Nhìn ánh sáng rực rỡ trên thạch đài, Giải Đạo Nhân thở dài nói: “Có vẻ như không chỉ các phù văn ẩn giấu ở hạch tâm đã hiện ra mà cả đại trận được giấu kín này cũng đã lộ diện.”
Hàn Lập nghe vậy, khẽ mỉm cười: "Nếu vậy, Giải đạo hữu hãy xem cách nào để phá giải đi..."
Giải Đạo Nhân nhìn chằm chằm vào giữa thạch đài trong một thời gian rồi trầm ngâm nói: "Theo như ta quan sát, chỗ nhụy hoa đã được tu bổ lại nguyên vẹn rất giống với loại phù văn có tên Cửu Yểm. May mắn là lúc trước chúng ta không cố gắng phá giải bằng sức mạnh, nếu không, một khi kích hoạt toàn bộ pháp trận, có lẽ tiểu bí cảnh này cũng sẽ bị thay đổi theo. Giờ đây, khi đã biết rõ nguồn gốc của phù văn này, việc phá giải nó sẽ dễ dàng hơn."
Nói xong, gã yêu cầu Hàn Lập cho mượn một số trận kỳ và pháp khí để phá trận, rồi nhanh chóng rời đi khắp nơi trong phế thành để chuẩn bị.
Hàn Lập lặng lẽ đứng chờ.
Sau khoảng một khắc đồng hồ, Giải Đạo Nhân quay lại bên thạch đài, trong tay cầm một khối bạch ngọc được khắc đủ loại phù văn phức tạp.
Ánh mắt Hàn Lập hơi nheo lại, trong lòng cảm thấy có chút kỳ lạ nhưng cũng không hỏi nhiều.
Giải Đạo Nhân dừng lại một chút, sau đó tiến lên phía trước, cẩn thận đặt khối bạch ngọc vào vị trí trống ngay nhụy hoa Mộng Đàm.
“Dù sao các phù văn ban đầu cũng đã bị hủy, đây là ta dùng ngọc thạch để thay thế, hy vọng sẽ có tác dụng.” Giải Đạo Nhân giải thích.
Dứt lời, gã bắt đầu thi triển pháp quyết, miệng quát khẽ, rồi giơ tay xuống ngay trung tâm thạch đài.
Chỉ thấy trong lòng bàn tay gã phát ra một đạo kim quang xuyên thấu qua ngọc thạch, đánh vào bên trong thạch đài, khiến toàn bộ thạch đài lập tức chấn động mạnh, tiếp theo tỏa ra ánh sáng kim sắc chói mắt.
Các phù văn Mộng ẩn phát ra hào quang rực rỡ, một tầng hư ảnh kim quang lơ lửng xuất hiện, bay lên phía không trung.
Kim quang càng bay lên cao càng tỏa ra ánh sáng mạnh mẽ, cuối cùng biến thành hình ảnh một đóa hoa khổng lồ lơ lửng trên không trung, đủ lớn để bao trùm toàn bộ phế thành.
Ngoài chín cánh hoa, những đường vân kim sắc trên đó cũng phối hợp hoàn hảo với vị trí mà Giải Đạo Nhân đã bố trí trận kỳ trước đó.
Khi đóa “Mộng Đàm hoa” phủ xuống hàng trăm sợi tơ kim sắc kết nối với các vị trí bày trận kỳ, thì ngay lập tức “nhụy hoa” phun ra một đường kim sắc quang trụ bắn thẳng xuống trung tâm thạch đài.
"Ầm ầm" một tiếng vang lên trầm đục.
Khi kim sắc quang trụ chiếu xuống, bên dưới thạch đài lập tức lan ra một mảng hoa văn kim sắc giống như màng nhện, nhưng lúc này nó chỉ lóe sáng vài lần rồi tự động biến mất.
Ngay sau đó, âm thanh đá va chạm vang lên, trung tâm thạch đài lập tức tách làm đôi, lộ ra một động khẩu rộng chừng năm thước.
Hàn Lập thấy vậy, tiến lại quan sát, chỉ thấy bên trong là một màu đen kịt, kèm theo tiếng gió thổi vù vù.
Hắn cau mày, tay vung lên, bảy tám đạo hỏa cầu đỏ rực cỡ đầu người xuất hiện, nhao nhao rơi xuống động khẩu, rất nhanh đụng phải đáy động, nảy lên vài cái rồi lăn vào sâu bên trong.
Nhờ ánh sáng phát ra từ Hỏa Cầu Thuật, Hàn Lập thấy hang động này cũng không sâu lắm, chỉ khoảng hơn mười trượng, dưới đáy được lát những phiến đá, giống như một lối đi, nhưng chắc chắn không phải là lối thoát khỏi bí cảnh này.
"Xem ra để rời khỏi đây, còn phải vượt qua một số khó khăn." Hàn Lập thở dài nói.
“Chỗ này dùng Mộng ẩn phù văn để phong tỏa, bên trong chắc chắn có chứa ‘càn khôn’, biết đâu đang có cơ duyên lớn chờ đạo hữu.” Giải Đạo Nhân lên tiếng.
"Hàn mỗ không để ý đến việc cơ duyên, điều quan trọng là phải nghĩ cách rời khỏi đây nhanh chóng." Hàn Lập đáp lại với một nụ cười khổ.
Giải Đạo Nhân nghe vậy nói: "Lúc trước ta đã hộ pháp cho ngươi, mặc dù không tiêu hao quá nhiều nhưng đã ở bên ngoài hơn mười năm, nên ta cũng cần trở về tịnh dưỡng một thời gian. Nếu có việc gì cần, gọi ta vào lại."
"Đa tạ Giải đạo hữu." Hàn Lập bày tỏ lòng cảm kích chân thành.
Giải Đạo Nhân khoát tay áo, hào quang trên người lấp lánh, biến thành một đám kim quang bay vào trong tay áo Hàn Lập, rồi biến mất.
Hàn Lập tạm dừng một lát, sau đó búng mình, nhảy vào trong hang động.
Khi vừa rơi xuống đất, hắn nhanh chóng phát hiện mặt đất dưới chân và vách tường bên cạnh đều rất bằng phẳng, phía trước có một con đường chạy thẳng vào chỗ tối tăm bên trong động, thông đạo này cao khoảng hai trượng, rộng khoảng sáu thước.
Ánh mắt Hàn Lập sáng lên, thần thức lập tức phóng ra, dò xét vào sâu bên trong thông đạo.
Sau một hồi dò xét, hắn bất ngờ phát hiện dưới này cũng có một tòa cung điện, diện tích tương đương với tòa cung điện trên kia.
Trước đây do bị Mộng ẩn phù văn che đậy nên hắn không thể dò xét, giờ chỉ cần nhìn một cái là thấy rõ.
Hàn Lập dọc theo thông đạo tiến về phía trước, sau khi đi được vài trăm bước, hắn đến cuối thông đạo, trước mặt là một bức tường đá nhẵn bóng.
Hắn đưa tay đặt lên bức tường, dùng sức đẩy mạnh về phía trước.
Trong thông đạo lập tức vang lên tiếng “ù ù”, cả tấm đá từ từ bị đẩy lùi lại vài thước, lộ ra một cái thông đạo ngang khác.
Hàn Lập đứng trong thông đạo, nhìn hai bên một chút rồi quẹo vào hướng thông đạo bên phải.
Thông đạo bên phải không dài, chỉ cần hơn trăm bước là đã đến điểm cuối, nhưng ở đây cũng không có thông đạo cắt ngang như trước mà là một gian phòng, rộng cỡ một phòng khách của căn nhà nhỏ bình thường.
Hàn Lập đẩy cửa bước vào.
Không tối đen như bên ngoài, trên nóc nhà khảm hơn mười khối huỳnh thạch lớn cỡ lòng bàn tay, tỏa ra ánh sáng trắng dìu dịu, cả căn phòng được chiếu sáng như ban ngày.
Hàn Lập nhìn quanh và nhanh chóng ghi nhớ mọi thứ bên trong phòng.
Ở góc nhà, gần tường có một giá gỗ đen nhánh, đã mục nát đến mức không còn nhận ra hình dáng ban đầu, những bình lọ bày trên đó bị vỡ, lẫn cùng với những mảnh gỗ vụn nằm đầy trên sàn, tỏa ra một thứ mùi khó tả.
Hắn khẽ vẫy tay, giữa đống gỗ mục nát, một cái bình sứ màu đen bay ra, dừng lại trước mặt hắn.
Ngón tay hắn khẽ điểm, nắp bình tự động mở ra, bên trong tỏa ra một thứ dược hương kỳ lạ.
Hàn Lập nhíu mày ngửi một cái, thở dài rồi thu tay lại vào trong áo.
Chiếc bình sứ màu đen rơi xuống đất, phát ra âm thanh thanh thúy, ngay lập tức nó lăn sang một bên.
Bên trong bình chứa một loại đan dược dùng cho tu sĩ Chân tiên vào thời kỳ đó, nhưng do thời gian đã quá lâu nên dược lực đã phát tán hết, đan dược không còn tác dụng nữa.
Ánh mắt Hàn Lập cẩn thận quét qua một lần, thấy bên trong thực sự không còn thứ gì có thể dùng được, liền quay người ra khỏi căn phòng, đi về phía thông đạo bên trái.
Rời đi khoảng nửa khắc đồng hồ, hắn dừng lại trước một cánh cửa đá, liếc mắt một cái đã nhận ra trên cửa khắc một đạo phù văn phong cấm cổ xưa phức tạp.
Hắn do dự một chút, trên năm ngón tay đồng thời sáng lên ngũ sắc quang đoàn, tay hắn ấn lên cánh cửa.
Chỉ thấy ngũ sắc linh quang đánh vào cánh cửa, những đường phù văn gần như phủ kín cánh cửa bắt đầu co lại về phía trung tâm, cuối cùng hóa thành một hình tròn cổ văn kỳ lạ.
Hàn Lập lại ấn xuống cổ văn đó, cánh cửa đá lập tức rung động, từ từ bị đẩy lên.
Theo cánh cửa đá mở ra, bên trong liền có một vài tia sáng hắt ra.
Hàn Lập vô thức vận tay một cái, trong lòng bàn tay phát sáng một đoàn thanh quang, một thanh Thanh Trúc Phong Vân Kiếm liền xuất hiện.
Khi cửa đá hoàn toàn nâng lên, hắn phát hiện bên trong vẫn là một thông đạo hẹp dài, có điều hai bên tường được tạo thành một đường rãnh, bên trong đổ đầy một loại dầu, dường như được làm từ mỡ giao long, đang được đốt từ từ, ánh sáng mờ mịt phát ra từ đó.
Trong không khí tràn ngập một mùi tanh nhàn nhạt, Hàn Lập nhíu mũi, tiếp tục bước đi về phía trước.
Bắt đầu từ chỗ này, hai bên đường cũng xuất hiện nhiều ngã rẽ, cuối mỗi ngã rẽ là một căn phòng nhỏ, tuy nhiên những căn phòng này đều bày biện đơn sơ, hầu như không còn gì có thể sử dụng được.
Ban đầu Hàn Lập còn đích thân vào kiểm tra, nhưng sau đó hắn chỉ dùng thần thức quét qua, nếu không phát hiện có gì đặc biệt thì hắn cũng không để ý mà tiếp tục đi tới.
Mấy canh giờ sau, Hàn Lập đi ra từ cửa đá, trực tiếp tiến vào một thông đạo khác rộng chừng ba trượng.
Phía cuối thông đạo là một tòa đại môn, khép kín bởi hai cánh cửa to cao khoảng một trượng, mỗi bên cánh cửa đều được chạm nổi một đầu dị thú, với những đường phù văn cuộn cong kéo dài, bao phủ lên cánh cửa.
Hàn Lập không nhận ra đầu dị thú này, nhưng hắn biết các phù văn đó là một loại cấm chế không hề đơn giản.
Vì vậy, hai tay hắn bắt quyết, kim sắc quang mang phía sau đại thịnh, trực tiếp vận dụng Chân Thực Chi Nhãn để dò xét.
Sau một lát, hắn thu hồi Chân Ngôn Bảo Luân, nhíu mày suy tư một lúc, rồi bắt đầu động thủ phá giải.
Theo từng đạo pháp quyết bay ra đánh vào trên cửa đá, phù văn trên cửa sáng lên một tầng kim sắc quang mang, hai mắt của đầu dị thú kia cũng sáng lên như minh châu.
Phảng phất như có tiếng gào thét từ trong truyền ra, một đạo hư ảnh dị thú từ trên cửa đá chồm ra, Hàn Lập vội lách mình tránh sang một bên.
Hư ảnh dị thú lướt qua vài thước, ánh sáng tỏa ra rồi biến mất.
Ánh sáng của phù văn trên cửa đá lập tức tắt ngóm, hai mắt của phù điêu dị thú lại trở nên ảm đạm.
Hàn Lập bước lên phía trước, một tay nâng lên ấn vào một cánh cửa, cánh tay phát lực mở cánh cửa ra, tạo thành một lối đi rộng vài thước.
Bước qua lối đi, Hàn Lập vào một đại điện, nơi đó tỏa ra chút hào quang u ám, mặt đất phía trước hắn có một vài bóng người mờ ảo.
Hắn cau mày, dùng thần thức thăm dò vào trong đó, cẩn thận xem xét một hồi nhưng không phát hiện điều gì bất thường.
Thân hình hắn lóe lên, sau đó tiến vào trong đại sảnh, không khỏi giật mình ngây ngốc.
Bên trong đại sảnh, khắp nơi đều có những bức tượng đá màu xám trắng, cao cỡ người bình thường. Nhờ ánh sáng từ trên tường chiếu xuống, Hàn Lập ước chừng có khoảng bảy, tám bức tượng.
Vừa rồi đứng ở ngoài cửa, hắn đã thấy bóng của hai bức tượng đá.
Hàn Lập vừa đi vào trong đại sảnh, vừa cẩn thận đánh giá những bức tượng này, khi nhìn kỹ mới nhận ra chúng giống như những cột đá đang chống đỡ cho đại điện.
Những bức tượng này không phải là các vị thần tiên hoặc quái vật gì, mà chính là những hình ảnh sống động của thường nhân, trong đó có nam có nữ, hầu hết đều đứng với dáng vẻ nghiêm trang.
Trong chương này, Giải Đạo Nhân và Hàn Lập phát hiện ra một pháp trận ẩn giấu tại thạch đài. Giải Đạo Nhân sử dụng khối bạch ngọc để thay thế nhụy hoa Mộng Đàm, giúp giải pháp trận. Sau khi kích hoạt thành công, một động khẩu xuất hiện, dẫn Hàn Lập vào một hang động tối tăm. Ở đây, Hàn Lập tìm thấy một số căn phòng rỗng và bức tượng đá, mở ra nhiều ngã rẽ có thể dẫn đến cơ duyên lớn. Tuy nhiên, Hàn Lập chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi bí cảnh này.
Trong chương này, Hàn Lập quyết định quay trở lại Tiên Cung để tìm hiểu nguyên nhân trận chiến và hiện trạng của bản thể mình. Anh tiếp cận khu vực chiến trường, chứng kiến trận hỗn loạn giữa các Linh Vực. Sau một cú tấn công mạnh, Hàn Lập buộc phải rút lui để bảo vệ thần hồn. Trên đường đi, anh nhận ra mình đã đến Hắc Phong hải vực và hồi tưởng về một tàng bảo đồ quý giá. Hàn Lập kiểm tra vòng tay trữ vật, phát hiện nhiều món bảo vật và đặc biệt là một tấm tơ lụa kỳ lạ, có khả năng hiện lên bản đồ khi tiếp xúc với Chân Ngôn Bảo Luân.