Nhìn thấy đối phương có thể ngăn cản toàn lực của mình, Hàn Lập không khỏi chần chừ, hướng ánh mắt nhìn về phía viên lục quang kia. Trước mặt hắn chỉ có một thanh tiểu kiếm dài một tấc, màu xanh, ánh sáng trên bề mặt lấp lánh.

Pháp bảo! Hàn Lập sắc mặt hơi biến đổi, không tự chủ thốt lên. Đối phương chỉ dựa vào tu vi Luyện Khí kỳ tầng năm, tầng sáu mà có thể sử dụng được vật ấy để chống lại Ô Long do mình triệu hồi, nếu không phải là pháp bảo thì còn có thể là gì? Điều này khiến Hàn Lập vừa vui mừng vừa lo lắng. Lo lắng chính là đối phương còn có pháp bảo bảo vệ thân, nếu muốn thu thập chắc chắn sẽ khá phiền phức, vui mừng là nếu tiêu diệt được đối phương thì hắn có thể thu được pháp bảo này. Hiện tại, hắn cuối cùng cũng khẳng định được đối phương trước mắt thực sự là tu sĩ Kết Đan kỳ!

Nghĩ đến đây, Hàn Lập vừa chỉ huy Ô Long tiếp tục tấn công mãnh liệt, vừa xuất ra "Dẫn Hồn chung" trong tay. Lúc đầu hắn cũng không muốn sử dụng vật ấy, chỉ vì nghĩ rằng đối phương đã bị Định Thần phù chế trụ, muốn tiêu diệt thì rất dễ dàng, nhưng hiện tại xem ra cần phải dùng đến bộ pháp này mới có thể giữ chân được đối phương!

Vừa thấy Hàn Lập xuất ra "Dẫn Hồn chung", trong mắt "Khúc Hồn" hiện lên vẻ kinh hoàng, nhưng ngay lập tức lại thể hiện bộ mặt tàn nhẫn, tự đâm mạnh một kích vào bụng mình, lại hé miệng ra, một viên đan màu xanh biếc bay ra, vật ấy vừa hiện thân lập tức phát ra lục quang nhu hòa, bao trùm cả cơ thể hắn.

Lúc này, "Dẫn Hồn chung" trong tay Hàn Lập liên tục vang lên "đương đương", hắn muốn cho đối phương gân cốt nhũn ra, cuối cùng không thể phản kích được chút nào. Mấy tiếng vang qua đi, "Khúc Hồn" kia vẫn đứng thẳng yên bình không có việc gì, bộ dáng hoàn toàn không có chút ảnh hưởng nào. Thấy cảnh tượng này, mặt Hàn Lập trở nên trầm trọng, rõ ràng viên đan màu xanh kia phát ra quang mang bảo vệ đối phương, khiến cho "Dẫn Hồn chung" của hắn trở nên vô hiệu.

Nghĩ đến đây, thấy việc gõ thêm hai tiếng chuông cũng không có chút hiệu quả nào, Hàn Lập mặt mày âm trầm thu hồi tiểu chung. Nhưng sau đó hai tay hắn vung lên, thả ra một đạo bạch quang hơn mười Khôi lỗi, đây là những khôi lỗi cấp hai cuối cùng còn sót lại, nếu tiếp tục bị hủy đi nữa, hắn chỉ còn lại vài con khôi lỗi tự chế có tác dụng không lớn mà thôi.

Vì vậy, Hàn Lập cũng không định dây dưa với đối phương, nhóm khôi lỗi vừa hiện thân, dưới sự thao túng của hắn, các cột sáng cùng mũi tên ánh sáng cuồn cuộn tấn công. Một lần nữa bị công kích mạnh mẽ như vậy, "Khúc Hồn" lộ ra thần sắc kinh hãi, vội vàng phát ra mấy pháp quyết hướng về viên đan hoàn thi triển, khiến cho lục quang sáng lên, xoay tít xung quanh.

Liền sau đó, các loại hào quang đồng loạt đan vào nhau, bạo nổ phát ra ánh sáng chói mắt, "Khúc Hồn" liền chấn động bởi sự công kích, liên tục lùi vào trường, nhưng hắn có thể tiếp nhận công kích luân phiên này khiến Hàn Lập trong lòng cực kỳ hoảng sợ. Một tu tiên giả tu vi mới đến Luyện Khí kỳ tầng năm, tầng sáu thế nhưng lại có khả năng tiếp nhận một kích toàn lực của tu sĩ Trúc Cơ trung kỳ, thật sự cũng rất nghịch thiên. Chỉ là nghĩ đến đối phương trước kia chính là một tu sĩ Kết Đan kỳ, có vẻ cũng không phải là điều gì kỳ quái lắm, Hàn Lập thầm nhủ giải đáp mâu thuẫn trong lòng.

Lúc này "Khúc Hồn" bằng vào hai chiêu hậu thủ ngăn trở được công kích của Hàn Lập, trong lòng thở phào nhẹ nhõm một hơi, đồng thời nhanh chóng suy nghĩ đối sách, trong lòng bắt đầu xuất hiện một số lời thích hợp, muốn dùng miệng lưỡi đánh động đến Hàn Lập, khiến hắn dừng lại công kích điên cuồng như vậy, phải biết rằng với pháp lực đáng thương như hắn, thật sự đã hao tốn hết rồi.

Nhưng còn chưa kịp để hắn nói ra câu nào, Hàn Lập ở phía đối diện sau khi trừ khử một chút, liền thò tay vào túi trữ vật, đột nhiên một đạo hồng quang chói mắt chợt lóe bắn ra. "Khúc Hồn" cả kinh!

Còn không chờ hắn hiểu được tại sao lại như vậy thì viên đan màu xanh phiêu phù trước mắt liền nổ tung, tiếp đến từ sâu trong nguyên thần truyền đến một cơn đau nhức tê liệt, khiến hắn không khỏi kêu to một tiếng, người ngã vật xuống, tứ chi không ngừng run rẩy co rúm.

Lục quang bảo hộ "Khúc Hồn" biến mất vô ảnh vô tung khi khỏa đan này bạo liệt, cột sáng cùng mũi tên không còn chút trở ngại nào, nhất thời như ong vỡ tổ đem Khúc Hồn bao phủ vào trong. Ma thanh lục sắc tiểu kiếm kia không có chủ nhân thao túng, uy lực cũng lập tức giảm đi, bị Ô Long do Hàn Lập mạnh mẽ đàn áp, tuỳ thời đều có thể bị phá hủy.

Thấy sự việc hết thảy đều thuận lợi, Hàn Lập vui mừng ra mặt. Không ngờ rằng hắn mạo hiểm tấn công một kích lại hữu hiệu đến vậy. Hắn sở dĩ không lấy Huyết Linh Toản trực tiếp công kích vào trái tim hoặc đầu của "Khúc Hồn" vì không nắm chắc rằng mấy chỗ này trên cơ thể của Khúc Hồn có phải là yếu hại hay không. Chỉ sợ nhiều lắm là làm trọng thương mà không thể đánh chết đối phương.

Vì vậy, hắn cảm thấy còn không bằng dùng Huyết Linh Toản công kích vào cái viên đan màu lục kia. Hắn muôn vàn lần không nghĩ tới, lục sắc đan hoàn sau khi bị một kích đánh bể, đối phương lại xuất hiện một vấn đề lớn như vậy, ngã xuống tại chỗ.

Xem ra lục đan này của đối phương có liên hệ rất lớn với nguyên thần, khó trách lúc trước hắn phun ra để đối kháng lại xuất hiện thần sắc như thế. Không phải là kim đan do đối phương ngưng luyện khi đạt đến Kết Đan kỳ chứ? Hàn Lập không chút hào hứng ngầm đoán.

Lúc này nhóm khôi lỗi đang công kích, sau khi Hàn Lập vung tay lên liền ngừng lại, sau đó hắn hướng đối diện nhìn lại. Sau khi hào quang biến mất, Hàn Lập rõ ràng nhìn thấy một thi thể đen đúa nằm trên mặt đất, tuy nhiên không bị công kích đánh tan thành tro bụi, cái này thật sự nằm ngoài dự kiến của hắn.

Chẳng lẽ bởi vì thân thể Khúc Hồncương thi nên bất đồng cùng với người thường sao? Hàn Lập nhìn nhìn thi thể kia, trầm ngâm một chút, không có lập tức đi qua.

Mà tay vung lên, năm, sáu cái hỏa cầu to bằng nắm tay xuất hiện trong không trung, sau đó Hàn Lập nhẹ nhàng hô một tiếng "Đi", nhất thời mấy viên hỏa cầu giống như tên nỏ bắn về phía thi thể kia.

Sau vài tiếng "Phốc, phốc", Hàn Lập lạnh lùng nhìn chằm chằm thi thể bị thiêu đốt kia. Trong lúc lửa cháy bốc lên, một quang đoàn xanh biếc to bằng quả trứng gà đột nhiên từ trong liệt hỏa bay ra, định hướng qua một bên bỏ chạy.

Thấy cảnh này, trên mặt Hàn Lập phát lạnh, thân hình chợt lóe sau đó liền xuất hiện ngay sau quang đoàn, đưa tay chộp lấy quang đoàn, đồng thời bạch quang trên tay chói mắt, nhất thời quang đoàn kia phát ra một tiếng kêu thảm thiết, đã bị Hàn Lập dùng năm ngón tay mang linh lực bóp nát.

Sau đó Hàn Lập nháy lên chuyển thân về bên người Khúc Hồn, nhẹ nhàng phất ống tay áo, ngọn lửa trên người Khúc Hồn cũng biến mất vô ảnh vô tung. "Tu sĩ Kết Đan kỳ bất quá cũng chỉ như thế, một cái ảo thuật nhỏ xíu liền có thể lừa nguyên thần hắn đi ra." Hàn Lập cúi đầu nhìn Khúc Hồn, trên mặt lộ ra một tia cười lạnh.

Tiếp theo, Hàn Lập cẩn thận tra xét thương thế của Khúc Hồn một phen. Làm cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn chính là ngoại trừ ngoài da có chút cháy xem thì nội tạng cùng xương cốt đều hoàn hảo không tổn hao gì, điều này làm cho Hàn Lập cực kỳ cao hứng.

Mặc dù biết rõ Khúc Hồn này chính là một cương thi nhưng hắn bất tri bất giác đã xem nó như là một thủ hạ cực kỳ trung thành. Nếu có thể khôi phục như lúc đầu, hắn tự nhiên cũng rất vui mừng, huống hồ trong lòng hắn cũng có một cái kế hoạch cần phải có Khúc Hồn mới có khả năng làm được.

Vì thế, Hàn Lập xuất ra "Dẫn Hồn chung" gõ gõ một chút, nhất thời Khúc Hồn vốn nằm trên mặt đất lúc này đứng thẳng dậy, phục hồi vẻ cứng ngắc. Hàn Lập gật gật đầu, tuy da thịt có chút bị thương nhưng bằng lực khôi phục siêu cường của cương thi thì sẽ rất nhanh trở lại như xưa.

Sau đó ánh mắt Hàn Lập hướng tới tiểu kiếm màu xanh đang phiêu phù tại không trung, mất đi chủ nhân nó đã hoàn toàn không nhúc nhích. Hàn Lập trước tiên dùng Ô Long Đoạt chậm rãi áp nén xuống, sau đó cẩn thận dùng thần thức xâm nhập vào bên trong, quả nhiên đã bị cản trở lại bên ngoài. "Xem ra thực giống như trong truyền thuyết, không có tu vi Kết Đan kỳ, không có khả năng sử dụng pháp bảo vô chủ." Hàn Lập có chút ảo não thầm nghĩ.

Hôm nay cái pháp bảo này chỉ có thể nhìn chơi mà thôi. Chẳng qua Hàn Lập đối với pháp bảo này thập phần hứng thú, sau khi trải qua một phen thí nghiệm cẩn thận, rút cuộc yên tâm cầm vật ấy trên tay, thưởng thức tỉ mỉ. Bản thể đoản kiếm này chỉ dài có hơn một tấc rưỡi, không có linh lực của chủ nhân đưa vào, quang hoa yếu ớt đi không ít nhưng quanh thân lại tỏa ra một cỗ hàn khí mênh mông, càng thêm vẻ mỹ lệ dị thường.

Hơn nữa trên thân kiếm có khắc hai chữ cổ nhỏ, Hàn Lập nhìn kỹ không khỏi nhẹ giọng đọc ra. "Lục Hoàng" Hàn Lập vô cùng yêu thích, bèn ngắm nghĩa trong chốc lát mới đem "Lục Hoàng Kiếm" cẩn thận thu vào túi trữ vật, đây chính là kiện pháp bảo đầu tiên hắn có được.

Sau đó, Hàn Lập lại đưa mắt nhìn bốn phía, xem xem còn sót lại cái gì ở chỗ đó hay không, kết quả trên mặt đất có vô số điểm lục quang khiến cho hắn chú ý tới. Nhìn kỹ một lượt nữa, đó chính là khỏa đan màu xanh bị Huyết Linh Toản kích vỡ nhưng hào quang bên trên vẫn không hề giảm.

Hắn đi tới phía trước, cúi xuống nhẹ nhàng nhặt lên mấy mảnh vụn này. Tuy chẳng biết chúng có tác dụng gì nhưng Hàn Lập cũng không bỏ qua, hắn đoán rằng vài thứ này có lẽ có chút quan hệ với kim đan của tu sĩ Kết Đan kỳ.

Tóm tắt:

Trong chương truyện này, Hàn Lập đối mặt với Khúc Hồn, một đối thủ mạnh mẽ mà bản thân hắn không ngờ đến. Khúc Hồn, mặc dù chỉ ở tu vi Luyện Khí kỳ, lại sở hữu pháp bảo mạnh mẽ. Hàn Lập sử dụng 'Dẫn Hồn chung' nhưng không có tác dụng. Cuộc chiến trở nên căng thẳng khi Hàn Lập triệu hồi khôi lỗi để tấn công. Cuối cùng, hắn phát hiện Khúc Hồn là cương thi và lợi dụng yếu điểm của đối thủ để chiến thắng. Hàn Lập thành công thu được 'Lục Hoàng Kiếm', đánh dấu bước tiến trong tu luyện của mình.

Nhân vật xuất hiện:

Hàn LậpKhúc HồnÔ Long