"A, xem ra ngươi đã biết rõ, như vậy cũng giảm bớt cho ta phải giải thích. Nói đi nói lại, ngươi có thể tu thành Thời Gian pháp tắc, coi như là một nhân tài. Nếu sau này ngươi theo ta, xuất lực giúp đỡ, tự nhiên ta sẽ không bạc đãi ngươi." Âm Quát cười nhạt, đưa tay điểm một cái.

Một đoàn màu đen từ ngón tay gã bắn ra, quay tròn ngưng tụ thành một hạt châu đen kịt hình bầu dục, bên ngoài có từng vòng linh văn màu bạc nhạt, nhìn rất giống trứng của một loại sinh vật nào đó.

Sắc mặt Âm Quát nghiêm túc, thực hiện pháp quyết, điểm ra một cái. Mặt ngoài hạt trứng màu đen lóe lên linh văn, nhanh chóng nhúc nhích, không lâu sau, một con quái trùng màu đen lớn chừng ngón tay cái từ trong chui ra.

Quái trùng này giống như con sên, trên thân có hơn mười xúc tu dài ngắn không đồng đều, gương mặt bị một đoàn hắc quang bao phủ, mơ hồ hiện ra một khuôn mặt người, nhìn có bảy tám phần tương tự Âm Quát, rất quái dị.

"U Hồn Trùng!"

Khi Hàn Lập nhìn thấy quái trùng này, đồng tử bỗng nhiên co rút lại, trong nháy mắt sắc mặt trở nên khó coi vô cùng.

"Đừng chống cự, ngoan ngoãn để nó bám vào thần hồn của ngươi. Thật ra quá trình này rất tuyệt vời, hãy tận hưởng đi!" Âm Quát lạnh lùng nói, lại thực hiện pháp quyết.

U Hồn Trùng phát ra một tiếng "Vèo", rơi vào mi tâm của Hàn Lập, nhanh chóng thẩm thấu vào bên trong.

Trước mắt Hàn Lập lập tức tối sầm, đau đớn từ đầu truyền đến, như thể một cây đinh sắt nung đỏ được đâm vào trong đầu. Hắn không nhịn được phát ra một tiếng kêu đau đớn, cơ thể run rẩy không ngừng.

U Hồn Trùng nhanh chóng tiến vào trong đầu hắn, lập tức tiến tới thần hồn của hắn. Bức tường cấm chế màu đen trong đầu hắn dường như không có chút ảnh hưởng nào với nó, chỉ trong chốc lát đã xuyên qua.

Không lâu sau, nó tới được thần thức hải của Hàn Lập, bên ngoài có từng sợi hào quang lượn lờ, và nhanh chóng hiện ra một thần hồn tiểu nhân, ngũ quan giống y như Hàn Lập.

"Mơ tưởng phụ thể trên người ta, Niệm Kiếm bí quyết!" Thần hồn tiểu nhân tức giận gầm lên, trên cơ thể lóe lên một đạo kiếm ảnh óng ánh bắn ra, nhanh chóng chém xuống thân U Hồn Trùng.

"Xoẹt," một tiếng, U Hồn Trùng bị chém thành hai nửa, sau đó nổ tung, hóa thành hai luồng hắc khí. Nhưng chỉ trong một khắc, hai luồng hắc khí lại hòa làm một thể, lập tức ngưng tụ lại thành U Hồn Trùng, tiếp tục bay về phía thần hồn, dường như nó không bị thương tổn chút nào.

Thần hồn tiểu nhân kinh hãi nhưng không hoảng sợ, bên ngoài cơ thể lại lóe lên tinh quang. Một đạo Thần Niệm Chi Liên bắn ra, trong nháy mắt quấn lấy U Hồn Trùng, sau đó quấn thêm vài vòng, liên tục cuốn lấy nó.

Trên mặt U Hồn Trùng lộ ra một tia trào phúng, thân thể uốn éo, "Phanh," một tiếng bùng nổ ra, dễ dàng thoát khỏi sự trói buộc của Thần Niệm Chi Liên, hóa thành một đám sương mù màu đen chạy thoát.

Khoảng cách giữa U Hồn Trùng và thần hồn Hàn Lập vốn không xa, sương mù màu đen lập tức bay lao đến, nhanh chóng va chạm vào thần hồn.

Sương mù màu đen lại ngưng tụ, hóa thành hình dáng U Hồn Trùng, rồi nhào vào người tiểu nhân thần hồn Hàn Lập, nhanh chóng chui vào bên trong.

Thần hồn tiểu nhân hoảng hốt, trong miệng phát ra một tiếng rít, bên ngoài cơ thể đại phóng tinh quang. Một vài sợi xiềng xích óng ánh từ trong cơ thể nó bắn ra, lóe lên biến thành một lồng giam xiềng xích, bao phủ U Hồn Trùng lại.

U Hồn Trùng bị Thần Niệm lồng giam bao trùm, tựa hồ bị áp chế rất lớn, thân thể chuyển động chậm lại gấp mấy lần. Chỉ là Thần Niệm lồng giam này đã chậm một bước, mặc dù bao trùm U Hồn Trùng, nhưng gần như nửa thân thể của nó đã chui vào bên trong thần hồn.

U Hồn Trùng không dừng lại, thân thể đột nhiên phát ra từng trận hắc quang, tiếp tục ngọ nguậy chui vào bên trong thần hồn Hàn Lập.

Khi thần hồn tiểu nhân thấy cảnh này, lập tức căng thẳng, bên ngoài cơ thể phóng ra tinh quang, từng đạo xiềng xích óng ánh bắn ra, bao trùm lấy U Hồn Trùng, cuối cùng cả bản thân nó cũng bị bao phủ vào trong.

Hắc mang và tinh quang đan xen vào nhau, va chạm kịch liệt.

"Hừ..." Đuôi mày Âm Quát nhảy lên, lạnh lùng nhìn thân thể Hàn Lập run rẩy. "Không biết sống chết, ngươi đã muốn chịu nhiều đau đớn, ta sẽ giúp ngươi!" Gã hừ lạnh một tiếng, trong miệng lẩm bẩm, năm ngón tay chộp vào không gian hạ xuống.

Năm đạo hắc quang từ đầu ngón tay gã không ngừng bắn ra, lao vào trong đầu Hàn Lập. Trong nháy mắt, thất khiếu của Hàn Lập đồng thời chảy ra máu tươi, thân thể run rẩy gấp mấy lần, co rút và vặn vẹo, miệng phát ra tiếng kêu thảm thiết.

Cảnh tượng này làm cho sắc mặt đám người Thạch Xuyên Không xung quanh biến đổi, nhưng không ai có khả năng giúp đỡ. Ở những lồng giam gần đó, đám người lão già tóc bạc và nam tử tai dài nhìn Hàn Lập, đều lắc đầu, tỏ vẻ như đã cảnh báo hắn nhưng hắn không chịu lắng nghe.

"Hắc hắc, thú vị! Để xem tiểu tử ngươi có ba đầu sáu tay gì, có thể chống đỡ được bao lâu?"

Khuôn mặt Âm Quát lộ vẻ khoái ý, không chỉ không dừng tay mà còn làm cho năm ngón tay phát ra hắc quang càng to bản hơn.

Mãi cho tới hơn một khắc đồng hồ, Âm Quát mới dừng tay, đồng thời bấm niệm pháp quyết thu hồi hai đạo đại thủ lôi điện trên người Hàn Lập, chúng lóe lên rồi biến mất.

Lúc này nửa người Hàn Lập chảy máu, toàn bộ cơ thể rơi vào hôn mê. Đại thủ lôi điện biến mất, hắn không hề hay biết đã ngã "Bịch" một tiếng xuống mặt đất, không nhúc nhích chút nào, khí tức cực kỳ yếu ớt, dường như bị trọng thương.

"Không biết tốt xấu." Âm Quát cười lạnh một tiếng, quay người đi ra khỏi phòng giam Hàn Lập, liếc nhìn Thạch Xuyên Không ở phòng bên cạnh.

Thạch Xuyên Không thấy rõ tình huống của Hàn Lập, trong lòng phát lạnh, thấy Âm Quát nhìn sang, sắc mặt lập tức biến đổi.

Thân ảnh Âm Quát nhoáng một cái, trực tiếp xuyên qua cấm chế phòng giam Thạch Xuyên Không, hiện ra bên trong, gã vung tay lên.

Một tiếng sấm sét vang lên, hai đại thủ lôi điện màu đen lơ lửng trên không hiện ra, bắt lấy thân thể Thạch Xuyên Không.

Dường như tính nhẫn nại của Âm Quát đã bị Hàn Lập làm tiêu hao hết, gã không nói một lời, bàn tay to lớn chộp lấy đầu Thạch Xuyên Không, tay phát ra hắc quang thẩm thấu vào bên trong.

Sắc mặt Thạch Xuyên Không trở nên tái mét, phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết, ngũ quan và thất khiếu đều tuôn ra máu tươi.

Sau một khắc đồng hồ, Âm Quát buông tay ra. Thạch Xuyên Không cũng đã mất đi ý thức, thân thể mềm nhũn ngã "Bịch" một tiếng trên mặt đất, không còn nhúc nhích.

Âm Quát lạnh lùng nhìn Thạch Xuyên Không, rồi quay người ra ngoài nhà tù, đi qua phòng giam của Hồ Tam bên cạnh.

Tiếng kêu thê lương thảm thiết lại vang lên, quanh quẩn trong không gian.

Sau nửa canh giờ, Âm Quát từ trong nhà giam của Bách Lý Viêm bay ra.

Lúc này năm người Hàn Lập đều nằm trên mặt đất, nửa người đẫm máu, không có nhúc nhích.

Sắc mặt Âm Quát hơi trắng bệch, hít sâu một hơi, lúc này mới khôi phục lại phần nào.

"Chúc mừng Âm Quát đại nhân, lại đạt được năm cái Khôi Lỗi thật tốt." Đại hán áo xám không biết từ đâu đi ra, khuôn mặt tràn đầy vẻ nịnh nọt nói.

"Năm người này ta sẽ trọng dụng, Âm Thiện, ngươi phải trông coi cẩn thận, không được để xảy ra sơ sót!" Trên mặt Âm Quát lộ ra nét tươi cười, lập tức dặn dò.

"Âm Quát đại nhân yên tâm, thuộc hạ chắc chắn sẽ không lười biếng." Đại hán áo xám vội vàng cam đoan.

"Năm người này đã được gieo vào U Hồn Trùng, còn cần trăm ngày nữa mới có thể triệt để dung hợp, chờ bọn họ tỉnh lại rồi đưa đến Huyền Âm cung, không được để những khu vực khác tiếp xúc với năm người này." Trong đầu Âm Quát hiện ra hình ảnh U Lạc, lại lần nữa dặn dò.

"Thuộc hạ đã hiểu, nhưng Âm Quát đại nhân liên tiếp gieo năm con U Hồn Trùng này, thân thể có sao không?" Đại hán áo xám nghe xong ánh mắt khẽ động, lập tức gật đầu đáp ứng, sau đó khuôn mặt tràn đầy vẻ ân cần hỏi han.

"Không sao, chỉ tiêu hao một ít lực lượng Bản Nguyên mà thôi, dưỡng một thời gian là khôi phục được. Ngươi làm tốt việc này, ta sẽ có phần thưởng cho ngươi." Âm Quát vừa dứt lời, thân hình chớp một cái rồi biến mất trong hư không, có vẻ như gấp gáp đi tu dưỡng.

Đại hán áo xám vội vàng khom người cảm ơn, một hồi lâu mới đứng thẳng dậy.

Gã nhìn qua năm người Hàn Lập, cười lạnh một tiếng, quay người đi ra ngoài, nhưng vừa đi vài bước thì dừng lại.

Chỉ thấy một thân ảnh tinh hồng mảnh mai từ cầu thang thông đạo đi xuống tầng thứ chín, đúng là U Lạc.

"U Lạc cô nương, sao ngươi lại có thời gian rảnh đến U Lao này, không nghênh đón từ xa, thật thất lễ." Đại hán áo xám hơi ngẩn ra, sau đó trên mặt lộ vẻ tươi cười, nghênh đón.

"Có gì đâu, U Lao này ta không thể tới sao?" Đôi mắt U Lạc nhìn một cái, nhàn nhạt nói.

"Đương nhiên không phải, U Lạc cô nương đến U Lao, Âm mỗ chắc chắn không thể không hoan nghênh." Sắc mặt đại hán áo xám biến đổi, có chút sợ hãi nói.

U Lạc hừ một tiếng, bước vào bên trong.

"U Lạc cô nương, người tới đây có việc gì không?" Đại hán áo xám vội vàng đi theo, cẩn thận hỏi thăm.

U Lạc cũng không để ý đến đại hán áo xám, phối hợp đi vào bên trong, rất nhanh dừng lại trước nhà tù giam đám người Hàn Lập.

Đại hán áo xám nhớ lại lời Âm Quát vừa nói, sắc mặt khẽ biến.

"Âm Quát đại nhân thật sự không biết lưu tình a, dù muốn luyện năm người này thành Khôi Lỗi, cũng không cần hung ác như vậy. Âm Thiện chủ quản, ngươi thấy có phải không?" U Lạc nhìn bộ dạng năm người Hàn Lập, thở dài, quay đầu nhìn đại hán áo xám, tự nhiên nói.

Đại hán áo xám chỉ lên tiếng ừ ừ, dường như không dám nghị luận sau lưng Âm Quát.

Bàn tay U Lạc trắng như ngọc nhấc lên, "Xùy," một tiếng vang nhỏ, một đạo ánh sáng âm u từ đầu ngón tay nàng bắn ra, sau đó chia làm năm, trực tiếp xuyên qua cấm chế chung quanh nhà tù, bay vào bên trong.

"U Lạc cô nương, ngươi đây là muốn..." Sắc mặt đại hán áo xám khẽ biến, không nhịn được tiến lên trước.

U Lạc vẫn bấm niệm pháp quyết, năm đạo ánh sáng âm u chợt lóe lên, biến thành năm đạo xúc tu mềm mại hết sức nhỏ, thoáng dò xét qua mi tâm đám người Hàn Lập, rồi lập tức thu về.

Đại hán áo xám thấy vậy, sắc mặt buông lỏng.

"Xem ra Âm Quát đại nhân chỉ cưỡng ép đưa U Hồn Trùng vào trong thần hồn năm người này, thực sự là khinh xuất. Tuy rằng có thể luyện thành Khôi Lỗi, nhưng U Hồn Trùng và thần hồn năm người cần một đoạn thời gian rất dài để tương dung. Ta có chút Thiên Âm Tốc Hồn Đan, ngươi cho bọn họ mỗi ngày một viên, có thể giảm bớt thời gian luyện khôi cần thiết." U Lạc lật tay lấy ra một cái bình ngọc màu đen, ném cho đại hán áo xám.

Miệng bình ngọc dán một tờ phù lục màu đen, mặc dù cách bình cũng cảm nhận được từng trận chấn động hồn lực tinh thuần từ bên trong truyền ra.

"Thiên Âm Tốc Hồn Đan!" Sắc mặt đại hán áo xám khẽ biến.

Đan này rất nổi danh trong Cửu U tộc, có thể điều trị tổn thương thần hồn, đối với tồn tại Đại La cảnh cũng có hiệu quả, quý giá vô cùng. Đại hán áo xám nhìn thấy mà thèm nhỏ dãi.

Đám người Hàn Lập vốn cần nửa tháng mới có thể tỉnh lại, nhưng với bình Thiên Âm Tốc Hồn Đan này, chỉ sợ không cần năm ngày đã có thể tỉnh lại.

Nhưng vì sao U Lạc lại xuất ra Thiên Âm Tốc Hồn Đan quý giá như vậy, giúp Âm Quát luyện khôi...

Đầu óc đại hán áo xám thoáng có chút mơ hồ không nghĩ ra được.

Tóm tắt chương này:

Trong chương truyện này, Âm Quát thực hiện nghi thức gieo U Hồn Trùng vào thần hồn của Hàn Lập và các nhân vật khác, gây ra sự đau đớn không thể tưởng tượng. Hàn Lập đã phải hứng chịu sự tàn nhẫn của Âm Quát với hy vọng biến thành Khôi Lỗi, nhưng quá trình này kéo theo vô vàn đau đớn. U Lạc xuất hiện và cung cấp Thiên Âm Tốc Hồn Đan, loại đan dược quý hiếm với khả năng hồi phục thần hồn, cho thấy một sự vận động không ngừng trong cuộc chiến quyền lực và sinh tồn giữa các nhân vật.

Tóm tắt chương trước:

Trong chương này, Hàn Lập và các nhân vật khác khám phá sức mạnh của U Hồn Trùng, một loại thần thông của Cửu U Tộc, có khả năng khống chế thần hồn người khác. Họ cũng nghe lão già tóc bạc giải thích về khả năng của U Hồn Trùng và mối nguy hiểm mà nó mang lại. Tình thế trở nên căng thẳng khi Hàn Lập bị phong ấn và cảm thấy sự đe dọa từ Âm Quát, kẻ có khả năng biến hắn thành Khôi Lỗi. Hàn Lập cố gắng tìm cách giải thoát khỏi cấm chế để bảo vệ bản thân và tránh bị kiểm soát.