Đại hán khôi ngô đứng nhìn lên bầu trời, nơi xuất hiện một ánh sáng lạ lùng màu bạc, khiến sắc mặt hắn trở nên trắng bệch. Hai người đồng hành bên cạnh cũng không giấu nổi vẻ hoảng hốt, như vừa chạm trán với quái vật, họ rất muốn lập tức rời khỏi hiện trường.
Tiếng gầm gừ vang lên, từ cơ thể của Kim Mao Cự Viên, những vết cháy rực lửa hiện rõ, ánh nhìn dữ tợn từ đôi mắt của nó ngày càng mãnh liệt. Ngay tại vị trí ngực, bảy điểm tinh quang mờ ánh lên. Bất ngờ, cả hai tay nó vung lên, tạo thành một quyền kình khổng lồ, nhằm thẳng vào Huyết Cốt Cự Nhân.
Một tiếng nổ vang trời theo sau, không biết bao nhiêu xương cốt màu đỏ đổ vỡ, trở thành những mảnh vụn bay lả tả khắp không gian. Một nửa thân hình của Huyết Cốt Cự Nhân chao đảo, cuối cùng không thể trụ nổi, ngã xuống biển, thả ra một làn hơi trắng rồi tan biến không còn dấu tích.
Cùng lúc đó, pháp bảo của ba người Thiều Sơn Tam Sát là chiếc trống lớn làm bằng da người, đàn tỳ bà bằng xương trắng, và khánh cổ xanh đen cũng đồng loạt vỡ vụn, biến thành ba vầng sáng chói mắt. Một làn sóng chấn động mạnh mẽ tràn ra quanh bốn phía, khiến không gian xung quanh vang lên những tiếng nổ lớn.
Sức ép khủng khiếp khiến ba người Thiều Sơn Tam Sát chao đảo, máu tươi chảy ra, thân hình bị bắn văng xa hơn trăm trượng. Ở một nơi khác, hình dáng của Cự Viên dần thu nhỏ lại, trở về hình hài con người.
Hàn Lập vung tay phát ra một chiêu, Ngân Diễm Hỏa Điểu vừa mới lập công lao lớn lập tức thu hồi đôi cánh, chao nhẹ một vòng rồi bay về chui vào tay áo của hắn, biến mất. Thông qua liên hệ thần hồn, Hàn Lập nhận ra Tinh Viêm Hỏa Điểu dường như đã no nê sau khi tiêu thụ huyết diễm, trở nên khá hưng phấn, hắn nghĩ sẽ có được điều gì đó tốt đẹp.
"Đi mau!"
Từ trên không, khoảng trăm trượng xa, Đại Sát vừa mới lấy lại được thăng bằng tức thì hét lớn, hai người còn lại mặt mày thất thần bay nhanh về phía hắn. Họ đồng loạt bấm niệm một pháp quyết kỳ lạ và dùng một tay bắn nổ một cánh tay của mình, biến thành một chùm huyết vụ bao trùm ba người họ.
Bị cuốn vào huyết vụ, chỉ trong chớp mắt, họ đã hóa thành một luồng ánh sáng màu đỏ khổng lồ bắn thẳng lên bầu trời với tốc độ kinh người, chỉ trong giây lát đã vượt qua ngàn dặm.
Hàn Lập thấy vậy, trong cơ thể nhẹ nhàng rung động, từng luồng điện bạc trong nháy mắt lan tỏa khắp người, một tiếng sét rền vang và hắn biến mất tại chỗ.
Tại một nơi cách đó hơn vạn dặm, hình dạng của ba người Thiều Sơn Tam Sát hiện ra, khuôn mặt họ trắng bệch như tàu lá chuối nhưng đã dần lấy lại bình tĩnh. Họ vừa định sử dụng một chút đan dược hồi phục thì bỗng nghe thấy một tiếng sét vang lên từ trên trời.
Những luồng hồ quang màu bạc to như chén ăn cơm vụt sáng lên, sau đó theo nhau quấn lấy nhau, tạo thành một trận bàn lôi quang điện có đường kính hơn mười trượng. Giữa lôi trận, hình ảnh Hàn Lập lơ lửng, vẻ mặt bình thản.
Bất ngờ hắn giơ tay đánh một chưởng vào không trung. Các hồ quang điện vẫn chưa kịp tan biến thì đã tụ lại, hóa thành một quả cầu lôi trắng tinh, phát ra những tiếng nổ liên tiếp, nằm gọn trong tay Hàn Lập.
Hàn Lập nhẹ nhàng vẫy tay, ném quả cầu lôi xuống dưới.
Một tiếng nổ vang dội phát ra. Ba người Thiều Sơn Tam Sát cảm nhận được sự áp lực kinh hoàng đổ ập xuống từ trên trời, hồn vía bay bổng. Họ đã tổn thương nguyên khí nhiều, căn bản không thể thoát thân, chỉ có thể nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, làm cho quang mang xung quanh phát sáng, tăng cường khả năng bảo vệ thân thể.
Ầm ầm!
Một luồng ngân quang như cái nồi lớn từ chín tầng mây bắn thẳng xuống, nuốt chửng thân hình ba người. Những tiếng nổ lớn liên tiếp cùng tiếng kêu thảm thiết vang lên, Thiều Sơn Tam Sát trong Tế Lôi Thuật, thần hình câu diệt!
Hàn Lập nhìn về phía đám tro tàn rơi xuống mặt nước. Tiếp theo, những tia điện diễm biến ảo xung quanh, thân hình hắn từ từ biến mất.
...
Khoảng nửa tháng sau.
Tại điện Quân Thiên trong phủ Đảo Vương, thành Hắc Phong, một nam tử mặc cẩm bào hùng tráng đang ngồi ngay ngắn trên đại ỷ khắc hoa, tay nhẹ nhàng vuốt cằm, nhìn về phía nam tử mặc áo bào xanh, trong mắt lộ ra sự tán thưởng không che giấu.
"Liễu đạo hữu, lần này tiểu nữ Vũ Tình có thể an toàn trở về Hắc Phong đảo, công lao của ngươi là lớn nhất. Ta đã từng nói sẽ có hậu tạ, ngươi cứ việc nói ra điều mình muốn." Nam tử cười, giọng nói lớn vang lên.
Nam tử mặc áo bào xanh đứng trong điện chính là Hàn Lập.
"Lục đảo chủ, lý do tôi nhận nhiệm vụ này không phải vì bất kỳ bảo vật kỳ trân nào. Chỉ mong có được một danh ngạch, đến lúc khai mở Truyền Tống Đại Trận thuận lợi rời khỏi Hắc Phong Hải vực là đủ rồi." Hàn Lập bình tĩnh đáp.
"Chỉ thế thôi à?" Lục Quân hơi giật mình, nghi ngờ hỏi.
"Chỉ thế thôi." Hàn Lập khẳng định.
"Trong lúc ngươi cứu tiểu nữ và hộ tống về đây, Vũ Tình có nói với ta một số chuyện về ngươi. Ta cũng không giấu giếm, thực sự ta cũng là người quý trọng nhân tài, dự định để ngươi ở lại đây, trở thành một trong những Phó Đảo chủ của Hắc Phong đảo, điều này không khó khăn gì." Lục Quân suy nghĩ một chút rồi trogn nói.
"Cảm ơn đảo chủ đã nâng đỡ, nhưng tôi có lý do không thể ở lại nơi này. Đành phải phụ lòng tốt của đảo chủ rồi." Hàn Lập có chút áy náy nói.
Lục Quân nghe vậy, sắc mặt hiện rõ sự thất vọng không giống như giả vờ chút nào.
"Vậy thì ta cũng không thể cưỡng ép ngươi. Danh ngạch truyền tống lần này, ngươi có một chỗ. Thêm vào đó, ta còn có một chút lễ vật coi như tạ lễ, mong rằng ngươi đừng chối từ."
Nói xong, gã vung tay lên, một cái túi trữ vật màu xanh biển bay ra, rơi xuống trước mặt Hàn Lập.
Hàn Lập không chối từ, tiếp nhận. Hắn cảm ơn một tiếng, sau đó cáo từ rời khỏi điện.
Ngay sau khi hắn rời đi, Lục Vũ Tình từ phía sau đại điện đi ra, đã thay bộ trang phục mới, tiến lại bên cạnh Lục Quân, sắc mặt đầy vẻ thất vọng.
"Phụ thân, sao người không thử giữ lại Liễu đại ca thêm một chút nữa? Chẳng lẽ người không tin lời con nói sao?" Nàng có phần thất vọng nói.
"Hoàn toàn không phải vậy. Ta cảm thấy thực lực của người này, nếu so với những gì con nói trước đó, còn cao hơn một bậc." Lục Quân tỏ vẻ nghiêm túc.
"Nếu thế, tại sao phụ thân lại để..."
Lục Vũ Tình chưa kịp nói hết thì bị Lục Quân vẫy tay chặn lại.
"Thứ nhất, người không phải là vật trong ao, cũng không muốn lưu lại Hắc Phong Hải vực này. Thứ hai, ta cũng không hoàn toàn tin tưởng hắn, giữ bên mình chưa chắc đã là chuyện tốt. Vậy nên, hắn có thể rời khỏi nơi này là tốt nhất."
"Thế nhưng mà..."
Lục Vũ Tình vẫn còn muốn nói, nhưng đột nhiên nghe thấy Lục Quân trầm giọng nói:
"Vũ Tình! Hiện giờ, Hắc Phong đảo chúng ta đang gặp phải tình huống cực kỳ phức tạp mà con không thể tưởng tượng nổi. Chuyện của đại ca con, ta đã rất mệt mỏi rồi, nếu không có Liễu Thạch kịp thời cứu về, con có biết hậu quả nghiêm trọng sẽ ra sao không?"
"Con... Thật xin lỗi, phụ thân." Lục Vũ Tình nghe thấy vậy, sắc mặt ảm đạm, nước mắt rưng rưng, yếu ớt nhận sai.
Lục Quân thở dài, không muốn trách mắng nặng lời, ôm lấy con gái vào lòng, vỗ nhẹ vào bờ vai nàng.
Cùng lúc đó, Hàn Lập rời khỏi phủ Đảo chủ, bay thẳng ra khỏi thành Hắc Phong, hướng về Dậu Dương Sơn.
Trở về động phủ, hắn đi qua nhà chính, tới hậu viện.
Sau khi thực hiện một vài pháp quyết để mở trận pháp che giấu, một khu vườn thảo dược nhỏ hiện ra trước mặt hắn.
Giữa vườn thảo dược, một mầm non thực vật màu tím đen đang đứng đơn độc, không khác gì cỏ dại bên đường, nhìn có vẻ rất bình thường.
Nhưng thật ra, mầm non này chính là hạt giống của Đản Hồn hoa mà hắn đã đổi được từ bên trong Vô Thường Minh. Hàn Lập đã chăm sóc rất tỉ mỉ mới có thể mọc lên được.
Hiệu suất nảy mầm của hoa này rất thấp. Dù hắn có nhiều hạt giống, nhưng sau khi sử dụng hơn một nửa, mới có thể chăm sóc ra được một mầm non như vậy.
Thấy mầm non này không có trở ngại gì, Hàn Lập thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, hắn bố trí lại trận pháp che giấu, trở về phòng mình.
Hàn Lập lấy ra túi trữ vật mà Hắc Phong đảo chủ đã tặng, không vội vàng mở ra mà dùng thần thức kiểm tra kỹ bên trong.
Sau khi xác nhận không có gì đáng ngờ, hắn mới bắt đầu luyện hóa, lấy ra đồ vật bên trong túi.
Đồ vật trong túi rất ít, ngoài một cái lệnh bài màu đen lớn chừng bàn tay, chỉ có một đống nhỏ Cực phẩm Linh thạch.
Hàn Lập đếm nhanh, ước chừng có khoảng 200 khối, coi như là một món thu hoạch không tồi.
Hắn thu hồi Linh thạch, sau đó xem xét miếng lệnh bài cẩn thận.
Miếng lệnh bài này có trọng lượng nhất định, trên bề mặt có nhiều linh văn, một bên khắc hai chữ "Hắc Phong", mặt còn lại khắc hai chữ "NA Di".
Thấy như vậy, nội tâm hắn nhẹ nhõm.
Chuyến đi này, dù gặp phải một số rắc rối, nhưng cuối cùng cũng đạt được mục đích.
Thời gian đi qua thật nhanh, trong chớp mắt đã hơn ba năm.
Hiện tại, số lượng tu sĩ trong thành Hắc Phong, đặc biệt là những tu sĩ cấp cao từ Hợp Thể kỳ trở lên ngày càng nhiều hơn. Trong thành, khắp nơi đều treo đèn kết hoa, như chuẩn bị cho một sự kiện trọng đại.
Đại Đấu giá hội ở Hắc Phong thành cứ mỗi trăm năm một lần sắp tới, thực sự có thể xem là một sự kiện trọng đại!
Mỗi khi diễn ra Đại Đấu giá hội sẽ xuất hiện các loại tài liệu cực kỳ quý giá, các điển tịch công pháp cao cấp, những loại đan dược cực phẩm, thậm chí cả những bảo vật chỉ xuất hiện trong Đại Đấu giá hội mà thôi.
Tất cả các tu sĩ cao cấp tại Hắc Phong Hải vực đều như tụ hội về đây. Thậm chí, một số thế lực đối địch với Hắc Phong đảo cũng tạm ngừng giao tranh, ký kết hiệp ước đình chiến, phái người đến Hắc Phong đảo tham gia thịnh hội.
Trên đỉnh núi Dâu Dương, tại một động phủ nào đó lặng lẽ bên vách núi, cửa lớn từ từ mở ra, Hàn Lập xuất hiện. Lần này hắn không sử dụng mặt thật mà đeo mặt nạ của Vô Thường Minh, hóa thành một đại hán râu quai nón với làn da đen.
Từ động phủ ở Dậu Dương sơn, hắn có thể thấy rõ không khí bên trong thành Hắc Phong cực kỳ nhộn nhịp.
Hàn Lập mỉm cười, trong lòng cũng có chút chờ đợi cho Đại Đấu giá hội trăm năm một lần này. Nghĩ thế, thân hình hắn lóe lên, hóa thành một đạo thanh quang bay vào trong thành.
Tại trung tâm thành Hắc Phong, một cung điện hùng vĩ màu vàng lơ lửng giữa không trung, cao chừng trăm trượng, diện tích rất lớn, được xây dựng từ ngọc thạch màu vàng, tỏa ra một lớp ánh quang màu vàng, rất đẹp mắt.
Trên cửa chính có tấm biển với ba chữ lớn "Kim Vân Các", như rồng bay phượng múa.
Ngoài cửa chính vào Đại điện, ba hướng còn lại cũng đều có cửa ra vào.
Bốn cái cầu thang màu vàng to lớn nối từ cung điện với mặt đất ở mỗi cạnh. Thỉnh thoảng, có luồng ánh sáng đáp xuống cầu thang, tiến vào bên trong Kim Vân Các.
Kim Vân Các này chính là hội trường diễn ra Đại Đấu giá hội.
Chương truyện mô tả cuộc chiến mãnh liệt giữa các nhân vật và quái thú trong một thế giới huyền bí. Đại Hán và đồng hành hoảng sợ trước ánh sáng kỳ lạ từ bầu trời, trong khi Kim Mao Cự Viên tấn công Huyết Cốt Cự Nhân. Sau cú tấn công, Thiều Sơn Tam Sát bị đánh bại, và Hàn Lập sử dụng sức mạnh thần kỳ để tiêu diệt đối thủ. Câu chuyện chuyển đến Hắc Phong, nơi Hàn Lập nhận lời tán thưởng từ Lục Quân về việc bảo vệ Vũ Tình và đồng thời chuẩn bị cho Đại Đấu giá hội sắp diễn ra, mà ở đó các nhân vật sẽ tụ hội để tranh đoạt tài sản quý báu.
Chương truyện mô tả cuộc chiến kinh thiên động địa giữa Hàn Lập và Bạch Cốt Cự Nhân. Hàn Lập, với sức mạnh phi thường, đã dùng kiếm phản kháng lại sức mạnh của Cự Nhân trong bối cảnh biển cả dậy sóng và mây đen bao trùm. Đám người đồng hành nhanh chóng thúc đẩy Pháp Bảo để tăng cường sức mạnh. Cả hai bên đều tung ra những chiêu thức mãnh liệt, kết hợp giữa huyết diễm và ngọn lửa để tiêu diệt đối thủ. Cuộc chiến trở nên cam go khi nhiệt độ tăng cao và sự sống còn bị đẩy đến tận cùng của biên giới.