“Tiền bối… người không sao chứ?” Một nam tử xấu xí thấy Hàn Lập cầm hai khối ngọc giản, ngẩn người một lúc lâu rồi không thể nhịn được nữa, liền lên tiếng hỏi.

“Hai khối ngọc giản này bao nhiêu linh thạch?” Hàn Lập hồi phục từ trong trầm tư, hỏi.

Nam tử xấu xí báo giá không quá đắt, Hàn Lập thanh toán đủ số linh thạch.

“Ngươi vừa nói gia tộc ngươi đã sử dụng việc sản xuất ngọc giản bản đồ làm kế sinh nhai trong nhiều thế hệ, chắc hẳn là hiểu rõ về đại lục Hoang Lan. Ta có vài vấn đề cần thỉnh giáo, nếu như ngươi có thể trả lời thỏa đáng, phần linh thạch này sẽ thuộc về ngươi.” Hàn Lập lật tay lấy ra một phần linh thạch đặt lên quầy.

“Tiền bối cứ hỏi, vãn bối tri vô bất ngôn!” Nam tử xấu xí nhìn những linh thạch thượng phẩm kia như muốn nuốt chửng, vỗ ngực nói.

“Từ thành Lâm Hải muốn đi ngang qua đại lục Hoang Lan, có những phương pháp nào an toàn? Ví dụ như Truyền Tống Trận chẳng hạn?” Hàn Lập chậm rãi hỏi.

“Tiền bối hình như hiểu biết rất ít về đại lục Hoang Lan. Phiến đại lục này rất vắng vẻ, đại bộ phận đều là vùng hoang vu. Mặc dù có một vài thành trì, nhưng trong thành cũng không có nhiều người, vô cùng hoang vắng, nên rất ít thành trì có sắp đặt Truyền Tống Trận. Thành Lâm Hải là một tòa tiểu thành ven biển, lại càng không có khả năng có Truyền Tống Trận. Nếu muốn đến nơi khác, chỉ còn cách trực tiếp bay qua.” Nam tử xấu xí gãi đầu, nói.

Hàn Lập nghe vậy thì nhướng mày.

“Đúng rồi, cũng không phải hoàn toàn phi hành. Thành Lâm Hải xác định không có Truyền Tống Trận, nhưng đi vào sâu trong đại lục thì nơi đó phồn vinh hơn nhiều, không thiếu thế lực có sắp đặt Truyền Tống Trận. Nhưng nghe đồn phí tổn mỗi lần truyền tống là cực kỳ đắt đỏ.” Nam tử xấu xí thấy Hàn Lập nhăn mặt, bỗng nhiên nhớ ra điều gì, vội vàng giải thích thêm.

“Các thành trì nào có Truyền Tống Trận, ngươi đều rõ chứ?” Hàn Lập trầm ngâm rồi nhẹ gật đầu, hỏi lại.

“Bản đồ đại lục Hoang Lan, các thành trì có Truyền Tống Trận đều được đánh dấu. Tiền bối có lẽ không để ý, chính là ký hiệu vòng xoáy màu trắng đánh dấu trên bản đồ.” Nam tử xấu xí cười giải thích.

Hàn Lập khẽ giật mình, thần thức lần nữa đưa vào trong ngọc giản, rất nhanh đã phát hiện một số thành trì ở trung tâm đại lục Hoang Lan cùng một số thành trì ở phía Đông, đúng là có đánh dấu vòng xoáy màu trắng như con muỗi.

“Thì ra là thế.” Hàn Lập rút thần thức ra khỏi ngọc giản.

Như vậy thì có không ít thành trì có Truyền Tống Trận, chỉ cần đi tới được trung bộ của đại lục Hoang Lan là có thể sử dụng Truyền Tống Trận.

“Tiền bối chẳng lẽ thật sự muốn đi ngang qua đại lục Hoang Lan?” Nam tử xấu xí chần chừ hỏi.

Hàn Lập hơi trầm ngâm, nhẹ gật đầu.

“Không dối gạt tiền bối, đi đường này có không ít nguy hiểm, nhất là đi một mình, có những tình huống không thể tính toán được. Theo vãn bối, tiền bối có thể vào trong Tiên Sạn nhìn một chút.” Nam tử xấu xí thần sắc cẩn trọng, uyển chuyển đề nghị.

“Tốt, đa tạ ngươi đã giải thích, chút linh thạch này thuộc về ngươi.” Hàn Lập nghe vậy, có chút suy nghĩ gật đầu.

Mặc dù hắn nhận biết rằng rất nhanh sẽ phải giao tiếp với Tiên Cung sau khi rời khỏi Hắc Phong Hải Vực, nhưng không ngờ vừa mới ra ngoài không lâu đã phải tiếp xúc ngay.

Tiên Sạn, như hắn đã từng đọc qua tin tức tại thành Hắc Phong, là nơi mà Tiên Cung xây dựng ở các thành trì, nơi công bố nhiệm vụ của Tiên Cung, cũng là nơi cá nhân có thể công bố nhiệm vụ.

Đối phương giải thích rất rõ ràng, với tu vi Hợp Thể kỳ mà Hàn Lập thể hiện, việc muốn đi xuyên qua đại lục Hoang Lan là cực kỳ nguy hiểm, nên tìm một nhiệm vụ phù hợp sẽ an toàn hơn.

Với tu vi hiện tại của hắn, nếu muốn đi qua một mình có thể làm được, nhưng hắn chưa quen thuộc hoàn cảnh ở đây, hơn nữa các loại pháp bảo của hắn hiện tại không biết ở đâu, vì vậy đi cùng đội là lựa chọn tốt nhất.

Ý niệm trong đầu chuyển động không ngừng, Hàn Lập gật đầu với nam tử xấu xí, quay người đi ra ngoài.

Thành Lâm Hải không có cấm chế cấm bay, Hàn Lập dọc theo từng con đường trong thành, bay tới phía trước một đoạn thì xuất hiện một tòa kiến trúc màu vàng.

Kiến trúc này là một tòa tháp trên núi, toàn thân kim quang lóng lánh, giống như được đúc bằng vàng ròng, điều kỳ lạ nhất là trên nóc của nó có khắc một bức phù điêu Kim Long to lớn ngửa mặt lên trời gào thét, tràn đầy uy nghiêm, cao cao tại thượng.

Toàn bộ kiến trúc màu vàng, nhìn có vẻ giống như Hoàng Cung của phàm nhân, mà mọi người đi qua nơi đây đều nhìn với ánh mắt kính trọng.

Phía trên đại môn của cung điện màu vàng có viết hai chữ triện cổ to: “Tiên Sạn.”

Hàn Lập đứng ở cửa ra vào một lúc, sau đó mới bước vào bên trong.

Trước mắt hắn là một đại sảnh rộng cả nghìn trượng, dòng người tấp nập, ăn mặc khác nhau, đều là tu sĩ có tu vi từ Hóa Thần Kỳ trở xuống, rất ít tu sĩ Luyện Hư trở lên.

Một cửa hàng lớn ở bên trái đại sảnh, bày bán nhiều loại đan dược, pháp bảo, và các loại linh tài khác, nhìn thoáng qua có vẻ tốt hơn so với các cửa hàng trong thành, thu hút không ít tu sĩ ghé qua.

Phía bên phải đại sảnh chỉ có một cái bàn đá dài, giống như một cửa hàng chuyên thu mua đồ vật, rất nhiều tu sĩ đang xếp hàng đứng ở đây, bán ra các loại tài liệu của bản thân.

Toàn bộ đại sảnh giống như một tòa thành nhỏ, náo nhiệt hơn rất nhiều so với bên ngoài.

Giữa đại sảnh là một vách tường bằng ngọc xanh, phía trên có ghi các loại nhiệm vụ, có từng nhóm nhỏ thỉnh thoảng ghé tai thì thầm đánh giá từng nhiệm vụ có đáng để nhận hay không.

Hàn Lập nhìn cửa hàng hai bên một chút, không để ý tới, trực tiếp đi tới trước thạch bích, đứng ở phía sau đám đông, ngẩng đầu quan sát.

Nhiệm vụ có rất nhiều, không ngừng luân chuyển, hiện ra và mất đi, nội dung cũng không giống nhau.

Tuy nhiên, phía trên đỉnh thạch bích, những chữ nhỏ màu vàng thì không biến mất, còn những nhiệm vụ luân phiên biến mất lại là những chữ nhỏ màu trắng.

Hàn Lập nghe mọi người xung quanh bàn luận, cũng hiểu rõ một phần.

Chữ vàng kia là nhiệm vụ của Tiên Cung ban bố, còn chữ màu trắng là nhiệm vụ của các tu sĩ bình thường ban bố.

Đã hiểu rõ điều này, hắn chú ý, ánh mắt quét qua một loạt nhiệm vụ.

Quả nhiên có những nhiệm vụ phù hợp với tuyến đường của hắn, có khá nhiều nhiệm vụ như vậy; một số nhiệm vụ thuần túy là kết bạn đồng hành, còn một số là nhiệm vụ hộ tống, làm bảo tiêu tới thành trì khác.

Những nhiệm vụ này yêu cầu tu vi không giống nhau, nhưng thường đều cần tu vi Hóa Thần, thậm chí Luyện Hư Kỳ trở lên, nhưng như vậy cũng là điều bình thường. Đại lục Hoang Lan, ngoài một số khu vực an toàn, còn lại đa phần đều là những nơi đầy nguy hiểm, thậm chí có những vùng đất hoang vắng hàng chục vạn dặm không có dấu chân người, tu vi chưa đủ để đi qua vùng đất như vậy, chẳng khác nào tự sát.

Hắn đi ra từ cửa hàng của nam tử xấu xí, đã tìm được tòa thành tiếp theo cần đến là thành Minh Khâu, một tòa thành gần khu vực trung tâm của đại lục Hoang Lan.

Chỗ đó gần thành Lâm Hải nhất, và lại có Truyền Tống Trận.

Ánh mắt Hàn Lập dò xét, rất nhanh đã tìm thấy được ba nhiệm vụ phù hợp.

Một cái đơn giản là tìm tu sĩ kết bạn di chuyển, một cái là hộ tống thương đội, còn một nhiệm vụ là hộ tống một người nào đó.

“Ta muốn nhận nhiệm vụ số hai trăm năm mươi.” Hắn bước tới gần thạch bích, nói với một gã trung niên có vẻ bình thường đang ngồi ở đó.

Đây là một nhiệm vụ hộ tống thương đội, hai nhiệm vụ kia xuất phát hơi muộn, còn nhiệm vụ này sẽ khởi hành trong ba ngày tới.

“Xuất trình Tiên Lệnh.” Trung niên mặc áo vàng lấy ra một quyển sách, không thèm ngẩng đầu lên nói.

“Tiên Lệnh?” Hàn Lập khẽ giật mình, lập tức hiểu rằng, đó hẳn là một loại lệnh bài chứng minh thân phận dùng để xác nhận nhiệm vụ.

“Ngươi vẫn chưa có Tiên Lệnh? Có thấy căn phòng ở kia không, qua đó nhận Tiên Lệnh đi.” Nam tử áo vàng nhíu mày, nhưng vẫn thò tay chỉ một cánh cửa màu xanh ở chỗ sâu nhất của đại sảnh.

Hàn Lập cảm ơn một câu, bước đi tới.

Hàn Lập ảo hóa thành một hình dạng hoàn toàn khác, hy vọng rằng những người khác sẽ không nhận ra.

Hiện tại đang bị Thập Phương Lầu truy nã, hắn tuyệt đối không muốn để lại hình ảnh chân thật tại Tiên Cung, tổ chức rộng khắp toàn bộ Bắc Hàn Tiên Vực.

Hàn Lập đi tới cánh cửa màu xanh, thở ra một hơi nhẹ nhõm, gõ cửa.

Cánh cửa mở ra, bên trong là một gian phòng lớn, có một lão giả mặc áo vàng đang ngồi, chỉ có tu vi Hợp Thể kỳ.

Hàn Lập thấy vậy, nội tâm cảm thấy nhẹ nhõm một phần, với tu vi yếu của đối phương, khả năng phát hiện hắn biến đổi dung mạo là rất thấp.

“Đạo hữu đến lấy Tiên Lệnh, tới đây!” Lão giả áo vàng vẫy tay với Hàn Lập.

Hàn Lập chắp tay chào đối phương, tiến đến.

“Báo ra danh tính, xuất thân từ đâu.” Lão giả nhanh nhẹn lấy ra một quyển sách cùng một cây bút lớn màu bạc, hỏi.

“Liễu Thạch, xuất thân từ Hắc Phong Hải Vực.”

Lão giả khẽ gật đầu, cầm bút viết vài chữ vào quyển ngọc sách, rồi lập tức lấy ra một khối lệnh bài màu vàng, hơi lay động.

Một đạo kim quang bắn ra từ đó, bao phủ thân thể Hàn Lập.

Hàn Lập căng thẳng nhưng vẫn giữ nét bình tĩnh trên mặt.

Kim quang lóe lên rồi lập tức thu lại, trên lệnh bài hiện lên hình ảnh của Hàn Lập hiện tại.

Ngọn bút trong tay lão giả viết lên lệnh bài vài nét, lệnh bài sáng lên kim quang rồi lập tức mờ đi.

“Tiên Lệnh là vật dùng để xác nhận nhiệm vụ cùng nhận thù lao, cần phải bảo quản cẩn thận.” Lão giả mặc áo bào màu vàng nhắc nhở Hàn Lập, rồi ném lệnh bài cho hắn.

Hàn Lập đưa tay tiếp nhận, thần sắc có chút ngạc nhiên.

Đạo kim quang vừa rồi dường như không có tác dụng dò xét, chỉ là lấy hình ảnh của hắn mà thôi, lệnh bài thân phận này có vẻ quá lỏng lẻo.

Hoặc là mặt nạ của Vô Thường Minh có thể ẩn giấu được bí thuật dò xét thân phận của Tiên Cung.

“Tin tức của các vị, Tiên Cung chúng ta không có ý định muốn biết quá nhiều, càng không muốn phân biệt thật giả.” Lão giả mặc áo bào màu vàng đột nhiên trừng mắt nhìn Hàn Lập, mang theo thâm ý nói.

Đuôi lông mày nhảy lên, Hàn Lập nhẹ gật đầu với lão giả, quay người đi ra ngoài.

Nhìn đám người trước mắt, hắn có chút ngộ ra.

Chỉ sợ chính vì khối Tiên Lệnh này dễ dàng, nên thu hút nhiều người tụ tập ở đây như vậy.

Sau khi đã có Tiên Lệnh, Hàn Lập nhanh chóng nhận nhiệm vụ.

Theo pháp quyết của nam tử trung niên, kim quang lóe lên, Tiên Lệnh của Hàn Lập hiện ra một tin tức, thông báo cho hắn đến một khách sạn ở trong thành.

Hẳn là gặp người tuyên bố nhiệm vụ.

Hàn Lập không ở lâu trong Tiên Sạn, trực tiếp đi ra ngoài, thần thức khuếch tán, xác định phương hướng, sau đó hóa thành một đạo thanh quang bay đi xa.

Tóm tắt chương này:

Chương truyện bắt đầu khi Hàn Lập mua ngọc giản từ một nam tử xấu xí. Hắn tìm hiểu về cách đi lại an toàn trên đại lục Hoang Lan và học hỏi về Truyền Tống Trận. Nam tử xấu xí khuyên Hàn Lập nên vào Tiên Sạn để tìm nhiệm vụ an toàn hơn. Hàn Lập bước vào Tiên Sạn, thấy nơi này rất đông đúc với nhiều tu sĩ và nhiệm vụ khác nhau. Sau khi nhận được Tiên Lệnh, Hàn Lập cảm thấy nhẹ nhõm và sẵn sàng nhận nhiệm vụ hộ tống để đi tiếp đến thành Minh Khâu.

Tóm tắt chương trước:

Hàn Lập và nhóm được truyền tống đến một động huyệt lớn dưới lòng đất, nơi họ gặp một lão giả Tán Tiên và nhóm người lạ. Sau khi lão giả rời đi, đại hán da xanh thông báo rằng Truyền tống đại trận sẽ đóng lại trong trăm năm. Hàn Lập sau đó rời động, bay lên không trung và nhìn thấy biển rộng lớn trước mắt. Anh tìm đến Lâm Hải Thành, nơi có các tu sĩ ra vào tấp nập, và khám phá các cửa hàng bán đồ thiên nhiên, trong đó có địa đồ của Hoang Lan đại lục mà anh cần để chuẩn bị cho các mạo hiểm tiếp theo.