Diệp Phong thấy tình hình như vậy, chỉ biết cắn răng, mười ngón tay lập tức vận chuyển, nhanh chóng tạo ra những pháp quyết, liên tục phun ra hai tia ngân quang hòa nhập vào trong lôi cầu.
Các đạo lôi xà quanh lôi cầu màu bạc trở nên hỗn loạn, khiến lôi cầu phình to thêm một vòng. Ánh sáng ngân quang chói rực từ từ áp đảo ánh hào quang của cự kiếm.
Từ trong lôi cầu, những tia lôi điện màu bạc khổng lồ bắn ra, tựa như móng vuốt của quái thú muốn xé nát Hàn Lập.
"Hóa ra đúng như mình dự đoán..." Hàn Lập nói nhỏ, cảm thấy tinh thần mình vừa mới hồi phục lại.
Năm ngón tay trái của hắn không ngừng chuyển động, hào quang lôi điện hai màu tím bạc trên cự kiếm đột ngột sáng lên, phát ra âm thanh rít chói tai.
Trong nháy mắt, cự kiếm lôi điện phình to gấp bội, phóng ra những tia điện ngút trời, ngay lập tức chặn lại lôi cầu khổng lồ, chiếm lại thế thượng phong.
Sắc mặt Diệp Phong đại biến, chưa kịp phản ứng, cự kiếm lôi điện lại một lần nữa sáng rực. Các phù văn lôi điện trên bề mặt cự kiếm biến đổi mạnh mẽ.
Cự kiếm vốn có phần mờ nhạt nhưng trong khoảnh khắc trở nên rõ ràng hơn, phát ra khí tức uy lực vô cùng từ bề mặt, tựa như khí kiếm từ trên chém xuống.
Xoẹt xoẹt!
Lôi cầu màu bạc bị cự kiếm lôi điện chém thành hai nửa, ở giữa lôi cầu lộ ra một viên châu màu bạc, lúc này tỏa ra ánh sáng lôi quang chói mắt.
Cự kiếm lôi điện lại bổ chính xác vào viên châu, làm lôi quang xung quanh viên châu lại bị đánh tan.
Viên châu màu bạc lập tức bay ngược lại, diện mạo mờ đi đáng kể, rõ ràng là linh tính đã bị tổn thương.
Diệp Phong ộc một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi.
Ầm ầm!
Lôi cầu khổng lồ bị chém thành hai nửa bùng nổ, hóa thành vô số lôi quang màu bạc phóng ra xung quanh, biến toàn bộ khu vực trong vòng vài chục trượng thành một vùng lôi hải màu bạc.
Không ai chú ý đến việc có một làn sáng bạc gần như trong suốt từ mặt đất lặng yên thoát ra, vô thanh vô tức chui vào cơ thể Diệp Phong.
Cự kiếm lôi điện không ngừng lại, tiếp tục chém xuống đỉnh đầu Diệp Phong.
Trong mắt Diệp Phong hiện lên vẻ hoảng sợ, muốn ngăn cản nhưng khí áp đáng sợ tỏa ra từ cự kiếm khiến hư không xung quanh như bị đông cứng lại, không thể động đậy.
Tuy nhiên, cự kiếm lôi điện cách đỉnh đầu hắn chỉ một tấc thì dừng lại, điện mang bên trên chớp nháy, phát ra âm thanh tê tê.
Ánh mắt Diệp Phong nhìn chằm chằm vào cự kiếm lôi điện, nuốt nước miếng, không dám cử động.
Chỉ sau một khoảnh khắc, cự kiếm lóe lên ánh sáng hòa quang, bay ngược về phía Hàn Lập, rồi ầm ầm nổ tung thành vô số điện mang hai màu tím bạc, như cá voi hút nước, ồ ạt dung nhập vào cơ thể Hàn Lập.
"Xem ra ngươi vẫn thiếu một chút sức mạnh." Hàn Lập bình tĩnh nói, phất tay bấm niệm chú ngữ, màn sáng màu vàng xung quanh tiêu tan.
"Thần thông của Lệ trưởng lão thật đáng sợ, tại hạ xin nhận thua." Sắc mặt Diệp Phong nhợt nhạt, trầm mặc nói một câu, sau đó phất tay triệu hồi viên châu màu bạc, rồi xoay người rời đi.
Những người còn lại vội vàng theo sau, nhanh chóng biến mất. Nam tử mày kiếm cũng lặng lẽ lui đi.
Hàn Lập nhìn theo bóng dáng của họ rời đi, ánh mắt chợt lóe lên.
Thanh niên mặt tròn lúc này nhanh chóng mở cấm chế của con Song Thủ Sư Ưng, phóng thích nó ra.
Con Song Thủ Sư Ưng đi đến sau lưng Hàn Lập, vô cùng ôn thuần cúi xuống.
Hàn Lập vỗ vỗ cổ con Song Thủ Sư Ưng, nở nụ cười, phóng ra một tia sáng xanh bao phủ thân hình cự thú.
Vèo!
Thân hình đồ sộ của con Song Thủ Sư Ưng nhanh chóng thu nhỏ lại, biến thành một vệt linh quang, lóe lên rồi biến mất vào túi linh thú nơi hông hắn.
"Lệ trưởng lão, ngài có thần thông vĩ đại, nhưng nghe đồn trưởng lão Ma Tà, sư tôn Diệp Phong, là một cao thủ Chân Tiên đã từng tham gia tranh cử Phó Đạo chủ. Ngài nên cẩn thận." Thanh niên mặt tròn nhỏ giọng nhắc nhở.
"Ngươi biết gì thêm về Diệp Phong không?" Hàn Lập chậm rãi hỏi.
"Đệ tử mới gia nhập Chúc Long Đạo không lâu, không biết nhiều lắm về Diệp Phong sư huynh. Nhưng nghe nói hắn trước đây chỉ là một đệ tử nội môn bình thường, không có gì đặc biệt. Thế nhưng ba trăm năm trước, hắn không biết học được một bộ thần thông lôi điện rất lợi hại, tu vi đột nhiên tăng mạnh. Lúc đó, hắn mới được trưởng lão Ma Tà coi trọng và trở thành nhân vật nổi bật trong đám đệ tử nội môn. Sau thời gian đó, tên tuổi của hắn được lan truyền rộng rãi trong Chúc Long Đạo." Thanh niên mặt tròn suy nghĩ rồi nói.
"Thì ra là vậy." Hàn Lập nhẹ gật đầu, ánh mắt lấp lánh, tựa như đang suy ngẫm điều gì.
Thanh niên mặt tròn đứng im lặng, không dám quấy rầy.
Hàn Lập nhanh chóng lấy lại tinh thần, lấy ra một bình ngọc màu trắng, ném cho thanh niên mặt tròn, nói: "Hôm nay ngươi đi cùng ta cũng vất vả, ta tặng ngươi một ít đan dược này."
Thanh niên mặt tròn vội vàng nhận lấy bình ngọc, mở nắp nhìn vào bên trong, ánh mắt hiện lên vẻ mừng rỡ.
"Đa tạ Lệ trưởng lão đã trọng thưởng!"
Hàn Lập ngay lập tức biến thành một vệt thanh ảnh, bay về phía xa.
…
Nửa ngày sau.
Một đạo độn quang màu xanh từ xa bay vụt đến, dừng lại ở đỉnh núi Xích Hà, độn quang thu lại, để lộ thân ảnh của Hàn Lập.
Đỉnh núi có chút trống trải, ở đó có một toà tiểu viện xây dựng bên vách núi, diện tích gần mười mẫu. Bên trong là các công trình như đình đài, lầu các, nhà thủy tạ mang dáng vẻ cổ xưa; xung quanh là biển mây lượn lờ, phong cảnh hòa hợp, mang đến không khí tiên gia.
Tiểu viện ở sâu trong vách núi vẫn đóng chặt cửa đá, bên trong chắc chắn là động phủ mà vị trưởng lão Hoả Luyện thường xuyên bế quan.
Bên trái tiểu viện là một mảnh vườn linh dược trống trải, có lẽ vì chủ nhân động phủ, vị trưởng lão đó đã bế quan lâu ngày mà linh dược trong vườn đã bị tông môn thu hoạch, không còn ai chăm sóc.
Lúc này, đám người Mộng Vân Quy đang phân công nhau quét dọn, sắp xếp lại vườn linh dược và các khu vực trong tiểu viện. Thấy Hàn Lập trở về, mấy người vội vàng dừng tay, xúm lại chào đón.
"Lệ trưởng lão!"
Hàn Lập gật đầu, giao ngọc bài màu đen và túi linh thú bên hông cho Mộng Vân Quy, căn dặn y mở một huyệt động ở sườn núi cho con Song Thủ Sư Ưng. Sau đó, hắn bắt đầu đi dạo quanh đỉnh núi Xích Hà.
Vì đây là nơi ở tương lai của mình, hắn tự nhiên muốn khảo sát toàn bộ khu vực.
Sau khi đi một vòng, Hàn Lập nhanh chóng đến chân núi Xích Hà.
Càng xuống gần mặt đất, hỏa chướng màu đỏ thẫm xung quanh càng nồng đậm, nhiệt độ cũng tăng lên. Khi xuống đến mặt đất, một luồng khí nóng bỏng từ dưới đất bốc lên, đập vào mặt, khiến sóng nhiệt như muốn thiêu đốt.
Hắn nhíu mày, không hề sợ hãi mà ngược lại còn cảm thấy vui mừng.
Trước kia, trên Mặc Linh Sơn Hà Đồ, hắn đã nhận ra ngọn Xích Hà này có hỏa mạch không kém, vì vậy mới chọn lựa nơi này. Quả nhiên không sai với dự đoán của hắn.
Nhìn tình hình hiện tại, hỏa mạch nơi đây còn hơn cả mong đợi của hắn.
Hàn Lập đang chìm trong suy nghĩ thì bất chợt ánh mắt hắn sáng lên, nhìn về phía bên trái. Ngay lập tức, hắn bay vụt đi, chỉ vài nhịp thở đã đến trước một thác nước.
Thác nước nhìn như dải lụa màu bạc từ trên trời buông xuống, phát ra âm thanh ùng ùng, rơi xuống hồ nước bên dưới, làm bắn lên vô số bọt và hơi nước.
Hàn Lập nhìn chăm chú về phía trước, sắc mặt trở nên chăm chú, giơ tay điểm ra một chỉ.
"Xoẹt, xoẹt!"
Một tia lôi điện màu bạc lớn bằng cánh tay phóng ra, xé rách không khí, đâm thẳng vào thác nước.
Lôi điện màu bạc vừa chạm vào thác nước, như trâu lặn xuống biển, trong chớp mắt đã tan biến, không để lại dấu tích.
"Quả nhiên!" Hàn Lập thấy vậy, trên mặt hiện ra nụ cười.
Thác nước trước mắt chính là một cấm chế được tạo ra bởi ảo thuật, còn có tác dụng che giấu thần thức, cực kỳ tài tình.
Trước đó, hắn đã dùng thần thức khảo sát toàn bộ đỉnh núi Xích Hà, mà không hề phát hiện ra nơi này. Nếu không đến gần, hơn nữa cấm chế cũng bị tổn hại nên mới lộ ra một chút manh mối, chắc chắn hắn sẽ không cách nào phát hiện ra bí mật nơi này.
Hàn Lập định thần lại, sau đó ánh nhìn chớp động, dồn sức nhìn vào thác nước, nụ cười lướt qua trên mặt.
Một lát sau, ánh sáng xanh từ trên người hắn bùng lên, chui thẳng vào trong thác nước, giống như tia lôi điện màu bạc vừa rồi, trong chớp mắt biến mất.
Ùng ùng!
Không khí xung quanh thác nước bỗng nhiên dậy sóng, những âm thanh ầm vang liên tiếp từ bên trong phát ra. Trong không gian thỉnh thoảng hiện lên những ánh sáng bắn ra bốn phía.
Không khí chấn động ngày càng mãnh liệt, ánh sáng bên trong phát ra ngày càng chói mắt.
Chưa đầy nửa giờ sau, một tiếng nổ vang!
Thác nước run lên, như mặt kính vỡ vụn, hình ảnh của Hàn Lập hiện ra giữa không trung, sắc mặt hơi trắng bệch. Rõ ràng, việc phá giải cấm chế này đã tiêu tốn một chút sức lực của hắn.
Hắn dùng một viên đan dược, sau đó nhìn về vị trí thác nước lúc trước.
Phía trước hiện ra một sơn cốc không lớn, đất và đá đều mang màu đỏ thẫm. Từ bên trong, một luồng khí cực nóng tỏa ra, cùng với vô số hỏa chướng cuồn cuộn, như nơi đây chính là đầu nguồn của hỏa chướng của toàn bộ ngọn núi Xích Hà.
Hàn Lập nhận thấy vậy, thân hình lập tức phi thân vào bên trong, đi thẳng đến chỗ sâu nhất trong sơn cốc.
Nơi đây nhiệt độ cực kỳ nóng bỏng khiến không khí cũng vặn vẹo vì sức nóng.
Ở chỗ sâu nhất trong sơn cốc, một cửa động lớn màu đỏ hiện ra, cao khoảng bảy tám trượng, hai bên vách động mang màu đỏ đen, hơi nóng cuồn cuộn và khói đặc tuôn ra từ bên trong.
Từ bên trong truyền ra tiếng nổ trầm thấp.
Hàn Lập thấy vậy thì hai mắt sáng lên, ngay lập tức bay vào cửa động.
Bên trong là một hành lang kéo dài vào sâu trong lòng đất, gió nóng thổi ra vù vù. Trên vách động thỉnh thoảng xuất hiện các vết nứt, hỏa chướng màu đỏ thẫm từ bên trong thẩm thấu ra ngoài, bị gió cuốn ra.
Khí tức nóng bỏng tràn ngập toàn bộ hành lang, nếu là tu sĩ bình thường đến đây, chỉ e trong chớp mắt sẽ trở thành tro bụi.
Tuy nhiên, với tu vi của Hàn Lập, sức nóng này rõ ràng không ảnh hưởng gì đến hắn. Hắn tiếp tục tiến vào sâu bên trong, đồng thời nhấc tay lên.
Một ngọn lửa màu bạc bay vụt ra, rồi biến hóa thành con chim lửa màu bạc, chính là Tinh Viêm Hỏa Điểu.
Khi chim lửa vừa xuất hiện, lập tức quan sát sâu vào trong hành lang, ánh mắt tràn đầy vẻ hưng phấn, giang hai cánh bay vèo vào bên trong.
Hàn Lập nở nụ cười, từ từ đi theo sau.
Hắn chọn ngọn núi Xích Hà này làm động phủ, một phần nguyên nhân là vì con Tinh Viêm Hỏa Điểu này.
Con chim này thực lực giảm sút lớn, đến nay cũng chưa khôi phục được bao nhiêu. Trước kia do không chú ý đến nó, giờ rốt cuộc đã có nơi an ổn, đương nhiên hắn muốn tìm cách giúp con chim này nhanh chóng phục hồi sức mạnh.
Ma Quang từng nói Tinh Hoả này dù ở Tiên giới cũng có danh tiếng không nhỏ, nên hắn tin tưởng rằng sau khi hoàn toàn phục hồi, con chim này sẽ một lần nữa trở thành trợ thủ đắc lực cho hắn.
Thực tế, khi vừa tới sơn mạnh Chung Minh, hắn đã cảm thấy trong dãy núi này có dòng linh hỏa mạch phong phú.
Hỏa mạch ở ngọn Xích Hà hẻo lánh này có lẽ cũng là một nhánh của hỏa mạch lớn ở sơn mạnh Chung Minh khổng lồ, nên chỉ cần tốn thời gian, hắn tin rằng có thể hoàn toàn phục hồi cho con Tinh Viêm Hỏa Điểu.
Chương truyện mô tả cuộc chiến giữa Diệp Phong và Hàn Lập, nơi Diệp Phong phải đối mặt với sức mạnh của cự kiếm lôi điện. Hàn Lập chứng tỏ sức mạnh vượt trội khi chém đôi lôi cầu, tiết lộ một viên châu màu bạc bên trong. Sau đó, Diệp Phong bị thương nhưng kịp thời rút lui. Hàn Lập sử dụng một con Song Thủ Sư Ưng và điều tra một cấm chế, phát hiện ra một sơn cốc bí mật chứa nguồn năng lượng hỏa mạch mạnh mẽ, đồng thời tìm cách phục hồi sức mạnh cho Tinh Viêm Hỏa Điểu.
Trong một cuộc giao tranh về việc sở hữu linh thú Song Thủ Sư Ưng, Hàn Lập đối đầu với Diệp Phong, một đệ tử mạnh mẽ của tông môn. Hàn Lập đã thể hiện sức mạnh vượt trội với linh áp khổng lồ, khiến Diệp Phong và những người khác khiếp sợ. Một thử thách đấu khí giữa hai người diễn ra, với Diệp Phong phóng ra lôi cầu khổng lồ trong khi Hàn Lập đáp trả bằng kiếm lôi điện khổng lồ của mình. Cuộc chiến không chỉ thử thách sức mạnh mà còn khả năng chiến lược của cả hai bên.