“Mau rút lui!” Hàn Khâu hét lên.

“Huyết Cương Âm Lôi!” Hộc Cốt phu nhân thấy quả cầu đỏ sẫm, sắc mặt lập tức biến đổi, cô và vài người khác ngay lập tức lùi lại. Tất cả ánh sáng trên người họ đồng loạt bùng lên, tạo thành một loạt vòng bảo hộ với nhiều màu sắc khác nhau.

Hàn Khâu ném quả cầu đỏ sẫm vào không gian, nó biến thành một ảo ảnh màu hồng, mạnh mẽ đâm vào màn nước.

Ầm ầm!

Một tiếng nổ lớn vang lên, chấn động đất trời. Một mặt trời huyết hồng có đường kính hàng trăm trượng đột nhiên xuất hiện, và sau vài giây, nó tan vỡ thành từng mảnh hào quang màu máu, quét sạch mọi thứ xung quanh trước khi vỡ thành hàng triệu hạt ánh sáng.

Màn nước màu xanh da trời bảo vệ Hàn Lập ngay lập tức bị quả cầu Huyết Cương Âm Lôi đánh tan, phá hủy vài tầng bảo vệ. Khi chỉ còn lại một tầng bảo hộ cuối cùng, một ảo ảnh sóng lớn xuất hiện bên dưới cùng với hình ảnh Hàn Lập ngồi đối diện với hóa thân của mình, hiện rõ dần.

Dưới tác động của huyết quang, mặt đất tạo ra một cái hố sâu khổng lồ. Vô số nham tương đỏ thẫm tràn ra, bắn tứ tung, làm cho nhiệt độ nước biển xung quanh đột nhiên tăng cao, giống như bị đun sôi.

Nhưng đối với nhóm Hàn Khâu, điều này cũng không ảnh hưởng gì. Chỉ cần sử dụng các thủ đoạn của mình là họ có thể chặn lại dung nham và nhiệt độ cao bên ngoài.

“Không hổ là Huyết Cương Âm Lôi! Không ngờ trong tay Hàn đạo hữu lại có vật ấy. Chỉ cần thêm một viên nữa, có thể hoàn toàn phá vỡ trận pháp này!” Người đàn ông trong bộ giáp đen cực kỳ phấn khởi nói.

“Tôi chỉ còn một viên thôi. Tại Đấu giá hội của Hắc Phong đảo mấy trăm năm trước, tôi đã phải bỏ ra một số tiền lớn mới đổi được.” Hàn Khâu hừ một tiếng, tâm trạng hơi đau lòng khi nói.

“Vẫn còn đủ thời gian. Chúng ta chỉ còn một tầng cấm chế cuối cùng, nếu toàn lực ra tay thì có thể phá vỡ được!” Hộc Cốt phu nhân lên tiếng.

Vừa dứt lời, một tiếng thét dài vang lên từ trong màn nước màu xanh da trời.

Ánh sáng lam bao quanh Hàn Lập cùng hóa thân lập tức tách ra, tạo thành một cột sáng xuyên thẳng lên trời.

Âm thanh trong trẻo từ bên trong ánh sáng lam vang lên. Trong vòng nghìn dặm, nguyên khí thuộc hệ thủy cuồn cuộn hội tụ lại, hình thành Linh Khí Tuyền Qua khổng lồ, hòa mình vào hóa thân Địa Chích.

Màu sắc của ánh sáng lam tách ra từ hóa thân Địa Chích ngày càng chói mắt.

Giữa ánh sáng lam, hóa thân Địa Chích bắt đầu vận động các chi như thể đang rèn luyện để làm giãn gân cốt, biểu hiện trên gương mặt linh hoạt, trông giống như một con người bình thường.

"Đã hoàn thành?"

"Điều đó không thể nào!"

Nhóm Hàn Khâu trợn to mắt, há hốc mồm, không thể tin nổi vào cảnh tượng xảy ra trước mắt, đồng thanh kêu lên.

Hàn Lập thờ ơ quay đầu nhìn về phía nhóm Hàn Khâu ở bên ngoài màn nước, khóe miệng khẽ nhếch lên. Hắn giơ tay chỉ lên màn nước màu xanh da trời.

Màn nước cuối cùng cũng lóe sáng rồi vỡ ra, biến thành vô số sợi tơ ánh sáng màu xanh da trời mỏng manh.

Một tiếng nổ lớn vang lên “Xuy Xuy”!

Vô số sợi tơ mỏng màu xanh da trời vụt ra, nhanh như chớp lao về phía nhóm Hàn Khâu.

Nhóm Hàn Khâu đang hoảng sợ, thấy tình hình này bèn không dám ngăn cản mà nhanh chóng lui lại để trốn thoát.

Lúc này, hóa thân Địa Chích bên cạnh Hàn Lập, hai tròng mắt sáng lên ánh sáng lam, sử dụng hai tay, phát ra một tiếng hét lớn.

Ánh sáng lam bao quanh người hóa thân đột nhiên rực rỡ, giống như sóng nước cuồn cuộn. Thoáng chốc, một luồng pháp tắc hệ Thủy lóe lên trong ánh sáng lam rồi biến mất.

Nước biển trong phạm vi hàng trăm dặm đột nhiên dâng lên, hình thành từng cơn sóng dữ lớn lao từ bốn phương tám hướng mạnh mẽ lao về phía hóa thân Địa Chích.

Nhóm Hàn Khâu đang chạy trốn, bất ngờ bị dòng nước cuồn cuộn táp trúng. Một luồng lực lớn bí ẩn ập đến khiến thân hình họ lập tức bị trì trệ lại.

Tuy nhiên, họ bất quá cũng đều là Địa Tiên, hào quang trên người lập lòe, phá vỡ dòng nước cuồn cuộn, tiếp tục bay về phía trước.

Chỉ có Hộc Cốt phu nhân có vẻ chậm chạp hơn một nhịp, thân thể đột nhiên bị sợi tơ mỏng màu xanh da trời quấn lấy. Ả ta biến sắc, định thi triển thần thông để thoát khỏi những sợi tơ đó.

Những sợi tơ mỏng ấy di chuyển nhanh hơn, tựa như vật sống, nhanh chóng bao vây cơ thể ả, hình thành một cái kén tằm khổng lồ màu xanh da trời.

Một khắc sau, một hóa ảnh nhân hình xuất hiện bên ngoài kén tằm, chính là Hàn Lập. Sắc mặt hắn lạnh lùng, ra đòn bằng một quyền.

Quyền phong còn chưa kịp đến, một luồng khí tức hủy diệt thiên địa đáng sợ đã bùng lên, hướng về Hộc Cốt phu nhân đang bị nhốt.

Thân thể nàng bị quấn quanh, dù có chút hoảng loạn nhưng vẫn lẩm bẩm niệm chú ngữ.

Ông!

Một cây trường kiếm màu đen lóe lên xuất hiện bên ngoài kén tằm màu xanh da trời, hóa thành một đường kiếm hình cầu voáng rất lớn, chém về phía Hàn Lập. Một luồng Kiếm Ý lạnh lẽo phát ra theo kiếm quang màu đen.

Đường kiếm màu đen hóa cầu không chém trúng thân thể Hàn Lập, nhưng Kiếm Ý lạnh lẽo đã tràn vào trong tâm trí hắn, như thể có thể chém đứt cả linh hồn của hắn.

Hộc Cốt phu nhân hiển nhiên nhận ra Hàn Lập vừa mới tế luyện hóa thân Địa Chích, thần hồn bị hao tổn, không thể chịu nổi kiếm này.

Hàn Lập không có ý định né tránh, cảnh giác bên ngoài ánh sáng loé lên, hiện ra một lớp màn mỏng trong suốt. Nắm đấm không hề ngừng lại, hóa thành kim ảnh cứng cáp, công kích vào kén tằm màu xanh da trời.

Một tiếng kêu thảm thiết từ trong kén tằm vang lên. Một tiếng trầm đục, kén tằm bị vỡ ra, tiếng kêu thảm thiết ngừng lại.

Cùng lúc đó, một tiếng “Khanh” vang lên. Đường kiếm màu đen chém xuống vai Hàn Lập.

Chân Cực Chi Khu trên thân thể hắn rung lên, ngay lập tức khôi phục lại trạng thái bình thường. Chân Cực Chi Khi chặn một đòn kiếm long trời lở đất, Kiếm Ý lạnh lẽo tiến vào trong đầu hắn, như thể trâu đất chìm sâu không một tiếng động, thậm chí còn không khiến hắn biến sắc.

Hết thảy xảy ra trong chớp mắt. Khi nhóm Hàn Khâu còn đang chần chừ, định lao vào cứu thì hóa thân Địa Chích của Hộc Cốt phu nhân đã ngừng truyền ra bất kỳ khí tức gì.

Hàn Lập từ từ thu hồi cánh tay, sau đó phất tay đánh ra một đạo pháp quyết, những sợi tơ mỏng màu xanh da trời dần tan biến. Bên trong kén tằm, hiện ra một hóa thân Địa Chích đã bị phá huỷ thành vô số mảnh, ánh sáng bên ngoài vô cùng ảm đạm, giống như vài khối đá đã bị nghiền nát.

Năm người Hàn Khâu đứng nhìn, thấy vậy bèn nhìn nhau, đều thấy sự kiêng kị trong ánh mắt đối phương.

Đáng lưu ý nhất là ánh mắt của bốn người còn lại nhìn Hàn Khâu, trong ánh mắt tràn đầy sự tức giận và chất vấn.

Nếu họ biết người mà họ phải đối phó là một gã Huyền Tiên có thể chỉ dùng một quyền để đánh vỡ hóa thân Địa Chích trong nháy mắt, thì cho dù có hứa hẹn gì thì họ cũng không dám đến đây.

Hàn Lập chậm rãi vẫy cánh tay, thu giữ trữ vật pháp khí trên người hóa thân của Hộc Cốt phu nhân cùng với cây trường kiếm, đồng thời hóa thân của hắn cũng biến thành một đạo lam ảnh, lóe lên rồi lập tức tiến vào cơ thể hắn, biến mất không dấu vết.

Sau khi hoàn thành mọi việc, hắn từ từ ngẩng đầu, ánh mắt chậm rãi quét qua nhóm Hàn Khâu, cuối cùng dừng lại trên Hàn Khâu.

Dù chỉ là một cái nhìn bình thường, nhưng lại khiến nội tâm của Hàn Khâu lo lắng, tự dưng một cảm giác hãi hùng trỗi dậy.

Cùng lúc đó, thân hình Hàn Lập trở nên mơ hồ, biến mất tại chỗ.

"Coi chừng!" Hàn Khâu sắc mặt nghiêm trọng, hét lớn một tiếng.

Gã chưa kịp dứt lời, đột nhiên miệng lẩm bẩm, vung hai tay áo lên, một mảng khí lớn màu trắng khói tuôn ra từ bên trong, tạo thành một đám sương mù màu trắng rộng khoảng vài trượng.

Bốn người kia đã muốn rút lui, khi thấy cảnh này, kinh hoàng nhanh chóng tế ra pháp bảo của mình, hoặc là thi triển bí thuật, tạo thành tầng lớp bảo hộ cho cơ thể.

Hư không khẽ lóe lên, thân ảnh Hàn Lập từ hư vô quỷ mị xuất hiện trên đỉnh đầu Hàn Khâu, nắm tay hiện ra với lớp lông khỉ kim sắc vừa thô vừa to, kim quang chói mắt, đánh ra.

Hắn khẽ quát một tiếng, một quyền từ xa bay tới.

Oanh một tiếng!

Trên đỉnh đầu Hàn Khâu, hư không bỗng nổi lên sóng gió, một vòng xoáy mịt mù màu vàng xuất hiện, chuyển động điên cuồng, phát ra âm thanh tê tê.

Chỉ thấy một quyền ảnh màu vàng cực lớn bắn ra từ bên trong, cùng với một luồng sóng lực khổng lồ cực kỳ khủng khiếp truyền ra từ trong quyền ảnh, đánh xuống phía dưới, làn sương mù trắng quanh người Hàn Khâu mạnh mẽ rung chuyển, mơ hồ như muốn tan biến.

Hồn vía Hàn Khâu như muốn bay lên trời. Uy lực của một quyền này còn vượt xa so với thần thông mà lần trước gã đã thấy Hàn Lập thi triển!

Trong tình thế cấp bách, hắn bỗng nhiên điên cuồng hét lên một tiếng, hai tay bấm niệm pháp quyết mãnh liệt.

Một luồng khí tức cực hàn phát ra từ sương mù màu trắng, nước biển xung quanh lập tức đóng băng. Một ngọn núi băng màu trắng xuất hiện phía trên đỉnh đầu Hàn Khâu, phát ra một chút ít lực pháp tắc.

Đỉnh núi băng sắc nhọn vô cùng, giống như một thanh kiếm băng lớn lao, hướng về quyền ảnh màu vàng đỡ lấy.

Cả hai va chạm với nhau, một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên!

Núi băng màu trắng chấn động mạnh một cái, ngay lập tức vỡ vụn ra, hóa thành vô số tảng băng văng ra xung quanh.

Quyền ảnh màu vàng không giảm tốc độ mà tiếp tục lao xuống, hung hãn đánh về phía Hàn Khâu.

Trước tình huống ngàn cân treo sợi tóc, Hàn Khâu vội vàng lấy ra một Ô Kim thiết bài, tỏa ra một luồng pháp tắc chấn động không rõ, hóa thành một tầng ô quang, chặn lại quyền ảnh màu vàng trong chớp mắt.

Thế nhưng, quyền ảnh dễ dàng đè bẹp ô quang, khiến ô quang vỡ vụn ngay tức thì.

Vào lúc này, Hàn Khâu đã hóa thành một đạo lam quang, bay về phía sau để tránh né, nhưng lại không kịp né quyền phong đến gần, cánh tay trái của gã lập tức không cánh mà biến mất.

Nội tâm Hàn Khâu tràn đầy sự hoảng sợ, thậm chí không dám nhìn về phía sau.

Ngay khi đó, một âm thanh tức giận “hừ” lạnh như băng vang lên bên tai gã, lập tức đầu óc gã đau nhức, như thể bị một thanh dao găm nung nóng đâm trúng.

Thân thể gã lập tức ngừng lại, ôm đầu kêu thảm thiết.

Một bóng người xuất hiện trước mặt hắn, Hàn Lập hiện thân ra, không nói hai lời đã đánh một quyền.

Phanh!

Hóa thân Địa Chích của Hàn Khâu, cũng giống như hóa thân của Hộc Cốt phu nhân trước đó, nổ tung thành một đống đá vụn.

Bốn người còn lại thấy cảnh này, vẻ khó tin cùng hoảng sợ hiện rõ trên mặt. Thực ra, họ đã có ý định rút lui từ trước, nhưng giờ đây không chần chừ nữa, hóa thành bốn đạo độn quang, bay đi xa, không dám quay đầu lại.

Hàn Lập nhìn bốn người kia bay đi, không đuổi theo mà chỉ thu trữ vật pháp khí của hóa thân Hàn Khâu cùng với pháp bảo, rồi không hề hoang mang thả ra thần thức thăm dò bên trong.

Bốn người kia chạy trốn hơn mấy vạn dặm, thấy Hàn Lập không đuổi theo, thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi ngừng lại.

“Đáng chết! Lần này thật sự đã mắc bẫy to. Cái thằng Hàn Khâu kia lại đi mời chúng ta đối phó với một nhân vật lợi hại như vậy!” Lão giả râu vàng vừa thở hồng hộc, vừa tức giận nói.

Ba người còn lại sắc mặt cũng rất khó coi.

“Dựa vào thân thông người nọ vừa thi triển, có vẻ là Huyền Tiên. Khó trách thực lực lại mạnh mẽ đến vậy.” Người đàn ông mặc áo giáp đen lên tiếng với giọng có chút lo lắng.

"Huyền Tiên!" Hai đạo sĩ áo bào xanh sắc mặt có chút biến sắc.

Hai người bọn họ mới trở thành Tổ Thần chỉ vài vạn năm, thực lực còn yếu, khi nghe hai người kia nói chuyện, trong lòng càng thêm bất an.

“Hàn Khâu tự tìm đường chết thì không nói, nhưng lại còn muốn kéo theo chúng ta. Chúng ta đã đắc tội với người nọ, chỉ sợ rằng ngày sau sẽ bị trả thù!” Lão giả râu vàng trên mặt tràn đầy lo lắng.

Bọn họ, thân là Tổ Thần, chạy khỏi hòa thượng cũng không tránh được miếu (tránh được nhất thời nhưng không trốn được cả đời).

Vì lý do đó, Tổ Thần và Địa Tiên luôn hành động cực kỳ cẩn thận, không dám tùy tiện đắc tội người khác. Lần này, họ vì lợi ích mà mờ mắt, đồng thời cho rằng sẽ dễ dàng, nên sau khi xem xét kỹ lưỡng đã đồng ý lời mời của Hàn Khâu, không ngờ lại nhận kết cục như thế này.

Bốn người nhìn nhau, trong mắt tràn đầy sự hoang mang và lo sợ.

Họ chỉ là Tổ Thần nhỏ bé, không có ai làm lá chắn phía sau, nếu như ngày sau đối phương tới tận cửa báo thù, họ không còn khả năng nào để chống đỡ.

Tóm tắt chương này:

Chương truyện tập trung vào cuộc đối đầu giữa Hàn Lập và nhóm Hàn Khâu. Hàn Khâu sử dụng quả cầu Huyết Cương Âm Lôi để tấn công. Hàn Lập, với sức mạnh vượt trội, dễ dàng tiêu diệt hóa thân Địa Chích của Hộc Cốt phu nhân và Hàn Khâu. Cuộc chiến diễn ra ác liệt, khiến nhóm Hàn Khâu hoảng loạn và cuối cùng phải tháo chạy, nhận ra rằng họ đã bị Hàn Khâu kéo vào một cuộc chiến vô vọng với một Huyền Tiên mạnh mẽ.

Tóm tắt chương trước:

Hàn Lập đối mặt với tình huống nguy hiểm khi bị phục kích bởi Hàn Khâu và năm Hóa Thân khác. Trong khi Hàn Khâu yêu cầu Hàn Lập giao Đản Hồn Hoa, Hàn Lập không hề hoảng loạn mà sử dụng một trận pháp bảo vệ. Cả hai bên buộc tấn công lẫn nhau trong khi Hàn Lập cố gắng hoàn tất quá trình luyện chế hóa thân. Sau nhiều lần công kích, trận pháp vẫn đứng vững dù bị phá vỡ một số lớp. Tình hình bắt đầu căng thẳng khi Hàn Khâu chuẩn bị xuất ra một bảo bối bí mật.