Ngay khi Vân Triệu vừa dứt lời, một giọng nói thản nhiên từ đại trướng của Hôi Tích Tộc vang lên:
“Nếu không muốn chết, thì mau tránh đường ra.”
Âm thanh không quá lớn, nhưng mang theo một sự lạnh lùng không chút cảm tình, khiến không khí huyên náo đột nhiên trở nên tĩnh lặng. Mọi ánh mắt đều hướng về phía đại trướng, rồi lại nhanh chóng quay sang nhìn Vân Triệu.
Con ngươi của Vân Triệu co lại, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm vào đại trướng, nhưng gương mặt không biểu lộ cảm xúc gì, như thể đang suy tư điều gì đó. Không khí xung quanh bỗng trở nên ngột ngạt.
“Khẩu khí của các hạ thật lớn, nhưng giấu đầu lòi đuôi thì có bản lĩnh gì? Nếu có bản lĩnh thì hãy hiện thân mà gặp mặt.” Vân Triệu im lặng một lúc, rồi cười lạnh nói.
Ngay khi câu nói còn chưa dứt, một đạo ánh sáng màu xám từ trong đại trướng bắn ra, chớp mắt đã vắt ngang qua trời cao, hiện ra ngay trước mặt Vân Triệu, và hóa thành một đạo kiếm quang màu xám chém xuống.
Sắc mặt Vân Triệu đại biến, hắn quát lớn một tiếng, xung quanh bùng lên hắc quang, trong chớp mắt hóa thành vô số ngọn lửa màu đen bao quanh, bảo vệ hắn ở bên trong.
Trong ngọn lửa màu đen, hiện ra vô số mặt người, biểu hiện sự thống khổ, phát ra những tiếng kêu thảm thiết. Nhưng đúng lúc đó, kiếm quang màu xám không chút thương tiếc chém xuống, rồi mơ hồ biến thành chín đạo kiếm quang giống nhau, từ bốn phương tám hướng đồng loạt chém xuống.
Ngọn lửa màu đen vừa chạm vào kiếm quang thì lập tức tán loạn, không một chút tác dụng. “A!” Vân Triệu hoảng hốt, há mồm phun ra hắc quang, nhưng không kịp làm gì thì chín đạo kiếm quang đã đâm xuyên qua người hắn.
Vân Triệu hét thảm một tiếng, chín lỗ đẫm máu xuất hiện trên người, hắn quay người ngã xuống đất. Chín đạo kiếm quang lóe lên rồi lập tức biến mất trong hư không, như chưa từng xuất hiện.
Mọi người xung quanh đều trố mắt há hốc khi chứng kiến cảnh tượng diễn ra trước mắt, họ không kịp phản ứng. Ai cũng nghĩ Vân Triệu là một Chân Tiên cảnh sơ kỳ rất lợi hại, là một Tiên Nhân thực thụ, vậy mà chỉ với một chiêu đã bị đánh bại, không có khả năng phản kháng, người ra tay kia mạnh mẽ đến mức nào?
Trong lòng họ đều chấn động! Lúc này, ánh mắt của mọi người đều hướng về phía Hôi Tích Tộc, rõ ràng đã khác biệt hẳn. Ở giữa đám người Hôi Tích Tộc, tộc trưởng Tịch Nham cùng với họ, sau một thoáng ngạc nhiên, cảm thấy vừa mừng vừa sợ khi nhìn xuống Vân Triệu đang nằm dưới đất, họ có cảm giác như được nở mày nở mặt.
“Tịch Nham, đừng có trì hoãn nữa, mau chóng đóng quân đi.” Một âm thanh lạnh lùng từ trong đại trướng lại truyền ra.
“Vâng!” Tịch Nham vui mừng đáp lời, rồi vung tay lên. Đội ngũ lại tiếp tục tiến tới, nhưng sắc mặt từng người Hôi Tích Tộc lúc này đều hồng lên, lộ vẻ kích động vô cùng.
Đám người từ tộc Ế Xà phía trước vội vàng tránh ra, hai trưởng lão Đại Thừa Kỳ dìu Vân Triệu đang nằm trên mặt đất sang một bên. Không ít tồn tại Chân Tiên cảnh của các tộc đàn xung quanh cũng rối rít nhìn về phía đại trướng, mặt ai cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Một kiếm vừa rồi nhanh như chớp, uy lực lại còn đáng sợ hơn, mọi người thầm nghĩ nếu là họ cũng khó mà đón đỡ nổi.
“Người nào dám gây sự đánh nhau ở đây?” Đúng lúc đó, một tiếng quát giận dữ vang lên, giữa không trung một hào quang màu trắng lóe lên, mấy bóng người chợt hiện ra, chính là những người của lãnh chúa Tam Miêu trước đó, người gầm thét là Miêu Khôi.
Nhưng bên cạnh Miêu Khôi, có thêm một thiếu nữ mặc áo bào trắng. Nàng đội một chiếc mũ phượng năm màu, ngũ quan không khác gì Nhân Tộc, cũng không giống Dị Tộc chút nào cả. Nói về dung mạo, nàng thuộc loại mỹ nhân hiếm thấy trong Nhân Tộc, nhưng sắc mặt lại lạnh nhạt vô cùng, khiến người khác khó mà tiếp cận.
Thấy mấy người này xuất hiện, sắc mặt Tịch Nham lập tức thay đổi. Để duy trì trật tự Tháp Mộc Đạt, đại hội đã quy định nghiêm cấm tranh đấu. Các tộc trên thảo nguyên Lục Nguyệt thường có tính hiếu chiến, nhưng chỉ cần không gây thương vong thì người của lãnh chúa Tam Miêu đều nhắm mắt cho qua, sao lại xuất hiện tình huống này chứ?
“Miêu tôn sứ, chuyện này thật ra có nguyên nhân…” Tịch Nham vội vàng đi tới.
“Tịch Nham, Hôi Tích Tộc các ngươi vừa mới đến đã gây chuyện thị phi như vậy, có lẽ không còn muốn tham gia đại hội Tháp Mộc Đạt nữa phải không?” Miêu Khôi lạnh lùng ngắt lời Tịch Nham.
“Không dám…” Tịch Nham vội vàng cúi đầu.
“Vậy thì mau giao người ra đây.” Miêu Khôi hừ một tiếng, ánh mắt quét về phía đại trướng Hôi Tích Tộc.
“Chuyện này…” Tịch Nham lộ vẻ chần chừ, mọi lo lắng trong lòng rốt cuộc cũng đã xảy ra. Hai hàng lông mày Miêu Khôi nhíu lại, đang muốn phát tác.
“Người ra tay là ta, các hạ có thể tính lên đầu ta. Nhưng nếu muốn bắt người, còn phải xem thực lực của ngươi.” Ngay lúc đó, một giọng nói từ trong đại trướng truyền ra.
Ánh mắt của thiếu nữ mặc áo bào trắng nhìn về phía đại trướng của Hàn Lập, lông mày nàng khẽ nhíu lại. Hai mắt Miêu Khôi như điện, thân hình khẽ động, muốn ra tay.
“Đó chỉ là một chuyện nhỏ, không cần làm to chuyện. Ngươi hãy đưa tộc trưởng Vân Triệu đi chữa thương, chuyện ở đây giao cho ta xử lý.” Thiếu nữ mặc bào trắng đưa tay ngăn Miêu Khôi lại, từ tốn nói.
Âm thanh của nàng như tiếng chim hót giữa rừng, không chỉ dễ nghe mà còn mang lại cảm giác ôn hòa, bình tĩnh.
Khí tức sát phạt quanh quẩn xung quanh bắt đầu nhanh chóng tiêu tan theo lời nói của nàng.
“Vâng.” Miêu Khôi dường như có chút kính sợ đối với thiếu nữ áo trắng, mặc dù không tình nguyện nhưng y vẫn gật đầu đồng ý, thân hình thoáng một cái đã hạ xuống mặt đất, mang theo Vân Triệu bay ra xa.
“Tiểu nữ Miêu Tú, thần thông của các hạ thật kinh người, không biết là cao nhân từ đâu đến, có thể hân hạnh diện kiến hay không?” Thiếu nữ mặc bào trắng nhìn về đại trướng của Hàn Lập, hơi chắp tay nói.
“Không cần, tại hạ chỉ là một người qua đường mà thôi, may mắn có dịp tới đại hội Tháp Mộc Đạt để mở mang kiến thức, ta và ngươi không gặp thì tốt hơn.” Giọng nói từ bên trong đại trướng vang lên lạnh nhạt.
Mọi người xung quanh nghe vậy, ai nấy đều lộ vẻ kinh ngạc, rồi bắt đầu bàn tán sôi nổi. Trên thảo nguyên Lục Nguyệt, lãnh chúa Tam Miêu được xem như bậc thượng tôn, lại có người dám cả gan từ chối ngay trước mặt, thật quả là hành động liều lĩnh.
“Nếu các hạ không nguyện ra mặt, tiểu nữ cũng không miễn cưỡng. Nhưng thịnh thế đại hội Tháp Mộc Đạt chính là của thảo nguyên Lục Nguyệt chúng ta, mong các hạ hãy thu liễm hành động lại. Sự khoan dung độ lượng của Tam Miêu lĩnh cũng có giới hạn, xin các hạ hãy tự trọng.” Sắc mặt thiếu nữ mặc bào trắng vẫn bình thản, không vui không giận, rồi quay người hóa thành một đạo ánh sáng màu trắng bay về phía xa.
Khi Miêu Tú rời đi, đám người của các tộc xung quanh đang xem náo nhiệt cũng lũ lượt tản ra, nhưng ánh mắt của họ nhìn Hôi Tích Tộc đã khác hẳn so với trước.
Đến lúc này, Tịch Nham mới từ từ thả lỏng, dẫn theo Hôi Tích Tộc tiếp tục tiến tới.
Trong đại trướng, sắc mặt Hàn Lập không đổi, nhưng trong lòng có phần buông lỏng. Dù hắn cùng Thạch Xuyên Không không sợ lãnh chúa Tam Miêu, thậm chí muốn chạy trốn còn không ai ngăn cản được, nhưng mục đích của họ ở lại là để làm chuyện khác, không nảy sinh va chạm rõ ràng là tốt hơn.
Hôi Tích Tộc nhanh chóng đến khu vực đã chỉ định và bắt đầu hạ trại. Không lâu sau, Tịch Nham vào trướng của Hàn Lập, mặt mũi lộ vẻ cảm kích vô cùng, trịnh trọng nói: “Đại tạ Thượng Tiên đã ra tay tương trợ để tránh cho Hôi Tích Tộc ta bị người làm nhục. Đại ân đại đức, Hôi Tích Tộc suốt đời khó quên. Ngày sau Thượng Tiên có bất kỳ sai khiến nào, Hôi Tích Tộc cũng xông pha khói lửa không chối từ!”
Trong trướng, Tịch Phong cũng cúi người bày tỏ sự cảm kích.
“Tộc trưởng Tịch Nham, đừng khách khí, hãy đứng lên.” Hàn Lập khoát tay nói.
Tịch Nham cảm ơn một tiếng, lúc này mới đứng lên. Hôi Tích Tộc đã chịu nhiều ức hiếp, hôm nay cuối cùng cũng đã xả được mối hận, sĩ khí của toàn bộ tộc càng tăng cao.
Vân Triệu trước đây vốn là người hiếp yếu sợ mạnh, hôm nay bị thương nghiêm trọng như vậy chắc chắn sau này sẽ không dám ức hiếp Hôi Tích Tộc nữa, cuộc sống của Hôi Tích Tộc chắc chắn sẽ tốt đẹp hơn rất nhiều.
“Hai vị Thượng Tiên đến đại hội Tháp Mộc Đạt này có việc gì muốn làm không? Tại hạ nguyện ý làm thay.” Tịch Nham ân cần nói.
“Chúng ta chỉ đến đây để kiến thức, không cần đến các ngươi, tất cả lui xuống đi.” Hàn Lập khoát tay nói.
“Vâng.” Hai người Tịch Nham không dám trái ý, rất nhanh đã lui ra ngoài.
Hai người vừa đi, Hàn Lập liền lật tay lấy ra một chiếc trường bào màu đen, mặc vào, sau đó lấy ra một pháp khí dạng mũ vành rộng đội lên đầu, che kín thân hình rất cẩn thận.
Cuộc xung đột vừa rồi chỉ là một việc nhỏ, mục đích chính của họ là mượn đại hội Tháp Mộc Đạt để thu thập tình hình Hôi Giới. Việc xuất hiện dưới hình thái Nhân Tộc không tiện lắm, vì thế tốt nhất là nên che giấu thân phận.
Trong khu vực mua bán, cũng có không ít người hóa trang để ẩn mình, không để lộ diện chút nào.
Hàn Lập và Thạch Xuyên Không nhìn nhau, rồi thoáng một cái hóa thành hai đạo bóng đen chui vào lòng đất không còn thấy đâu. Một chút sau, họ đã hiện ra gần khu vực mua bán.
Vừa rồi nhìn từ xa không rõ ràng, diện tích khu vực này rất lớn, khoảng trên mười dặm, chia thành các khu vực khác nhau, bày ra rất nhiều gian hàng hình vuông. Đồ vật trên các quầy hàng chủ yếu là các khoáng thạch, tài liệu từ Hôi Thú, đủ loại nguyên liệu linh thảo, số lượng rất đông.
Dòng người bên trong đông đúc, ai nấy đi lại lựa chọn cho mình những thứ cần dùng.
“Đại hội này đúng là náo nhiệt.” Hàn Lập nhìn cảnh tượng trước mắt, lộ vẻ tươi cười.
Thạch Xuyên Không cũng nhìn với ánh mắt phấn khích khác thường.
“Chỗ này rất rộng lớn, bây giờ ngươi và ta hãy chia ra hành động, mỗi người tự thu thập tin tức, như vậy sẽ hiệu quả hơn nhiều.” Hàn Lập truyền âm nói.
“Cũng được.” Thạch Xuyên Không gật đầu đồng ý, rồi quay người đi về hướng khác.
Hàn Lập đi dạo quanh khu mua bán, nhìn các quầy hàng và nhanh chóng dừng lại trước một gian hàng của một đại tộc. Đủ loại vật phẩm trên quầy hàng đều có chất lượng rất tốt, đứng phía sau quầy là ba đại hán thân người đầu hổ, mỗi người đều cao chừng hai trượng, phát ra cảm giác áp bức rất mạnh, rõ ràng đều có tu vi Đại Thừa Kỳ.
Trên đường đến đây, Hàn Lập đã nghiên cứu không ít điển tịch của Hôi Tích Tộc, nhìn qua hình dạng có thể nhận diện được không ít tộc quần trên thảo nguyên này. Ba người này hẳn là người của Âm Hổ Tộc, thực lực của Âm Hổ Tộc trên thảo nguyên Lục Nguyệt được xếp vào hàng đại tộc, hơn hẳn Hôi Tích Tộc, nên chuyện họ bị ai đó chặn đường trước đây chắc chắn không thể nào xảy ra với tộc này.
Trong một cuộc xung đột căng thẳng tại đại hội Tháp Mộc Đạt, Vân Triệu bị tấn công bất ngờ bởi Hôi Tích Tộc. Mặc dù được xem là một Tiên Nhân đáng gờm, nhưng chỉ với một chiêu kiếm, hắn đã bị đánh bại. Khi tình hình trở nên nguy cấp, Miêu Khôi cùng với một thiếu nữ lạ mặt, Miêu Tú, xuất hiện để kiểm soát tình hình. Miêu Tú, với khí chất bình tĩnh và uy quyền, ngăn cản thêm hỗn loạn. Cuối cùng, Hôi Tích Tộc đạt được sự hỗ trợ từ người lạ, tạo ra một chuyển biến tích cực cho tương lai của họ trong đại hội.
Chương truyện mô tả cuộc hành trình của Hôi Tích tộc tới Ba Lăng hồ để tham gia đại hội Tháp Mộc Đạt. Tộc trưởng Tịch Nham lo lắng khi biết đại hội diễn ra sớm, và trong khi họ cố gắng tìm vị trí giao dịch, họ phải đối mặt với Vân Triệu từ Ế Xà tộc, người không ngừng chế nhạo họ. Hàn Lập xuất hiện như một nhân vật mạnh mẽ, khẳng định vị thế của Hôi Tích tộc và yêu cầu Tịch Nham nhanh chóng an bài mọi thứ, tạo ra một không khí căng thẳng, đầy kịch tính giữa các tộc trong đại hội.
Hôi Tích tộcđại trướngkiếm quangTháp Mộc Đạtxung độtdị tộckiếm quang