Độc Hành
Chưởng Thiên
Nhóm dịch: Phàm Nhân Tông
Thiên Hồ Tân Vương chỉ có một
Bỏ qua phản đồ chọn Nhạc Nhi
"Xác thực gặp được chút cơ duyên, việc này lúc sau hãy nói cũng không muộn. Bình linh tiền bối, người vừa mới nói Tam Thi có thể thuần phục, lời này là thật?" Hàn Lập chuyển đề, hỏi.
"Ta chẳng lẽ lại gạt ngươi? Chỉ là muốn làm việc này cũng không dễ a." Bình linh có vẻ không muốn nói thêm về vấn đề này, nói xong không tiếp lời nữa.
"Bình linh tiền bối, thực lực ba bộ Tam Thi của Liễu Kỳ lão tổ không giống nhau cho lắm, Liễu Thiên Hào có thực lực Đại La đỉnh phong, nhưng Liễu Tự Tại và Liễu Hạo Nhiên chỉ mới đạt Đại La trung kỳ. Thực lực Tam Thi chiến đấu cuối cùng như thế nào? Hẳn cũng giống như tu sĩ, có thể qua tu luyện mà từ từ tăng lên sao?" Hàn Lập đã rất muốn làm rõ chuyện Tam Thi từ lâu, đáng tiếc trước đó không có ai để hỏi, hôm nay khó có được cơ hội được Bình linh chỉ bảo, hắn vội vàng dò hỏi.
"Không phải ta vừa nói với ngươi rằng Tam Thi và sinh linh hoàn chỉnh khác không khác nhau nhiều à? Đương nhiên có thể tu luyện. Còn ba bộ Tam Thi của Liễu Kỳ có thực lực không đồng nhất, nguyên nhân rất đơn giản, nhục thân Liễu Kỳ lão tổ đã rơi vào tay Ác Thi, đó là lý do thực lực của Ác Thi đột ngột tăng mạnh." Bình linh hừ một tiếng, có vẻ bị làm phiền, nói.
"Nhục thân bản thể lại quan trọng đối với trảm thi như vậy sao?" Hàn Lập không để tâm đến ngữ khí của Bình linh, tiếp tục hỏi.
"Đương nhiên rồi, nhục thân bản thể liên quan đến hạn chế thiên địa đại đạo. Nếu không có nhục thân tương hợp, trảm thi tuyệt đối không thể tu luyện tới Đạo Tổ cảnh. Mà trong nhục thân của bản thể ẩn chứa cảm ngộ pháp tắc tu luyện của bản thể. Sau khi trảm thi đạt được và dung hợp với pháp tắc bản thân, thực lực lập tức có thể tiến triển nhanh chóng. Nếu không, ngươi nghĩ sao mà đám trảm thi đều trăm phương nghìn kế muốn cướp đoạt nhục thân bản thể?" Bình linh lần này không răn dạy Hàn Lập, mà từ tốn nói.
"Thì ra là thế. Còn một vấn đề, giữa bản thể tu sĩ và Tam Thi rốt cuộc là loại quan hệ nào? Nếu Tam Thi luôn muốn tính toán bản thể, vậy sao bản thể không giết hết Tam Thi mà lại còn lưu lại tai họa ngầm này?" Hàn Lập gật đầu nhẹ, lại hỏi.
"Tam Thi chính là chấp niệm trong lòng tu sĩ được huyễn hóa ra, căn bản không thể giết chết triệt để. Mà dù giết được trảm thi, những chấp niệm đó vẫn cứ bám víu vào bản thể tu sĩ, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm trí và tu luyện của tu sĩ, lại cần tiếp tục phải chém. Mỗi lần giết chết trảm thi, chấp niệm trong bản thân lại gia tăng gấp bội, khiến cho việc trảm thi càng khó khăn hơn. Đối với tu sĩ, Tam Thi là thứ không giết được, cũng không thể thả lỏng, tốt nhất chỉ có thể phong ấn nó." Bình linh dường như rất vui vẻ giải thích cho Hàn Lập, từ từ nói.
"Nói như vậy, Tam Thi là tồn tại đồng sinh cộng tử với bản thể tu sĩ. Vậy nếu bản thể tu sĩ bị giết, những Tam Thi kia sẽ ra sao?" Hàn Lập lại nghĩ đến một vấn đề khác.
"Đúng, nếu bản thể bị giết, Tam Thi không còn đầu nguồn sẽ có thể bị diệt vong, cho nên đôi khi Tam Thi cũng sẽ bảo vệ an toàn cho bản thể." Bình linh trả lời.
Ngay lúc Hàn Lập và Bình linh trao đổi, Bạch Trạch đi tới gần bốn người Liễu Thanh.
"Vương thượng, ngài vừa nói để các tộc lựa chọn người kế thừa huyết mạch Chân Linh Vương, Liễu mỗ cũng là người Thiên Hồ tộc, nên hẳn cũng có tư cách kế thừa huyết mạch chi lực Thánh Tổ Cửu Vĩ Thiên Hồ." Liễu Thiên Hào thi lễ với Bạch Trạch, không kiêu ngạo cũng không tự ti.
"Với thân phận của ngươi, rõ ràng có tư cách này, nhưng còn chuyện Liễu Kỳ năm đó, ngươi giải thích thế nào?" Bạch Trạch trầm giọng hỏi.
"Vương thượng đã thành tựu Đạo Tổ, chắc hẳn cũng biết bản tính Tam Thi chúng ta luôn muốn cướp đoạt nhục thân bản thể, nên mới xảy ra chuyện năm đó. Mong Vương thượng khoan dung." Liễu Thiên Hào nói.
"Nói bậy, Liễu Kỳ lão tổ đã thành tựu Đạo Tổ, sao lại không địch được ngươi? Vương thượng, việc Liễu Kỳ lão tổ gặp chuyện, chắc chắn là do Liễu Thiên Hào này cấu kết ngoại nhân, không phải là Thiên Đình thì cũng là Hôi giới, tuyệt đối không thể dễ dàng buông tha cho hắn." Liễu Thanh nghiêm nghị quát.
"Sự việc năm đó quả thật tôi đã liên thủ với Hôi giới, nhưng hiện tại tôi và đối phương đã trở thành kẻ thù, quyết định quay về Man Hoang. Dòng máu của Liễu mỗ chảy trong huyết quản chính là Man Hoang, điều này tôi không dám quên. Bây giờ tôi đã được nhục thân Liễu Kỳ, khoảng cách đến Đạo Tổ chỉ còn một bước. Tỷ lệ kế thừa huyết mạch Thánh Tổ Cửu Vĩ Thiên Hồ của tôi lớn hơn rất nhiều so với Liễu Nhạc Nhi, xin Vương thượng minh xét." Liễu Thiên Hào không ngại lời chỉ trích của Liễu Thanh, nói với Bạch Trạch.
Khi Bạch Trạch nghe những lời này, mặt lộ ra vẻ do dự, tựa hồ có chút động lòng.
"Vương thượng, tính cách Liễu Thiên Hào xảo trá, hắn tuyệt đối không thể tin, năm đó Liễu Kỳ lão tổ vì tin hắn mà gặp kết cục vẫn lạc. Huyết mạch Thánh Tổ không thể để người này kế thừa." Liễu Thanh khẩn trương nói.
"Lời của các ngươi đều có lý do, nhưng đây là chuyện nội bộ của Thiên Hồ tộc các ngươi. Dù bây giờ tôi là Man Hoang Chi Vương cũng không tiện nhúng tay vào. Như vậy đi, huyết mạch chi lực Cửu Vĩ Thiên Hồ không phải là tử vật, có linh tính rất sâu xa, giờ ai kế thừa sẽ để chính nó lựa chọn." Bạch Trạch nhìn Liễu Thanh và Liễu Thiên Hào một cái, nói ra.
Xa xa, Hàn Lập nghe lời này, lông mày hơi nhíu lại.
Trong mắt Liễu Thanh lóe lên một tia kinh ngạc, trầm ngâm một chút, sau đó gật đầu nói: "Tốt, vậy theo ý Vương thượng."
Trong khi đó, lông mày Liễu Thiên Hào không khỏi hơi nhíu lại, nhưng lập tức giãn ra, cũng gật đầu biểu thị đồng ý, quay đầu nói với Liễu Tự Tại và Liễu Hạo Nhiên bên cạnh:
"Hai người cũng đừng giả vờ, cùng lên đi. Các ngươi trở về Thiên Hồ tộc, không phải cũng vì huyết mạch chi lực Cửu Vĩ Thiên Hồ sao?"
Liễu Tự Tại nghe vậy ánh mắt có chút dao động, nhìn về phía Bạch Trạch một cái, không phủ nhận.
Liễu Thanh thấy vậy, trong lòng cười lạnh, nhưng trên mặt không biểu lộ.
"Ta trở về Thiên Hồ tộc là vì đã hứa hẹn với chủ nhân, bảo vệ Thiên Hồ tộc, không có ý tranh đoạt huyết mạch Thánh Tổ. Các ngươi muốn tranh thì cứ tranh, đừng kéo ta vào." Liễu Hạo Nhiên lại lắc đầu, nghiêm mặt nói, sau đó nhẹ nhàng lui sang một bên.
"Ha ha, Hạo Nhiên đạo hữu lại quang minh lỗi lạc như vậy, bội phục." Liễu Thiên Hào nghe lời này, cười khan một tiếng.
Thần sắc Liễu Tự Tại cũng hơi ngượng ngùng, nhưng lập tức khôi phục bình tĩnh.
Liễu Thanh cảm kích nhìn Liễu Hạo Nhiên, sau đó vẫy tay một cái với mấy người Liễu Nhạc Nhi ở xa.
Biến cố bên này, Liễu Nhạc Nhi đứng xa vẫn luôn để ý quan sát. Tu vi Liễu Thiên Hào rất mạnh, nghe nói muốn cạnh tranh cùng gã, trong lòng Liễu Nhạc Nhi lo lắng khó hiểu, không khỏi nhìn về phía Hàn Lập.
"Nhạc Nhi không cần lo lắng, Liễu Thanh tộc trưởng đã có tính toán, chắc đã nắm chắc mới đồng ý phương pháp này. Ngươi cứ hết sức là được, không cần quá mức lo lắng." Hàn Lập ánh mắt sáng lên, vỗ đầu Liễu Nhạc Nhi, cười nói.
Nghe Hàn Lập nói vậy, Liễu Nhạc Nhi cảm thấy an tâm hơn nhiều, cùng Mục trưởng lão và Hồ Tam bay đến, rơi xuống trước mặt Liễu Thanh.
"Tộc trưởng."
"Nhạc Nhi, ngươi cứ nỗ lực hết sức. Tâm huyết cả đời của chúng ta đã dồn vào Thiên Hồ tộc, đồng sinh cộng tử, ngươi mới thật sự là hậu duệ Thiên Hồ, huyết mạch Thánh Tổ thông linh, tin rằng sẽ chọn ngươi." Liễu Thanh nắm tay Liễu Nhạc Nhi, vỗ nhẹ khích lệ.
Một giọt tinh huyết màu xám trắng từ nhẫn trữ vật ngón tay giữa của lão bay ra. Giọt tinh huyết này tròn vo, chói sáng, bên trong ẩn chứa vô số phù văn, lóe sáng chui vào lòng bàn tay Liễu Nhạc Nhi.
Lòng bàn tay Liễu Nhạc Nhi nóng lên, đôi mắt đẹp không khỏi khẽ động. Nhưng nàng cũng là người tinh tế, thần sắc không biểu thị gì.
"Tộc trưởng yên tâm, Nhạc Nhi tất nhiên sẽ không để cho ngài thất vọng." Liễu Nhạc Nhi cúi đầu đáp nhẹ.
Liễu Thiên Hào bên cạnh đột nhiên nhìn sang hai người Liễu Thanh, trong mắt lóe lên một tia nghi hoặc.
"Đi thôi." Liễu Thanh lộ vẻ tươi cười, gật đầu nói.
Liễu Nhạc Nhi nhẹ nhàng bay lên, rơi vào trước hư ảnh huyết mạch Cửu Vĩ Thiên Hồ.
Liễu Thiên Hào thấy vậy, cũng bắn ra, rơi gần bên cạnh Liễu Nhạc Nhi.
Trong khi đó, Liễu Tự Tại cũng phi thân lên, rơi vào bên cạnh huyết mạch Cửu Vĩ Thiên Hồ.
"Đã chuẩn bị xong, giờ thì bắt đầu." Bạch Trạch nhàn nhạt lên tiếng.
Ba người nghe xong, cả thân thể phát ra quang mang xám trắng.
Vì tu vi cao thấp khác nhau, quang mang quanh thân ba người rõ ràng có chênh lệch.
Tu vi Liễu Thiên Hào cao nhất, tỏa ra quang mang chói mắt, mắt thường gần như không thể nhìn thẳng. Liễu Tự Tại hơi kém một chút, còn Liễu Nhạc Nhi thì sáng nhất.
Huyết mạch chi lực Thiên Hồ của ba người giờ phút này đều hiện ra, trong quang mang ba động một cái, đều ngưng tụ ra hư ảnh một con Thiên Hồ.
Hư ảnh Thiên Hồ của Liễu Thiên Hào và Liễu Tự Tại đều là cửu vĩ, còn Liễu Nhạc Nhi là lục vĩ.
Ba hư ảnh Thiên Hồ đồng thời nhấc trảo vẫy một cái về phía huyết mạch Cửu Vĩ Thiên Hồ, phát ra một cỗ hấp lực.
Quang mang xám trắng quanh người Liễu Nhạc Nhi tuy ảm đạm nhất, nhưng hư ảnh Lục Vĩ Thiên Hồ sau lưng nàng lại bất ngờ rõ ràng sáng tỏ, không thua kém gì so với hai người Liễu Thiên Hào, thậm chí còn sáng hơn cả hư ảnh Cửu Vĩ Thiên Hồ sau lưng Liễu Tự Tại.
Liễu Tự Tại thấy cảnh này, ánh mắt không khỏi trầm xuống, toàn lực thôi động Thiên Hồ huyết mạch thể nội, quang mang xám trắng quanh người lập tức tăng lên, nhưng hư ảnh Cửu Vĩ Thiên Hồ không có biến hóa gì.
Liễu Thiên Hào ánh mắt cũng có chút trầm xuống khi nhìn về phía Liễu Nhạc Nhi.
Trong khoảnh khắc đó, hư ảnh quang mang huyết mạch Cửu Vĩ Thiên Hồ chấn động, chậm rãi chuyển hướng ba người, như thể một sinh vật sống đang quan sát họ.
Ánh mắt hư ảnh huyết mạch quét qua người Liễu Tự Tại, ngay lập tức chuyển đi, rơi vào trên thân hai người Liễu Nhạc Nhi và Liễu Thiên Hào.
Thấy cảnh này, Liễu Tự Tại cứng đờ, sắc mặt tái nhợt.
Ánh mắt hư ảnh huyết mạch Cửu Vĩ Thiên Hồ đảo tới lui giữa Liễu Nhạc Nhi và Liễu Thiên Hào, như không thể đưa ra quyết định chọn người nào.
Vào lúc này, Liễu Thiên Hào vung tay thực hiện những động tác kỳ lạ, ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng thét dài đầy thần bí.
Hư ảnh Thiên Hồ phía sau gã lập tức sáng lên, trở nên rõ ràng hơn vài phần.
Hư ảnh huyết mạch Cửu Vĩ Thiên Hồ lập tức nhìn sang, quanh người lóe lên quang mang, như thể sắp sửa bay tới.
Nhưng vào lúc này, một âm thanh kỳ lạ vang lên, lại từ trên thân Liễu Nhạc Nhi phát ra.
Dưới ánh sáng, giữa trán Liễu Nhạc Nhi lóe lên, hiện ra một dấu ấn xám trắng hình giọt nước, phát ra quang mang rực rỡ.
Những hoa văn xám trắng trên người nàng bỗng nhiên phát sáng, tỏa ra quang mang xám trắng như hỏa diễm, đồng thời nhúc nhích như thể có linh hồn.
Hư ảnh Thiên Hồ sau lưng Liễu Nhạc Nhi bỗng dưng sáng lên, gần như sáng hơn gấp bội, lập tức đè ép khí thế hư ảnh Cửu Vĩ Thiên Hồ của Liễu Thiên Hào xuống.
Trong mắt hư ảnh huyết mạch Cửu Vĩ Thiên Hồ chợt hiện lên một tia kinh hỉ, lập tức bỏ qua Liễu Thiên Hào, nhìn sang Liễu Nhạc Nhi, há miệng phun ra.
Một đạo quang mang xám trắng thô to từ trong miệng nó bắn ra, mang theo sức mạnh huyết mạch cường đại, liên tục không dứt dung nhập vào thể nội Liễu Nhạc Nhi.
Trong khi đó, hư ảnh huyết mạch Cửu Vĩ Thiên Hồ chớp động không ngừng, nhanh chóng trở nên mỏng manh.
Trong chương này, Hàn Lập và Bình Linh thảo luận về Tam Thi và sự quan trọng của nhục thân đối với tu luyện. Họ khám phá mối quan hệ giữa bản thể tu sĩ và Tam Thi, cũng như sự không thể triệt tiêu hoàn toàn của chấp niệm. Đồng thời, cuộc tranh cãi giữa Liễu Thiên Hào, Liễu Thanh và Bạch Trạch diễn ra xung quanh việc kế thừa huyết mạch Cửu Vĩ Thiên Hồ. Cuối cùng, Liễu Nhạc Nhi trở thành trung tâm khi huyết mạch Cửu Vĩ Thiên Hồ chọn lựa giữa cô và Liễu Thiên Hào, dẫn đến những biến chuyển quan trọng cho các nhân vật này.
Trong chương này, Liễu Thiên Hào sử dụng Thần thông Huyễn Mộng Cảnh, một loại huyễn thuật vô địch, để vượt qua sự tấn công của Liễu Tự Tại và Liễu Hạo Nhiên, hai nhân vật từ Thiên Hồ tộc. Liễu Thiên Hào tiết lộ về sự phản bội trong quá khứ của mình và đụng độ với Liễu Thanh. Sự căm ghét giữa các nhân vật dâng cao, trong khi các lực lượng khác cũng đang quan sát. Cuối cùng, Hàn Lập và Bình linh cũng tham gia vào diễn biến phức tạp này khi bối cảnh xung đột ngày càng gay gắt.