"Chị cũng đã nghĩ đến con đường Tuyết Đà Lĩnh này, tuy ngắn hơn nhưng nguy cơ gặp phải yêu thú mạnh mẽ trên đường lại cao hơn nhiều so với những con đường khác. Thực sự là có chút nguy hiểm." Bạch Tố Viện nhíu mày, lộ vẻ lo lắng.
"Việc này chị cứ yên tâm, có Thích mỗ ở đây, chắc chắn sẽ không để chị gặp bất kỳ tổn hại nào." Thích Hoàn Vũ nghe vậy vội vàng vỗ ngực, tự tin nói.
"Thích đại thiếu gia tự tin như vậy không sợ gió tuyết làm đau đầu lưỡi à? Ngươi dám nói mình có thể bảo vệ Bạch sư muội chu toàn?" Đường Xuyên cũng không chờ Bạch Tố Viện phản ứng, đi tới, mặt mày khinh thường nói.
"Đường sư huynh đừng nói như vậy, Thích sư huynh cũng chỉ có ý tốt." Bạch Tố Viện thấy vậy, liền cười nói và bênh vực cho Thích Hoàn Vũ.
Nghe những lời này, lòng Thích Hoàn Vũ ấm áp, quay sang Đường Xuyên trách mắng: "Ta mời Bạch sư muội đi cùng, việc gì liên quan tới ngươi? Đi qua kia hóng gió đi."
"Bạch sư muội, ta cùng với bọn Trần sư đệ dự định đi tuyến đường qua Bạch Hồ sơn cốc, mặc dù lợi ích không bằng Tuyết Đà Lĩnh nhưng sẽ ít nguy hiểm hơn. Dù sao mục tiêu cuối cùng của chúng ta vẫn là con gấu tuyết kia. Chi bằng sư muội hãy đồng hành cùng chúng ta." Đường Xuyên không để ý đến Thích Hoàn Vũ, mở lời với Bạch Tố Viện.
Bạch Tố Viện nhìn hai tay đan lại trước người, vẻ mặt có chút do dự.
Thích Hoàn Vũ và Đường Xuyên thấy vậy, chuẩn bị lên tiếng nhưng nàng lại bất ngờ mở miệng: "Ta sẽ đi cùng nhóm của Tôn Khắc sư huynh qua tuyến đường Tùng Quả Lĩnh!"
Thích Hoàn Vũ và Đường Xuyên đều ngạc nhiên khi nghe câu này. Mấy người nhóm Tôn Khắc, vốn đã quay về phía Tùng Quả Lĩnh, cũng không khỏi dừng lại, đứng im tại chỗ.
Tâm trạng của những tu sĩ đi cùng Tôn Khắc đều không khỏi chấn động. Bình thường nữ tu tham gia thí luyện không nhiều, từ trên phi thuyền, hầu hết đã quyết định nhập vào đội của Thích Hoàn Vũ hoặc Đường Xuyên. Nay có Bạch Tố Viện xinh đẹp nhất đồng hành, hiển nhiên bọn họ đều vui mừng khôn xiết.
Duy nhất chỉ có Tôn Khắc, khóe miệng hiện lên một nụ cười khổ.
Y chỉ muốn yên ổn hoàn thành lần thí luyện này, không muốn bị cuốn vào những rắc rối giữa mọi người. Nhưng khi Bạch Tố Viện đã gọi tên y, y cũng không thể giả vờ như không biết, đành phải quay lại nhìn.
Chỉ là vào lúc này, ánh mắt của Thích Hoàn Vũ và Đường Xuyên nhìn Tôn Khắc đã bắt đầu tóe lửa. Cả hai gần như đồng thời tính toán xem có nên thay đổi lộ trình để đi cùng Bạch Tố Viện không.
Ngay lúc đó, Bạch Tố Viện tiếp tục nói: "Tiểu muội bản lĩnh còn kém, không so sánh được với hai vị sư huynh có đạo pháp cao cường, cho nên tốt nhất vẫn là lựa chọn con đường an toàn nhất. Hai vị sư huynh đều là người nổi bật trong chúng ta, tiểu muội rất kính trọng, mặc dù không thể đồng hành nhưng cũng từ đáy lòng muốn cổ vũ cho các huynh. Không biết lần này ai trong các huynh sẽ đoạt được vị trí cao nhất nhỉ?".
Nàng chỉ nói hời hợt, liền làm giảm bớt sự chú ý về phía mình, khiến hai người kia thoải mái vô cùng và cũng từ bỏ ý định thay đổi lộ trình.
Trong lúc này, họ không còn nhìn Tôn Khắc mà chỉ chăm chú nhìn nhau. Sau đó, cả hai chào tạm biệt Bạch Tố Viện và dẫn đội của mình đi theo hai con đường nguy hiểm nhất.
Khi những người này rời đi, Bạch Tố Viện tiến tới trước mặt bọn Tôn Khắc, tự nhiên cười nói: "Tôn sư huynh, tiểu muội sẽ đi cùng các huynh nhé, huynh không để bụng chứ?"
"Thật là cầu còn không được." Tôn Khắc lễ phép mỉm cười, đáp.
Mấy người phía sau liền nhao nhao nói những lời hoan nghênh, rồi bắt đầu tự giới thiệu.
Cùng lúc đó, ở trên không, cách xa bên ngoài tuyết lĩnh hơn trăm dặm, Hàn Lập và Tô Đồng Tiêu đang ẩn giấu khí tức, bay lơ lửng giữa không trung. Trước mặt họ là một màn nước mỏng phát sáng nhạt, hiển thị hình ảnh bọn Bạch Tố Viện.
"Vị tiểu cô nương nhà họ Bạch này thật đáng nể, chỉ với vài câu nói đã khiến hai đối thủ cạnh tranh mạnh nhất phải rẽ sang hai lộ tuyến nguy hiểm, tâm cơ thật thượng thừa." Tô Đồng Tiêu không nhịn được cảm thán.
"Không trách người khác tính toán, chỉ tự trách mình quá ngu dốt." Hàn Lập đã quen với các thủ đoạn của nàng, không thấy điều gì ngạc nhiên, chỉ mỉm cười nói.
"Ha ha, lời của Lệ huynh không sai, nên nói rằng, khó tận hưởng nhất chính là ân sủng của người đẹp. Hai người bọn họ được Bạch gia tiểu cô nương mong đợi như vậy, chắc chắn sẽ liều mình đi tranh đoạt vị trí đầu bảng lần này." Tô Đồng Tiêu vừa cười vừa nói.
"Nghe nói tổ tiên của Bạch Tố Viện từng là trưởng lão nội môn của Chúc Long đạo chúng ta, có vẻ còn có chút vai vế trong tông môn. Không biết Tô huynh có nghe tới không?" Hàn Lập có vẻ không muốn dông dài về chủ đề này, liền chuyển sang chuyện khác hỏi.
"Đúng vậy, tổ tiên nàng chính là trưởng lão Bạch Phụng Nghĩa, đã mất tích vài ngàn năm trước. Lão ta từng có quen biết với trưởng lão Kỳ Lương. Dù ta chưa đến mức thâm giao, nhưng trong tông môn cũng đã từng gặp mấy lần." Tô Đồng Tiêu gật đầu nói.
"Tô huynh có biết vị Bạch trưởng lão này năm đó đã xảy ra chuyện gì, vì sao lại đột nhiên mất tích?" Hàn Lập lộ vẻ hứng thú hỏi.
"Vấn đề này thì... trong tông môn mỗi người nói một kiểu. Có giả thuyết cho rằng lão ra ngoài thực hiện nhiệm vụ rồi không may gặp phải vẫn lạc, cũng có giả thuyết cho rằng lão bị kẻ thù bày kế mà mất mạng... Theo ý kiến của ta, Bạch trưởng lão nhiều khả năng muốn đột phá khỏi gông cùm của cảnh giới Chân Tiên hậu kỳ để đạt tới Kim Tiên, trong một nơi nào đó bế quan sinh tử... À đúng rồi, theo như một chút tin tức bị che giấu trong môn, Nguyên Hồn Đăng của Bạch trưởng lão vẫn còn hoạt động." Sau một hồi suy nghĩ, Tô Đồng Tiêu đáp.
Nghe xong, Hàn Lập cảm thấy sự việc có vẻ không đơn giản. Nhưng hắn cũng chỉ dừng lại ở đó, không muốn điều tra thêm.
Tô Đồng Tiêu thấy trước mặt màn nước, hình ảnh bọn Bạch Tố Viện dần dần biến mất sau những ngọn Tuyết Địa Châm Tùng trắng xóa, liền đưa tay xóa màn nước, mở miệng nói: "Đi thôi, Lệ huynh, chúng ta cũng phải đi theo."
Hàn Lập nhẹ gật đầu. Hai người không tiếp tục phi hành mà hạ thấp độ cao, chậm rãi đuổi theo sau bọn Bạch Tố Viện, từ xa dùng thần thức tập trung vào động tĩnh trên ba con đường phía trước.
Âm thầm đi theo một lúc, Hàn Lập nhíu mày, dường như đã nhận ra điều gì đó, nhưng sắc mặt nhanh chóng trở lại bình thường.
…
Tôn Khắc và Bạch Tố Viện đang ở trong nhóm sáu người bay ở tầng trời thấp, dọc theo một con đường núi hơi dốc, tiến vào sâu trong Huyền Băng sơn mạch.
Nơi đây nhìn có vẻ bình yên, nhưng dưới lớp băng tuyết lại có không ít yêu thú giỏi che giấu khí tức. Nếu tùy tiện bay giữa không trung, họ sẽ dễ dàng trở thành mục tiêu của chúng. Mấy người có kinh nghiệm đều không dám liều lĩnh.
Có lẽ do lúc trước đã phân công rõ ràng, Tôn Khắc là người gánh vác nhiệm vụ mở đường.
Hiện tại, trên đầu y lơ lửng một pháp bảo hình bát ngọc, từng sợi hào quang màu trắng sáng buông xuống, bao phủ toàn thân y. Đồng thời, bốn thanh phi đao óng ánh màu xanh da trời chậm chạp bay múa quanh thân.
Với sự chuẩn bị này, y vẫn chưa yên lòng, trong tay còn cầm một cái thuẫn nhỏ màu vàng đất, bề mặt sáng bóng như gương.
Phía sau y, bốn nam tu còn lại cũng triển khai biện pháp bảo vệ quanh thân, vẻ mặt cảnh giác nhìn bốn phía.
Người đứng cuối đoàn là Bạch Tố Viện, trong tay cầm một cái vòng ngọc màu trắng, tạo thành một vầng sáng màu trắng bao trùm thân thể, trên người còn thêm một chiếc áo mỏng màu trắng, tỏa ra từng điểm sáng bạc.
Đoàn người vừa cảnh giác, vừa phi hành. Mặc dù tốc độ không nhanh, nhưng trên đường đi, ngoài một vài yêu thú ít tu vi, không có nguy hiểm nào lớn.
Khi nhóm người xâm nhập sâu hơn vào dãy núi, nhiệt độ càng lúc càng thấp.
Từng luồng khí lạnh rét thấu xương từ dưới đất phát ra, thỉnh thoảng lại có những cơn gió lạnh xen lẫn băng tuyết gào thét thổi qua. Với tu vi Luyện Hư kỳ của nhóm Tôn Khắc, cũng đã cảm thấy một chút khó chịu, da gà nổi lên, lạnh run. Ngoại trừ Bạch Tố Viện còn có thể chịu đựng, trên mặt những người khác đều hiện rõ vẻ xanh tím.
Mọi người đều kinh hãi trong lòng, vội vã vận công ngăn cản khí lạnh.
Rất tiếc, trong điều kiện nhiệt độ ngày càng thấp này, họ cũng không chuẩn bị đủ đồ vật chống lạnh, tất cả đều không khỏi hối hận.
Dù sao, nếu chỉ dựa vào vận công để chống lạnh thì pháp lực tiêu hao khá nhiều, rất bất lợi cho việc giao chiến hoặc săn đuổi sau này. Nếu sớm biết như vậy, nếu chuẩn bị thêm một hai pháp bảo chống lạnh nữa, họ đã không phải khốn đốn như thế.
"Tại hạ có chút linh tửu, được chế biến từ nguyên liệu thuộc tính Hỏa, có chút tác dụng chống lạnh. Nếu các vị không chê, có thể nếm thử." Vào lúc này, Tôn Khắc đột nhiên dừng ứng quang, quay đầu nói, sau đó lấy ra một bình rượu đẹp màu hỏa đỏ.
"Linh tửu..." Nhóm người nhìn nhau một chút, dường như có chút do dự.
Tôn Khắc lật tay lấy ra một cái chén, đổ đầy linh tửu.
Rượu có màu đỏ tươi, tỏa ra ánh sáng đỏ như lửa, tựa hồ đang thiêu đốt, làm cho nhiệt độ xung quanh dường như tăng lên không ít.
Đồng thời, một mùi rượu kỳ dị lan tỏa, ngay cả Bạch Tố Viện cũng không khỏi sáng mắt, trong lòng nổi lên ý muốn nếm thử.
"Rượu ngon!" Một thanh niên có lông mày hình kiếm trong nhóm bỗng dưng tung ra lời khen, xem ra người này cũng là người biết rượu.
"Lâm huynh cũng là người hiểu rượu sao? Nếu không chê rượu kém, mời nếm thử nhé, nó có tác dụng chống lạnh rất lớn." Tôn Khắc đưa chén tới.
"Vậy xin đa tạ." Thanh niên mày kiếm không kiềm chế được, nhận lấy, uống một hơi cạn sạch.
Khi rượu vào bụng, tựa như một sợi chỉ nóng từ cổ họng chảy xuống bụng, sau đó hóa thành một luồng khí nóng bao trùm dạ dày.
Luồng khí nóng này lập tức vỡ ra, hóa thành từng dòng nước ấm, tràn ngập toàn thân như có linh tính. Thân thể trở nên nhẹ nhàng, tựa như muốn bay bổng theo gió.
Thanh niên mày kiếm ngỡ như bị sét đánh, đứng cứng đờ tại chỗ, trên mặt lộ ra vẻ say mê, mất một hồi lâu mới hồi phục.
"Rượu ngon, thật xứng đáng được gọi là quỳnh tương của bậc thượng tiên. Xin hỏi Tôn huynh, rượu này tên gì?" Gã không khỏi vỗ tay khen ngợi, hỏi.
"Rượu này tên là Hỏa Tiên." Tôn Khắc cười đáp.
"Hỏa Tiên tửu! Tên rất hay, rất chuẩn xác với loại rượu này. Tại hạ trước đây đã từng may mắn uống qua một trong mười loại đỉnh cấp tiên nhưỡng, tên là Thanh Lê tiên tửu. Hương vị của nó so với Hỏa Tiên tửu này có vẻ còn kém một chút." Thanh niên mày kiếm vui vẻ nói.
Rượu này không chỉ có mùi vị tuyệt vời, mà như lời Tôn Khắc, còn có tác dụng chống lạnh.
Giờ phút này, thân thể gã ấm áp, như được ánh mặt trời phủ lên, khí lạnh gần như bị xua tan hết, trên mặt cũng hiện lên một chút hồng hào.
Ba nam tu còn lại thấy cảnh này cũng không hoài nghi nữa, vội vàng đòi một chén linh tửu, vẻ mặt lộ ra sự kích động và vui mừng.
Họ không phải là người biết rượu, không để ý đến mùi hương của rượu, mà vui mừng chỉ vì thấy khí lạnh trong cơ thể bị xua tan thực đơn giản.
Hơn nữa, khí nóng từ Hỏa Tiên tửu quấn quanh khắp nơi trong người, tuyệt nhiên không có biểu hiện sắp tan đi. Nhờ vậy, họ không cần vận công để trừ lạnh, thậm chí có thể nghĩ đến cách hồi phục lại pháp lực đã tiêu hao trước đó.
"Tác dụng của Hỏa Tiên tửu kéo dài khá lâu, khí nóng sinh ra sẽ duy trì nửa ngày, rồi mới từ từ tán đi. Bạch sư muội, ngươi cũng nên uống một chén đi." Tôn Khắc mỉm cười nói.
"Vậy đa tạ Tôn sư huynh." Bạch Tố Viện cảm ơn.
Trong chương này, Bạch Tố Viện quyết định chọn nhóm Tôn Khắc đi tuyến đường Tùng Quả Lĩnh thay vì Tuyết Đà Lĩnh dù có nguy hiểm. Thích Hoàn Vũ và Đường Xuyên bối rối vì sự chọn lựa này, khiến họ phải điều chỉnh kế hoạch. Tôn Khắc, trong lúc hành trình, đã giới thiệu Hỏa Tiên tửu, giúp nhóm của mình chống lại cái lạnh trong dãy núi. Bạch Tố Viện tiếp tục thu hút sự chú ý của mọi người bằng sự kiên định và khả năng dẫn dắt, trong khi việc tìm kiếm gấu tuyết vẫn là mục tiêu chính của họ.
Chương truyện mở ra trong bối cảnh chuẩn bị cho một cuộc thí luyện của đệ tử trong tông môn. Nam tử áo tím chỉ đạo công việc, nhấn mạnh trách nhiệm của hai nhân vật chính, Hàn Lập và Tô Đồng Tiếu. Họ chia sẻ những suy nghĩ về các Đạo Chủ và vận mệnh của đệ tử. Hành trình dẫn đến dãy núi Huyền Băng, nơi diễn ra thí luyện. Các đệ tử nhanh chóng tổ chức thành nhóm và chọn lộ trình, tạo thành những thế lực khác nhau trong cuộc thi.
Bạch Tố ViệnThích Hoàn VũĐường XuyênTôn KhắcHàn LậpTô Đồng Tiêu