"Ta đã giữ chân bọn chúng, ngươi hãy nhanh chóng lấy Thái Ất Đan." Phong Thiên Đông không để ý đến những lời xung quanh, mà quay sang thúc giục Tề Thiên Tiêu bên cạnh.
Mặc dù trong trận đấu vừa rồi Tề Thiên Tiêu không tham gia, nhưng thực lực của hắn rất mạnh mẽ. Tuy nhiên, hắn lại không ra tay hỗ trợ.
"Sư huynh, có lẽ chúng ta nên giết những kẻ này trước, rồi từ từ lấy Thái Ất Đan sau?" Tề Thiên Tiêu truyền âm hỏi, ánh mắt lóe lên.
"Trước tiên cứ lấy một vài viên Thái Ất Đan đã. Mặc dù những tên này bị ta giam giữ, nhưng muốn giết chết chúng không hề dễ dàng. Hãy lấy đan trước, chậm trễ có thể xảy ra biến cố!" Phong Thiên Đô trả lời bằng âm thanh truyền âm.
"Vâng." Tề Thiên Tiêu gật đầu, rồi thân hình vọt đi như điện, hướng thẳng về phía khôi lỗi màu vàng.
Khi trước, trong lúc mọi người đang tranh đấu, khôi lỗi màu vàng đã tiến lại gần ghế ngồi, lúc này khoảng cách còn lại chưa đến trăm trượng.
Còn đang ở giữa không trung, Tề Thiên Tiêu phất tay, một vầng trăng lưỡi liềm mờ ảo bay ra, hóa ra là một thanh phi kiếm màu xám.
Viu viu viu! Vầng sáng mờ nhạt bỗng chợt sáng rực, lập tức biến thành mười tia sáng xám, phi tới đâm thẳng vào lưng khôi lỗi.
Nhưng ngay lúc này, những đường vân vàng kim trên mặt đất bỗng lóe lên, và "oành", một cột lửa trắng bùng lên, tạo thành một vách tường chắn trước mặt.
Các luồng hơi nóng từ tường lửa trắng tỏa ra khiến không gian xung quanh như bị vặn vẹo. Các tia sáng xám va phải bức tường thì lập tức bị thiêu cháy, hóa thành từng làn khói xanh rồi tan đi.
Tề Thiên Tiêu thấy cảnh này thì hơi biến sắc, dừng lại một chút trong khi đang bay.
Khôi lỗi vàng phía trước có vẻ như chưa phát hiện ra chuyện gì xảy ra, vẫn cứ từng bước tiến về gã ngồi trên ghế vàng ở trên đài cao.
Tề Thiên Tiêu quay sang nhìn gã trung niên ngồi trên ghế vàng, trong lòng chợt nghĩ: "Chẳng lẽ khôi lỗi muốn mang Thái Ất Đan hiến cho tên thực vật kia?"
Một nỗi lo lắng bỗng bao trùm mặt hắn. Nếu tên thực vật kỳ quái kia sử dụng đan dược này, không biết tình hình sẽ phát sinh ra sao.
Hắn từ trước đến nay nắm giữ các quy tắc ăn mòn, nhưng loại hỏa diễm nóng bỏng trước mặt lại có khả năng khắc chế. Vì vậy, hắn vẫn chưa tìm ra được phương án nào hữu hiệu để đối phó.
Trong lúc hắn còn đang cân nhắc, khôi lỗi mỗi lúc lại gần ghế gỗ hơn.
Bốn mươi trượng...
Ba mươi lăm trượng...
Ba mươi...
Tròng mắt co lại, mồ hôi trên trán rịn ra như hạt đậu, trong lòng Tề Thiên Tiêu quay cuồng với những toan tính. Cùng lúc đó, một tay hắn vỗ bên hông, bạch quang lóe lên hiện ra một cái vòng tròn màu trắng.
Ánh mắt hắn hiện lên vẻ tiếc nuối tận lòng, tiếp đó một tay ném cái vòng ra ngoài, tay còn lại lập tức bấm một đạo pháp quyết.
Chiếc vòng tỏa ra ánh sáng rực rỡ như tuyết, nhanh chóng phình to gấp mấy lần, hơn nữa còn cấp tốc xoay tròn, hiện ra vô số ấn tín.
Hào quang tụ lại giữa vòng tròn tạo thành một cái vòng xoáy, từ đó tràn ra từng làn lực lượng pháp tắc không gian.
Cùng lúc này, bên ngoài Thái Ất Điện, những tu sĩ còn lại tự tìm một mảnh đất trống ngồi xuống chờ đợi.
Cửa đá dẫn vào bên trong vẫn duy trì trạng thái mở rộng, bên trong phát ra ánh sáng lóa mắt khiến không ai dám nhìn thẳng.
Các tu sĩ xung quanh thỉnh thoảng liếc nhìn về phía cửa đá với vẻ tham lam, nhưng không ai dám hành động dại dột.
Ngay sau khi nhóm mười tu sĩ Kim Tiên của Hàn Lập đi vào trong không lâu, một gã tu sĩ có khuôn mặt trắng nõn từ Thương Lưu Cung đã bị hấp dẫn mà tới.
Sau khi bàn bạc, các tu sĩ này đã đạt được một thỏa thuận tạm thời, nếu có tu sĩ nào định tiến vào bên trong, lập tức sẽ bị những người khác phối hợp tiêu diệt.
Như vậy, bên ngoài, Thương Lưu Cung có lực lượng mạnh nhất, gồm bốn Kim Tiên và vài tên chân tiên, sẵn sàng cho hành trình vào Minh Hàn Tiên Phủ lần này với thực lực được bảo toàn tốt nhất.
Tiếp theo, Phục Lăng Tông cũng có ba gã Kim Tiên.
Cuối cùng, chỉ còn Vân Nghê cùng một gã trung niên lực lưỡng mày rậm từ Chúc Long Đạo. Không biết hai người vô tình hay cố ý đứng chung một chỗ, tạo thành một thế chân vạc đối lập với Phục Lăng Tông và Thương Lưu Cung.
Bỗng nhiên, ánh mắt hai gã tu sĩ, một người mặt đen và một người mặt trắng ở Phục Lăng Tông lóe lên, hai người liếc nhìn nhau rồi trao đổi gì đó.
"Chư vị đạo hữu, xem ra tình hình bên trong không dễ chấm dứt nhanh chóng, ngồi đây cũng không có gì thú vị cả. Dãy núi này có thể còn có những bảo vật khác, chi bằng chúng ta chỉ lưu lại vài người canh chừng, còn lại cùng nhau đi thăm dò một chút, các vị thấy sao?" Gã tu sĩ Kim Tiên mặt đen của Phục Lăng Tông bỗng đưa ra ý kiến.
Những người khác nghe vậy, chân mày nhíu lại, lộ vẻ kỳ quái.
Họ được giao nhiệm vụ canh giữ bên ngoài, trên thực tế, Thái Ất Điện mới là điểm quan trọng nhất, ai còn thời gian dạo chơi bảo vật?
"Không hứng thú. Nếu Phục Lăng Tông các ngươi muốn thì cứ tự mình đi." Gã thư sinh bên Thương Lưu Cung chớp mắt, lạnh nhạt đáp.
Vân Nghê và gã đạo chủ Chúc Long Đạo không đáp lời, rõ ràng đều không có ý định rời đi.
"Vậy cũng được, chúng ta tự đi." Gã mặt đen nhún vai, rồi cùng với gã mặt trắng bay đi một phía, rất nhanh biến mất vào khoảng không xa.
Vân Nghê nhìn theo hai người đó, đôi mày mảnh khẽ nhíu lại.
Hai người bay xa đến khi ra khỏi phạm vi cảm ứng của những người khác thì dừng lại rồi tìm một chỗ bí mật đậu xuống.
Gã Kim Tiên mặt đen lấy ra một vật, thì bất ngờ chính là chiếc vòng tròn màu trắng.
Cả hai ngay lập tức niệm quyết thúc giục, chiếc vòng nhanh chóng phát sáng rồi phình to ra.
Bên trong vòng hiện lên một cái lỗ xoáy.
Hai người này liền lao ra, hóa thành hai vệt sáng một đen một trắng chui vào trong vòng xoáy.
Khi thân hình hai người biến mất vào trong, vòng tròn màu trắng hiện lên vô số vết nứt trên bề mặt, rồi "cạch cạch", nó vỡ vụn, hóa thành muôn điểm huỳnh quang rồi tan biến.
Trong cung điện, Tề Thiên Tiêu vẫn lơ lửng trên không, tụng niệm pháp chú.
Vòng tròn không xa phía trước lóe sáng, từ trong bắn ra hai vệt sáng một đen một trắng, hóa thành hai gã Kim Tiên khi nãy.
Bọn người Hàn Lập thấy cảnh này từ xa, sắc mặt ai nấy đều trở nên xấu đi.
Khi hai tên Kim Tiên xuất hiện, chiếc vòng cũng hiện ra vô số vết nứt rồi vỡ vụn.
"Tông chủ, Đại trưởng lão." Hai gã Kim Tiên nhìn xung quanh, vẻ mặt biến đổi, rồi cúi chào Tề Thiên Tiêu và Phong Thiên Đô.
"Không cần đa lễ. Gọi các ngươi đến bây giờ là muốn các ngươi sử dụng Nhật Nguyệt Hỗn Động Đại Pháp, giúp ta phá bỏ tường lửa phía trước." Tề Thiên Tiêu nói.
"Vâng!"
Hai người hiểu rõ tình hình cấp bách, không dám hỏi nhiều, thân hình lập tức tách ra làm hai bên, lẩm bẩm tụng niệm, hai tay vung lên hạ xuống, trên cơ thể mỗi người nổi lên từng vầng sáng màu đen trắng.
Trong từng màn hào quang đen trắng, tỏa ra từng cỗ lực lượng pháp tắc chấn động.
Ánh mắt Hàn Lập lóe lên, hai loại pháp tắc này phát ra dao động rất đặc thù, hoàn toàn khác với các loại pháp tắc thuộc về ngũ hành mà hắn quen thuộc.
Pháp tắc trong vầng hào quang màu trắng thì sáng sủa, như mặt trời trên cao, chiếu rọi đại địa.
Trong khi vầng hào quang màu đen lại tỏa ra pháp tắc tối tăm u ám, nhưng không hẳn là tà ác.
"Chẳng lẽ lại liên quan đến pháp tắc Âm Dương?" Hàn Lập thầm đoán trong lòng.
"Đại thúc, chắc hẳn người không bị mấy sợi xích này trói chặt chứ?" Đúng lúc này, trong đầu Hàn Lập vang lên tiếng của Kim Đồng.
Hắn quay lại nhìn Kim Đồng, chỉ thấy nó đang ra sức giãy giụa, những cái móng sắc bén ở bốn chi cứa vào sợi xích màu đen nhưng lại không có tác dụng gì. Vì vậy mà Kim Đồng tròn xoe mắt nhìn về phía Hàn Lập.
Hàn Lập cũng chớp mắt vài cái, không nói gì.
"Đại thúc, người có phương pháp thoát ra không? Mau thả ta ra, để ta giết cái lão cương thi kia!" Kim Đồng thấy ánh mắt Hàn Lập như vậy, lập tức mừng rỡ, truyền âm thúc giục.
"Đừng có lên tiếng! Tình hình trước mắt vẫn chưa rõ ràng, cứ chờ chút đã." Hàn Lập vội vàng truyền âm chặn Kim Đồng lại.
Một số sợi Cách Nguyên Pháp Liên có thể giam cầm linh lực của hắn, nhưng hắn vẫn có thể vận dụng pháp tắc thời gian. Muốn thoát ra không phải là không thể, chỉ là lúc này không phải thời điểm thích hợp.
Ngay lúc Hàn Lập truyền âm với Kim Đồng, hai tên Kim Tiên đen trắng cũng quát khẽ, hai tay giơ lên từng đạo pháp quyết, mỗi người lập tức phóng ra hai cột sáng màu đen và trắng lao về phía tường lửa.
Hai đạo cột sáng quấn quanh nhau, nhanh chóng dung hợp, chỉ trong chớp mắt trở thành một vòng xoáy đen trắng hỗn độn.
Hai người này gấp gáp niệm pháp quyết cuối cùng, kết hợp hai loại pháp tắc.
Ầm ầm!
Lỗ xoáy trắng đen bỗng nhiên lớn lên, hai cỗ pháp tắc dường như đồng thời được tăng cường lên gấp đôi, mạnh mẽ tấn công lên bức tường lửa màu trắng.
Hàn Lập thấy tình hình này trong lòng khẽ động, đây là lần đầu tiên hắn được chứng kiến.
Hai loại pháp tắc khác nhau kết hợp lại, uy năng của chúng được gia tăng đồng thời.
Điều này chứng tỏ hẳn có cách nào đó, hoặc mấu chốt nào đó trong việc sử dụng sức mạnh pháp tắc. Tuy nhiên, tình hình lúc này không cho phép hắn suy nghĩ nhiều, chỉ có thể tạm ghi nhớ rồi sau này nghiên cứu kỹ càng.
Ngay lúc Hàn Lập đang xoay quanh trong những suy nghĩ, vòng xoáy trắng đen xoay tít, bức tường lửa bùng lên cuồn cuộn, từng cỗ hỏa diễm nóng bỏng như có linh tính lao về phía lỗ xoáy như muốn thiêu đốt mọi thứ, nhưng vòng xoáy lại tỏa thêm hào quang sáng ngời, nhanh chóng chui vào bên trong tường lửa.
Chỉ sau vài nhịp thở, "ầm ầm," bức tường lửa trắng bị vòng xoáy xuyên qua, bề mặt lập tức hiện ra một cái hang động.
Lúc này, khôi lỗi màu vàng chỉ còn cách đài cao chưa đầy mười lăm trượng.
Tề Thiên Tiêu thấy thế, thân hình lập tức hóa thành một dải trăng mờ chui thẳng qua hang động nửa trắng nửa đen, nhanh như điện chạy về phía khôi lỗi.
Hắn quát khẽ, tay áo phất lên.
Một vệt sáng như trăng lưỡi liềm bay ra, chính là thanh Ngọc Như Ý trước đó. Chỉ trong chớp mắt, nó hóa lớn thêm mấy chục lần, gần như to bằng một gian phòng.
Trên bề mặt nó phun ra cuồn cuộn sương mù màu xám như chất lỏng, phát tiếng kêu xì xì, trong đó ẩn chứa hàng ngàn ấn ký, nhanh chóng lao xuống đầu khôi lỗi phía dưới.
Hai tên Kim Tiên đen trắng cũng nhanh chóng lao vào trong hang động tấn công về phía khôi lỗi màu vàng.
Hai người quát khẽ, hai vệt cầu vồng một đen một trắng bắn ra, hóa ra là hai lá cờ hình tam giác.
Một cái toàn thân trắng noãn, giữa có thêu khắc hình thái dương, tỏa ra bạch quang chói mắt, khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Lá cờ còn lại đen kịt, trên có thêu đồ án mặt trăng, phát ra ánh sáng xanh âm u. Mặc dù không rực rỡ như mặt trời của cờ trắng, nhưng nó vẫn mang lại một loại khí tức cực kỳ to lớn.
Hai người niệm pháp chú, để hai lá cờ chấn động rồi hóa lớn thành hai vầng sáng một đen một trắng. Bên trong vầng sáng, nổi bật lên một mặt trời và một mặt trăng, tỏa ra hào quang cuồn cuộn, từng cỗ uy áp khủng bố vang lên ầm ầm.
Cả hai vầng sáng phát ra tiếng nổ uỳnh uỳnh, cuộn lên chia ra bên trái bên phải, đánh vào khôi lỗi.
Đôi lời:
Mình dịch chương này, đặc biệt dành tặng Bác Sĩ Dương - một người anh Hà Nội!
Tặng Phượng Vũ, chúc nàng mẹ tròn con vuông!
Tặng anh Đức Nghĩa, Lolotica... và ai đó trong bàn nhậu vắng mặt em hôm rồi!
Tặng anh chị em nhóm dịch Phàm Nhân Tông, chúc anh em vững tay bút nhé!
Tặng anh chị em Phàm Nhân Tông!
Và tặng anh chị em Bạch Ngọc Sách!
Nhiều năm không đụng đến dịch thuật, nhiều thiếu sót mong bạn bè bỏ qua cho những lỗi dịch! Chúc các bạn bè sức khỏe, thành công!
McLaren, 2018
Trong chương này, Phong Thiên Đông và Tề Thiên Tiêu tìm cách lấy Thái Ất Đan đang bị khôi lỗi vàng giữ. Trong khi Tề Thiên Tiêu lo lắng chuyện khôi lỗi có thể mang đan hiến cho gã trung niên, Phong Thiên Đông khẩn trương ra lệnh cho Tề Thiên Tiêu lấy đan trước khi có biến cố. Qua các trận đấu, mối nguy hiểm từ bức tường lửa trắng khiến cả hai phải sử dụng sức mạnh pháp tắc để phá vỡ. Tình hình càng trở nên căng thẳng khi những nhân vật khác cũng tham gia vào cuộc chiến, tạo nên một bầu không khí hồi hộp và kịch tính.
Trong chương này, Lạc Thanh Hải thông báo về sự tồn tại của chín viên Thái Ất đan và sự xuất hiện của một lò luyện đan hiếm. Khí thế căng thẳng gia tăng khi Phong Thiên Đô bộc lộ thực lực mạnh mẽ với Linh Vực của mình, gây áp lực lên mọi người. Cuộc chiến giữa các phe phái nổ ra khi họ tìm cách chiếm đoạt Thái Ất đan. Sự giam cầm cùng những toan tính của từng nhân vật được khắc họa rõ nét, tạo ra một bức tranh hỗn loạn và đầy kịch tính.