Sắc mặt của Lạc Thanh Hải rất nghiêm trọng, tay liên tục bấm pháp quyết, đoàn ánh sáng màu lam đang nâng đỡ cơ thể của Nam Kha Mộng đột nhiên tách ra thành năm phần, mỗi phần chui vào một vị trí trong cơ thể của nàng. Tầng băng mỏng màu lam trên gương mặt nàng nhanh chóng tản đi, cơ thể không còn run rẩy như trước nữa.

“Đại Cung Chủ, Nam sư chất bị làm sao vậy?” Bạch diện thư sinh lo lắng hỏi.

“Đây không phải là nơi để nói chuyện, trước tiên hãy tìm một chốn nghỉ ngơi đã.” Lạc Thanh Hải có vẻ căng thẳng, dẫn Nam Kha Mộng vào sâu trong Quan Lan Thành. Chẳng bao lâu họ tìm thấy một khách điếm vắng vẻ, yên tĩnh.

“Mộng nhi bị thương nặng trong trận chiến, sau đó lại cố gắng thúc giục Hàn Tinh Bia, nên bị hàn khí trong bia xâm nhập vào kinh mạch. Nếu không được xử lý kịp thời, điều này sẽ ảnh hưởng đến căn cơ tu luyện của nàng. Ta cần phải dùng bí thuật để chữa thương cho nàng ngay bây giờ. Mấy ngày qua di chuyển gấp gáp cũng khiến các ngươi mệt mỏi rồi, mỗi người hãy về phòng nghỉ ngơi một chút.” Lạc Thanh Hải dặn dò một câu rồi mang Nam Kha Mộng đi vào tiểu viện sau khách điếm.

Một lát sau, một lớp cấm chế màu lam hiện lên bao phủ cả tiểu viện.

“Có Đại Cung Chủ tự mình ra tay, không cần lo lắng cho thương thế của Nam sư chất nữa. Mọi người hãy tự tìm chỗ nghỉ ngơi đi.” Bạch diện thư sinh nói xong cũng bước vào một tiểu viện khác.

Mấy danh tu của Thương Lưu Cung nhanh chóng tìm chỗ riêng cho bản thân.

Hắc tu lão giả đứng yên một chỗ, liếc mắt nhìn về phía Lạc Thanh Hải vừa đi vào rồi quay người bước tới tiểu viện của Bạch diện thư sinh.

“Thiết cung chủ, sao còn chưa đi nghỉ?” Bạch diện thư sinh vỗ nhẹ quạt lông màu lam trong tay, có chút ngạc nhiên hỏi.

“Với tu vi của ta và ngươi, mới đi được mấy ngày mà đã nói đến mệt mỏi. Chuyến này tới đây ta có việc muốn bàn bạc với Thu cung chủ.” Hắc tu lão giả cười nhẹ, phất tay tạo ra một lớp cấm chế, từ tốn nói tiếp.

“Thiết cung chủ có chuyện gì xin cứ nói.” Bạch diện thư sinh bình tĩnh đáp lại, quạt lông trong tay không ngừng vỗ, có vẻ không bị ảnh hưởng bởi sự bức xúc của Hắc tu lão giả.

“Không biết lần này tiến vào Minh Hàn Tiên Phủ, Thu cung chủ thu hoạch được gì?” Hắc tu lão giả hạ giọng hỏi.

“Là sao, không biết Thiết cung chủ có điều gì chỉ giáo?” Bạch diện thư sinh hơi nhíu mày, hỏi lại.

“Lần này vào Minh Hàn Tiên Phủ lấy mục tiêu là Thái Ất Điện, trên đường đi chúng ta không thu được gì nhiều, lại còn tổn thất không ít bảo vật, thực sự không bù đắp nổi. Chẳng lẽ Thu cung chủ muốn về tông môn mà không có gì sao? Chuyến này, trong Ngũ Cực Cung chỉ có hai chúng ta đi theo Đại Cung Chủ, ba người còn lại tuy không nói gì nhưng trong lòng cũng không hài lòng. Với tính cách của Đại Cung Chủ, lần sau có cơ hội khác chắc chắn sẽ không đến lượt chúng ta.” Hắc tu lão giả vỗ bàn, giọng nói tràn đầy ấm ức.

“Thiết cung chủ, nếu có điều gì xin cứ nói thẳng.” Bạch diện thư sinh giữ vẻ bình tĩnh, quạt lông trong tay vỗ như thường, không bị tác động bởi sự tức giận của lão giả.

“Thu cung chủ là người nói chuyện rất thẳng thắn, vậy Thiết mỗ cũng sẽ nói thẳng. Dù chúng ta không thu hoạch được gì nhưng không có nghĩa là người khác cũng vậy.” Hắc tu lão giả cười nham hiểm, không cố tỏ ra khách khí, chỉ tay ra ngoài.

“Ngươi muốn nói đến người kia...” Quạt lông trong tay Bạch diện thư sinh dừng lại, trong lòng chợt động hỏi.

“Đúng vậy, người kia từ Minh Hàn Tiên Phủ đi ra chắc chắn mang theo không ít bảo vật. Dù hắn không thu hoạch được nhiều đi chăng nữa với thân phận của tu sĩ Kim Tiên, như vậy cũng đủ để bù đắp tổn thất cho chúng ta lần này rồi.” Hắc tu lão giả cười nói.

Nghe đến đây, sắc mặt Bạch diện thư sinh có chút thay đổi, nhưng ngay lập tức lắc đầu nói: “Không được, chúng ta không biết đối phương là ai. Hơn nữa Đại Cung Chủ cũng đã nói rồi, không nên nhiều chuyện.”

“Ta nói câu này hơi khó nghe. Đại Cung Chủ đã lấy được Thái Ất Đan nên dĩ nhiên không muốn phát sinh chuyện, nhưng chúng ta thì khác, vẫn đang tay trắng.” Hắc tu lão giả cười lạnh nói.

“Thiết cung chủ, sao ngươi có thể nói như vậy về Đại Cung Chủ? Tất cả những gì người làm đều chỉ vì tương lai của Thương Lưu Cung.”

“Thiết mỗ cũng không có ý trách Đại Cung Chủ. Người nọ vừa mới thấy chúng ta đã vội vàng rời đi, chứng tỏ không phải là bạn. Nếu có thể tiêu diệt hắn cũng tốt cho tông môn. Tại sao không làm?” Hắc tu lão giả hừ một tiếng nói.

“Ngươi nói cũng không sai, nhưng còn phải xem thực lực của đối phương thế nào, kể cả ta và ngươi liên thủ cũng không có mười phần nắm chắc.” Bạch diện thư sinh trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi mới nói.

“Về chuyện này, Thu cung chủ không cần lo lắng.” Hắc tu lão giả nghe vậy mà vui vẻ đáp, nói xong, gã phất tay lên.

Hai luồng hoàng mang từ tay gã bắn ra, hóa thành hai cỗ khôi lỗi màu vàng đất cao hơn người, tỏa ra khí tức cường đại, đi kèm theo nhiều trận pháp tắc chấn động.

Nhưng hai cỗ khôi lỗi này đều bị tổn hại rất nghiêm trọng, khí tức thoát ra cũng không ổn định.

“Kim Tiên Khôi Lỗi!” Bạch diện thư sinh giật mình, không giấu được vẻ tham lam trong mắt.

“Có hai cỗ khôi lỗi này hỗ trợ, Thu cung chủ đã đủ yên tâm chứ?” Hắc tu lão giả cười nói.

“Không ngờ Thiết cung chủ lại có loại bảo vật này. Với hai cỗ Kim Tiên Khôi Lỗi này, cộng với ta và ngươi liên thủ, quả thực không còn sơ hở nào nữa.” Bạch diện thư sinh nói, có vẻ đang suy nghĩ điều gì.

Một lát sau, hai bóng người lặng lẽ rời khỏi khách điếm, bay về phía xa.

...

Hàn Lập vừa rời khỏi một cửa hàng chuyên bán linh thảo, trong tay cầm một hộp ngọc, sắc mặt tỏ vẻ vui mừng.

Trong hộp ngọc là hạt giống Dạ Quang Thảo, một loại linh thảo đặc sản của Hoang Lan Đại Lục.

Đã có Dạ Quang Thảo, coi như sơ bộ đã đủ tài liệu để chế tạo “Thanh Minh Đan”, một loại Kim Tiên đan dược được ghi trong “Hoa Nam Đan Kinh”.

Có thể nói loại linh thảo này ngay ở Hoang Lan Đại Lục cũng rất khó tìm, hắn chỉ thử vận may tìm kiếm trong thành nhỏ Quan Lan này, không ngờ lại tìm được. Mặc dù chỉ là hạt giống, nhưng với hắn như vậy là đủ rồi.

Hắn thu hộp ngọc, không chần chờ thêm, nhanh chóng rời khỏi thành.

Thân hình Hàn Lập chớp một cái, hóa thành một đạo ánh sáng màu xanh hướng xa bay đi, chớp mắt đã khuất khỏi tầm nhìn.

Sau khi hắn rời đi không lâu, hai bóng người ẩn hiện cũng bay theo sau, truy đuổi theo hắn.

Hàn Lập không sử dụng Bích Ngọc Phi Xa vì nó vốn thuộc về Công Thâu Cửu, tuy rằng trong thành Quan Lan không ai nhận ra, nhưng hắn vẫn cẩn thận hơn hết, đợi đi xa một chút rồi hãy dùng cũng không muộn.

Hắn bay với tốc độ bình thường về phía trước, phất tay lấy ra một khối ngọc giản màu trắng.

Vật này là của Giao Tam ngày đó cho hắn, chứa đựng thông tin về tuyến đường rời khỏi Bắc Hàn Tiên Vực.

Thần thức Hàn Lập tản ra xem xét, hai hàng lông mày khẽ động.

Dựa vào thông tin trong ngọc giản, điểm khởi đầu của tuyến đường là một nơi phía Tây Nam Bắc Hàn Tiên Vực.

Hàn Lập có phần do dự, tay vuốt vuốt ngọc giản.

Giao Tam đã cho hắn hai phương pháp ly khai Bắc Hàn Tiên Vực, nhưng theo Bắc Hàn Tiên Cung Càn Khôn Môn thì hoàn toàn không khả thi.

Mặc dù mặt nạ của Luân Hồi Điện chưa từng bị ai phát hiện, nhưng thế lực này là kẻ thù số một của Thiên Đình, ai mà biết Thiên Đình còn có bao nhiêu thủ đoạn đối phó.

Nếu đã như vậy thì chỉ còn cách vượt qua Man Hoang Giới Vực thôi.

Nhưng hắn cũng không thể hoàn toàn tin tưởng Giao Tam, chuyện này còn cần phải kiểm chứng.

Ngoài ra trước khi bắt đầu, hắn còn muốn đi qua Cổ Vân Đại Lục một chuyến.

Hàn Lập nghĩ vậy, ánh mắt thoáng qua xung quanh đánh giá, lúc này đã đi rất xa khỏi Quan Lan Thành, hắn mới quay đầu lại, quát lớn:

“Người nào lén lén lút lút, chẳng lẽ nghĩ ta không biết sao?”

Hắn vừa dứt lời, không gian trước mặt chấn động, thân ảnh một lão giả che mặt hiện ra.

“Ta không nhận ra ngươi, không biết ngươi muốn theo ta có chuyện gì?” Hàn Lập dò xét lão giả trước mặt, nhíu mày, trầm giọng hỏi.

Mặc dù người này có một cỗ lực lượng vô hình che phủ khí tức toàn thân nhưng hắn thấy có chút quen mắt.

Lão giả che mặt không nói một lời, lập tức bấm niệm pháp quyết.

Chín đạo bạch quang từ trong tay áo y bắn ra, là chín chuôi phi kiếm màu bạch kim.

Ngoài ra chín thanh phi kiếm có vô số phù văn trắng muốt khảm nạm, thiêu đốt lên bạch kim hỏa diễm, theo gió lớn lên, trong chớp mắt to hơn trăm trượng, nối nhau tạo thành một vệt Kiếm Long màu trắng dài mấy trăm trượng hung hăng chém về phía Hàn Lập.

Kiếm Long màu trắng chưa tới, một khí thế pháp tắc sắc bén đã lao ra trước, những nơi kiếm khí đi qua hư không lắc lư chấn động, hiện ra những khe hở đen dài.

Hàn Lập đối mặt với thế công, thân hình vững vàng như núi, miệng nhếch cười chế nhạo, hai tay bấm niệm pháp quyết.

Kim quang quanh người hắn lưu chuyển, những tiếng đùng đùng phát ra từ cơ thể, ngay lập tức toàn thân hắn hóa thành đầu Cự Viên cao mấy trăm trượng.

Cự Viên vung tay lấy ra một thanh trọng kiếm hào quang xanh sẫm lập lòe, đó là một trong ba thanh kiếm cấp bậc Tiên Khí hắn mới thu được.

Trọng kiếm vừa mới tế ra, linh văn bên ngoài liền phát sáng, biến thành một thanh cự kiếm dài hơn trăm trượng màu xanh sẫm, mặt ngoài tràn đầy phù văn màu bạc. Một cỗ lực lượng pháp tắc khổng lồ từ thân kiếm cuốn ra.

“Chém!” Cự Viên hét lớn một tiếng, cánh tay thô to vung mạnh lên.

Cự kiếm biến thành một đạo kiếm ảnh màu xanh, điên cuồng chém lên thân Kiếm Long.

Hai cỗ lực lượng pháp tắc va chạm nhau phát ra tiếng vang thật lớn!

Kiếm Long màu trắng cùng bạch quang bao bọc xung quanh tan vỡ như trứng chọi đá, lực lượng pháp tắc cũng tiêu tan, toàn bộ Kiếm Long bị chém bay ra như lá rụng.

“Ầm!” Một tiếng thật lớn, Kiếm Long tan vỡ, hóa thành chín chuôi phi kiếm màu bạch kim lũ lượt quay về.

Kiếm quang mỗi chuôi ảm đạm như đèn cạn dầu, linh tính đương nhiên đã bị tổn thương rất nhiều.

Lão giả che mặt chứng kiến cảnh này, trong mắt không giấu được vẻ khiếp sợ.

Nhưng ngay lúc này, hư không bên cạnh hắc quang lóe lên, từng mảng lớn sương mù màu đen từ bên trong tuôn ra xung quanh, trong chớp mắt bao phủ phạm vi hơn mười dặm.

Lão giả che mặt vui mừng, thân hình chui vào trong sương mù đen biến mất không còn tung tích.

Hàn Lập bị sương mù màu đen bao phủ, cảnh sắc xung quanh thay đổi, liền thấy mình đang ở giữa một đại dương màu đen.

Nhìn xung quanh, từng con sóng biển cuồn cuộn dâng, hải thú từ trong đó lao ra, từ bốn phương tám hướng tràn đến.

Những con hải thú này to lớn như núi, khí tức cuồng bạo, tất cả đều có thực lực Kim Tiên Cảnh!

Tóm tắt chương này:

Trong chương này, Lạc Thanh Hải đang chữa trị cho Nam Kha Mộng bị thương nặng sau trận chiến. Tại một khách điếm yên tĩnh, các thành viên trong Thương Lưu Cung bàn luận về những tổn thất khi vào Minh Hàn Tiên Phủ. Bạch diện thư sinh và Hắc tu lão giả tranh cãi về một người bí ẩn có thể mang theo bảo vật quý giá. Cùng lúc, Hàn Lập tìm thấy hạt giống Dạ Quang Thảo, chuẩn bị chế tạo thuốc và nhận ra có người theo dõi mình. Cuộc chiến nổ ra khi Hàn Lập đối mặt với một lão giả, nhưng vụ việc trở nên phức tạp với sự xuất hiện của sương mù màu đen và những con hải thú khổng lồ.

Tóm tắt chương trước:

Hàn Lập trở về Hắc Phong thành après một hành trình nguy hiểm qua Lạc Phách Kinh Phong. Sau khi xác nhận truyền tống trận sẽ hoạt động trở lại, Hàn Lập bí mật tiếp cận nhóm Lạc Thanh Hải. Thao tác của hắn gây chú ý nhưng không bị phát hiện. Đồng thời, Lạc Thanh Hải và đồng bọn cũng đang theo dõi Hàn Lập với những nghi vấn về danh tính và âm mưu cần thiết. Chương kết thúc với sự xuất hiện bất ngờ của Nam Kha Mộng, khi cô bỗng nhiên ngã xuống trong lúc đoàn người chuẩn bị rời đi.