Hàn Lập vẫn chăm chú nhìn theo nhóm người Thạch Phá Không dần bay xa, sau đó cẩn thận dùng thần thức dò xét khu vực xung quanh thêm một lần nữa. Khi xác nhận không có vấn đề gì xảy ra, hắn mới quay người trở về đại điện.
Trong đại điện, Đề Hồn đang nằm nghiêng trên giường ngọc giữa thủy trì, hình dáng nhỏ nhắn cuộn lại, đôi lông mày nhíu chặt, gương mặt toát lên vẻ thống khổ.
Tinh thần Hàn Lập khẽ run lên, lập tức phóng thần thức bao quanh Đề Hồn, bắt đầu đánh giá tình trạng của nàng. Sau một khoảng thời gian, hắn mới chịu dừng lại, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn và thầm thở dài.
Hiện tại, tuy Đề Hồn vẫn đang hôn mê, nhưng khí tức toàn thân đã có nhiều chuyển biến lớn. Đặc biệt bên trong đan điền đã xuất hiện một chút bản nguyên lực lượng chập chờn không ổn định, giống như ánh nến le lói trong một căn phòng tối tăm, ánh sáng này có phần yếu ớt, nhưng lại mang đến cảm giác ấm áp.
Bỗng, từ phía sau giường đá vang lên tiếng nước "ào… ào…". Hàn Lập nhìn lại thì thấy thân ảnh của Đại Tế Ti chậm rãi đứng lên giữa hồ nước, toàn thân y toả ra khói trắng, thậm chí còn có mùi khét như thịt tươi đang bị đốt.
Thấy khuôn mặt y, Hàn Lập không kìm được sắc mặt biến đổi:
"Mặt ngươi..."
Đại Tế Ti nghe thấy liền đưa tay sờ mặt mình, rồi cười khổ nói: "Khi sử dụng lực lượng Luân Hồi Pháp Tắc để xem xét Thiên Cơ, lẽ nào lại không phải trả giá sao?"
Trên cổ y hiện lên những vết cháy đen như vừa bị lửa thiêu, lan đến tận mặt, bên trong vết thương chứa đầy mủ, như dung nham nóng chảy liên tục rỉ ra, toả ra một mùi kỳ quái, vừa thối vừa nóng.
"Những vết thương này là sao?" Hàn Lập hỏi với vẻ lo lắng.
"Mỗi lần gian lén xem Thiên Cơ đều phải hứng chịu Thiên Phạt, đó là những vết thương này. Dù có phục dụng linh đan tiên dược cũng vô ích mà thôi. Ban đầu là những vết cháy đen dày đặc, rất đau đớn, sau đó chúng sẽ đóng vảy và trở thành những khối ung nhọt. Năm tháng qua đi, bộ dạng của ta giờ không khác gì người không ra người, quỷ không ra quỷ." Đại Tế Ti cười khổ, giọng nói khàn khàn.
Vừa nói xong, y nhặt một vốc nước, rưới lên bề mặt vết thương, tạo nên một làn sương mù trắng bốc lên.
Hàn Lập nghe vậy chợt hiểu ra, sở dĩ Đại Tế Ti trước đây không đồng ý chữa trị cho Đề Hồn, ngoài nguyên nhân từ phía Đại Hoàng Tử, rõ ràng là đã suy tính đến hậu quả này. Có thể thấy, một khi Thiên Phạt đạt đến một trình độ nhất định, dù cho tu vi có cao đến đâu cũng chưa chắc tránh khỏi trọng thương, thậm chí có thể thúc đẩy cái chết. Với tình hình hiện tại của Đại Tế Ti, có thể thấy rõ cơ thể y đã đến giới hạn chịu đựng rồi.
"Việc này xem như Hàn mỗ nợ Đại Tế Ti một ân tình. Nếu như có yêu cầu gì, chỉ cần trong phạm vi khả năng của tại hạ, Đại Tế Ti cứ việc nói." Hàn Lập trầm ngâm một chút rồi nói.
"Hiện tại thì không có gì, nhưng nếu trong tương lai có cơ hội, ta vẫn cần Hàn đạo hữu giúp đỡ một chuyện." Đại Tế Ti bước ra khỏi thủy trì, mỉm cười trả lời.
"Trong tương lai sao… Không biết là chuyện gì?" Hàn Lập nhíu mày, cảm thấy hơi khó hiểu.
"Thiên cơ bất khả lộ." Đại Tế Ti lắc đầu, tỏ vẻ bí ẩn.
Ánh mắt Hàn Lập dừng lại, đang định tiếp tục tra hỏi thì Đề Hồn đột nhiên kêu lên một tiếng buồn bực, có vẻ như muốn tỉnh lại.
"Đề Hồn…" Hàn Lập vội vàng nhẹ giọng gọi.
Nhưng chỉ thấy thân thể Đề Hồn lại co rút thêm một lần nữa mà không tỉnh lại.
"Do lực lượng Bản Nguyên của nàng đã ngủ say quá lâu, khiến cho lực lượng thần thức hao hụt nhiều. Nếu trước đây ngươi không vận dụng thủ đoạn giúp nàng giữ thần hồn, thì giờ đây thần hồn của nàng đã tiêu tán, chỉ còn lại cái xác mà thôi. Tuy nhiên, ngươi không cần quá lo lắng, hiện tại nàng vẫn đang bồi dưỡng thần hồn, chỉ cần thêm một ít thời gian nữa chắc chắn sẽ tự động hồi tỉnh." Đại Tế Ti thấy thế liền giải thích.
Nghe xong, Hàn Lập tạm yên lòng, bỗng nhớ tới một chuyện, liền hỏi: "Lần này ngươi giúp đỡ ta, sau này sẽ ứng phó với Tam Hoàng Tử như thế nào?"
"Hai người bọn họ coi như nhân chứng, rõ ràng ta bị ngươi bức hiếp, trong tình huống bất khả kháng nên buộc phải làm theo ý ngươi. Nếu Hàn đạo hữu còn chưa yên tâm, có thể tiếp tục ra tay, đánh bọn chúng thảm hại hơn một chút nữa là được." Đại Tế Ti vừa nói, vừa liếc nhìn hai tên thủ vệ vẫn còn hôn mê ở cửa điện, rồi cười.
"Nếu Tam Hoàng Tử thật sự dễ bị lừa gạt như vậy thì quá tốt rồi." Hàn Lập nghe vậy không khỏi cười lớn.
"Lừa gạt thì có sao? Ta, với tư cách là Đại Tế Ti Thánh Tộc, hắn sẽ không dám quá phận. Hơn nữa, vừa rồi hắn cũng đã tự mình đến đây nhưng nào có được chút tiện nghi, lấy tư cách gì để chê bai ta?" Đại Tế Ti khàn khàn nói.
"Cũng có lý." Hàn Lập gật đầu nói.
Sau đó, hắn mang Đề Hồn trở lại Hoa Chi Động Thiên, rồi một mạch ở bên cạnh nàng hộ pháp.
Sáng hôm sau, mặc dù Đề Hồn vẫn chưa tỉnh nhưng khí tức đã tăng trưởng một chút, khiến Hàn Lập cảm thấy an tâm hơn. Hắn cáo từ Đại Tế Ti rồi rời khỏi đại điện, thẳng tiến hướng Ma Cung.
Nhưng mới đi được vài bước, hắn đã thấy Thạch Phá Không cùng hơn mười người đang chờ ở sân rộng.
Hàn Lập quét mắt nhìn một lượt và nhận ra ngoài vị Khúc Lão đã xuất hiện tối qua, sau lưng y còn có ba gã Thái Ất Hậu Kỳ, Thái Ất Trung và Sơ Kỳ cũng có đến bảy tám người.
"Không lẽ Tam Hoàng Tử bố trí đại trận này là để thị uy với Lệ mỗ?" Thần sắc Hàn Lập vẫn bình thản, trong lời nói còn mang chút hàm ý châm biếm.
"Lệ đạo hữu đa tâm rồi, khi ngươi mới đến Thánh Tộc của chúng ta, đã được tiếp đón như khách quý, hiện giờ ngươi sắp rời đi, chúng ta dĩ nhiên cũng muốn tiễn đưa bằng lễ." Thạch Phá Không cầm quạt xếp, mỉm cười nói.
"Đã vậy thì Lệ mỗ cũng không khách khí."
Hàn Lập cười lớn, thân hình chợt lóe lên, xuyên qua đám người và trực tiếp vượt lên trước.
Thạch Phá Không thấy vậy, ánh mắt liền trầm xuống, gã thu quạt lại rồi lập tức dẫn đầu truy theo Hàn Lập, đám người còn lại chủ động giữ khoảng cách và theo sau hai người họ.
"Lệ đạo hữu, nếu bây giờ ta nói rằng đã có chút hối hận vì trước đây không cùng ngươi giao hảo, liệu có phải đã muộn?" Thạch Phá Không vừa đuổi theo vừa hỏi cạnh bên.
"Không biết lúc Tam Hoàng Tử vừa nói đó là khi ta mới đến Dạ Dương Thành, hay là lúc ta vào Tích Lân Không Cảnh?" Hàn Lập cười hỏi.
"Có gì khác nhau đâu?" Thạch Phá Không hỏi.
"Thật ra không có gì khác nhau, chỉ cần đó là trước lúc ngươi cấp cho ta Bạo Không Giới Phù, thì cũng không tính là muộn. Đáng tiếc… Tam Hoàng Tử ngươi không thể quay ngược thời gian, vì vậy cũng không cần phải hối hận." Hàn Lập lắc đầu.
"Thật sự là đáng tiếc…" Thạch Phá Không thở dài.
Hàn Lập nói xong cũng chần chừ, không kìm được thở dài: "Các ngươi… cần gì phải đến bước này?"
Thạch Phá Không hiểu rõ Hàn Lập đang ám chỉ mối quan hệ giữa y và Thạch Xuyên Không, nhưng bí mật này rõ ràng không có chỗ cho ngoại nhân. Vì thế y lại thở một tiếng dài, không nói thêm gì nữa, khuôn mặt lộ vẻ tịch liêu.
Hàn Lập thấu hiểu rằng nói nhiều cũng vô ích, bèn chăm chú đi về phía trước.
Đoàn người một mạch ngự không phi hành, rồi hạ xuống quảng trường ở Nam Uyển Ma Cung.
Hàn Lập phóng mắt ra xung quanh và lập tức phát hiện một tòa tháp nhọn đứng yên ở phía trước không xa, chỉ nhìn bên ngoài sẽ không phát hiện ra kiến trúc của nó rất kỳ quái với nhiều tầng mũi nhọn.
Trên thân tháp được trải rộng những đường hoa văn hình vòng tròn đan xen, tạo thành một mạng lưới phù văn khổng lồ và phức tạp, kết nối trực tiếp với mặt đất.
Tòa tháp cao hơn trăm trượng, chân tháp chiếm một phần ba chiều cao tổng thể, và xung quanh được khảm một vòng tinh thạch hình thoi trong suốt, không ngừng chiết xạ ánh mặt trời, tỏa ra quang mang rực rỡ chói mắt khiến người ta không thể nhìn thẳng.
"Chẳng lẽ đây chính là Việt Không Tháp trong truyền thuyết?" Sau khi quan sát một lát, Hàn Lập bất chợt nhíu mày hỏi.
"Lệ đạo hữu muốn phản hồi Tiên Giới, pháp trận truyền tống thông thường dĩ nhiên không thể đảm đương được, chỉ có Việt Không Tháp mới có khả năng xé rách hư không, trực tiếp đưa đạo hữu vượt giới." Thạch Phá Không gật đầu.
"Thông qua tháp này có thể về Bắc Hàn Tiên Vực không?" Hàn Lập vẫn nhíu mày, tỏ vẻ chưa yên tâm.
"Truyền tống vượt giới cực kỳ khó khăn, tổn hao tài nguyên lại đáng sợ, mà việc xé rách hư không để thực hiện truyền tống chỉ có thể đưa đến địa phương tiếp giáp gần nhất giữa hai giới vực." Thạch Phá Không cười nói.
"Đó là nơi nào?" Hàn Lập hỏi.
"Kim Nguyên Tiên Vực." Thạch Phá Không liếc nhìn hắn, đáp ngắn gọn.
"Cụ thể là nơi nào trong Kim Nguyên Tiên Vực?" Hàn Lập nghe vậy nhíu mày, dù chưa từng đặt chân đến Tiên Vực này, nhưng hắn cũng không thể nói là hoàn toàn xa lạ. Dù sao, Cửu Nguyên Quan hay Bách Tạo Sơn đều nằm trong Kim Nguyên Tiên Vực, mà vị trí của Kim Đồng hiện tại cũng rất có khả năng ở Tiên Vực này.
"Trong Kim Nguyên Tiên Vực có một số pháp trận tiếp dẫn, chẳng hạn như ở Cửu Nguyên Quan cùng Thủ Dương Sơn, nhưng cần phải có tín vật tông môn mới có thể truyền tống đến những nơi này. Nếu trên người ngươi không có tín vật, vậy chỉ có thể xem vận khí, ngươi sẽ tùy cơ bị truyền tống đến một địa phương bất kỳ ở Kim Nguyên Tiên Vực." Thạch Phá Không cười nói.
"Đi thôi." Hàn Lập trầm ngâm một lát, rồi nói gọn gàng.
Nói xong, hắn dẫn đầu bước vào trong Việt Không Tháp.
Thạch Phá Không nhìn theo bóng lưng hắn, chợt nhíu mày rồi cũng theo sau.
Khi tiến vào bên trong tháp, Hàn Lập phát hiện khắp nơi trên mặt đất đều khắc họa phù trận hoa văn, chính giữa là một cột đá trắng như tuyết đứng sừng sững, bề mặt của nó hằn lên đủ loại hoa văn cổ quái.
Vách tường xung quanh đều được khảm nạm những khối tinh thạch hình thoi trong suốt, với bề ngoài được gia công tỉ mỉ thành vô số mặt nhỏ như lăng kính, phản chiếu thành những hình ảnh chồng chéo lên nhau.
Ở giữa đám thạch trụ là một cái đài cao hình vuông khoảng mười trượng, phía trên là bức phù điêu Chân Linh La Hầu sống động như thật.
Dù toàn bộ đại trận vẫn chưa hoạt động, nhưng phía trên đã có tầng tầng ánh sáng lấp lánh như những gợn nước dưới ánh mặt trời, khiến cho toàn bộ đài cao rực rỡ không ngừng, truyền ra những dao động không gian mãnh liệt.
"Lệ đạo hữu, hôm nay từ biệt, hi vọng trong tương lai chúng ta không gặp nhau tại Thánh Vực." Thạch Phá Không đột nhiên mở miệng.
"Tam Hoàng Tử yên tâm, Lệ mỗ là kẻ giữ lời." Hàn Lập không mong ý kiến, mỉm cười đáp lại.
"Vậy thì tốt rồi, xin mời vào trận." Thạch Phá Không gật đầu.
Thần thức Hàn Lập quét qua đại trận một lần nữa, phát hiện mọi chi tiết bên trong không khác mấy so với giải thích của Đại Tế Ti hôm trước, lúc này mới gật đầu và bước lên.
"Lệ đạo hữu yên tâm, Việt Không Tháp cực kỳ trân quý, ta tuyệt đối không dám động tay chân. Việc tháp này bị tổn hại so với việc hủy đi một nửa Hoàng Thành cũng sẽ chẳng khác bao nhiêu." Thạch Phá Không cười nói.
Hàn Lập không nói thêm gì, chỉ nhìn Thạch Phá Không một cái, ý bảo hắn có thể khởi động pháp trận.
Thạch Phá Không cũng không nhiều lời, lập tức vung tay gọi.
Mấy tên Ma tộc trưởng lão sau lưng y lập tức tách ra, mỗi người một phía trong đại trận, ngồi xuống khoanh chân, nhắm mắt niệm pháp quyết, bắt đầu thúc giục đại trận Việt Không Tháp.
Âm thanh "ông ông" truyền đến, toàn bộ mặt đất trong tháp cũng rung lên theo từng nhịp.
Ngay sau đó, đài cao ở trung tâm tòa tháp phát ra ánh sáng ngân hà bao phủ toàn thân Hàn Lập, các loại phù văn trên mặt đất nổi lên ánh sáng chói mắt.
Toàn bộ đám tinh thạch hình thoi khảm nạm xung quanh tháp sáng rực lên, ngay lập tức chiết xạ vô số vệt sáng lốm đốm, chúng giao thoa ở một điểm rồi hóa thành một quang cầu chói mắt đến cực điểm, khiến cho người ta dù đã nhắm mắt cũng không dám nhìn thẳng.
Hàn Lập đứng giữa quang cầu, cả người bị ánh sáng bao phủ, người ngoài không thể thấy rõ hắn, xung quanh phát ra vô số sợi tơ pháp tắc chứa đựng Không Gian Chi Lực mạnh mẽ, tụ hội lại ở trung tâm, khí thế trong nháy mắt dâng đến tột đỉnh.
Khi đại trận sắp sửa phát động, bên tai Thạch Phá Không chợt vang lên thanh âm của Hàn Lập:
"Cảm ơn con nhé, người con dấu yêu..."
Cùng lúc đó, thức hải của Hàn Lập cũng vang lên giọng nói của Thạch Phá Không:
"Hàn đạo hữu, hậu hội vô kỳ."
Chương truyện tập trung vào Hàn Lập khi quay trở lại đại điện và lo lắng cho Đề Hồn, người đang hôn mê nhưng có dấu hiệu hồi phục. Đại Tế Ti xuất hiện với những vết thương thảm khốc do Thiên Phạt từ việc xem xét Thiên Cơ. Hàn Lập cảm thấy nợ Đại Tế Ti một ân tình. Sau đó, Hàn Lập chuẩn bị rời khỏi Thánh Tộc và gặp nhóm Thạch Phá Không. Cuối cùng, Hàn Lập bước vào Việt Không Tháp để trở về Bắc Hàn Tiên Vực, để lại những câu nói hứa hẹn không gặp lại trong tương lai.
Chương này mô tả cuộc đối thoại căng thẳng giữa Hàn Lập và Thạch Phá Không. Hàn Lập khẳng định sức mạnh của mình và không ngần ngại thể hiện sức mạnh trước mặt Ma tộc. Sau cuộc chiến, Hàn Lập thể hiện khả năng vượt trội khi đối đầu với kẻ thù và khẳng định sự tự tin rằng có thể gây ảnh hưởng lớn đến tình hình chính trị hiện tại. Thạch Phá Không sau đó không còn lựa chọn nào khác ngoài việc chấp nhận sự ra đi của Hàn Lập mà không chống đối.