"Băng Yêu, chẳng lẽ ngươi thấy ai không vừa mắt thì muốn ta ra tay tìm Diệp Xà đánh một trận sao?" Đại hán đầu bóng lưỡng trừng mắt, tức giận nói.

"He he. Làm sao có thể như vậy được. Ngươi không phải đang muốn gặp Giáo chủ sao? Bây giờ đi là vừa lúc, vì Giáo chủ còn chưa bắt đầu Huyết tế đâu."

Bóng trắng bị Đại hán nói trúng, nên đành phải chuyển chủ đề khác. Đại hán đầu bóng lưỡng biết rõ đối phương đang nói dối, chỉ miễn cưỡng hừ một tiếng rồi bước vào trong bóng tối.

Liên tiếp rẽ mấy lần, đi qua sáu bảy đình viện, Đại hán mới đến bên cạnh một hòn giả sơn hẻo lánh rất lớn, trên mặt bắt đầu xuất hiện vẻ kính sợ.

"Thuộc hạ Thiết La bái kiến giáo chủ!" Đại hán khom người lớn tiếng nói.

"Thiết La. Sao ngươi lại bị thương?" Giọng nói quan tâm của một trung niên nhân vang lên từ hòn giả sơn. Nơi mà Giáo chủ Hắc Sát giáo bế quan lại đang ở bên dưới giả sơn, chỉ e rằng đám người Hàn Lập hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi.

"Đa tạ giáo chủ quan tâm. Thuộc hạ chính là thi triển Hóa Yêu thuật, nên hao tổn một ít nguyên khí." Đại hán nghe thấy Giáo chủ Hắc Sát giáo vừa nói như vậy, vội vàng đáp lại một cách cẩn thận.

Đại hán vừa dứt lời, Giáo chủ nhất thời không đáp lại, mà sau một lúc lâu mới âm u nói: "Trông bộ dạng của ngươi thì xem ra nhiệm vụ lần này đã thất bại. Nếu không, tên ký danh đệ tử của ta hẳn đã cùng ngươi trở về để phục mệnh rồi."

"Giáo chủ thứ tội, thuộc hạ bảo vệ bất lực, khiến cho Thiếu chủ và Vương hộ pháp rơi vào tay đối thủ. Thuộc hạ cam nguyện bị giáo chủ trừng phạt." Đại hán cắn răng, vẻ mặt xấu hổ nói.

"Trừng phạt? Tại sao phải trừng phạt ngươi? Một khi ngay cả Hóa Yêu thuật ngươi cũng đã sử dụng thì rõ ràng là địch nhân lần này quá cường đại, không phải do ngươi không nỗ lực. Chỉ là một tên đệ tử và một gã hộ pháp mà thôi, chẳng có gì lớn cả. Nếu mà ngươi lọt vào tay đối thủ, thì ta mới đau đầu."

"Đa tạ Giáo chủ khoan dung. Từ nay về sau thuộc hạ nhất định tận lực làm việc theo giáo chủ sai bảo, để đền bù lại sai lầm lần này."

Giáo chủ Hắc Sát giáo rất giỏi lấy lòng người, chỉ nói mấy câu đã khiến Đại hán rất kích động, liền thể hiện sự trung thành.

"Ừ, tốt lắm. Nhưng ngươi hãy nói về tình huống giao thủ lần này cho ta nghe. Ta muốn biết là tu sĩ của phái nào lại ra tay nặng như vậy!"

Giáo chủ Hắc Sát giáo rất hài lòng với lời Đại hán nói, nhưng vẫn có chút cảm thấy hứng thú nên hỏi đến Hàn Lập.

"Tuân mệnh!" Đại hán vội vàng đáp.

"Người tu sĩ Trúc Cơ Kỳ mà muốn bắt lần này có công pháp rất kỳ lạ. Hắn có thể thao túng được Cơ quan thú như con rối, hơn nữa uy lực lại không nhỏ, lúc ấy…"

Đại hán từ từ nói, kể lại toàn bộ quá trình giao thủ với Hàn Lập và khi thấy tình hình không ổn thì đã tiến hành yêu hóa.

Khi Đại hán nói hết, dưới hòn giả sơn trở nên im lặng, Giáo chủ Hắc Sát giáo hình như đang suy nghĩ điều gì đó. Một lát sau, giọng nói lạnh lùng truyền đến: "Tu sĩ này thao túng khôi lỗi, theo như lời ngươi miêu tả thì có thể là Khôi Lỗi thuật của Thiên Trúc giáo. Người này có thể là tu sĩ của Thiên Trúc giáo. Một thời gian trước ta đã nghe nói có một đám người giống như tín đồ của Thiên Trúc giáo xuất hiện tại Nguyên Vũ Quốc, có thể là một trong số đó. Tuy nhiên, sau khi ngươi hóa yêu thì lập tức dựa vào trực giác để bỏ trốn, lựa chọn như vậy thật là sáng suốt. Nếu không thì đã không thể đứng ở đây nói chuyện với ta."

Giáo chủ Hắc Sát giáo nói một cách lạnh nhạt: "Không thể nào. Cho dù lúc ấy đối phương sử dụng phù bảo nhưng thuộc hạ không tin rằng dùng Hóa Yêu Chi thân mà vẫn không thể ngăn cản được. Nếu không phải sau khi hóa yêu thì không thể khống chế thân thể một cách tự nhiên, thuộc hạ thực sự muốn đánh với đối phương. Dù không phải là đối thủ nhưng vẫn có khả năng lui lại."

Đại hán có chút bất phục nói.

"Thiết La, ta biết ngươi đã từng tiếp xúc với phù bảo một lần mà không có việc gì. Nhưng uy lực của phù bảo chênh lệch nhau rất lớn. Cho dù là phù bảo được luyện chế từ cùng một món đồ pháp bảo, uy lực cũng không giống nhau. Mà phù bảo này ta chỉ có thể dựa vào hiện tượng khác thường mà phán đoán thì Sát Yêu hóa thân hiện tại của ngươi bây giờ không thể chịu nổi một kích của đối phương. Nếu là Mộc Ma hóa thân của Thanh Văn thì còn có chút nắm chắc hơn."

Giáo chủ Hắc Sát giáo cười cười ôn hòa, giải thích cho Đại hán.

"Đa tạ Giáo chủ chỉ điểm!" Đại hán trong lòng còn có chút chưa tin, nhưng ngoài miệng vẫn khúm na khúm núm cảm ơn.

"Giáo chủ, vậy tiếp theo chúng ta phải làm thế nào để đối phó mấy tu sĩ này? Nếu đối thủ không phải là đệ tử của Thất đại phái, có cần Tứ đại huyết thị chúng ta ra tay toàn bộ, bắt sống những người này đến đây để Giáo chủ luyện công không?"

Đại hán mong đợi hỏi, rõ ràng muốn tìm Hàn Lập để báo thù.

"Không cần. Nói hắn là tu sĩ của Thiên Trúc giáo chỉ là đoán như vậy mà thôi, chứ không hoàn toàn chắc chắn. Biết đâu còn có trợ thủ. Mà ta đang bế quan đến thời điểm mấu chốt, không muốn chọc vào đại địch. Thời gian tới, phải ước thúc đám giáo đồ trong Kinh thành, toàn bộ ở lại trong Hoàng Cung, đợi ta công pháp đại thành rồi hãy nói tiếp. Cho dù không có tu sĩ Trúc Cơ Kỳ tiến hành Huyết tế, cũng chỉ chậm thêm vài tháng mà thôi. Đợi đến lúc đó, ngoài tu sĩ Kết Đan Kỳ, tu tiên giả Trúc Cơ Kỳ sẽ không được ta để vào mắt."

Khi Giáo chủ nói đến đây, ngữ khí vốn bình tĩnh cũng tràn ngập một tia hưng phấn. Suy nghĩ của Giáo chủ Hắc Sát giáo quả thật trùng hợp với những gì Hàn Lập đã dự liệu.

"Cung chúc Giáo chủ công pháp sắp đại thành, thuộc hạ lập tức an bài đệ tử bổn giáo tăng cường đề phòng trong Hoàng Cung, sẽ không để một ai tiến vào quấy rầy Giáo chủ."

Đại hán hiểu ra, lớn tiếng nói.

"Tốt, ngươi đi xuống an bài đi."

Giáo chủ Hắc Sát giáo nói xong câu này, có vẻ mệt mỏi, liền không thấy có âm thanh nào truyền ra nữa. Đại hán đầu bóng lưỡng cung kính lùi lại mấy bước, rồi mới xoay người bước đi.

Nơi đây lại trở thành một góc bình thường, không ai để ý đến của Lãnh cung. Thời gian trôi qua rất nhanh, từ khi Hàn Lập đưa tin tình báo bên ngoài đã hơn nửa tháng trôi qua.

Trong thời gian này, Hắc Sát giáo và Hàn Lập không hẹn mà cùng co rút lại. Người của Hắc Sát giáo không có huy động người điều tra nơi Hàn Lập ẩn cư khắp nơi. Trong khi đó, Hàn Lập cũng không dám mạo hiểm lẻn vào Hoàng thành đại nội, đều cố gắng khắc chế, như thể việc xảy ra giữa hai bên chưa từng phát sinh vậy.

Mà người Ma Đạo theo lý thuyết nên sớm hiện thân, không biết vì sao lại không có chút tin tức nào, điều này khiến Hàn Lập thở phào nhẹ nhõm.

Hắn sợ nhất là người Hắc Sát giáo cấu kết với Ma Đạo. Cục diện ác liệt không ngờ lại không phát sinh, khiến Hàn Lập không khỏi cảm thấy may mắn thầm.

Theo tính toán của Hàn Lập, Lý Hóa Nguyên cho dù phái người đến, nhanh nhất cũng phải trên dưới mười ngày nữa, cho nên hắn cũng không vội vàng. Mỗi ngày đều tu luyện, không ra ngoài tùy tiện. Tần Ngôn được Hàn Lập ám chỉ, gần đây cũng từ chối các thiếp mời ra ngoài, chuyên tâm ở trong phủ, hưởng hạnh phúc gia đình.

Nhưng sáng sớm hôm nay, khi Hàn Lập đang ngồi trên giường luyện khí thì đột nhiên hai mắt mở ra, xuất hiện một đạo hàn quang.

"Là vị đạo hữu nào đến chơi, không cần ẩn núp làm gì, hiện thân đi!"

Hàn Lập lạnh giọng nói, vỗ vào túi trữ vật ở bên hông, lập tức Bạch Luân Thuẫn lơ lửng trong không trung, che trước mặt mình, đồng thời trong tay cũng cầm lấy Hỏa Vân phù, bộ dạng như lâm vào tình thế nguy cấp.

Khiến Hàn Lập nghiêm trọng như vậy, đều là vì hắn cảm giác được bên ngoài có đến ba bốn tu sĩ Trúc Cơ Kỳ đang lén lút ngoài cửa. Mặc dù bọn họ đều dùng pháp thuật ẩn dấu khí tức, nhưng Hàn Lập đã tu luyện vô danh khẩu quyết nên vẫn cảm nhận được sự tồn tại của bọn họ.

Hắn khiếp sợ thầm nhủ, hay là Tứ đại huyết thị của Hắc Sát giáo cùng đến?

Ý nghĩ đó vừa hiện lên trong đầu, Hàn Lập kêu khổ không thôi, lập tức có ý định chạy trốn. Còn người của Tần phủ và Mông Sơn tứ hữu, Hàn Lập chỉ có thể mặc kệ, cầu phúc cho bọn họ mà thôi.

Hàn Lập không ngừng suy nghĩ, nhưng bên ngoài lại không xảy ra trường hợp pháp khí, đạo thuật điên cuồng tấn công như hắn tưởng tượng, ngược lại truyền đến một tiếng cười trong trẻo.

"Ha ha. Thế nào, ta đã nói với mấy người là không thể gạt được tai mắt của tiểu sư đệ mà. Tiểu sư đệ đã tiến vào cảnh giới Trúc Cơ trung kỳ, bản lãnh của các ngươi đừng có mà thi triển trước mặt Hàn sư đệ."

Giọng nói này Hàn Lập rất quen, trong lòng vừa động, liền nói lớn: "Chẳng lẽ là Tống sư huynh đến, sư đệ vấn an sư huynh."

Trong lời nói của Hàn Lập tràn đầy vui mừng và kinh ngạc.

"Sư đệ, ngươi đoán không sai!"

Chủ nhân của thanh âm đó vừa nói xong, liền nghênh ngang đẩy cửa tiến vào phòng Hàn Lập, đúng là Tứ sư huynh Tống Mông.

Phía sau hắn còn có hai nam một nữ, trừ một nam tử trẻ tuổi khuôn mặt tuấn mỹ vênh mặt thì đôi nam nữ còn lại đang mỉm cười nhìn Hàn Lập.

Nam tử có khuôn mặt nho nhã mỉm cười nói: "Bát sư đệ, ta ở chỗ sư phụ đã sớm nghe nói đến tên của ngươi. Đáng tiếc là ta và Thất sư muội vẫn chưa có duyên gặp ngươi. Hôm nay cuối cùng cũng được nhìn thấy. Tuy nhiên nhanh như vậy mà ngươi đã tiến đến cảnh giới Trúc Cơ trung kỳ, ha ha, thật sự khiến ta không biết phải nói gì."

Nữ tử xinh đẹp tuyệt trần đứng sóng vai cùng hắn, nghe nói như vậy cũng che miệng cười khẽ, một đôi mắt sáng tò mò đánh giá Hàn Lập.

Hàn Lập nghe vậy, nhìn khuôn mặt của hai người này, không thể không nhận ra hai vị này là ai. Lập tức, hắn vội vàng đứng dậy xuống giường, vẻ mặt cung kính nói: "Là Tam sư huynh và Thất sư tỷ. Sư đệ đã sớm nghe nói đến đại danh của sư huynh và sư tỷ, nhưng thật có lỗi là chưa kịp ra mắt. Còn về tu vi, sư huynh không phải sớm đã đạt đến Trúc Cơ trung kỳ sao, tu vi của đệ thì có gì đáng nói."

Trong lời nói của Hàn Lập toát lên thành ý, để lại ấn tượng khá tốt với vị Tam sư huynh này.

Tóm tắt chương này:

Chương truyện diễn ra trong bối cảnh giữa cuộc đối đầu giữa Hắc Sát giáo và Hàn Lập. Thiết La, đại hán của Hắc Sát giáo, mang tin tức về một đối thủ mạnh mẽ đã chiến đấu với hắn, xác nhận rằng đối thủ có thể là tu sĩ của Thiên Trúc giáo. Giáo chủ Hắc Sát giáo bàn bạc về tình huống và quyết định không hành động vội vàng. Cuối chương, Hàn Lập bất ngờ đón tiếp Tống Mông cùng các sư huynh sư tỷ, cho thấy có sự kết nối và tình bạn trong bối cảnh nguy hiểm. Cuộc gặp gỡ này mang lại hy vọng cho Hàn Lập trong tình huống căng thẳng hiện tại.

Tóm tắt chương trước:

Chương truyện tập trung vào cuộc thảo luận giữa Hàn Lập và nhóm Mông Sơn về giáo chủ Hắc Sát giáo. Hàn Lập tự tin khẳng định giáo chủ chỉ đạt tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, nhờ vào những hoạt động tà ác như Huyết tế. Mặc dù có lo lắng về khả năng bị phát hiện, Hàn Lập cho rằng Hắc Sát giáo sẽ khó có cơ hội trốn thoát, vì giáo chủ đang trong giai đoạn bế quan tu luyện. Nhóm Mông Sơn cảm thấy phấn chấn trước triển vọng này và quyết định chờ viện binh đến hỗ trợ.