“Bộ Tiên Khôi Lỗi này có cấu trúc phức tạp hơn nhiều so với dự tính của ta. Ta đã nghĩ rằng có thể sử dụng lôi trận để cải biến kết cấu bên trong nó, nhưng kết quả lại không như mong đợi,” Giải Đạo Nhân thở dài.

“Không sao, ban đầu ta chỉ định thử nghiệm một lần thôi, không cần phải quá bận tâm. Sau này có cơ hội, ta sẽ tìm cho đạo hữu một bộ khôi lỗi khác phù hợp hơn,” Hàn Lập lắc đầu trả lời.

“Cũng được. Nhưng lần này cũng có chút thu hoạch. Dù ta chưa thể cải tạo lại khôi lỗi, nhưng trong hai trăm năm qua, ta đã nghiên cứu nó rất kỹ. Nếu Hàn đạo hữu muốn, chỉ cần bỏ ra hơn nghìn năm tu luyện một môn công pháp Thổ thuộc tính, ta chắc chắn có thể giúp đạo hữu phát huy khoảng sáu thành uy lực của khôi lỗi này. Mặc dù chưa đạt đến thực lực Kim Tiên Trung Kỳ, nhưng so với tu sĩ Kim Tiên Sơ Kỳ bình thường thì vẫn mạnh hơn kha khá.” Giải Đạo Nhân bỗng nói.

“Giải Đạo Hữu hiểu biết về Tiên Khôi Lỗi, nên ta tin vào những gì đạo hữu nói. Nhưng việc này tạm thời gác lại đã, để sau này có thời gian ta sẽ tính tiếp.” Hàn Lập không đưa ra ý kiến thêm.

Tất nhiên, việc có thể điều khiển một bộ Tiên Khôi Lỗi với thực lực Kim Tiên Sơ Kỳ là điều tốt, nhưng bây giờ hắn không có thời gian để nghĩ đến chuyện này.

Một mặt, Hàn Lập không nghĩ rằng mình có thể cứ vô lo vô nghĩ như các tiên nhân khác ở Chúc Long Đạo, muốn thì sẽ bế quan hàng nghìn năm, thậm chí vài vạn năm. Mặt khác, hắn đang có trong tay “Chân Ngôn Hoá Luân Kinh” cùng với “Đại Chu Thiên Tinh Nguyên Công,” hai bộ công pháp mạnh mẽ và phù hợp cho việc tu luyện. Dù sao, việc nâng cao thực lực của bản thân một cách nhanh chóng mới là ưu tiên hàng đầu.

“Còn một chuyện nữa. Trong quá trình dung hợp, ta phát hiện trong viên ngọc trai có chứa một tia Lôi Điện Bản Nguyên Chi Lực, vì vậy ta đã tiến hành luyện hóa. Giờ đây trong hạch tâm của ta, năng lượng cũng đã được bổ sung rất nhiều rồi.” Giải Đạo Nhân tiếp tục nói.

“Không có gì, thứ ấy với ta giờ cũng không còn nhiều tác dụng nữa. Nếu đã vậy, có lẽ cũng nên dừng toà đại trận này lại,” Hàn Lập phất tay áo, nhìn về phía lôi trận trên mặt đất hỏi.

Giải Đạo Nhân gật đầu.

Thấy vậy, Hàn Lập lập tức phất tay áo phát ra một đạo thanh quang, dỡ bỏ và thu hồi pháp trận.

Giải Đạo Nhân cũng nâng hai càng cua lên, đâm chéo về phía trước, bắn một đạo điện quang màu tím về phía khôi lỗi.

Ken két!

Âm thanh giòn vang phát ra từ cơ thể khôi lỗi, đồng thời phát ra kim quang lấp lóa, rồi biến thành viên cầu màu vàng bay về phía Giải Đạo Nhân, được Hàn Lập vẫy tay thu vào.

…..

Khoảng một canh giờ sau.

Tại quảng trường đá trắng bên cạnh Thái Huyền Điện, một đạo lưu quang màu xanh bay lượn rồi hạ cánh, hiện ra thân hình Hàn Lập.

Cuối quảng trường là những mảnh sân nhỏ liên tiếp nhau, tạo thành một diện tích khá lớn. Ngay giữa đại môn, một tấm biển sơn son thiếp vàng ghi bốn chữ lớn “Bách Tửu Sơn Trang” treo lên.

Mỗi lần đến đây, nhìn bốn chữ xiêu vẹo trên cửa, hắn không nhịn được cười, dù nhìn thế nào cũng thấy giống như hình dáng bốn tên tửu quỷ say rượu dìu nhau đứng chung một chỗ.

Khi chưa đến cửa sơn trang, hắn đã nghe thấy tiếng “Ken két”. Cánh cửa lớn mở rộng, hai tên nô bộc mặc áo xanh đang bưng một cái hũ lớn màu đen đi ra.

“Tham kiến Lệ trưởng lão.”

Hai người tất nhiên đều biết Hàn Lập, thấy hắn tới vội vàng đặt hũ xuống, cung kính thi lễ.

“Các ngươi đang bưng gì thế?” Hàn Lập ngửi thấy mùi hương chua từ trong hũ tỏa ra, tò mò hỏi.

“Bẩm Lệ trưởng lão, đây là hèm rượu bị hỏng, Hô Ngôn trưởng lão đã lệnh cho chúng ta mang ra khe nước sau núi để bỏ đi,” một trong hai người vội trả lời.

Hàn Lập gật đầu rồi đi qua hai nô bộc, không nhờ người thông báo trước mà thẳng tiến vào trong.

Mới đi qua đoạn hành lang khúc khuỷu ở tiền viện, hắn vừa bước vào phòng đã thấy Hô Ngôn Đạo Nhân từ trong viện đi ra.

Vừa thấy lão, Hàn Lập đã cảm thấy có điều gì đó không đúng.

Hô Ngôn Đạo Nhân hôm nay trông gọn gàng đến lạ lùng, từng sợi tóc cũng được chải chuốt cẩn thận, quần áo tươm tất, ngay cả bước chân so với ngày thường cũng chỉnh tề hơn nhiều.

Hơn hai trăm năm không gặp, lão nhân này thay đổi đến vậy ư?

“Ha ha, hảo tiểu tử, mũi ngươi nhạy bén thật đó! Lão phu vừa mới cất xong mấy hũ Bách Hoa Nhưỡng đã ngửi thấy mà mò tới, lại còn đến vừa đúng lúc, không sớm cũng không muộn.” Hô Ngôn Đạo Nhân tiến lên chào đón, nói với giọng vui vẻ.

“Tiền bối có chuyện gì vui mừng vậy sao?” Hàn Lập nghi hoặc hỏi lại.

Hô Ngôn Đạo Nhân nghe vậy hơi sững sờ rồi cười mắng: “Tiểu tử thối, đang oán thầm lão già ta hẹp hòi hả? Chẳng lẽ ngươi nghĩ nếu ta không có việc vui thì sẽ không mời ngươi uống rượu ngon sao?”

Hàn Lập chỉ cười mà không nói gì.

“Tới, tới đây, ngồi xuống trò chuyện,” Hô Ngôn Đạo Nhân không quá để ý, gọi hắn lại.

Hai người lần lượt ngồi xuống, Hô Ngôn Đạo Nhân khẽ vỗ tay. Trên mặt bàn, quang mang lóe lên, lập tức xuất hiện một bầu rượu Ngân Văn Bạch Ngọc cùng với hai cái chén Đấu Thải Mẫu Đơn.

Lão cầm bầu rượu nghiêng xuống, rượu màu xanh nhạt róc rách chảy ra, rót vào trong chén Mẫu Đơn. Một cỗ hương thơm như trăm hoa đua nở nhanh chóng lan tỏa khắp nơi, mùi hương thấm vào cả ruột gan.

Hàn Lập ngửi thấy mùi rượu, ánh mắt cũng sáng lên.

“Nếm thử đi…” Thấy phản ứng của Hàn Lập, Hô Ngôn mở miệng vừa cười vừa nói.

Hàn Lập nâng chén rượu, nhẹ nhàng đưa lên môi, khẽ nhấp một hớp, cảm thấy một hương vị ngọt ngào tràn đầy trong miệng, không hề có cảm giác cay nồng.

“Rượu ngon.” Đợi giọt rượu trôi xuống cổ, hắn không nhịn được vỗ tay tán dương.

Nghe vậy, Hô Ngôn Đạo Nhân đắc ý cười thoả mãn.

“Ngon thì đúng là ngon… nhưng nếu so với Hồng Tang Tửu cùng Hỏa Tiên Tửu thì hương vị có phần nhạt hơn một chút, cũng không giống khẩu vị của tiền bồi ngày trước?” Hàn Lập hơi nhíu mày, cười hỏi.

“Ha ha… rượu này là ta cất để tặng người khác, không phải để cho ta uống,” Hô Ngôn Đạo Nhân không giấu được sự vui vẻ, liền trả lời.

“À, vậy là tặng cho Vân Đạo Chủ?” Hàn Lập nói vu vơ.

“Tiểu tử nhà ngươi… rượu ngon cũng không thể che giấu cái miệng của người…” Nụ cười trên mặt Hô Ngôn Đạo Nhân bỗng cứng lại, một tay cất bầu rượu, tức giận nói.

Hàn Lập nghe vậy, chỉ cười không nói.

Nhưng vào lúc này, Hô Ngôn Đạo Nhân đột nhiên biến sắc, mở miệng nói: “Mới vừa rồi không để ý, khí tức của tiểu tử ngươi đã mạnh lên không ít, xem ra những năm vừa qua không hề nhàn rỗi nhỉ?”

“Những năm qua đúng là tại hạ có một chút cơ duyên, lại còn bế quan một thời gian. Chẳng phải vừa xuất quan đã ngay lập tức tới thăm tiền bối đây sao,” Hàn Lập cười đáp.

“Hắc hắc, mới vỏn vẹn mấy trăm năm mà tu vi đã có sự tiến triển như thế, chắc chắn không phải là cơ duyên bình thường nhỉ? Nhưng mà ta cũng không quản mấy chuyện này. Nói đi, tiểu tử nhà ngươi luôn luôn không làm nếu không có lợi, lần này tới chỗ ta chắc chắn là có việc đúng không?” Hô Ngôn Đạo Nhân thâm ý nhìn Hàn Lập hỏi tiếp.

“Đúng là tiền bối hiểu rõ tại hạ… Chuyện là đậu binh do tại hạ trồng, không biết vì sao lại nở ra hai đóa Mẫu Đậu Hoa, điều này có hơi khác so với những gì tiền bối ghi chép lại, cho nên đặc biệt tới thỉnh giáo một chút,” Hàn Lập nghiêm mặt hỏi.

“Nở ra hai đóa?” Hô Ngôn nghe vậy nhíu mày, mặt lão lộ vẻ ngạc nhiên không thể tưởng tượng nổi.

“Như thế… như vậy có gì không ổn sao?” Hàn Lập cảm thấy lo lắng, hỏi vội vàng.

“Không ổn ư? Quả thực ổn đến không thể ổn hơn! Nói chung, khi một cây đạo binh kết trái thành đậu binh, chỉ có tỷ lệ năm thành là có Mẫu Đậu Hoa, kết thành mẫu đậu. Ngươi không chỉ có Mẫu Đậu Hoa nở ra, mà còn có đến hai đóa. Việc này tuy không phải chưa từng xảy ra, nhưng xác suất là cực thấp… Nói thử xem, tiểu tử ngươi làm sao lại có vận khí tốt như vậy, lão phu thấy cũng không khỏi sinh ghen tị,” Hô Ngôn lão đầu nhẹ nhàng dựa người ra sau, tháo hồ lô rượu xuống ực một hớp, có chút hâm mộ nói.

Hàn Lập nghe vậy, âm thầm suy nghĩ.

Thực ra về chuyện này, hắn sớm đã có suy đoán trong lòng. Chỉ là vừa rồi mới nhận được câu trả lời chính xác từ Hô Ngôn Đạo Nhân, cuối cùng mới hoàn toàn yên tâm.

Hơn nữa, dù tình huống ngoài ý muốn xuất hiện nhiều như vậy, hắn cũng không cho rằng do mình có vận khí tốt, mà có lẽ từ lục dịch mà ra, nhưng hắn tất nhiên sẽ không tiết lộ điều này với Hô Ngôn.

“Nếu cây đạo binh không nở ra Mẫu Đậu Hoa, chẳng phải không thể gieo giống nữa sao?” Hắn nghĩ tới một vấn đề.

“Đó là đương nhiên, ngươi cho rằng mẫu đậu là thứ dễ dàng để có được sao? Trong hệ thống đạo binh, việc làm mẫu đậu nở hoa là vấn đề cực kỳ khó khăn, làm khổ tất cả các Đạo Binh Sư. Những chuyện này nói nhiều hơn cũng không hiểu đâu,” Hô Ngôn lão đầu hừ một tiếng, nói.

“Nói như vậy, ta đã gặp được chuyện tốt rồi, hì hì…” Hàn Lập cười hì hì.

Hô Ngôn lão đầu trợn mắt nhìn Hàn Lập, lại ực một hớp rượu.

“Nếu có hai quả mẫu đậu, sau này gieo trồng lần thứ hai, có lẽ sau hai trăm đến ba trăm năm có thể sản xuất gấp đôi số đậu binh rồi,” Hàn Lập cũng không để ý đến Hô Ngôn lão đầu, háo hức nói.

“Nếu là lão phu thì sẽ không phung phí của trời như vậy đâu,” Hô Ngôn Đạo Nhân nghe xong, bỗng mở miệng nói.

“Tiền bối, sao lại nói như vậy?” Hàn Lập hơi giật mình, sau đó nghi ngờ hỏi.

“Tiểu tử ngươi nếu có thể tiếp tục bảo trì vận khí tốt như vậy, thì để đào tạo đậu binh, chỉ cần một quả mẫu đậu cũng đủ rồi. Còn quả kia, nên giữ lại, chờ về sau khi có cơ hội lấy được một cỗ Khôi Lỗi đẳng cấp cao, thì có thể đem trồng vào trong thân của Khôi Lỗi,” Hô Ngôn Đạo Nhân gãi đầu, nhìn thật sâu vào Hàn Lập, nói.

“Mẫu đậu có thể đem trồng vào trong cơ thể Khôi Lỗi? Hai vật này có thể dung hợp sao?” Hàn Lập có chút bất ngờ nói.

“Khôi lỗi vốn chung nguồn gốc với đạo binh, chỉ cần thuộc tính tương hợp, mẫu đậu sẽ có thể dung nhập vào trong Khôi Lỗi. Kiểu dung hợp này sau khi hoàn thành, Khôi Lỗi sẽ có thể mang rất nhiều thuộc tính của đậu binh, ví dụ như mọc lại chân tay gãy, tự phục hồi tổn hại, chỉ cần hạch tâm không bị hủy, có thể coi như Bất Tử Bất Diệt. Hơn nữa, loại Khôi Lỗi này do có phù văn được khắc vào lúc luyện chế mẫu đậu, dù cho rơi vào tay người khác, cũng không thể luyện hóa và sử dụng được,” Hô Ngôn Đạo Nhân giải thích.

“Thật sự có nhiều công dụng kỳ diệu như vậy sao? Tiền bối nếu sở hữu phương pháp dung hợp, có thể dạy cho vãn bối được không?” Hàn Lập vô thức nghĩ đến bộ Tiên Khôi Lỗi mà Giải Đạo Nhân đã cải tạo thất bại, hỏi dò.

“Như thế nào? Ngươi cũng có đồ vật quý giá như Tiên Khôi Lỗi sao?” Hô Ngôn Đạo Nhân nhíu mày, hỏi lại.

“Với tiền bối, đồ vật quý giá thì làm sao vãn bối có thể có được chứ? Nhưng vừa nghe tiền bối nói như vậy, vãn bối liền nghĩ đến việc lo trước khỏi lo sau, biết đâu về sau có vận khí tốt, có thể có một cỗ Tiên Khôi Lỗi thì sao?” Hàn Lập không thay đổi sắc mặt, mở miệng nói.

“Ngươi tính toán hay đấy… Phương pháp dung hợp này tuy rằng khá hiếm gặp, nhưng cũng không phải là bí mật không thể truyền, dạy cho ngươi cũng không sao cả. Nhưng mà… Ngươi không định tay không bắt giặc đấy chứ?” Hô Ngôn Đạo Nhân đảo con ngươi một vòng, xảo trá nói.

Tóm tắt chương này:

Trong chương truyện này, Hàn Lập và Giải Đạo Nhân thảo luận về bộ Tiên Khôi Lỗi mà Giải đã nghiên cứu trong hai trăm năm. Mặc dù không thể cải tạo khôi lỗi, Giải Đạo Nhân cho biết Hàn Lập có thể phát huy một phần sức mạnh của nó sau một thời gian tu luyện. Hàn Lập bận tâm hơn về việc cải thiện sức mạnh cá nhân thông qua các công pháp cao cấp mà hắn có. Cuộc gặp gỡ với Hô Ngôn Đạo Nhân tiết lộ thêm thông tin quan trọng về Mẫu Đậu Hoa và khả năng kết hợp với khôi lỗi, mở ra nhiều triển vọng cho Hàn Lập trong tương lai.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương này, Hàn Lập tiếp tục thử nghiệm với Thời Gian Pháp Tắc nhưng vẫn gặp khó khăn. Sau nhiều ngày tu luyện, hắn ra ngoài thăm dược điền và phát hiện cây Đạo Binh đã phát triển lên cao với nhiều quả đậu, hứa hẹn sẽ mang lại thành quả khả quan. Cùng lúc, hắn quan sát thêm các linh dược khác mà hắn đã thu thập được qua nhiều năm. Tình huống trong mật thất cũng diễn ra khi Giải Đạo Nhân trải qua một giai đoạn tiến hóa tạo ra sự bất ngờ. Toàn bộ bối cảnh chỉ ra sự kết hợp giữa nghiên cứu pháp thuật và nỗ lực trong việc thu thập linh tài.