Hàn Lập và Hô Ngôn lão đạo bước vào phủ đệ theo thứ tự, đi qua một khoảng sân nhỏ, rẽ qua góc hành lang rồi tiến vào thính đường tiếp khách. Sau khi xác định phân vị chủ khách, hai người ngồi xuống. Chẳng bao lâu, một người hầu trẻ mang trà vào và rót cho họ.
Hô Ngôn đạo nhân không thèm nhìn cốc trà mà vung tay, khiến một chén rượu lưu ly nhỏ bay ra. Lão tự rót cho mình một chén, ngẩng đầu và uống cạn. Cẩn thận cảm nhận hương vị rượu, lão đầu thần sắc say mê, chép miệng một hồi lâu mới thở phào và khen ngợi: “Hồng Mao tửu này quả thật có sức mạnh!”
“Tiền bối, người từng uống loại rượu này?” Hàn Lập ngạc nhiên hỏi lại.
“Hắc hắc! Ngày trước lão phu lang thang khắp thiên hạ, từng thử rượu này ở cực bắc đại lục Hoàng Lan. Ấn tượng khá sâu sắc với nó. Loại rượu này khác với các loại tiên tửu thuần khiết khác, vì phải ngâm vào máu nhiều cốt tinh Yêu thú và ủ trong trăm năm mới có thể uống được. Sắc rượu đỏ như máu, mạnh mẽ bá đạo. Phàm nhân tất nhiên không thể uống nổi, ngay cả tu sĩ dưới Hóa thần kỳ mà dám uống cũng chẳng khác gì tự tìm đường chết. Nhưng với Tiên nhân thì không có vấn đề gì.” Hô Ngôn đạo nhân thẳng thắn nhận định.
“Chưa thấy ai có tay nghề làm rượu tầm cỡ như tiền bối, vãn bối thực sự vô cùng ngưỡng mộ.” Hàn Lập mỉm cười, nói.
“Tiểu tử, đừng có mà nịnh bợ. Có chuyện gì thì nói thẳng ra, chỉ cần Hồng Mao tửu không vượt quá giới hạn, lão phu đều đồng ý giúp.” Lão đầu vỗ vào vò rượu đặt trên bàn, vừa cười nói.
“Hôm nay vãn bối tới thăm linh dược viên, phát hiện thấy đậu binh mà trước đây gieo đã nảy mầm. Tuy nhiên, mầm nhú này khác với những gì ngài ghi trong tâm đắc, nên vãn bối đặc biệt tới thỉnh giáo tiền bối.” Hàn Lập nói.
“Hả? Có gì khác?” Hô Ngôn lão đạo nghe tới đậu binh thì lập tức tỉnh táo lại.
“Mầm đậu binh có những đường vân ám kim kỳ lạ.” Hàn Lập đáp.
“Đường vân như thế nào? Đưa ta xem thử.” Cặp lông mày của Hô Ngôn đạo nhân nhíu lại, hỏi ngay.
“Hãn bối đã phục chế đường vân, kính xin tiền bối xem qua.” Nói xong, Hàn Lập lật tay lấy một trang giấy và đưa tới.
Hô Ngôn đạo nhân xem một lát, khuôn mặt rạng rỡ, đáp: “Tiểu tử, ngươi đã gặp may rồi. Đậu binh của ngươi đã xảy ra biến dị.”
“Sao lại biến dị?” Hàn Lập thắc mắc hỏi.
“Có nhiều yếu tố ảnh hưởng tới đậu binh biến dị lắm, như thủy nguyên, địa mạch, linh dịch chăm bón, và cả tình trạng chất lượng của chính đậu binh... Phải căn cứ vào từng tình huống cụ thể mới có thể đoán định chính xác.” Hô Ngôn đạo nhân giải thích.
Hàn Lập nghe vậy, cúi đầu suy tư. Chẳng nhẽ liên quan tới lục dịch tiểu bình? Hay vì ảnh hưởng của hỏa mạch dưới đất?
“Nhưng ngươi đừng có quá vui mừng nhé. Đậu binh biến dị thường thuộc về tình huống không thể kiểm soát, có khả năng rất tốt, nhưng cũng có khả năng rất tệ, tất cả chỉ phụ thuộc vào vận may.” Hô Ngôn vừa rót thêm một chén rượu, vừa nói thêm.
Hàn Lập thấy Hô Ngôn lão đầu cứ uống chén này nối chén khác, hiểu rằng lão đang có tâm sự, nên không dám làm phiền.
“Nếu hiện tại không còn gì khác, thì không cần bận tâm tới nó nữa. Cảm ơn tiền bối đã chỉ giáo, vãn bối xin phép cáo lui.” Hàn Lập cúi đầu thi lễ rồi chuẩn bị ra về.
“Đi đi, đi đi, lão phu còn muốn uống vài chén nữa...” Hô Ngôn phất tay đáp.
Hàn Lập gượng cười rồi quay người rời đi.
Hai ngày sau, trong mật thất động phủ.
Hàn Lập lật tay lấy mặt nạ đầu trâu ra, đeo lên mặt. Một hồi hào quang chiếu sáng, một trận bàn thanh quang khổng lồ hiện ra trên vách mật thất. Sau khi xác định đậu binh biến dị không phải là vấn đề lớn, Hàn Lập muốn tiếp tục nhận nhiệm vụ từ Vô Thường Minh để đổi lấy linh thạch.
Trên trận bài, bên trái thanh nhiệm vụ, lúc nào cũng có nhiệm vụ mới xuất hiện, rồi lại có những nhiệm vụ đã hoàn thành biến mất. Thông thường, trừ những nhiệm vụ thật đặc biệt ra, chúng đều liên tục thay đổi.
Hàn Lập xem xét nhiệm vụ từ trên xuống dưới, khi nhìn tới giữa thì thấy một nhiệm vụ rất đặc biệt. Đặc biệt ở chỗ, nhiệm vụ thông thường không rõ ràng nội dung cụ thể. Lần nào cũng do người triệu tập sau khi tập trung hết mọi người mới thông báo rõ. Nhưng lần này rất khác, đã nói rõ nội dung nhiệm vụ lẫn điều kiện tham gia.
Nội dung nhiệm vụ lần này rõ ràng là bảo vệ một vị trí quan trọng của Thánh Khôi Môn khỏi sự xâm phạm của kẻ thù. Hàn Lập cũng biết một chút về Thánh Khôi Môn, tông môn này nằm ở hải vực phía tây bắc hải dương Lôi Bạo, khoảng cách tới đại lục Cổ Vân không quá xa. Đây là một tông môn tầm trung nổi tiếng của vùng lân cận, chuyên chế tạo và buôn bán khôi lỗi.
Quy mô của nó không thể sánh với Chúc Long Đạo, nhưng do tính chất đặc thù của việc giao dịch mua bán khôi lỗi với nhiều môn phái Tiên gia, tông môn này rất giàu có, vượt trội hơn nhiều so với những tông môn cùng cấp.
Thành viên tham gia nhiệm vụ này cũng bị hạn chế cụ thể, chỉ có thành viên Vô Thường Minh đeo mặt nạ thanh sắc trở lên mới được quyền tham gia, từ đó có thể thấy tính chất nguy hiểm của nhiệm vụ này là không hề nhỏ.
Tuy nhiên, phần thưởng của Thánh Khôi Môn rất hậu hĩnh, thù lao cho nhiệm vụ này gấp khoảng mười lần so với nhiệm vụ bình thường. Vì vậy, với những kẻ đang khát Linh Thạch như Hàn Lập, đương nhiên phải động lòng và lập tức tiếp nhận nhiệm vụ.
Vì còn một chút thời gian trước ngày tập hợp làm nhiệm vụ, Hàn Lập tranh thủ sử dụng số linh dược tích lũy trước đó để luyện ra hai lô đan dược, đồng thời chuẩn bị cho chuyến hành trình tới Thánh Khôi Môn lần này.
Mấy tháng sau.
Phía tây nam đại lục Cổ Vân có một tòa thành nhỏ gần biển tên là thành Vọng Phong. Do ở phía nam tiếp giáp với hải dương Lôi Bạo, khí hậu ở đây khá ấm áp, là một trong số ít nơi trên đại lục Cổ Vân có thể cảm nhận được sự biến hóa của thời tiết đủ bốn mùa.
Phía nam thành thông với vùng duyên hải, có một con đường rộng khoảng năm trượng, uốn khúc dẫn vào một khu rừng liễu xanh mướt.
Trong rừng, hoa cỏ mọc um tùm hai bên đường, cách vài dặm lại có một tòa trường đình bằng gỗ làm chỗ nghỉ chân cho khách.
Lúc này, bán kính mấy dặm xung quanh tòa trường đình thứ ba nằm giữa rừng cây được bao phủ bởi một màn sương trắng đặc quánh, bên trong màn sương, mắt không thể nhìn thấy vật gì quá một xích.
Đứng trước lối vào trường đình là một vị phu nhân dáng dấp thanh thoát khác thường, trên mặt nàng đeo mặt nạ hồ ly đỏ sẫm, toàn thân tỏa ra một vẻ quyến rũ và khí tức thần bí.
Không xa nàng là một người mặc váy ngắn màu hồng cánh sen, một nữ tử với vóc dáng nhỏ nhắn, trên mặt nàng là một cái mặt nạ thỏ màu xanh, đầy linh văn. Mặc dù không thấy được khuôn mặt của cả hai, nhưng nét đặc trưng của nữ tử vẫn khiến lòng người phấn chấn. Trong trường đình, nhiều người ngồi nghiêm chỉnh nhưng thỉnh thoảng lại lén lút liếc nhìn hai nàng.
Đúng lúc đó, một ánh kim quang chớp qua cánh rừng rồi hạ xuống nơi đây. Kim quang xuyên qua màn sương dày đặc, đáp xuống mảnh đất trống bên ngoài trường đình. Khi hào quang thu lại, một bóng nam tử to béo xuất hiện, mặc một bộ trường bào rộng thùng thình màu đen, đeo mặt nạ đầu hươu màu xanh, chính là Lân Cửu!
Vừa đáp xuống đất, gã đã bước tới thi lễ với vị phu nhân thanh thoát kia với vẻ cung kính. Phu nhân chỉ khẽ gật đầu, hai bên không hề nói gì.
Ngay sau đó, từ trên không trung phía đông, một đạo thanh quang lướt đến màn sương, hạ xuống bên ngoài trường đình. Một nam tử cao lớn mặc áo bào xanh xuất hiện, chính là Hàn Lập "Giao Thập Ngũ"!
Khi hai người vừa xuất hiện, những người có mặt đều liếc nhìn qua. Tuy nhiên, ánh mắt nhanh chóng rời khỏi Lân Cửu, quay sang nhìn Giao Thập Ngũ thêm vài lần. Dù sao, tên tuổi của “cuồng nhân nhiệm vụ” ở đây cũng không phải là nhỏ.
Hàn Lập không quan tâm đến ánh mắt của mọi người, quét mắt nhìn một vòng. Khi thấy mặt nạ thỏ màu xanh có chữ "Thập Nhất" trên mi tâm, hắn bất giác ngạc nhiên. Bởi vì người đeo mặt nạ này không ai khác chính là Bạch Tố Viện.
Do mặt nạ giúp ẩn giấu khí tức, nên hắn không thể nhìn rõ tu vi của nàng. Tuy nhiên, theo dự đoán của hắn, với Nguyệt Hoa Tiên Thể, sau chừng ấy năm, nàng giờ đây tối đa cũng chỉ là một tu sĩ Đại Thừa. Theo lý, với đẳng cấp của nhiệm vụ này, thực lực như Bạch Tố Viện thì không có tư cách tham gia, vậy mà nàng lại có mặt ở đây.
Đó là những suy nghĩ trong đầu Hàn Lập, nhưng bên ngoài hắn không lộ ra bất kỳ biểu hiện bất thường nào. Hắn tiến tới thi lễ với phu nhân đeo mặt nạ hồ ly cầm đầu, sau đó khẽ gật đầu với Lân Cửu, người đã quen biết mấy lần. Rồi hắn bước tới ngồi xuống, khoanh chân nghỉ ngơi điều tức, cũng không nhìn tới Bạch Tố Viện.
Bạch Tố Viện không nhận ra Hàn Lập. Trước đây nàng chỉ thấy khuôn mặt đã được Hàn Lập dùng mặt nạ huyễn hóa, chứ chưa bao giờ thấy mặt nạ đầu trâu của hắn. Tuy nhiên, nàng cũng đã nghe qua về tên “cuồng nhân nhiệm vụ”, nên nhìn Hàn Lập vài lần bằng ánh mắt tò mò, đôi mắt chớp chớp, chẳng biết đang nghĩ gì.
Khoảng một khắc sau, thêm hai người khác xuất hiện.
Lân Tam quét mắt một vòng rồi nói với mọi người trong trường đình: “Tốt, đã đủ nhân số! Việc này không nên chậm trễ, mau lập tức xuất phát tới Thánh Khôi Môn, chi tiết nhiệm vụ sẽ được ta phổ biến kỹ trên đường đi.”
Mọi người nghe thấy vậy liền đồng loạt đứng dậy, rời khỏi trường đình. Hàn Lập nhận ra ngoài Lân Cửu, còn một vài người đã từng làm nhiệm vụ chung với mình trước đây, nên cũng khẽ gật đầu để chào hỏi.
Lân Tam vung tay, một đám phấn hoa màu bạc bùng ra như một ráng mây chiều ánh bạc cuộn tròn, một chiếc Linh chu màu trắng bạc hình lưỡi liềm xuất hiện lơ lửng giữa không trung, ngân quang phát ra lấp lánh.
Linh chu dài khoảng ba mươi đến bốn mươi trượng, mặt ngoài khắc đầy những phù văn huyền ảo khó hiểu, toàn thân tỏa ra từng đợt hào quang ngân sắc, không ngừng xoay quanh tứ phía. Rõ ràng đây là một Linh bảo phi hành cao cấp.
Hắn lóe lên một cái, tung mình lên không và đáp xuống boong thuyền. Những người khác thấy vậy, tuy trong mắt cũng thoáng hiện lên một tia hâm mộ nhưng đều giữ im lặng, cùng nhau phi thân lên Linh chu.
Dù sao, những người này đều thường xuyên qua lại trong Vô Thường Minh, thỉnh thoảng tham gia vài nhiệm vụ cùng các thành viên cao cấp nên họ đều có kiến thức về các loại Linh bảo quý hiếm. Nhìn nhiều cũng không thấy lạ, và tất cả đều là những người cẩn thận nên không bộc lộ biểu hiện gì.
Hàn Lập và Hô Ngôn lão đạo thảo luận về đậu binh biến dị mà Hàn Lập phát hiện, đồng thời lão đạo nhân giải thích những yếu tố ảnh hưởng đến sự biến dị. Sau khi thăm dò, Hàn Lập tìm thấy một nhiệm vụ bảo vệ của Thánh Khôi Môn, nơi nổi tiếng về khôi lỗi. Khi chuẩn bị lên đường cùng các thành viên Vô Thường Minh, Hàn Lập nhận ra Bạch Tố Viện, tuy nhiên cả hai chưa nhận ra nhau. Cuối cùng, họ lên một chiếc Linh chu để bắt đầu nhiệm vụ.
Chương truyện mô tả hành trình của Hàn Lập từ vùng biển Băng Phong để thu thập Kim Long Đảm, một loại linh dược quý có giá trị trong luyện đan. Sau khi thực hiện nhiệm vụ thành công và thu thập dược liệu cần thiết, Hàn Lập trở về với nhiều suy tư về những biến chuyển trong cuộc sống. Mối quan hệ và tương tác của hắn với các nhân vật như Hô Ngôn và Bạch Tố Viện cũng được khắc họa rõ nét, thể hiện sự phức tạp trong những nhiệm vụ mà hắn thực hiện. Cuộc sống của các nhân vật cũng dần thay đổi theo thời gian, khi họ phải đối mặt với những trách nhiệm mới.
Hồng Mao tửuđậu binh biến dịThánh Khôi Mônnhiệm vụLinh Chunhiệm vụLinh Chu