Một khu đất trống bên cạnh tòa tháp, Lôi Ngọc Sách và Văn Trọng đứng cạnh nhau, lặng lẽ quan sát tình hình xung quanh.

“Lôi đạo hữu, rốt cuộc phương pháp của ngươi có khả năng thành công bao nhiêu phần trăm?” Văn Trọng khẽ nhúc nhích bờ môi, truyền âm hỏi.

“Chưa chắc đã đạt chín phần, nhưng sáu hoặc bảy phần thì chắc chắn có. Hơn nữa, vì muốn có được bảo vật, dù chỉ có một phần cơ hội, tôi cũng muốn thử một lần. Văn đạo hữu không nghĩ như vậy sao?” Ánh mắt Lôi Ngọc Sách lóe lên.

“Có truyền thuyết rằng, Thái Tuế Tiên Tôn đã trải qua cả đời để luyện chế một kiện tiên khí mang tên Tuế Nguyệt Thần Đăng, không biết thực sự bảo vật đó mạnh cỡ nào.” Văn Trọng không giấu được sự chờ mong trong giọng nói.

“Hơn nữa, Lôi Phó Chưởng Môn, việc ngài yêu mến Tô An Thiến là chuyện riêng của ngài, nhưng Tuế Nguyệt Thần Đăng lại liên quan mật thiết đến đại kế phát triển của Thông Thiên Kiếm Phái chúng ta trong tương lai. Ngài không nên vì chuyện cá nhân mà chậm trễ công việc chính.” Văn Trọng liếc nhìn Lôi Ngọc Sách, ý tứ nhắc nhở.

“Xin ngài yên tâm, tôi là Phó Chưởng Môn nên rõ ràng phải làm gì.” Lôi Ngọc Sách nhíu mày, nói với giọng nghiêm túc.

“Vậy là tốt rồi.” Sắc mặt Văn Trọng hòa hoãn hơn.

Gần cả trăm người tất bật với công việc, gấp rút khắc lục trận văn lên mặt đất. Nửa ngày trôi qua, khu đất trước tòa cự tháp màu xám đã hình thành hai đại trận một đen một trắng.

Hai tòa pháp trận cân đối, hài hòa, tạo thành hình thái Âm Dương Song Ngư.

“Đây là...” Hàn Lập đứng giữa đám đông, chăm chú nhìn vào pháp trận vừa hoàn thành, ánh mắt chớp chớp, lập tức thông qua liên kết tâm thần kêu gọi Đề Hồn cùng Tinh Viêm Đồng Tử.

Chỉ sau vài nhịp thở, cơ thể hắn tỏa ra một cỗ khí tức hỗn hợp, cực nóng và cực lạnh đan xen.

“Chư vị, Minh chủ đã thiết kế trận pháp song sinh này để phá giải cấm chế cự tháp. Mỗi bên cần năm mươi đạo hữu vào trận cùng nhau thúc giục. Tiếp theo, ta sẽ tiến hành tuyển chọn. Vị nào được ta chọn xin mời bước ra.” Văn Trọng bay lên không trung, lớn tiếng ra lệnh.

Lúc này, khoảng hơn ngàn tu sĩ tập trung trước cự tháp, nghe vậy cả đám xôn xao, nhưng không ai dám lên tiếng, chỉ âm thầm cầu nguyện mong mình không bị chọn. Mọi người đều thấy rõ cấm chế quanh tháp rất đáng sợ, nên muốn phá giải cũng phải đối mặt với nguy hiểm không nhỏ.

Văn Trọng quan sát thần sắc của đám đông bên dưới, không khó để nhận ra suy nghĩ trong lòng họ, chỉ âm thầm cười lạnh, rồi bắt đầu tuyển chọn.

“Ngươi! Ngươi! Ngươi!…” Văn Trọng chỉ tay vào từng người, đồng thời tay phát ra một đạo bạch quang tiến vào thân thể họ, tạo thành sự tồn tại không tiêu tan trong một thời gian dài.

Chỉ một lát sau đã đủ một trăm người từ liên minh tu sĩ, dù họ chẳng ai vui vẻ, nhưng vẫn phải bước ra. Một trăm người này có đủ loại tu vi, từ Thái Ất, Kim Tiên đến cả Chân Tiên.

Nhưng họ có một điểm chung, đó là tu luyện công pháp hoặc chí dương hoặc chí âm, mỗi loại chiếm một nửa.

“Quả thực là Trận pháp Âm Dương Song Sinh…” Hàn Lập chớp chớp cặp mắt, lẩm bẩm.

Nếu là bình thường, để đoạt bảo, dù có một chút nguy hiểm khi thúc giục pháp trận cũng không đáng lo. Nhưng lúc này, hắn đang bị những người không rõ thân phận quan sát, tuyệt đối không thể vào trận, vì vậy Hàn Lập sử dụng bí thuật dịch chuyển một phần nguyên khí của Đề Hồn và Tinh Viêm Đồng Tử để vào trong thể nội của mình, tạo ra một khí tức hỗn tạp.

Dù trước đó Hàn Lập đã đồng hành với nhóm người Vu Khoát Hải mấy ngày nhưng chưa từng để lộ tình hình công pháp, nên bây giờ khí tức của hắn mặc dù có chút biến hóa, nhưng không gây ra nghi ngờ cho ba người kia.

Trong số một trăm người vừa bước ra, huynh muội Lam thị đều tu luyện công pháp thuộc tính âm hàn. Hai người họ tuy đã thi triển bí thuật ẩn giấu tu vi chân chính, nhưng không thể thay đổi khí tức bản nguyên, vì vậy cũng phải đứng vào hàng ngũ năm mươi người mang công pháp âm hàn.

Có lẽ không muốn làm tình hình thêm phức tạp, huynh muội bọn họ đành tuân theo lệnh.

“Thật là xui xẻo…” Lam Nhan ngồi trong một điểm bên trong pháp trận màu đen, không nén được phải truyền âm phàn nàn.

“Chỉ là thúc giục một cái trận pháp thôi, em hãy nhẫn nại thêm chút nữa, nhưng nhất định phải chú ý, không được bại lộ tu vi chân chính.” Lam Nguyên Tử nhắc nhở.

“Em biết rồi, ca ca yên tâm, trận pháp cấp bậc này có gì đáng sợ.” Lam Nhan gật đầu cam đoan.

“Xin hỏi Văn tiền bối, thúc giục song sinh pháp trận để phá giải cấm chế… liệu có nguy hiểm không?” Bất ngờ, một gã nam tử trung niên mặc hắc bào ngồi bên cạnh Lam Nhan lên tiếng, giọng điệu có chút lo âu.

“Làm sao thăm dò bảo khố bí cảnh mà không có hiểm nguy? Nếu ngươi tham sống sợ chết như vậy, còn đến đây làm gì?” Văn Trọng liếc nhìn người này một cái, rồi nhàn nhạt trả lời.

Nam tử trung niên lập tức đỏ bừng mặt, vội vàng cúi đầu, không dám lên tiếng.

“Các ngươi không cần quá lo lắng, lần này phá giải cấm chế ngoài tháp là dựa vào trận để phá trận. Dù có một chút phong hiểm nhưng không vượt quá khả năng, chắc chắn sẽ không có nguy hiểm lớn. Hơn nữa, tất cả những ai tham gia phá cấm chắc chắn sẽ được liên minh thưởng, không để mọi người làm việc không công.” Văn Trọng nhìn xuống đám đông bên dưới, lên tiếng trấn an và hứa hẹn.

Nghe vậy, sắc mặt đám người trong trận đã hòa hoãn hơn rất nhiều.

“Bắt đầu đi!” Lôi Ngọc Sách đang lơ lửng trên không, bên trên hai tòa pháp trận, bỗng lên tiếng ra lệnh.

Hai tòa đại trận trên mặt đất lập tức khởi động, hai quầng sáng một đen một trắng trên hai tòa pháp trận lần lượt tỏa ra hào quang.

Trong trận pháp, thân thể mọi người đều chùng xuống, bị một cỗ lực lượng cấm chế cường đại bao phủ, không thể cử động, đồng thời pháp trận dưới chân họ phát ra một lực hấp dẫn, tiên linh lực trong cơ thể họ nhanh chóng bị pháp trận hấp thụ.

Tu sĩ trong trận đều âm thầm rùng mình nhưng lập tức phát hiện, ngoài việc tiên linh lực bị cắn nuốt, không có thêm dị trạng nào phát sinh, lúc này tâm trạng mới bình tĩnh trở lại.

Lôi Ngọc Sách cẩn thận kiểm tra tình hình vận chuyển của hai tòa pháp trận dưới mặt đất, nhận thấy mọi thứ đều diễn ra thuận lợi thì khẽ gật đầu, hai lòng bàn tay hắn hợp lại, rồi chỉ thẳng lên trời trước khi đột ngột tách ra, dẫn dắt một cái.

Hai tòa pháp trận đen trắng đồng loạt sáng rực lên, bên trong phát ra tiếng gào rít chói tai, khoảng một trăm đạo quang mang hắc bạch lớn cỡ cánh tay đột nhiên bay vọt ra từ trung tâm trận pháp, cùng nhau công kích cánh cửa đá màu xám của tòa cự tháp.

Cấm chế lôi điện trên cửa đá dường như phát hiện được nguy hiểm, bất ngờ sáng rực lên, phóng ra một loạt tia chớp xám như tro vừa thô vừa to, mỗi tia đều tỏa ra khí tức pháp tắc nhẹ nhàng, vừa đủ để chặn lại đám quang mang hắc bạch.

Quang mang hắc bạch giống như giấy mỏng, trong nháy mắt bị đánh tan.

“Âm Lôi thật lợi hại!” Hàn Lập đứng giữa đám người bên ngoài trận thấy cảnh tượng này, ánh mắt chớp lại, thì thào nói.

Sức mạnh của pháp tắc Âm Lôi hoàn toàn trái ngược với pháp tắc lôi điện trong Thanh Trúc Phong Vân Kiếm của hắn.

Pháp tắc lôi điện trong Thanh Trúc Phong Vân Kiếm kế thừa đặc tính “chính đại dương cương” của Tịch Tà Thần Lôi, trong khi những tia chớp xám xịt kia lại hoàn toàn tương phản, tỏa ra khí Ám Sát rất mãnh liệt.

Nếu có cơ hội, hắn lại muốn nghiên cứu Âm Lôi này một chút.

Lôi Ngọc Sách không tỏ ra bất ngờ trước biến hóa vừa rồi, hình như đã dự liệu trước, miệng hắn lầm bầm niệm chú, pháp quyết hai tay liên tục biến hóa.

Hào quang của hai tòa đại trận hắc bạch trên mặt đất đột nhiên tăng vọt, dường như sáng hơn đến mười lần so với trước, phóng ra hai đạo quang trụ hắc bạch cực lớn, cao đến ngàn trượng, vươn thẳng lên trời.

Từ trong trận pháp, một cỗ khí tức Âm Dương dần dần bành trướng theo hai quang trụ cự đại đó.

Lôi Ngọc Sách bấm niệm pháp quyết dẫn dắt một cái, hai lá cờ lớn một đen một trắng bay ra từ trong người hắn, lơ lửng bay trên đỉnh đầu.

Trên lá cờ trắng thêu hình mặt trời, còn trên lá cờ đen là hình mặt trăng, hai lá cờ tỏa ra linh lực mạnh mẽ, ngoài ra còn có ba động của lực lượng pháp tắc, chúng hiển nhiên đều là tiên khí có phẩm chất tương đối cao.

Hai tay Lôi Ngọc Sách giơ lên, hai lá cờ lớn một đen một trắng đồng thời xoay tròn trên không.

Quang trụ hắc bạch dường như cảm nhận được sự điều khiển của hai lá cờ, quang mang đen trắng quấn lấy nhau rồi bắt đầu xoay tròn, tốc độ càng lúc càng nhanh, chỉ trong chốc lát đã hình thành một luồng lốc xoáy hai màu hắc bạch.

Xung quanh lốc xoáy, ánh sáng hai màu đen trắng tuyệt đẹp tỏa ra, truyền ra từng đợt rung động pháp tắc mạnh mẽ.

“ Đi!” Lôi Ngọc Sách bấm niệm pháp quyết rồi hô lớn, tay hắn đẩy ra phía trước.

Lốc xoáy hai màu đen trắng lập tức lao lên, quét qua dưới chân cự tháp màu xám, xoay tròn với tốc độ chóng mặt.

Ầm ầm!

Xung quanh cự tháp màu xám lại một lần nữa phát ra Âm Lôi, với khí thế điên cuồng hơn hẳn lần trước, một đợt lôi điện xám xịt cuồn cuộn dâng lên, bổ nhào vào lốc xoáy hai màu, phát ra tiếng ma sát chói tai như đang mài sắt.

Đặc biệt, từ trên cửa đá lại phóng ra những luồng sét khổng lồ như giao long đen sì, khiến người ta kinh hãi, chúng lan đến đâu hư không bị đánh nát đến đó.

Nhưng lốc xoáy hắc bạch không yếu ớt như quang mang lúc trước, không những không bị đánh nát, ngược lại còn xoay tròn cấp tốc, cuốn lấy đám lôi điện màu xám kia.

Những tia chớp màu xám giống như cá mắc vào lưới, mặc sức giãy dụa nhưng không thể thoát thân.

Đám tu sĩ bên ngoài thấy cảnh này, lập tức hoan hô vang dậy.

Trận pháp song sinh bỗng nhiên thể hiện sức mạnh to lớn, khiến cho tiên linh lực trong cơ thể từng người bên trong trận nhanh chóng rút đi như thủy triều. Xung quanh lại có từng luồng lôi điện Âm Sát phá không lao đến, sắc mặt ai nấy đều mang vẻ thống khổ.

Lam Nhan nhíu chặt đôi mi thanh tú, cảm nhận từng luồng Âm Lôi lực lượng từ xa truyền đến thể nội mình, kinh mạch toàn thân như bị vô số tiểu trùng cắn xé, thực sự đau đớn vô cùng.

Nhưng may mắn nhờ vào tu vi thâm hậu, ả vẫn có thể gượng dậy, nhưng đã tích tụ đầy oán khí.

Giấu mình giữa đám người bên ngoài trận, Hàn Lập chăm chú theo dõi hành động của trăm tu sĩ bên trong, ánh mắt hắn thoáng hiện tinh quang, thần thức nhẹ nhàng tỏa ra.

Dù nghi ngờ những người đang phải khổ sở chống chọi bên trong pháp trận không phải việc gì tốt, nhưng đây là cơ hội hiếm có. Nếu kẻ truy tung hắn có mặt trong trận, đây chính là thời cơ tốt nhất để kiểm tra.

Giữa không trung, hai tay Lôi Ngọc Sách nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, lốc xoáy hắc bạch quay cuồng cấp tốc, hơn nữa còn dần dần dâng cao.

Những tia chớp bị cuốn vào cũng bị gió lốc mang theo bay lên, hơn nữa, những họa tiết lôi điện quanh thân tháp đã giảm đi nhiều, không còn khả năng phóng ra lôi điện màu xám nữa, dường như lực lượng Âm Lôi đã tiêu hao gần hết.

Chỉ trong nửa khắc ngắn ngủi, lốc xoáy hai màu dâng lên hơn mười trượng rồi mới dừng lại.

Dù chỉ là nửa khắc ngắn ngủi, nhưng đối với một trăm người bên trong pháp trận quả thực rất dài, kẻ có tu vi yếu hơn đã bị hút sạch tiên linh lực, ngã lăn ra đất chảy máu bất tỉnh.

Giờ phút này, phần lớn người trong trận đều đang đau đớn chèo chống, không thể lo đến sinh tử của người bên cạnh. Bên ngoài trận, mỗi người có thần sắc khác nhau, đều đứng dậy, nhiều kẻ thầm nghĩ mình may mắn không bị chọn vào trong trận. Ánh mắt ai nấy đều dán chặt vào cự tháp màu xám.

Càng ngày càng nhiều Âm Lôi màu xám xuất hiện trong cấm chế cự tháp, phẫn nộ tấn công vào lốc xoáy đen trắng, như thể bị hành động phá cấm mạnh mẽ của tu sĩ chọc giận.

Lốc xoáy hai màu tuy vẫn xoay tròn, tiếp tục ngăn cản lôi điện màu xám, nhưng tốc độ rõ ràng chậm lại nhiều so với trước.

Dưới luồng gió xoáy, lộ ra cửa đá của cự tháp, lôi điện xám đã không còn, chỉ còn lại một tầng quang mạc óng ánh nhẹ nhàng bao phủ trên cửa đá.

Tầng quang mạc này rất giống với tầng cấm chế ở cửa vào bí cảnh, nhưng nhìn kỹ thì có vẻ dày đặc hơn một chút.

Tóm tắt chương này:

Trong chương truyện, Lôi Ngọc Sách và Văn Trọng cùng hơn trăm tu sĩ chuẩn bị phá giải cấm chế cự tháp để tìm kiếm bảo vật Tuế Nguyệt Thần Đăng. Văn Trọng tổ chức tuyển chọn những người tham gia vào hai pháp trận Âm Dương Song Sinh. Khi pháp trận được khởi động, một cỗ lực lượng mạnh mẽ được tạo ra, nhưng nó cũng mang lại nguy hiểm cho những người tham gia. Trong khi đó, Hàn Lập âm thầm theo dõi tình hình với mong muốn khám phá cơ hội trong hỗn loạn của trận pháp.

Tóm tắt chương trước:

Chương truyện diễn ra tại một hẻm núi bí ẩn, nơi Hàn Lập cùng đồng đội phát hiện một cự tháp màu xám. Họ, mặc dù mang theo hy vọng về kho báu trong tháp, lại sớm bị đám đông khác làm rối loạn. Hàn Lập nhận ra có người đang theo dõi mình, và các nhân vật như Lam Nguyên Tử và Lam Nhan đang âm thầm quan sát, nhằm xác định vị trí của anh trong cuộc tranh giành này. Cuộc hội thoại giữa các nhân vật mở ra một cuộc đấu trí căng thẳng, trước khi họ bắt đầu lên kế hoạch mở cấm chế trước cửa tháp.