Một vị sư huynh của Trần Xảo Thiến thấy bạn lữ song tu của mình bị tấn công liền gào lên một tiếng đầy bi thương. Sau đó, hắn vung tay lên, một đạo ô quang tỏa ra, bao quanh thi thể nàng, nhằm ngăn chặn Băng Yêu, kẻ giết người đang xuất hiện.
Còn Tuyết Hồng, người sư tỷ lại có chút oan khổ. Nếu không phải vì nhất thời tâm tính háo thắng, cố gắng sử dụng phù bảo, thì nàng có lẽ vẫn bảo vệ được sinh mạng của mình. Bởi vì trước khi sử dụng phù bảo, nàng cần phải trang bị một kiện pháp khí để phòng ngự bên người. Nhưng do muốn tiết kiệm thời gian khởi động, cùng với việc muốn tiết kiệm chút pháp lực, nàng đã không chuẩn bị kịp lúc, và kết quả là không còn lớp bảo vệ nào.
Nàng gái này thực ra còn thiếu kinh nghiệm, tâm lý lại đơn giản, mắc phải sai lầm lớn, thật sự có chút bất công. Khi thấy kẻ địch ở phía đối diện hình thành cái kén, nếu không có đồng môn bảo vệ xung quanh thì thiệt sao nàng dám an tâm khu động phù bảo, không ai nghĩ rằng Băng Yêu lại có khả năng phá kén mà xuất hiện ngay lúc đó, hơn nữa rồi lại lập tức ẩn hình, khiến nàng trở thành mục tiêu.
Lúc ấy chính là khoảnh khắc cuối cùng Tuyết Hồng kích phát phù bảo, không thể dừng lại ngay lập tức nên đã bị trúng một đòn trí mạng. Còn Tống Mông khi khởi động phù bảo Trường thương cũng không sử dụng bất kỳ thủ đoạn phòng ngự nào, vì uy năng của phù bảo không lớn, nên phải kích phát thành công trước tiên, nếu không Băng Yêu ẩn nấp sẽ không biết sẽ đánh lén ai.
Hơn nữa, không cần nói đến hai người họ, vừa rồi lúc tấn công nhóm người Hàn Lập cũng không có sử dụng pháp khí phòng ngự, bởi vì mấy cái kén đó chỉ là bia ngắm, không thể phản kích, họ đương nhiên không muốn lãng phí pháp lực để xuất ra pháp khí phòng ngự.
Tuy nhiên, khi chứng kiến cảnh nữ tử kia bị móc tim mà chết thảm, rồi lại có Hàn Lập nhắc nhở, những người khác đứng sau đều đổ mồ hôi lạnh. Ngay lập tức, đủ loại vòng bảo hộ, pháp khí phòng ngự đều xuất hiện, nhằm tránh cho kẻ thù hung tàn ra tay đánh lén thêm lần nữa.
Nhưng một sự việc khiến bọn họ càng thêm ngẩn ngơ chính là bất kể bọn họ có sử dụng loại pháp thuật nào để ẩn hình hay bất kỳ pháp khí nào cũng không thể tìm ra tung tích của yêu nhân kia. Thỉnh thoảng họ thấy bóng dáng của nó nhưng khi chưa kịp vui mừng thì yêu nhân lại đột ngột biến mất, như thể đang di chuyển với tốc độ cao. Lúc này, Băng Yêu hoàn toàn trở nên bán trong suốt, thỉnh thoảng xuất hiện và ẩn hình ở bốn phía xung quanh họ. Không cần nói đến mắt thường, ngay cả pháp khí linh tính cũng không phát huy được hiệu quả truy tung, chỉ một vài lần là đã mất dấu.
Tất cả mọi người đều cảm thấy nguy hiểm đang đến gần, không ngừng chú ý đến động tĩnh bốn phía xung quanh, tâm thần cũng vì vậy mà căng thẳng, bị Băng Yêu áp chế không thể nhúc nhích. Chỉ có Hàn Lập nhìn tình cảnh trong trận đấu, sắc mặt hắn thoáng có một tia kỳ quái.
Người đang chiến đấu bên Hàn Lập hiện giờ chính là Vương sư huynh, vốn chưa từng gặp phải tình huống khủng khiếp như vậy, giờ phút này sắc mặt hắn tái nhợt lộ rõ vẻ kinh hoàng. Đối với hắn mà nói, không lâu trước, người sư tỷ vẫn cùng mình nói cười thì bây giờ đã chết thảm, thật giống như một cơn ác mộng. Tình huống này so với những gì hắn từng tưởng tượng trước kia về việc có thể phát huy thần uy trong khu vực này, dễ dàng tiêu diệt kẻ thù, hoàn toàn trái ngược.
Nghĩ đến đây, hắn liếc mắt nhìn vẻ mặt điên cuồng của sư huynh song tu với Tuyết Hồng, sắc mặt càng thêm khó coi hơn. Có lẽ người ta càng sợ cái gì thì cái đó càng đến. Không biết có phải do nỗi sợ hãi của hắn bị Băng Yêu cảm nhận được, hay thấy hắn yếu nhược hơn so với đồng bọn mà xuống tay.
Bởi vậy, trong lúc hắn còn đang hoảng loạn, một lưỡi dao băng lạnh từ phía sau hắn đột ngột xuất hiện, hung mãnh chộp tới trái tim hắn. Pháp khí hộ thân của Vương sư huynh là một chiếc Thanh Đồng tấm khiên nhỏ, có mười phần linh tính, không đợi hắn điều khiển, tự động lóe sáng, dịch chuyển qua, vừa kịp ngăn cản một đòn này.
Âm thanh "Đinh" vang lên, tuy lưỡi dao băng lạnh kia bị cản lại nhưng Thanh Đồng tiểu thuẫn trong khoảnh khắc bị một tầng băng sương dày lạnh giá đông kết lại, đồng thời rơi xuống, tạm thời mất đi linh tính. Vương sư huynh lúc này mới nhận ra có điều kinh hoàng xảy ra phía sau. Mặt hắn trắng bệch không còn sức sống, theo bản năng hắn xoay người lại, hoảng hốt không ngừng nhìn trái nhìn phải.
Sau khi thấy xung quanh không còn động tĩnh, hắn liền do dự một chút, đột nhiên dịch thân thu lại chiếc Thanh Đồng tiểu thuẫn, hắn không muốn phá vỡ nó để tiếp tục ra ngoài.
"Mau tránh!" Mọi người xung quanh khi thấy hành động này của hắn, kinh hãi hô lên.
"Cái gì?" Hắn không khỏi rùng mình, còn chưa hiểu tại sao lại như vậy thì vòng bảo hộ thủy thuộc tính phía sau phát ra âm thanh vỡ tan vô cùng thanh thúy, tiếp theo một luồng gió lạnh khiến tim phổi người ta hoàn toàn đông cứng, trực tiếp từ sau lưng hắn đánh úp lại.
"Hỏng rồi!" Vương sư huynh gần như đồng thời nhận ra lý do, Băng Yêu sau một đòn đầu tiên thất bại cũng không rời đi mà ẩn hình chuyển tới phía sau tung ra một đòn trí mạng. Tại khoảnh khắc này, trong đầu Vương sư huynh trống rỗng, chỉ hiện lên duy nhất một cảnh tượng, đó chính là lúc Tuyết Hồng sư tỷ chết thảm.
"Thực không nghĩ tới, nhanh như vậy đã đến phiên mình!" Vương sư huynh chỉ có thể nghĩ thêm một câu như vậy mà thôi.
Nhưng vào lúc này, mắt hắn hoa lên, theo đó cả thân mình nhẹ nhàng đằng vân giá vũ bay ra ngoài, phía sau truyền đến một tràng nổ vang liên tiếp như sấm cùng với tiếng hô hoán kinh sợ rất to của một vài người.
Sau đó, hai chân hắn mạnh mẽ tiếp đất, người vẫn đứng an toàn. "Vương sư đệ, ngươi không có việc gì chứ?" Khi mà hắn vẫn chưa ý thức được chính mình còn sống hay đã chết, thì một thanh âm cực kỳ quan tâm truyền tới.
Nghe thấy tiếng nói quen thuộc này, hắn mới ngơ ngác quay đầu nhìn lại, thấy vẻ mặt đang lo lắng của Lưu Tĩnh. Lúc này Vương sư huynh mới biết mình vẫn còn sống, hoàn toàn không tổn hao gì, không khỏi vui mừng nói lời cảm kích: "Lưu sư huynh, chẳng lẽ là huynh đã ra tay cứu ta?"
Lời nói vừa ra cho thấy vị Vương sư huynh này vẫn còn chút hoảng sợ, thanh âm khàn khàn, có thể thấy vừa rồi hắn thật sự bị dọa không nhỏ!
Lưu Tĩnh nghe hắn nói vậy lại lộ ra vẻ xấu hổ, ngại ngùng. "Thật hổ thẹn, sư đệ có thể còn sống đến giờ không phải là công lao của ta, mà do Hàn sư đệ vừa rồi ra tay cứu giúp, hơn nữa bây giờ còn đang cùng yêu nhân kia đánh nhau đó! Khục, trước kia ta nghe các ngươi nói còn không quá tin tưởng rằng Hàn sư đệ còn trẻ mà có thể dễ dàng hạ sát vài tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ, hôm nay quả thực là được đại khai nhãn giới. Thực lực của Hàn sư đệ thật đúng là thâm sâu khó lường!"
"Hàn sư đệ?" Vương sư huynh nghe xong lời ấy, sững sờ một chút. Hắn nhớ rõ ràng lúc ấy Hàn Lập còn cách hắn đến năm sáu trưởng, sao có thể ra tay kịp lúc được đây?
Không nghĩ nhiều, Vương sư huynh vội vàng quay đầu lại nhìn theo hướng phát ra tiếng đánh nhau. Kết quả là cảnh tượng đập vào mắt khiến hắn trợn mắt há hốc mồm. Chỉ thấy địa điểm mà trước đó hắn bị Băng Yêu tập kích, rõ ràng không có một bóng người nhưng lại phát ra thanh âm binh binh bang bang tranh đấu lẫn nhau, xen lẫn tiếng gầm nhẹ của Băng Yêu, hơn nữa còn vô duyên vô cớ bắn ra vài đạo quang mang sắc bén cùng kiếm khí xẹt qua trong chớp mắt, khiến cho mặt đất cứng rắn bên dưới xuất hiện vô số các rãnh nông sâu khác nhau.
Vương sư huynh ngơ ngẩn nửa ngày mới phục hồi lại tinh thần. Hắn cảm thấy kinh ngạc, vừa định mở miệng hỏi thì tại bãi đất trống nơi đây nổi lên một trận cuồng phong, tiếp theo một bóng người màu trắng mờ mờ, bán trong suốt đột ngột xuất hiện, thế tấn công rồi bắn ngược rất quỷ dị, làm cho hắn hoảng sợ. Bóng người kia chính là tên Huyết thị bán yêu hóa vừa mới tập kích hắn. Lúc này xem ra hắn càng thêm yêu dị, toàn thân đều trở nên giống như một khối thủy tinh, rất trong suốt.
"Không có khả năng! Ngươi như thế nào có thể nhìn thấu thuật ẩn thân, lại cònđuổi kịp tốc độ của ta nữa chứ." Lúc này có thể nhìn ra được vẻ mặt tràn đầy tức giận của yêu nhân trong suốt kia, thậm chí còn có một chút sợ hãi.
Sau khi nói xong, hắn phát ra một tiếng gầm nhẹ đầy thú tính, rồi phốc mạnh tới trước, cả người lại biến mất vô ảnh vô tung. Hàn Lập hừ lạnh một tiếng, âm thanh va chạm đánh nhau lúc trước lại vang lên, nhưng càng thêm kịch liệt, hơn nữa không hề hạn chế phạm vi mà bắt đầu lan rộng ra bốn phía, khiến sắc mặt bọn người Lưu Tĩnh, chỉ có thể nghe thấy âm thanh mà không thấy hình dáng, đều không ngừng đại biến lùi về phía sau.
Vị bạn lữ song tu kia tuy muốn báo thù cho cái chết thảm của Tuyết Hồng sư tỷ, bất đắc dĩ cũng chỉ có thể tạm lui lại mà thôi, nếu không sợ rằng bất tri bất giác thì trận chiến giữa Hàn Lập và yêu nhân kia sẽ ảnh hưởng đến mà bị chết một cách không minh bạch.
Trong lòng bọn họ đều biết rằng không thể nhúng tay vào trận chiến vô hình này được. "Mau xem trên mặt đất kìa!" Tống Mông kinh hô một tiếng.
Những người khác nghe thấy không khỏi cúi đầu nhìn lại, kết quả trong tâm mọi người đều có chút hoảng sợ. Chỉ thấy trên mặt đất phía trước, không biết khi nào đã ngưng kết một tầng băng thật dày, lập lòe dưới ánh trăng, có vẻ vô cùng bóng loáng.
"Yêu nhân này quá xảo trá, biến mặt đất thành như vậy, đối với Hàn sư đệ thật bất lợi." Tống Mông nói với vẻ mặt đầy lo âu.
"Không thấy rõ, không biết Hàn sư đệ dùng loại đồn thuật nào, làm chúng ta đồng dạng cũng không phát hiện được tung tích của đệ ấy, theo thanh âm vừa rồi xem ra Hàn sư đệ không có rơi vào thế hạ phong, hiển nhiên khối băng này đối với hắn ảnh hưởng không lớn. Chẳng qua sự quỷ dị của mấy tên yêu nhân này sau khi biến hóa đã vượt xa ý muốn của chúng ra, mất đi một vị đồng môn, ta thật sự khó có lời nào để nói!" Lưu Tĩnh im lặng trong chốc lát rồi chậm rãi nói.
Những người khác nghe xong, lại nhìn sắc mặt trầm tư của hắn, nhất thời cũng không biết phải an ủi như thế nào. Bọn họ không hề biết Hàn sư đệ vừa tranh đấu với Băng Yêu, trong lòng vừa mở miệng mắng to.
Chương truyện kể về cuộc chiến khốc liệt giữa nhóm tu sĩ và Băng Yêu, kẻ thù nguy hiểm gây ra cái chết bi thảm cho Tuyết Hồng. Tuyết Hồng do thiếu chuẩn bị đã trở thành mục tiêu và bị tấn công. Trong khi các đồng môn hoảng loạn, Vương sư huynh cũng phải đối mặt với sự đe dọa từ Băng Yêu. Sự xuất hiện bất ngờ của Hàn Lập đã mang lại chút hy vọng, nhưng tình hình trở nên càng nguy hiểm khi Băng Yêu tỏ ra xảo quyệt và đáng sợ, khiến mọi người cảm thấy lo sợ và căng thẳng hơn bao giờ hết.
Trong chương này, nhóm tu sĩ của Hoàng Phong cốc, dẫn đầu bởi Hàn Lập và Lưu Tĩnh, gặp phải những quang kén của Huyết thị. Họ tổ chức tấn công không ngừng, nhưng các quang kén tỏ ra vững chắc. Lưu Tĩnh sử dụng Kim phù để tấn công và cuối cùng đã làm lộ diện một thực thể yêu hóa, Băng Yêu. Mặc dù chưa hoàn toàn yêu hóa, Băng Yêu vẫn thể hiện sức mạnh đáng sợ và nhanh chóng rời khỏi khi bị tấn công, để lại một cái chết thảm thương cho Trần Xảo Thiến. Vụ việc khiến những tu sĩ còn lại cảm thấy hoang mang và bất an.
Trần Xảo ThiếnBăng YêuTuyết HồngTống MôngHàn LậpVương sư huynhLưu Tĩnh