí vang ra từ biển sương.

Đột nhiên, theo một tiếng nổ mạnh vang lên, sương mù tản ra xung quanh, một đạo độn quang màu lục bắn ra từ trong đó. Bên trong độn quang là một thiếu nữ mặc áo lục, quanh người nổi ba khối ngọc bài phát sáng rực rỡ, dưới chân là một kiện ngọc toa xanh biếc. Thiếu nữ có dung mạo thanh lệ, môi hồng răng trắng, chính là Liễu Nhạc Nhi.

Nàng vừa bay chưa được xa thì sương mù trong cốc đã lại dâng lên cuồn cuộn. Năm đạo độn quang từ trong bắn ra, nhanh chóng đuổi theo. Khí thế của nhóm người này không hề tầm thường, tất cả đều là tu sĩ Nguyên Anh kỳ.

Mặc dù Liễu Nhạc Nhi đã toàn lực thúc giục phi toa dưới chân, nhưng tốc độ độn quang vẫn chậm hơn đối phương vài phần. Chưa đầy một nén nhang, khoảng cách giữa hai bên đã không còn đến ba mươi trượng.

“Các vị cuối cùng là ai, tại sao lại đuổi theo tiểu nữ như vậy?” Liễu Nhạc Nhi thúc giục pháp quyết để dừng độn quang, sau đó quay người quát nhẹ.

Đạo độn quang màu đen đi đầu, lộ ra một đại hán râu quai nón. Ánh mắt gã chằm chằm vào phi toa dưới chân thiếu nữ, vẻ mặt không thể che giấu sự tham lam: “Hắc hắc, không cần hỏi nhiều, biết điều thì ngoan ngoãn chịu trói, như vậy có thể tránh được đau đớn.”

Bốn đạo độn quang còn lại chia ra hai bên trái phải, bao vây Liễu Nhạc Nhi vào giữa.

Độn quang thu lại, hiện ra bốn thân ảnh. Theo thứ tự là một lão già mặt đỏ, một thiếu phụ áo tím, và hai thanh niên áo đen giống hệt nhau, có lẽ là song sinh.

“Nhiều người như vậy lấy lớn hiếp nhỏ, chẳng lẽ cho rằng đệ tử Lãnh Diễm Tông dễ bị bắt nạt như vậy sao?” Liễu Nhạc Nhi lạnh lùng nhìn qua bọn họ và nói.

“Một hậu bối Kết Đan mà lại có khẩu khí không nhỏ. Tới đây nếm thử một chút lợi hại của lão phu!” Lão già mặt đỏ quát nhẹ, tay áo vung mạnh lên.

Ánh sáng đỏ lóe lên, một vòng tròn cùng mày bay ra, hóa thành xiềng xích trùng điệp cuốn tới Liễu Nhạc Nhi.

Ngoài trừ đại hán râu quai nón, ba người còn lại cũng lần lượt lấy ra một kiện bảo vật, thúc giục pháp quyết hóa thành ba đạo công kích màu sắc khác nhau, giáp công từ nhiều phía.

Liễu Nhạc Nhi có chút biến sắc, nhưng đã sớm có chuẩn bị, lúc này vẫy nhẹ hai tay đồng thời lẩm bẩm niệm chú. Ba khối ngọc bài màu xanh đột ngột xuất hiện quanh nàng, sau đó phóng lớn tạo thành tầng tầng ảo ảnh bảo vệ nàng ở giữa.

Oanh long long!

Bốn quang đoàn chói mắt nổ văng tung tóe. Hào quang bên ngoài ngọc bài chợt tối đi, xen lẫn âm thanh vỡ nát. Linh quang của chúng ảm đạm hơn, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng chống đỡ công kích của bốn người. Điều này khiến cho đám người đại hán râu quai nón không khỏi giật mình.

“Nơi đây không thích hợp lưu lại quá lâu, phải tốc chiến tốc thắng, chú ý không được làm hại tính mạng của con bé kia.” Sau khi trầm giọng phân phó, đại hán râu quai nón giơ tay lên. Vật gã đang cầm bỗng rời tay, xoay tròn một vòng, phóng lớn chừng hơn mười trượng, gia nhập trận chiến.

Năm gã Nguyên Anh kỳ liên thủ, thế công mạnh mẽ, linh quang mặt ngoài của thanh bài nhanh chóng tắt ngóm.

Nhưng ngay khi ngọc bài vỡ nát, Liễu Nhạc Nhi điềm tĩnh giơ tay lên, tế ra một pháp bảo hình dải lụa có phẩm giai không thua kém gì đồ vật trước đó. Dải lụa nhẹ nhàng quấn quanh đỉnh đầu Liễu Nhạc Nhi, linh quang chớp động, tầng tầng hào quang trắng noãn hiện ra, bao bọc thân ảnh của cô gái này vào đó, như ẩn như hiện.

Đám người đại hán râu quai nón vừa sợ vừa giận, hiển nhiên không ngờ một tu sĩ Kết Đan lại có nhiều Pháp bảo cấp cao như vậy. Tuy nhiên, họ không phải lần đầu tiên hợp tác, không hẹn mà cùng gia tăng pháp lực truyền vào Pháp bảo!

Âm thanh nổ vang lên bốn phía.

Hào quang màu trắng lập tức run rẩy dữ dội, tuy vậy vẫn chưa có dấu hiệu tan vỡ trong thời gian ngắn.

Liễu Nhạc Nhi được bao bọc trong mây trắng, vội vàng phục dụng một viên đan dược, sắc mặt nàng trở lại hơi hồng hào một chút.

Nhưng vào lúc này, dị biến bỗng phát sinh!

Hư không trên đầu nàng đột nhiên chấn động. Một đạo ma trảo đen kịt bất ngờ xuất hiện, chộp mạnh xuống dưới.

Mặc dù chưa chạm tới, nhưng sức ép khiến cho hư không phía dưới chấn động, một cỗ Linh áp vô hình trực tiếp áp xuống thiếu nữ.

Xoẹt!

Dải lụa màu trắng vốn đã có chút bất ổn dưới sức ép của Linh áp cuối cùng đã tán loạn!

Thiếu nữ quá hoảng sợ, vội vàng huy động Linh lực, thi triển độn thuật bỏ chạy.

Nhưng ngay sau đó, nàng chỉ cảm thấy quanh thân xiết chặt. Ngay cả việc bấm niệm pháp quyết cũng không thể, chỉ có thể trơ mắt nhìn ma trảo lóe lên từng sợi hắc quang, tụ lại thành một cái lưới màu đen lớn, trói chặc thân thể mình lại.

Ma trảo đen kịt chớp lên rồi biến mất trong hư không, không xa phía trên, một lão già mặc áo đen, tóc bạc râu đen, thân hình gầy còm lẳng lặng hiện ra.

Tóm tắt chương này:

Chương truyện bắt đầu với cảnh Phương Bàn đang tìm kiếm một nhân vật bí ẩn dưới sự chỉ dẫn của Thông Hư tiên trưởng, nhưng mọi thông tin đều mơ hồ. Sau đó, câu chuyện chuyển sang Liễu Nhạc Nhi, cô gái trẻ bị một nhóm tu sĩ Nguyên Anh kỳ đuổi bắt. Mặc dù cố gắng sử dụng các Pháp bảo để tự vệ, nhưng cô vẫn bị áp lực bởi sức mạnh của các kẻ địch. Cảnh tượng căng thẳng xảy ra khi một lão già bí ẩn xuất hiện, khiến tình huống trở nên nguy hiểm hơn bao giờ hết.

Tóm tắt chương trước:

Trong đêm tối yên tĩnh, Hàn Lập gặp phải một cánh tay khổng lồ từ hư không. Sau cuộc chiến ngắn ngủi, hắn nhận ra người điều khiển là Tư Mã Kính Minh, người đã thử sức mạnh của hắn. Họ thảo luận về một thỏa thuận quan trọng với lão tổ. Cùng lúc, Phương Bàn đến gặp Thông Hư tiên trưởng yêu cầu tìm kiếm kẻ thù đã tưởng chết. Họ sử dụng tinh huyết của kẻ thù để kích hoạt pháp trận cổ xưa, đưa Phương Bàn vào một nơi bí ẩn bên trong vò gốm.