Nhìn dáng vẻ của ngươi, tựa hồ nhận ra tên này dưới trướng của ta?" Đại La Cửu U tộc híp mắt, nhìn Hàn Lập đang biến thành Cự Viên, chậm rãi nói.

"Ngươi đã làm gì hắn?" Lông mày Hàn Lập nhíu chặt, hỏi.

"Quả nhiên ngươi nhận ra... Thực ra thì hắn không may mắn như hai tên dưới cầu kia, vừa đến đây đã bị Không Gian Chi Lực xé rách, ta chỉ nhặt được thi thể và cải tạo lại một chút mà thôi. Bây giờ hắn có chút cô đơn lạnh lẽo, ta cũng đang định tìm bạn cho hắn đấy!" Đại La Cửu U tộc tỏ vẻ bất đắc dĩ, hai tay giơ lên.

"Vậy mà vẫn lạc..." Hàn Lập hơi ngẩn ra, thì thào.

"Kỳ thật ngươi cũng không cần phải khổ sở như vậy, vì rất nhanh ngươi sẽ giống hắn, trở thành thuộc hạ dưới trướng ta! Nghe nói vậy có phải hưng phấn hay không?" Đại La Cửu U tộc đột nhiên cười to điên cuồng.

Lời vừa dứt, một tiếng "Ầm ầm" lớn vang lên từ dưới đất!

Trong hỏa trì Nghiệp Hoả màu đen, đột nhiên cuồn cuộn kịch liệt như sóng biển, tiếp theo nhấc lên một đạo sóng lửa cự đại, che mất nửa thân Hàn Lập.

Hàn Lập cảm thấy một cỗ sát khí nồng đậm gấp nhiều lần bao vây quanh, trong chốc lát, tâm thần vốn đã được củng cố nhờ Luyện Thần Thuật bỗng dưng dâng lên một cỗ xúc động hầu như không thể nào áp chế được, giống như hàng chục ngựa hoang lao nhanh ra khỏi dây cương, vồ tới thần hồn hắn.

Một cỗ sóng nhiệt cực nóng bao phủ quanh thần hồn, hung hăng thiêu đốt.

Hắn miễn cưỡng duy trì một tia thanh tỉnh, không hề đứt đoạn thúc giục Luyện Thần Thuật, nhưng trong lòng rất hoảng sợ.

"Chỉ là một Kim Tiên nho nhỏ, thần hồn lại cường đại như thế, thật là có ý tứ. Ta càng muốn xem ngươi có thể trụ được bao lâu?" Đại La Cửu U tộc chắp tay sau lưng, trên mặt hiện lên vẻ đăm chiêu.

Hàn Lập gắt gao bảo vệ tâm thần, đồng thời ra sức chống đỡ hắc sắc cự ấn đang đè ép, sắc mặt trắng bệch, trên hai tay lông xù nổi lên từng sợi gân giống như gân rồng, trong cơ thể phát ra âm thanh ken két.

Nhưng tâm trí hắn vận chuyển như điện, ánh mắt đảo quanh và đột nhiên thấy phía dưới Hỏa Trì có hai bóng người vọt lên, trong số đó, một chính là Ma Quang.

Tuy nhiên, tình cảnh của Ma Quang lúc này có vẻ không ổn định, rất chật vật.

Hắn đang bị một thiếu nữ cao chưa đến một nửa thân hình hắn, một tay khóa chặt yết hầu từ dưới hỏa trì Nghiệp Hoả bay lên.

Mặc dù thế, trên mặt gã vẫn nở một nụ cười, không rõ có điểm tựa vững chắc hay chỉ là cố gắng trấn định.

Hàn Lập đưa mắt nhìn xuống, chỉ thấy bóng lưng thiếu nữ, trên vai khoác một chiếc áo choàng nửa người màu tinh hồng, rất khác biệt so với những người Cửu U tộc mặc màu xám trắng hoặc đen, nhìn rất chói mắt.

Nói thì chậm mà xảy ra rất nhanh, thân hình hai người vừa rời khỏi Nghiệp Hỏa trì không lâu, trên thân Ma Quang liền loé sáng ánh quang mạnh mẽ, thân thể hơi mơ hồ, định hóa thành khói đen tản ra. Nhưng cổ tay của thiếu nữ nắm lấy cổ gã cũng tỏa sáng một vòng quang văn màu đỏ sậm, từ trong tỏa ra những chấn động rất kỳ lạ, mà lại có thể ngăn cản gã hư hóa.

Thân hình thiếu nữ treo trên cao, sau đó giữa không trung chuyển hướng bay thẳng đến đầu cầu bên này hạ xuống.

Ma Quang vẫn bị thiếu nữ nắm chặt, trên mặt không có vẻ gì lo lắng, vẫn tỏ vẻ vui vẻ không sao cả. Thiếu nữ dường như không hài lòng với bộ dạng này của gã, tay quất một cái tát vào mặt gã.

"Răng rắc" một tiếng giòn vang.

Đầu Ma Quang lập tức nghiêng sang một bên, giống như cổ đã bị thiếu nữ bẻ gãy.

Thiếu nữ thấy thế, bèn tiện tay ném gã xuống đất, hai tay kết xuất một cái pháp ấn cổ quái tối nghĩa, "Đùng" một tiếng, đánh vào trán Ma Quang.

Khói xanh bốc lên, nơi mi tâm Ma Quang lập tức nổi lên một chữ "Cấm" đỏ thẫm.

Khôi lỗi sừng trâu đứng sau lưng Đại La Cửu U tộc lập tức bước lên trước, vung tay lên, xiềng xích màu đen quấn quanh cánh tay lập tức như linh xà thò ra, hắc quang lóe lên trói chặt Ma Quang lại.

"Đa tạ U Lạc cô nương tương trợ." Ánh mắt Đại La Cửu U tộc lóe lên, nói với thiếu nữ.

"Âm Quát, để ngươi trấn giữ La Sinh khu, lại để bọn họ đột phá đến đây, ngươi thật đúng là có bản lĩnh." Thiếu nữ không để ý tới lời cảm ơn của y, lạnh lùng nói.

Âm Quát nghe vậy, chỉ cười gượng vài tiếng, cũng không phản bác.

"Còn những người này, cũng muốn ta ra tay thu thập không?" Thiếu nữ tên là U Lạc chắp tay sau lưng, xoay người lại, cười khẩy nói.

Thiếu nữ này trông rất giống với nhân tộc, làn da trắng nõn, dung mạo thanh tú, chỉ là giữa mi tâm có một lân phiến màu đen giống như con mắt nằm dọc, phía dưới mí mắt cũng có vài dấu ấn màu tinh hồng, thoạt nhìn rất quyến rũ.

Hàn Lập chú ý thấy, đồng tử của thiếu nữ không phải màu xám trắng mà là màu xanh đen giống như nhân tộc, trong lòng lập tức nghi ngờ, chẳng lẽ nàng không phải người Hôi Giới?

"Như thế nào Chân Linh Tiên Giới lại vào đây?" U Lạc thấy hóa thân Cự Viên của Hàn Lập, dừng lại một chút, có vẻ hơi bất ngờ, đôi lông mày nhíu lại hỏi.

"Bất quá chỉ là một nhân tộc có chút huyết mạch Chân Linh mà thôi, cũng không cần U Lạc cô nương xuất thủ." Âm Quát thản nhiên nói.

Thiếu nữ nghe vậy không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng như vậy.

"Nhóm nhân tộc các ngươi ngược lại thật là thú vị, đủ để ta xem một hồi rồi." Âm Quát cũng không chú ý đến thiếu nữ nữa, dời ánh mắt nhìn về phía Hàn Lập, nói ra:

Nói xong, gã vung tay lên, ấn vuông của Hàn Lập bị gắt gao chống đỡ bỗng tỏa sáng ô quang, bốn chữ ấn văn "Bao La Vạn Tượng" đột nhiên phát ra huyết quang, trọng lượng lại bạo tăng, trùng trùng điệp điệp ép xuống.

Hàn Lập phát ra một tiếng kêu đau đớn, Chân Ngôn Bảo Luân bỗng nhiên thu hồi vào trong cơ thể, toàn lực thúc giục nghịch chuyển chân luân, thân hình bên trong lực lượng giam cầm kỳ lạ từ phía dưới ấn vuông khó khăn vọt ra.

Hắn không chọn thối lui ở cửa vào cây cầu mà đột nhiên biến đổi phương hướng, toàn lực lao nhanh về phía cửa thông đạo Nghiệp Hỏa.

"Càn rỡ! Chạy đi đâu?" Âm Quát khẽ quát một tiếng, tay áo vung lên mạnh mẽ.

Đáy Nghiệp Hỏa trì chấn động kịch liệt, tiếp đó từng đám cột đá đen từ trong vọt mạnh ra, lao ra chắn trước mặt hắn.

Hàn Lập trong tình thế cấp bách, cổ tay vặn chuyển, chín chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm hợp lại thành một, bên trong tích tụ từng chút Ích Tà Thần Lôi không giữ lại mà tuôn ra mãnh liệt, chém nhanh về phía trước.

"Ầm"

Vô số đạo lôi điện màu vàng ngưng tụ lại một chỗ, tạo thành một đạo quang điện màu vàng cự đại, từng trận thanh âm nổ vang, phá vỡ những cản trở trùng trùng điệp điệp ở Nghiệp Hỏa, kích động lên cỗ kiếm khí phong bạo, chém lên các cột đá màu đen phía trước.

Liên tiếp thanh âm nổ "Ầm ầm ầm" vang lên, cột đá màu đen liên tục bạo liệt.

Thân hình Hàn Lập không dừng lại chút nào, xuyên qua giữa sóng khí, hướng tới thông đạo Nghiệp Hỏa, mắt thấy sẽ chui vào trong.

Đáng tiếc lại không như mong muốn, đúng vào lúc này một đạo hắc ảnh chớp hiện, nhanh hơn một bước chắn trước mặt hắn.

Đúng là Âm Quát!

Chỉ thấy gã tung ra một chưởng nhìn như chậm nhưng lại rất nhanh, trong lòng bàn tay xuất hiện sức hút, kéo lấy cổ áo Hàn Lập, tay kia cầm lấy ấn vuông màu đen đang chuẩn bị ấn xuống trán hắn.

Hàn Lập muốn gọi ra Chân Ngôn Bảo Luân nhưng đã không kịp, vừa rồi bị dày vò và tiêu hao quá độ, lúc này căn bản ngăn cản không nổi, bị trùng trùng điệp điệp vỗ vào trán.

Hắn cảm thấy toàn thân như bị điện giật, truyền đến một cảm giác chết lặng, Tiên Linh Lực trong cơ thể lập tức bị phong tỏa, toàn bộ cơ thể không còn nửa điểm sức lực, căn bản không thể động đậy.

Âm Quát nắm lấy hắn quay về, bên kia Thạch Xuyên Không cũng đã kiệt sức bị bắt, chỉ còn lại Bách Lý Viêm đang ác chiến với Tô Lưu đã biến thành Khôi Lỗi Thái Ất.

U Lạc từ đầu đến giờ đứng yên xem cuộc chiến, thấy thời cơ đã đến, đột nhiên ra tay đánh lén. Bách Lý Viêm vốn dĩ đã ở thế yếu, sau khi thiếu nữ gia nhập cùng tấn công, tự nhiên càng khó khăn, hắn liền bị bắt giam.

Trong lòng Hàn Lập cảm giác như bị đẩy xuống đáy cốc.

Dù hắn đã dự đoán trước tình huống xấu nhất, nhưng đối mặt với đối thủ cấp bậc Đại La, ba gã tu sĩ Thái Ất – Ma Quang, Hồ Tam, Bách Lý Viêm cùng với hai tu sĩ Kim Tiên đỉnh phong là hắn và Thạch Xuyên Không liên thủ, thế mà ngay cả một khắc đồng hồ cũng không thể chống đỡ, toàn quân bị diệt.

Trong lòng hắn càng nghi hoặc, tại sao tu sĩ Đại La trấn giữ La Sinh khu lại đến nhanh như vậy? Dù họ có phát động cấm chế Hỏa Trì, cũng không thể đến nhanh như vậy, trừ phi đã bị phát hiện từ trước.

Chẳng lẽ ngụy trang của hắn đã bị khám phá?

Điều này không có khả năng, không nói đến Ngọc Tiêu Hồ Vĩ là thật, mà Ma Quang vốn là thân thể Thái Ất Hôi Tiên, Bách Lý Viêm lại bị Nghiệp Hỏa quấy nhiễu, cho dù chỉ là một nửa Hôi Tiên Thái Ất cảnh, khí tức của hai người đủ để gây sợ hãi, nếu không Hàn Lập đã không cho phép họ ngụy trang thành Cửu U tộc nhân.

"Lúc trước... Lẻn vào, rõ ràng không có bao nhiêu... sơ hở, ngươi là... Như thế nào phát... hiện chúng ta?" Toàn thân Hàn Lập chết lặng, đầu lưỡi cứng đờ hỏi.

"Nhìn ngươi thành thật như vậy, ta có chút thiện tâm nên nói cho ngươi biết. Thủ vệ nơi đây không phải đều là U Nô, mà trong đó có một tên là Khôi Lỗi của ta." Âm Quát liếc mắt nhìn hắn, chép miệng nói.

"Vẫn do chủ quan..." Hàn Lập im lặng, trong lòng thở dài.

Ngay lúc này, Âm Quát nhấc tay trái lên, vỗ về hướng mọi người một cái.

Một tia chớp màu đen từ lòng bàn tay gã bắn ra, "Phanh" một tiếng nổ, hóa thành vô số phù văn màu đen nhanh chóng chui vào trong cơ thể đám người Hàn Lập.

Hàn Lập cảm thấy đan điền dưới bụng đau đớn như bị kim đâm, trong lòng kinh hãi, cố gắng chịu đựng, trên trán nổi lên gân xanh, vội vàng dò xét đan điền.

Chỉ thấy trong Đan Điền hắn bây giờ chớp động hôi quang, từng đạo lôi ti màu đen lơ lửng, bao phủ Nguyên Anh vào trong.

Những lôi ti màu đen này phát ra một cỗ lực lượng pháp tắc khó hiểu, sau khi Nguyên Anh bị lôi ti giam cầm, Tiên Linh lực trong cơ thể lập tức bị ngưng kết hoàn toàn, không thể vận dụng một chút nào.

Không chỉ như vậy, cỗ lực lượng pháp tắc này còn khuếch tán ra, nhanh chóng lan tỏa khắp cơ thể hắn.

Tệ hại nhất chính là, lúc này thân thể Hàn Lập trở nên mềm nhũn, sử dụng không được bao nhiêu khí lực, thần thức cũng bị giam cầm trong đầu, không cách nào tản ra mảy may.

Ma Quang và những người khác đều biến sắc, hiển nhiên tình huống cũng giống như vậy.

Tóm tắt chương này:

Trong chương này, Hàn Lập đối mặt với Đại La Cửu U, một kẻ mạnh mẽ đang điều khiển không gian với ý định chiếm đoạt linh hồn của hắn. Hàn Lập cảm nhận sự nguy hiểm khi bị áp lực và tấn công từ các thế lực xung quanh. Hắn nhận thấy Ma Quang trong một tình huống khó khăn do bị nắm giữ bởi một thiếu nữ có tên U Lạc. Đại La Cửu U và Âm Quát liên tục tạo áp lực lên Hàn Lập, khiến hắn không thể chống cự. Kết quả, Hàn Lập cùng với các đồng minh của mình rơi vào tình cảnh bế tắc khi bị phong tỏa sức mạnh, đối diện với nguy cơ bị tiêu diệt hoàn toàn.

Tóm tắt chương trước:

Chương truyện diễn ra trong cảnh chiến đấu căng thẳng giữa Hàn Lập và Ma Quang với sức mạnh Nghiệp Hỏa. Ma Quang phun ra khói đen tạo thành vòi rồng tấn công, trong khi Hàn Lập và Thạch Xuyên Không cố gắng vượt qua bức tường lửa để thoát hiểm. Nhưng họ bất ngờ bị tách ra khi một cơn sóng Nghiệp Hỏa bất ngờ lao tới. Tình hình trở nên nguy cấp khi Hàn Lập phải đối mặt với những thế lực bí ẩn, trong đó có Tô Lưu đã trở thành Hôi Tiên, một hình ảnh đáng sợ và báo hiệu cho các khó khăn phía trước.