Chỉ thấy phía dưới cách Lãnh Diễm lão tổ không xa, hào quang lôi điện trên người lão giả mặt rỗ dần tiêu tán, lộ ra một thân thể không hoàn chỉnh. Tuy nhiên, thân thể này lại được tạo nên từ những mảnh gỗ màu đỏ sậm, mơ hồ nhìn ra được là một bộ tàn thể khôi lỗi, trên mỗi miếng gỗ đều khắc những đường vân thần bí.

Bên cạnh tàn thể khôi lỗi không xa, có một người đứng đó chính là lão giả mặt rỗ. Ngoại trừ sắc mặt có chút tái nhợt, toàn thân ông ta không có một vết thương nào. Lãnh Diễm lão tổ và Hùng Sơn thấy tình hình này, thần sắc đều có chút biến đổi.

"Khôi Lỗi thế thân!" Hàn Lập nhìn tàn thể khôi lỗi màu đỏ sậm, chậm rãi nói. Lão giả mặt rỗ lật tay lấy ra một viên đan dược ăn vào, sắc mặt trắng xám rất nhanh chóng khôi phục lại. "Không thể tưởng được nơi đây lại có loại cấm chế này, nhưng không sao, không trực tiếp động thủ giết người còn có rất nhiều phương pháp." Ông ta cười lạnh một tiếng.

Nói xong, lão giả mặt rỗ chậm rãi bước đi. Thân thể Lãnh Diễm lão tổ run lên, vội vàng nhấc chân định leo tiếp lên cầu thang. Nhưng gã vừa mới nâng một chân lên, bỗng chốc mặt mũi ửng hồng, thương thế tái phát, gã phun ra một ngụm máu tươi, lại uể oải ngã xuống đất.

Khuôn mặt Lãnh Diễm lão tổ lộ ra vẻ sầu thảm, ánh mắt nhìn về phía Hàn Lập cách đó không xa, trong mắt hiện lên một tia hy vọng, truyền âm kêu cứu nói: "Hàn đạo hữu, cứu mạng!" Hàn Lập nhướng mày nhưng không hề cử động.

Mang theo một Lục Vũ Tình, hắn đã cố sức, nếu thêm một Lãnh Diễm lão tổ nữa, hắn coi như vận dụng toàn lực cũng không thể thuận lợi trèo lên tới đỉnh được. Lãnh Diễm lão tổ thấy vẻ mặt Hàn Lập, hy vọng trong mắt dần ảm đạm, nhưng ngay sau đó, hai hàng lông mày gã nhướn lên như nhớ ra điều gì.

"Hàn đạo hữu, ngươi có muốn phần sau bộ công pháp Đại Chu Thiên Tinh Nguyên Công hay không?" Một giọng nói khẩn thiết của Lãnh Diễm lão tổ vang lên trong đầu Hàn Lập. "Ngươi có phần sau bộ công pháp Đại Chu Thiên Tinh Nguyên Công?" Sắc mặt Hàn Lập khẽ động, cố nén sự hưng phấn trong bụng, truyền âm hỏi. "Ta không có, nhưng nếu ngươi cứu ta một mạng, ta có thể dẫn ngươi đi lấy." Lãnh Diễm lão tổ đáp.

"Ý của ngươi là phần sau bộ pháp quyết ở trong U Hàn cung này?" Đuôi lông mày Hàn Lập nhảy lên, lập tức hiểu ra. "Đúng vậy. Thực ra phiến đá ghi chép nửa phần trước Đại Chu Thiên Tinh Nguyên Công là lần trước ta vào U Hàn cung này, trong lúc vô tình đụng phải một cấm chế mà lấy được. Lần này ta tới đây chính là vì phần sau bộ pháp quyết. Nơi đó rất bí ẩn, nếu không có sự chỉ điểm của ta, ngươi tuyệt đối không tìm được nơi có phần sau bộ pháp quyết." Lãnh Diễm lão tổ nói.

Hàn Lập nghe vậy, không trả lời ngay lập tức, vẻ mặt biểu lộ sự do dự, cân nhắc tính chân thật trong lời nói của Lãnh Diễm lão tổ. Từ cuộc đối thoại giữa Lãnh Diễm lão tổ và Hùng Sơn trước đây, lần trước Tiên phủ mở ra, hai người đã tới nơi này và thu được không ít lợi ích. Lãnh Diễm lão tổ cũng đã nói với hắn rằng Đại Chu Thiên Tinh Nguyên Công được lấy từ bên trong một Bí Cảnh, có lẽ chính là nơi U Hàn cung này, điều đó cũng hợp lý.

Hơn nữa, lúc trước khi phá giải cấm chế bên ngoài Tiên Phủ, phiến đá màu xanh ghi lại nửa phần trước pháp quyết đã cảm ứng với cấm chế nơi đây, chắc chắn rằng giữa chúng có một ít liên hệ. Từ những tình huống này, lời nói của Lãnh Diễm lão tổ có khả năng lên tới bảy, tám phần là sự thật.

Lúc này, lão giả mặt rỗ đã leo lên thêm mười mấy bậc cầu thang, cách Lãnh Diễm lão tổ đã không còn xa. "Hàn đạo hữu, chẳng lẽ ngươi hoài nghi, tại hạ vì mạng sống lại dám nói dối? Tại hạ nguyện ý dùng Tâm Ma thề, không có một câu nào giả dối, nếu không để cho ta bị Tâm Ma xâm lấn, chết vạn kiếp bất phục!" Lãnh Diễm lão tổ thấy lão giả mặt rỗ tới gần, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ, vội vàng truyền âm nói, đồng thời dùng Tâm Ma thề.

"Tốt, ta tin tưởng ngươi lần này." Hàn Lập nghe Lãnh Diễm lão tổ thề, trong lòng buông lỏng, gật đầu nói. "Chờ ta một lát." Hắn đặt Lục Vũ Tình trên bậc thang dưới chân, cất bước về phía Lãnh Diễm lão tổ.

Lúc trước, Lục Vũ Tình nhắm mắt thả lỏng, thực ra không muốn tăng thêm gánh nặng cho Hàn Lập. Nhưng khi xảy ra biến cố liên tiếp, nàng đã sớm mở mắt chứng kiến, gật đầu nhẹ, đứng im trên cầu thang.

Từ dưới đi lên thực sự rất khó khăn, nhưng từ trên đi xuống thì tương đối nhẹ nhàng. Thân ảnh Hàn Lập liên tục chớp nhoáng, chỉ vài bước đã đến bên cạnh Lãnh Diễm lão tổ, bế gã lên rồi quay người đi lên. Lão giả mặt rỗ thấy cảnh này, giận giữ và không thể tin nổi. Nhưng vào lúc này, khoảng cách giữa lão và Hàn Lập vẫn còn một đoạn, có thể nói là ngoài tầm với, ngoài ra lão cũng không dám phát động công kích, chỉ có thể trơ mắt nhìn Hàn Lập cứu Lãnh Diễm lão tổ đi.

Hùng Sơn vẫn tiếp tục trèo lên, cảm nhận được cử động của Hàn Lập, trong mắt hiện lên một tia khinh miệt. Mang theo một người, với sự mạnh mẽ của thân thể có thể miễn cưỡng, nhưng muốn mang theo hai người thì hoàn toàn là hành động muốn chết, y cũng không cho rằng một tu sĩ Chân Tiên cảnh có thể làm được điều đó.

Hàn Lập ôm Lãnh Diễm lão tổ, nhanh chóng trở về cầu thang lúc trước, một tay bế Lục Vũ Tình lên. Ôm hai người, ngay lập tức hai vai hắn trĩu xuống, lắc lư một cái. Lãnh Diễm lão tổ và Lục Vũ Tình thấy vậy, sắc mặt đều hơi thay đổi.

Hàn Lập hít sâu một hơi, trong miệng lẩm bẩm, bên ngoài thân hiện ra một tầng hào quang tử kim chói mắt.

Mấy tiếng gầm vang lên từ trong hào quang tử kim, lập tức nhiều loại hư ảnh khác nhau như Thiên Long, Thải Phượng, Thanh Loan, Lôi Bằng hiện ra, sau đó lóe lên dung nhập vào thân thể của hắn. Mọi thứ diễn ra rất nhanh, cơ thể Hàn Lập biến lớn gấp mấy lần, đồng thời bên ngoài thân hiện ra từng tầng lân phiến màu tử kim, hai vai và dưới xương sườn mơ hồ mọc ra hai đầu lâu dữ tợn và bốn cánh tay dài màu tử kim.

Thân thể hắn ổn định lại, bốn cánh tay mới mọc ra ôm lấy Lãnh Diễm lão tổ và Lục Vũ Tình, tiến nhanh lên, tốc độ không chậm hơn chút nào so với trước. Lão giả mặt rỗ thấy cảnh này, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin được. Hùng Sơn cũng cảm nhận được, thân hình dừng lại, quay đầu nhìn lại, trong mắt hiện lên một tia kinh hãi.

Y nhìn Hàn Lập thật sâu một cái, rồi thu hồi ánh mắt, tiếp tục trèo lên. "Không ngờ thân thể Hàn đạo hữu lại cường đại đến độ này, tại hạ thật sự bội phục!" Trong mắt Lãnh Diễm lão tổ lộ vẻ vui mừng, khen ngợi.

"Nịnh nọt mà thôi, không cần phải nói. Tuy nhiên Lãnh Diễm đạo hữu, ta có một điều muốn hỏi thăm." Chân Hàn Lập vẫn không ngừng bước, trong miệng nhẹ nhàng nói.

Lãnh Diễm lão tổ lộ vẻ lúng túng, nói: "Hàn đạo hữu, mời nói." "Người đằng sau kia, ngươi vừa mới gọi hắn là Huyết Hàn. Năm đó sự việc ở Thánh Khôi Môn chúng ta đều tham dự, chẳng lẽ lão giả mặt rỗ này chính là Huyết Hàn năm đó?" Ánh mắt Hàn Lập lóe lên, truyền âm hỏi.

Thần sắc Lãnh Diễm lão tổ biến đổi, nhất thời không nói gì, trầm mặc một hồi, sau đó mới gật đầu nhẹ. Hàn Lập thấy vậy, trong mắt hiện lên một tia sáng kỳ lạ, lần nữa truyền âm hỏi: "Nếu vậy, chẳng lẽ thân phận mấy tên tu sĩ Quỷ Khấp Tông còn lại cũng là giả dối?"

"Hàn đạo hữu, tốt nhất là không nên hỏi nhiều về những chuyện này, biết nhiều cũng không có lợi cho ngươi." Lãnh Diễm lão tổ có vẻ như có ý nghĩa sâu xa khi truyền âm.

"Cũng đúng, nhưng Hàn mỗ chỉ là nhất thời hiếu kỳ." Đuôi lông mày Hàn Lập nhảy lên, cười nói, không tiếp tục hỏi nữa. Lục Vũ Tình nhìn hai người bên cạnh, đôi mắt đẹp chớp lên, không nói gì.

Trong lúc nói chuyện, Hàn Lập đã vượt qua không ít bậc thang. Giờ phút này khoảng cách tới phần cuối cầu thang chỉ còn lại ba bốn mươi cấp. Huyết Hàn vẫn bị bỏ lại xa xa đằng sau, trong khi Hùng Sơn vẫn vững vàng đi ở phía trước, sắp đến đích. Hàn Lập nhìn cầu thang phía trước, thần sắc nghiêm nghị.

Còn lại một ít bậc thang chính là chỗ khó khăn nhất để thông qua, hắn không dám chủ quan, điều động toàn bộ sức mạnh trong cơ thể. Hai màu hào quang trên thân Hàn Lập lóe lên, từng bước vững vàng tiến lên.

Lại đi thêm mười mấy bậc, thân hình Hàn Lập trở nên cực kỳ chậm chạp, gần như mỗi bước đi đều phải dừng lại nghỉ ngơi một chút mới có thể cất bước tiếp. Tình huống Hùng Sơn cũng giống như vậy, cứ một bước lại dừng lại nghỉ một chút.

Trọng lực nơi này cực kỳ mạnh, đạt đến trình độ khiến người ta kinh hồn bạt vía, không khí cũng phát ra âm thanh run rẩy rất nhỏ. Nét mặt Hàn Lập lộ ra vẻ mệt mỏi, hai màu hào quang trên người cũng chớp động không ngừng. Lục Vũ Tình và Lãnh Diễm lão tổ chứng kiến tình trạng của Hàn Lập không khỏi lộ ra vẻ lo lắng.

"Hàn đạo hữu, không bằng ngươi thả ta xuống, trước mang một người lên tới đỉnh, sau quay lại mang ta lên cũng được." Lãnh Diễm lão tổ đề nghị. "Như vậy quá lãng phí thời gian, nhị vị không cần phải lo lắng, ta còn chèo chống được." Hàn Lập nhìn Hùng Sơn đang nghỉ cách hắn năm bậc cầu thang phía trước, nhàn nhạt nói.

Vừa nói xong, hắn lại cất bước leo lên một bậc. Bậc thang chấn động một chút, phát ra một tiếng nổ vang trầm thấp. Hùng Sơn nhìn thoáng về đằng sau, khóe mắt co quắp một cái, lập tức cất bước đi lên.

Giờ phút này, thân thể Hàn Lập có chút run rẩy, tròng mắt hơi híp lại, hít sâu một hơi, dùng tốc độ nhanh nhất điều chỉnh toàn bộ sức lực trong cơ thể, lần nữa bước lên một bậc. Đỉnh núi đã gần trong gang tấc, lên đỉnh sớm một bước thì cơ hội tầm bảo cũng sẽ đến sớm hơn một chút.

Hai người không nhường nhau lấy một bước, toàn lực bước lên. Mười mấy bậc thang cuối cùng, cấm chế trọng lực quá mức lợi hại, hai người bỏ ra trọn vẹn một khắc chuông mới đến được. Hàn Lập bước chân lên đỉnh phong, lập tức trọng lực quanh người tiêu tán, toàn thân nhẹ nhõm vô cùng.

"Vèo" một tiếng, thân hình hắn bay về phía trước hơn mười trượng. Trên người Hàn Lập loé lên hào quang, thân hình dừng lại, hạ xuống mặt đất. Tuy hắn đã leo lên với toàn lực, nhưng vì ôm theo hai người, nên trọng lực phải thừa nhận tương đương gấp ba lần, vẫn đến trễ hơn Hùng Sơn một bước.

Hắn thở phào một hơi, quay đầu xuống nhìn thoáng qua, giờ phút này Huyết Hàn đứng cách đó năm sáu chục bậc thang, mặt mũi lộ vẻ hung ác nhìn lại. Hàn Lập nhếch miệng cười, thả xuống hai người Lãnh Diễm lão tổ, phẩy tay giải trừ biến thân, ánh mắt nhìn về phía trước.

Nhìn quanh đỉnh núi, ngay phía trước đứng yên một tòa cửa lầu màu tím cao hơn mười trượng, hai bên cột cửa có kim long quấn quanh, đầu rồng từ dưới mái hiên thò ra, trong miệng ngậm một quả long châu màu vàng. Tấm biển cửa lầu không viết bất cứ chữ gì, chỉ vẽ một bộ băng nguyên đồ ngàn dặm, bút pháp thô kệch nhưng cực kỳ sinh động.

Hai bên cửa có một bức tường cao màu tím, uốn lượn kéo dài không thấy điểm cuối, không biết thông tới đâu. Hàn Lập giương mắt xem xét cửa lầu và tường cao màu tím, phát hiện đều là kiến trúc bình thường, phía trên cũng không có bất luận chấn động cấm chế gì, Long khẩu ngậm Long Châu chỉ là một vật phẩm bình thường chứ không phải Tiên gia Pháp bảo.

Chỉ có bộ băng nguyên đồ ngàn dặm là có chút đặc biệt, hình ảnh lại khiến Hàn Lập thấy quen quen. Tựa hồ… chính là phiến băng nguyên rộng lớn dọc đường hắn bay đến nơi này.

Tóm tắt chương này:

Trong chương này, Lãnh Diễm lão tổ bị thương nặng nhưng vẫn hy vọng Hàn Lập cứu mình. Hàn Lập do dự nhưng cuối cùng quyết định giúp, với điều kiện Lãnh Diễm lão tổ sẽ chỉ đường đến phần sau của công pháp Đại Chu Thiên Tinh Nguyên Công. Họ cùng nhau vượt qua những bậc thang dưới áp lực nặng nề của trọng lực trong khi Huyết Hàn đuổi theo họ. Cuối cùng, Hàn Lập đến đỉnh núi và phát hiện một tòa cửa lầu màu tím, đi kèm với những hình ảnh quen thuộc khiến hắn nghi ngờ về nguồn gốc của nó.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương truyện này, Hàn Lập nghe được cuộc trò chuyện giữa Hùng Sơn và Lãnh Diễm lão tổ về Thú Thai Huyền Nguyên Đan, một loại đan dược quý giá có khả năng giúp tu sĩ hấp thụ huyết mạch của yêu thú. Lão giả mặt rỗ sử dụng đan dược này để biến thân, nhưng lại gặp khó khăn trong việc duy trì hình dạng. Cuối cùng, sau một cuộc truy đuổi kịch tính, lão giả bị tiêu diệt bởi một tia chớp khổng lồ. Cảnh tượng này khiến Hàn Lập và các nhân vật khác phải tiếp tục tiến lên, trong khi Lãnh Diễm lão tổ cũng chịu thương tích nhưng vẫn cố gắng hồi phục.