Nửa canh giờ sau, trong lãnh địa Xích Hà Phong.

Trên một vùng thảo nguyên rộng lớn, hoang vắng và đầy đá sỏi, một đạo độn quang màu xanh lao đến. Khi thân ảnh hiện ra, không ai khác chính là Hàn Lập. Cũng thật buồn cười, nơi này vốn là một sơn cốc xinh đẹp, nhưng hơn một trăm năm trước, khi hắn chọn đây làm chỗ tu luyện thần thông Nghịch Chuyển Chân Luân, vì một chút bất cẩn, hắn đã làm đổ sập hai ngọn núi cao bên cạnh. Kết quả là cả sơn cốc bị chôn vùi, giờ chỉ còn lại cảnh hoang tàn.

Hàn Lập đứng lơ lửng giữa không trung, gương mặt nghiêm túc, trên cơ thể hắn xuất hiện một cỗ ba động kỳ lạ. Đúng lúc này, đôi mắt của hắn bỗng tỏa ra hào quang rực rỡ, và một lực lượng thần thức mạnh mẽ lan tỏa ra, ngay lập tức bao trùm khoảng không gian rộng lớn xung quanh.

Hắn không cần kết ấn hay thực hiện hành động nào khác; trong hai con ngươi, một vòng phù văn nhỏ li ti bất ngờ xuất hiện. Những câu chữ khắc trên đó chính là khẩu quyết mà hắn từng nghe từ vị tăng nhân tai to, tuy không đầy đủ chỉ có ba câu rưỡi. Ba câu rưỡi này được viết bằng phù văn kỳ lạ, nhưng sự sắp xếp lại không đúng thứ tự theo lời ngâm tụng của tăng nhân, mà hoàn toàn rối loạn, giống như được tổ hợp lại mà không theo bất cứ quy tắc nào.

Ban đầu, ý nghĩa của những khẩu quyết này không phải là điều quan trọng, tuy nhiên, mỗi chữ dù nhỏ đều chứa trong mình một loại lực lượng đặc thù. Sau khi lĩnh hội, Hàn Lập đã thành công trong việc hòa trộn nó với thần thức mạnh mẽ của bản thân, tạo ra một thần thông mới mà hắn tạm đặt tên là “Pháp Ngôn Thiên Địa”.

“Gió lên”, Hàn Lập quát khẽ.

Vù…

Trên thảo nguyên hoang vắng, phong vân đột biến, bầu trời vốn trong vắt bỗng dưng ùn ùn mây đen kéo đến, tụ lại một chỗ, che kín cả không gian, khiến sắc trời trở nên tối tăm. Một cơn cuồng phong gào thét lao qua, quét tan tuyết đọng trên mặt đất, cát vàng mênh mông cuốn lên, đất đá bay tán loạn, va vào nhau tạo ra âm thanh chói tai.

“Chớp xuống!”, Mặt Hàn Lập không đổi sắc, lại quát lên.

Trên trời cao, mây đen quay cuồng tạo thành một vòng xoáy màu đen sâu thẳm. Từ sâu trong vòng xoáy, những âm thanh “Ù, ù” vang lên liên tục, ánh điện xanh u ám chớp động không ngừng.

“Ầm!” Một tiếng vang thật lớn.

Một luồng lôi điện màu lam to như vại nước từ trên trời đánh xuống mặt đất, từng tảng đá lớn bị trúng đòn lập tức vỡ vụn, mảnh vụn và khói bụi văng lên tung tóe. Ngay sau đó, tiếng sấm rền rĩ không dứt, từng đợt lôi điện rơi xuống như mưa, liên tiếp đánh xuống, huỷ diệt tất cả, toàn bộ thảo nguyên chỉ còn lại cảnh hoang tàn.

Đá vụn vung vãi khắp mặt đất, ngoài mặt cháy đen, phía trên còn có một lớp điện quang trải rộng lấp loé điên cuồng. Trong không khí tràn ngập mùi cháy khét hăng hắc.

Hàn Lập vẫn thản nhiên, miệng vẫn tiếp tục nói: “Long trời lở đất.”

Chỉ trong chốc lát, phong vân cuồng loạn, trời đất biến sắc. Một cỗ lực lượng kinh khủng đến nghẹn lời quét qua, bao trùm toàn bộ mảnh thiên địa này. Hàn Lập bất ngờ cảm thấy choáng váng, đầu óc có chút mê muội, khi mở mắt ra đã thấy mây đen dày đặc, sấm chớp cuồn cuộn dưới chân.

Hắn ngẩng lên và nhìn thấy một mảnh đại địa kéo dài không biết bao xa trên đỉnh đầu. Gần đó còn thấy các khối nham thạch lộn xộn, cùng với một tầng khói bụi mờ mịt bao phủ mặt đất, xa xa, những ngọn núi cao cả ngàn trượng treo lơ lửng như thạch nhũ, ngọn gần nhất là Xích Hà Phong mà hắn biết. Thật kỳ lạ, mọi vật đảo ngược như vậy mà không có điểm nào cho thấy sẽ rơi xuống, kể cả tầng khói bụi bao trùm đại địa cũng không có dấu hiệu hạ xuống.

Hàn Lập nhìn khắp bốn phương, suy tư thật lâu, trên mặt hiện lên nét tươi cười, hai tay nhẹ nhàng vỗ.

Trong nháy mắt, thiên địa đảo ngược trở lại, khói bụi tan biến, mây đen, lôi điện, cuồng phong và loạn thạch đều biến mất. Cảnh trời đất nhanh chóng trở lại bình thường như chưa từng xảy ra chuyện gì. Lúc bấy giờ, phù văn trong mắt Hàn Lập đã biến mất, con ngươi lại trở về bình thường.

“Hiệu quả so với dự đoán còn mạnh hơn một chút, thấy như vậy đối diện với cường địch, lại có thêm khả năng chiến thắng.” Hàn Lập mỉm cười nói.

Thần thông “Pháp Ngôn Thiên Địa” này thực chất là một loại Ảo Thuật cực kỳ lợi hại, nhưng lại không cần bất cứ pháp trận phụ trợ hay công pháp nào để duy trì. Chỉ cần Hàn Lập dùng lực lượng thần thức bao trùm một khu vực, rồi đọc ra những lời chú ngôn như “Gió chuyển mây về”, “Dời núi lấp bể”, “Long trời lở đất” thì theo ý niệm của hắn, có thể tạo ra một loại ảo cảnh, vây hãm đối thủ trong đó.

Nếu đối phương có lực lượng thần thức yếu hơn Hàn Lập, không có pháp bảo hoặc bí thuật đặc thù để bảo vệ, thì chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng bởi thần thông này, nhưng mức độ ảnh hưởng sẽ khác nhau. Hãy thử tưởng tượng, nếu trong lúc giao chiến với một đối thủ có thực lực tương đương, đột nhiên dùng chú ngôn tạo nên một ảo cảnh bất ngờ khiến đối phương lúng túng lộ ra sơ hở, thì kết quả chính là cái chết không thể nghi ngờ.

Sau khoảng một chén trà, Hàn Lập đã trở về đến nơi động phủ. Hắn khoanh chân ngồi trong mật thất, trước mặt là một khối ngọc giản sắc tím, trên đó được điêu khắc bằng những đường vân nhỏ nhắn tạo thành một đồ án tinh xảo đẹp đẽ kỳ lạ. Đây là vật mà hắn lấy được trong hộp ngọc của Bình Dao Tử, nhưng vốn trên đó có cấm chế thần thức nên cho đến giờ hắn vẫn chưa thể gỡ bỏ.

Hôm nay hắn đem ra vì toàn bộ vòng đạo văn trên Chân Ngôn Bảo Luân đã khôi phục, có thể toàn lực sử dụng Chân Thực Chi Nhãn. Chân Thực Chi Nhãn được duy trì bởi một trăm lẻ tám vòng đạo văn, và đến hôm nay khả năng nhìn xuyên ảo thuật hay phá hủy cấm chế thần thức đã đạt đến trạng thái kinh ngạc, nếu so với thì mạnh gấp mười mấy lần Minh Thanh Linh Mục.

Hai tay Hàn Lập kết phát quyết, sau lưng vang lên âm thanh “Ô…ô…n….g”, kim quang chiếu sáng, Chân Ngôn Bảo Luân nhanh chóng hiện ra. Theo từng tràng chú ngữ mà hắn ngâm tụng, con mắt ở giữa Chân Ngôn Bảo Luân chậm rãi mở ra, một luồng kim quang bao trùm lấy ngọc giản màu tím.

Đồ án khắc phía trên ngọc giản đột nhiên sáng lên tỏa ra kim sắc quang mang. Từ trên ngọc giản, những phù văn màu vàng liên tục bay ra, chặn đứng luồng sáng từ Chân Thực Chi Nhãn. Tuy nhiên, trước sức mạnh vượt trội của Chân Thực Chi Nhãn, tầng quang mang tràn ngập phù văn lại giống như hư vô, không thể ngăn cản luồng sáng chiếu xuống ngọc giản.

Hàn Lập không còn sử dụng mắt thường để nhìn nó nữa, mà quan sát thông qua Chân Thực Chi Nhãn. Chỉ thấy trên ngọc giản, kim quang tràn đầy như gợn nước, đồ án hình hoa kia lơ lửng trôi nổi phía trên. Hàn Lập không nhìn thẳng vào nó mà hướng ánh mắt vào cảnh tượng phản chiếu phía dưới.

Hình ảnh thấy được khiến người ta liên tưởng đến cát vàng mịn óng trải dài dưới đáy sông, trên đó có từng dòng chữ Kim Triện Văn mà như có người dùng tay vẽ lên vậy. Ánh mắt Hàn Lập lướt qua, trong lòng vui mừng không thôi.

Không khác với những suy đoán trước đây, văn tự được ghi trên cát vàng kia chính là niềm mơ ước bấy lâu nay của hắn: Đan Phương Đạo Đan.

“Lôi Trì Kim Dịch, Đồ Linh Hoa Nhị, U Vụ Thảo, Phù Sinh Quả, Thiên Tạo Sâm…”

Hàn Lập đọc tên từng loại linh tài, linh thảo xa lạ này, kích động trong lòng dần lắng xuống, nhiệt tâm cũng giảm nhiều. Muốn tìm đủ những nguyên liệu này thực sự không đơn giản chút nào. Chỉ riêng tài liệu chính là Lôi Trì Kim Dịch, cũng không phải loại thiên tài địa bảo bình thường. Trên chín tầng trời cao, có loài Thôn Lôi Thú sinh sống, nó chuyên thôn phệ lượng lớn Cửu Thiên Chân Lôi, cứ như vậy đến ít nhất mười vạn năm sau thì trong cơ thể của Thôn Lôi Thú mới có tỷ lệ nhất định sản sinh ra loại linh dịch này.

Cũng nhờ vậy mà trong Lôi Trì Kim Dịch mới chứa đựng một chút lực lượng Lôi Pháp Tắc. Để tạo ra loại linh tài này cần thời gian dài tích lũy và còn dựa vào thiên địa tạo hoá nữa. Người luyện đan muốn có được nó chắc chắn cần vận khí nhiều lắm mới đủ.

Hàn Lập cũng đã đoán trước mọi thứ không hề dễ dàng, nhưng tình huống hiện tại không làm hắn nản chí. Ngược lại, loại đan dược này nếu dùng những nguyên liệu có phẩm chất như thế, khi luyện chế chắc chắn không hề tầm thường.

Hắn chăm chú nghiên cứu đan phương, ghi khắc tất cả vào tâm trí, cho đến khi đọc đến dòng văn tự cuối cùng, lông mày hắn không tự chủ mà nhướng lên, thể hiện vẻ bất ngờ ngoài mong đợi.

Dòng văn tự có nội dung: “Đã là Đạo Đan, phụ dược làm cơ sở để xác định phẩm chất đan dược, chủ dược làm chất dẫn xác định thuộc tính của Đạo Đan. Không thay thế phụ dược thì phẩm chất không thay đổi, chủ dược thay đổi thì thuộc tính khác nhau…”

“Không thay thế phụ dược thì phẩm chất đan dược không thay đổi, chủ dược thay đổi thì thuộc tính khác nhau…” Hàn Lập thấp giọng đọc câu này, trong lòng có chút giật mình. Thì ra với Đan Phương Đạo Đan, nếu giữ nguyên các loại phụ dược và thay đổi tài liệu chính ẩn chứa lực lượng pháp tắc thì sẽ thay đổi được thuộc tính pháp tắc của đan dược.

Nói một cách đơn giản hơn, nếu với đan phương đang có trong tay, thay thế Lôi Trì Kim Dịch bằng một loại linh tài có chứa pháp tắc Thủy thuộc tính thì có thể luyện chế ra Đạo Đan Thủy thuộc tính. Còn nếu thay thế bằng tinh hạt có chứa lực lượng Thời Gian Pháp Tắc thì đương nhiên cũng sẽ luyện chế ra Thời Gian Đạo Đan.

Nhưng phía sau dòng văn tự này cũng có nhắc nhở, mỗi loại nguyên liệu trong đan phương được đề xuất đều đã có cân nhắc nhất định. Nếu thay đổi tài liệu chính, thì dĩ nhiên cũng có cơ hội luyện chế ra Đạo Đan, nhưng tỷ lệ sẽ khác biệt rất nhiều.

Đối với việc này, Hàn Lập không quá quan tâm. Lâu nay, hắn luôn muốn thông qua Chân Ngôn Bảo Luân để lĩnh ngộ Thời Gian Pháp Tắc, nhưng vẫn chưa tìm ra đầu mối. Bây giờ biết được đan phương này có thể giúp hắn luyện chế ra Thời Gian Đạo Đan, đã là đủ rồi.

Hàn Lập cố gắng kiềm chế niềm vui sướng trong lòng, thu hồi Chân Ngôn Bảo Luân rồi cất kỹ miếng ngọc. Sau đó, hắn lật tay lấy ra tấm mặt nạ đầu trâu màu xanh đeo lên mặt. Linh dược ghi chép trên đan phương loại nào cũng là trân phẩm thế gian hiếm có khó tìm, muốn thu thập đầy đủ không phải là việc có thể làm trong ngày một ngày hai.

Đầu tiên, hắn muốn thử vận may tìm kiếm trong Vô Thường Minh; nếu có được thì tốt nhất, còn không thì đành để lại nhiệm vụ tìm kiếm rồi từ từ tính tiếp. Linh thạch trên người hắn đã không còn nhiều, Tiên Nguyên Thạch cũng vậy, số lượng cũng không nhiều lắm. Vì vậy, đối với những loại linh dược này, yêu cầu của hắn rất thấp. Chỉ cần đúng chủng loại, cho dù là hạt giống hắn cũng sẵn lòng thu mua.

Một đoàn thanh quang sáng lên, trên vách tường hiện ra một trận bàn to lớn. Ánh mắt Hàn Lập chăm chú nhìn lên cột các loại vật phẩm, bắt đầu tìm kiếm.

Mấy ngày sau, trong Linh Dược Viên ở động phủ đã có thêm mấy loại linh dược mới, hầu hết đều là mầm non chưa tới mười năm tuổi, đặc biệt có hai loại chỉ là hạt giống còn chưa nảy mầm.

Tóm tắt chương này:

Trong chương truyện, Hàn Lập quay lại vùng thảo nguyên hoang vắng, nơi một thời từng là sơn cốc xinh đẹp. Hắn sử dụng một thần thông mới mang tên 'Pháp Ngôn Thiên Địa', tạo ra những ảo cảnh khủng khiếp để thử nghiệm sức mạnh của thần thức. Với khả năng điều khiển thiên địa, Hàn Lập đã khiến bầu trời tối sầm, lôi điện đánh xuống, nhưng nhanh chóng khôi phục lại mọi thứ. Song song đó, hắn khám phá ra đan phương cho Đạo Đan, nhận thức được giá trị của các linh tài và phương pháp luyện chế. Cuối cùng, Hàn Lập quyết định thu thập nguyên liệu để thực hiện tham vọng của mình.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương này, Hàn Lập trải qua hơn trăm năm bế quan để phục hồi Đạo Văn Thời Gian và nghiên cứu chân ngôn. Dù thời gian dài nhưng Hàn Lập vẫn kiên trì, phân công Mộng Vân Quy và Tôn Bất Chính thu thập tài liệu quý để luyện đan. Cuối cùng, tất cả Đạo Văn Thời Gian được phục hồi, mang lại niềm vui cho Hàn Lập. Khi ra khỏi động phủ, Hàn Lập thấy các thú cưng của mình và nhận được tin vui từ Mộng Thiển Thiển về các tài liệu mà hai người đã thu thập được.

Nhân vật xuất hiện:

Hàn Lập