Một luồng khí tức khổng lồ từ con thiết tích ở phía trước tỏa ra mạnh mẽ, đạt tới trình độ Hợp Thể kỳ!
“Rống!”
Mọi người còn chưa kịp phản ứng, thì từ phía sau một tiếng thét vang lên.
Mặt đất nổ tung, và ngay sau đó, một con cự tích to lớn như con Hắc Bối thiết tích vừa nãy chui lên từ lòng đất. Nó trông rất hung ác và dữ tợn, với những vệt hoa văn đỏ tươi trên sống lưng và đôi sừng dài màu đỏ sậm trên đầu.
Con cự tích mang hoa văn đỏ trên lưng này cũng có tu vi Hợp Thể Kỳ!
“Đây là Thiết Tích Vương! Thảo nào có nhiều thiết tích xuất hiện như vậy.” Đồng tử của gã cung phụng họ Lưu co lại. Gã hít một hơi sâu, thì thào lẩm bẩm.
“Bắt giặc thì bắt vua trước. Nếu Thiết Tích Vương bị tiêu diệt thì trận chiến này sẽ dừng lại?” Nam tử họ Khấu nghe vậy, ánh mắt sáng lên nói.
“Tuy nói thế nhưng hai bên bọn chúng có thực lực tương đương, không dễ gì phân thắng bại trong thời gian ngắn. Nếu bình thường, hai ta có thể tận dụng hết thủ đoạn để tiêu diệt hai con Thiết Tích Vương này, nhưng bây giờ…” Tên cung phụng họ Kỳ nhìn qua đám thiết tích đông đảo đang chém giết không ngừng, lắc đầu thở dài.
Khi hai tên đang nói chuyện, hai con Thiết Tích Vương nhìn nhau một cái rồi lao thẳng vào nhau như điện.
Oành!
Giữa không trung, không xa phi thuyền, hai thân hình khổng lồ ầm ầm va chạm vào nhau, phát ra tiếng nổ lớn trầm đục, sau đó chúng lao vào đánh nhau điên cuồng.
Âm thanh tiếng nổ vang lên không ngớt.
Sóng khí cuồng bạo khuếch tán ra bốn phía, xen lẫn những ánh sáng đỏ thẫm chói mắt.
Những con thiết tích nhỏ ở xung quanh bị bắn tung ra, thậm chí có con còn bị sóng ánh sáng xé nát.
Phi thuyền màu trắng cũng bị ảnh hưởng bởi sóng khí cuồng bạo. Vong quang bảo hộ rung động liên hồi. Trong khi chiến đấu của những con thiết tích nhỏ ngày càng kịch liệt, phi thuyền bị đung đưa và lùi lại một đoạn lớn.
“Không được, phi thuyền sắp không chịu nổi! Liễu tiền bối, hai vị cung phụng, mau nghĩ biện pháp…!” Nam tử họ Khấu nhìn màn sáng bảo hộ phi thuyền mỗi lúc một mỏng dần, gấp gáp nói.
Nhưng lúc này, hai gã cung phụng Hợp Thể cũng chỉ tập trung thi triển thủ đoạn, tận lực chém giết những con thiết tích lao tới phi thuyền, dần dần trở nên khó khăn, yếu thế, rõ ràng không thể làm thêm điều gì khác.
Nhưng bỗng dưng, Hàn Lập nâng tay, búng một cái.
Ô…ô…n…g!
Một luồng bạch quang chói mắt bất ngờ xuất hiện từ đâu đó, tràn tới tầm mắt mọi người, khiến cho họ không thể mở mắt ra được.
Trong bạch quang, một sự chấn động kỳ lạ khiến thần thức của mọi người như bị giam cầm, không thể phóng xuất ra ngoài.
Chỉ sau một khắc, thân Hàn Lập lóe lên ánh điện màu bạc. Hắn biến mất, ngay sau đó xuất hiện ở cách đó mấy trăm trượng, ngay trên đầu hai con cự tích.
Hai nắm đấm của hắn lóe sáng, rồi đột nhiên biến thành màu vàng kim óng ánh, đập mạnh xuống đầu hai con cự tích.
Hai con cự tích không kịp phản ứng.
Bụp bụp!
Hai cái đầu như quả trứng gà bùng nổ. Óc và máu văng tung tóe.
Ầm ầm!
Hai con cự tích không kịp kêu thảm, biến thành hai bộ thi thể khổng lồ từ trên không trung rơi xuống, rầm rầm đập lên mặt đất.
Trên thân Hàn Lập lại loé lên ánh điện. Hắn biến mất tại chỗ, trong chớp mắt quay trở lại vị trí trước đó trên phi thuyền.
Toàn bộ quá trình chỉ trong một nhịp thở, toàn bộ quang mang màu trắng đang tràn ngập không trung lóe lên rồi tiêu thất vô tung như chưa từng xuất hiện.
Tất cả mọi người trên phi thuyền đều ngẩn ra.
“Vừa mới có chuyện gì xảy ra vậy… Bạch quang?” Có người không nhịn được hỏi.
Không ai trả lời. Hai gã cung phụng Hợp Thể kỳ giống như những chú nhóc vừa hòa thượng, cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.
“Ồ, hai con thiết tích kia…” Một gã cung phụng Hợp Thể kỳ ồ lên kinh ngạc.
Đám thiết tích xung quanh đột nhiên dừng lại, ánh mắt khát máu và hung ác biến mất, thay vào đó là vẻ hoảng sợ.
Sau một khắc, trong đám thiết tích vang lên vài tiếng hí. Hai tốp thiết tích tách ra, rồi như thủy triều, chúng nhanh chóng chui vào lòng đất. Chỉ trong nháy mắt, số lượng giảm đi một nửa.
Cảnh tượng này giống như "bát vân trục nhật".
“Mau nhìn, hai con Thiết Tích Vương đã bị đánh chết!” Có người chỉ tay vào hai cỗ thi thể ở cách vài trăm trượng. Lúc này, thi thể của chúng đang được một vài con thiết tích nhỏ kéo vào lòng đất.
Những người khác kinh hãi, còn hai gã cung phụng Hợp Thể kỳ nhìn nhau, cũng biến sắc.
“Khấu đạo hữu, mặc kệ chuyện gì vừa xảy ra, theo ý ta, trước tiên rời khỏi đây rồi hãy nói!” Hàn Lập chậm rãi lên tiếng.
“Đúng, đúng, chúng ta mau đi!” Nam tử họ Khấu liên tục gật đầu, quay đi.
Phi thuyền màu trắng tỏa sáng hào quang, bay hết tốc lực về phía trước, thoát khỏi khu vực này.
Thấy những con thiết tích còn lại không đuổi theo, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
“Vừa rồi có chuyện gì xảy ra?”
“Không biết, bạch quang vừa xuất hiện thì sau đó hai con Thiết Tích Vương đã bị đánh chết.”
“Theo ta thấy, có lẽ là một vị đại năng kỳ sĩ giấu mặt. Người ra tay tiêu diệt hai con Thiết Tích Vương nhưng không muốn chúng ta biết, nên đã sử dụng bạch quang để che mắt.”
“Đừng có đùa, điều này sao có thể! Ta thấy chắc chắn là tiên nhân đi ngang qua tiện tay làm. Trong nháy mắt đã có thể đánh chết hai con yêu thú Hợp Thể kỳ, người bình thường sao có thể làm được!”
“Nếu như là cao thủ qua đường, tại sao phải tạo ra bạch quang để che dấu!”
Mọi người trên phi thuyền tụ tập thành từng nhóm, xì xào bàn tán khiến bầu không khí trở nên có chút kỳ lạ.
Lúc này, hai gã cung phụng Hợp Thể kỳ cũng đứng trên boong của phi thuyền. Ánh mắt bọn họ thỉnh thoảng dò xét mọi người xung quanh, dường như đã phán đoán được ai là vị cao thủ giấu mặt kia.
Tuy nhiên, hai người cũng không dám xâm phạm mà dò xét thêm.
Việc người đó đánh chết hai con Thiết Tích Vương trong một khoảnh khắc chứng tỏ phải có tu vi Đại Thừa kỳ trở lên, thậm chí có thể là Chân Tiên trong truyền thuyết nên họ không dám chọc giận đối phương.
Lúc này, Hàn Lập lại khoanh chân ngồi điều tức, thỉnh thoảng cảm nhận được ánh mắt dò xét nhưng hắn không để tâm.
Đoạn đường tiếp theo rất thuận lợi, đến chiều muộn thì bay ra khỏi sa mạc Hắc Nham mà không gặp thêm bất kỳ sự tập kích nào nữa. Điều này khiến cho mọi người an tâm.
Bay qua sa mạc Hắc Nham, một vùng thảo nguyên xanh mướt bát ngát hiện ra.
Thời gian cứ như vậy trôi đi.
Mọi người cực kỳ hiếu kỳ về cao thủ thần bí kia, nhưng theo thời gian dần dần nhạt đi. Tình hình trên phi thuyền nhanh chóng trở lại bình thường như trước.
Trong chớp mắt, nửa năm đã trôi qua.
Phi thuyền màu trắng đang bay nhanh trên một sa mạc hoang vu.
Thành Minh Khâu đã ở rất gần, chỉ cần bay qua sa mạc này là có thể đến nơi.
Trên đoạn đường còn lại, mọi thứ rất thuận lợi. Mặc dù gặp phải một vài nguy hiểm, nhưng không có tình huống hiểm nghèo nào như khi bay qua sa mạc Hắc Nham.
Giờ phút này, Hàn Lập đang ngồi khoanh chân trong phòng của mình.
Mười ngón tay hắn đang bấm niệm pháp quyết, giữa bàn tay có một mảng thủy lôi quang đan xen nhau, chậm rãi hòa trộn thành một thể.
Một quả cầu màu đen xuất hiện, chính là một quả Trọng Thủy Lôi Văn.
Hắn lộ vẻ vui mừng, lật tay thu vào.
Dọc đường, Hàn Lập luôn bận rộn luyện chế Trọng Thủy Lôi Văn. Sau khi tiêu hao gần nửa Trọng Thủy, hắn đã có được hơn ba mươi quả Trọng Thủy Lôi Văn.
Hắn phủi quần áo, rồi đứng lên đi ra ngoài, nhìn xuống biển cát màu vàng bên dưới.
Sa mạc phía dưới giống như một biển cát mênh mông, diện tích rất lớn, nhưng lại rất ít yêu thú, hơn nữa thực lực cũng rất yếu. Đây thực sự là một khu vực vô cùng an toàn.
Lúc này, hai gã cung phụng Hợp Thể kỳ cũng không có mặt trên thuyền để cảnh giới.
Hàn Lập thở phào nhẹ nhõm, dọc theo con đường này thật sự là tốn không ít thời gian.
Nhưng đến thành Minh Khâu thì sẽ có Truyền Tống Trận, có thể di chuyển nhanh chóng hơn rồi.
“Liễu tiền bối.” Nam tử họ Khấu vừa đi tuần một vòng, thấy Hàn Lập liền tới chào.
Hàn Lập nghe thấy quay đầu lại, khẽ gật đầu với đối phương.
“Tiền bối chỉ còn hơn nửa ngày nữa là tới thành Minh Khâu. Người đã lao tâm khổ tứ trên đường rồi.” Lúc này, nam tử họ Khấu có chút hưng phấn, cảm ơn.
“Khấu đạo hữu nói quá lời, Liễu mỗ nếu như nhận nhiệm vụ, tự nhiên phải tận tâm làm việc rồi.” Hàn Lập khẽ cười trả lời.
“Không biết Liễu tiền bối sau khi đến thành Minh Khâu có tính toán gì không?” Nam tử họ Khấu lại hỏi.
“Liễu mỗ…” Hàn Lập đang nói thì đột nhiên dừng lại, nhìn về phía bên phải.
Xa xa chân trời, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một bóng đen, âm thanh ù ù rất nhỏ từ nơi đó truyền đến.
Hắn phóng thần thức ra, sắc mặt lập tức trầm xuống.
“Liễu tiền bối, làm sao vậy… Đúng là cương phong! Nhanh! Dừng thuyền lại, đào một cái động lớn, giấu phi thuyền vào trong đó!” Nam tử họ Khấu nhìn theo ánh mắt của Hàn Lập, cũng nhanh chóng khuếch tán thần thức ra, sắc mặt biến sắc, quát lớn.
Hàn Lập không biết nạn cương phong là gì. Hắn chưa từng thấy qua trong điển tịch, nhưng nhìn thần sắc của nam tử họ Khấu, có lẽ không phải chuyện đùa.
Mọi người trên phi thuyền hoảng loạn. Rất nhanh, đã có người chú ý tới biến động ở phía chân trời, ngay lập tức thay đổi sắc mặt.
Phi thuyền màu trắng lập tức dừng lại.
Viu viu!
Hai đạo thân ảnh bắn ra, đúng là hai gã cung phụng Hợp Thể kỳ.
Sắc mặt gã cung phụng họ Kỳ trở nên nghiêm trọng, không nói hai lời, lật tay lấy ra một cái đại phiên màu vàng, thúc giục pháp quyết. Đại phiên đột nhiên biến lớn hơn mấy chục lần, tỏa ra hào quang chói mắt.
Gã vung tay lên, một cái đại phiên khổng lồ khác với ánh sáng vàng bắn ra, rơi xuống biển cát phía dưới.
Uỳnh uỳnh rầm rầm!
Mặt đất trong vòng hơn mười dặm bắt đầu rung chuyển, đột ngột vỡ ra, tách thành hai.
Mấy hơi thở sau, một khe nứt thật sâu xuất hiện, giống như một cái Thâm Uyên, sâu chừng mấy trăm trượng.
Giờ phút này, điểm đen ở cuối chân trời đã đến rất gần, rõ ràng là một đám mây đen cực lớn, phát ra tiếng gầm rợn người.
Xung quanh phi thuyền, cuồng phong gào thét, cát bay mù mịt.
“Nhanh lên!” Nam tử họ Khấu thấy vậy, vội vàng thúc giục.
Phi thuyền lập tức lao xuống khe nứt lớn rồi nhanh chóng chui vào trong đó.
Gã cung phụng họ Kỳ vung đại phiên trong tay, khe nứt ù ù lắc lư, một lần nữa khép kín lại.
Phi thuyền màu trắng lơ lửng giữa huyệt động lớn trong lòng đất.
Lúc này, bên ngoài mặt đất từng trận cuồng phong cực lớn màu vàng quét qua, như tất cả vòi rồng đang gào thét, che khuất bầu trời.
Biển cát trên mặt đất bị thổi tung, hòa quyện trong cơn cuồng phong khiến toàn bộ bầu trời đất trở nên mờ mịt, hỗn độn.
Cơn cuồng phong như cái roi của người khổng lồ, hung hăng quật xuống mặt đất, phát ra những tiếng nổ mạnh ù ù.
Dù phi thuyền đã chìm sâu hàng trăm trượng dưới lòng đất, nhưng mọi người vẫn có thể nghe thấy âm thanh từ bên trên.
Trong một trận chiến kịch liệt, hai con Thiết Tích Vương đối đầu nhau với sức mạnh Hợp Thể kỳ. Hàn Lập, một nhân vật chính, bất ngờ sử dụng một luồng bạch quang để tiêu diệt cả hai con quái vật, khiến mọi người trên phi thuyền bất ngờ và sợ hãi. Sau khi đánh bại kẻ thù, nhóm của Hàn Lập phải đối mặt với một cơn cuồng phong đáng sợ. Họ nhanh chóng tìm cách ẩn nấp, chui xuống một khe nứt dưới lòng đất để tránh sự tàn phá từ bão cát bên trên.
Trong chương này, các nhân vật Khấu, Hàn Lập, và hai cung phụng Kỳ và Lưu đối mặt với nguy hiểm khi phi chu của họ bị bao vây bởi đàn Hắc Bối Thiết Tích. Dù Hàn Lập đã nhận biết được rằng lũ Thiết Tích không nhắm vào họ mà đang chiến đấu với nhau vì lãnh thổ, nhưng tình huống trở nên nghiêm trọng hơn khi một con Thiết Tích khổng lồ xuất hiện. Sự hỗn loạn khiến họ phải chiến đấu để phòng vệ, với quyết tâm tìm cách thoát khỏi khu vực nguy hiểm này.
Hàn LậpNam tử họ KhấuTên cung phụng họ LưuTên cung phụng họ Kỳ
Thiết Tích VươngHợp Thể Kỳcuồng phongbạch quangPhi Thuyềnbạch quangcuồng phong