Xích Mộng nhìn thấy dòng sông màu vàng óng cuộn cuộn xuất hiện dưới chân, sự ngạc nhiên hiện rõ trong mắt. "Không ngờ ngươi đã thành công ngưng luyện ra Linh Vực Tạo Vật cảnh, thật đáng tiếc, chỉ là một dòng sông. Hơn nữa, nó cũng không phải là lực lượng pháp tắc Thủy thuộc tính thuần khiết, thì có thể làm gì được ta chứ? Ha ha..." nàng cười nói. Nhưng nụ cười trên môi nàng nhanh chóng tắt ngúm.

Trong không gian xung quanh, từng đợt ba động của Thời Gian Pháp Tắc truyền đến thật mạnh mẽ, một dãy núi uốn lượn hiện ra, cây cối xanh tươi bao phủ trên đó, và một vầng dương ánh sáng vàng rực như Kim Ô, tựa như một mặt trăng vàng treo cao trong không trung, xung quanh ánh lửa lấp lánh chiếu rọi. "Sao có thể như vậy? Ngươi chỉ là Đại La sơ kỳ, làm sao có thể ngưng luyện ra Linh Vực Tạo Vật cảnh hoàn mỹ như thế?" Như một cơn sóng bất ngờ ập đến, sắc mặt Xích Mộng chuyển sắc, mắt tràn đầy sự khó tin.

Phải biết rằng, việc cô đọng Linh Vực không phải là điều dễ dàng, nó đòi hỏi một lượng lớn tâm lực và thời gian, cùng với rất nhiều tài nguyên và cơ duyên. Người bình thường, ngay cả khi có thể tạo vật thành linh, cũng chỉ có thể hình thành Vực Linh nguyên thủy nhất. Thác nước nham tương và Hỏa Diễm Cự Nhân của nàng cũng như vậy, trong khi Hàn Lập lại có thể ngưng luyện ra hình thái sơn thủy nhật nguyệt, khiến tinh thần nàng cảm thấy thực sự hiếm thấy.

Ngay tại thời điểm này, ngay cả Xích Mộng cũng không thể không nghiêm túc đánh giá thực lực của Hàn Lập. "Lam Nhan, mau tới hỗ trợ!" Trong lòng nàng nhanh chóng thay đổi ý nghĩ, quay đầu nhìn qua Lam Nhan, người vẫn đứng yên một chỗ, và quát. Lam Nhan nghe thấy, không lập tức hành động, mà chân chút lưỡng lự.

"Đừng quên chuyện ngươi đã cầu xin!" Giọng nói Xích Mộng lạnh lùng vang lên. Khi nghe những lời này, ánh mắt Lam Nhan lóe lên sự bất đắc dĩ, cuối cùng cũng phải phi thân lên, bay về phía này.

Hàn Lập thấy vậy, lông mày hơi nhăn lại. Đúng vào lúc này, tình hình đột ngột thay đổi! Một đạo bạch quang chói mắt bỗng xuất hiện, khiến Tiểu Bạch cảm thấy như mắt bị ánh sáng đâm vào, nhất thời hoa mắt. Trong không gian Linh Vực của Hàn Lập, ánh hình của Xích Mộng không bị bất kỳ rào cản nào, nhanh chóng lách mình tới gần.

Khi nàng vừa nâng tay lên, một lớp sáng mờ bất chợt từ trên đỉnh đầu hạ xuống, lập tức bao trùm cả hai người Hàn Lập vào trong. Thấy vậy, Xích Mộng vui mừng, hai tay nàng bấm pháp quyết, chín đầu xích hồng Tinh Long lập tức sống lại, há miệng phun ra long tức hỏa diễm, hung hãn lao về phía hai người trong lồng sáng.

"A..." Một tiếng kêu thảm thiết vang lên. Sắc mặt Xích Mộng hoàn toàn tái mét, vội vàng ngừng uy năng của Cửu Long Thần Hỏa Tráo, kết quả nhìn thấy hai người áo đen nàng mang đến đang bị bao trùm trong lồng sáng, áo bào đen trên người đã bị thiêu rụi, lộ ra bộ dạng thê thảm.

"Chuyện gì xảy ra?" Xích Mộng kinh ngạc hỏi. "Đã nếm trải một lần thua thiệt, làm sao lại dám ăn thêm một lần nữa?" Giọng nói Hàn Lập lội ra vẻ mỉa mai từ một nơi không xa.

Vừa dứt lời, từ trên thân Hàn Lập bùng lên một tầng kim quang, hắn bước tới, trong chớp mắt đã đến trước mặt Xích Mộng. Một chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm bất chợt chém ra, kim lôi quấn quanh thân kiếm, tia điện lấp lánh tuôn ra. "Thật nhanh..." Xích Mộng vừa mới cảm thấy choáng váng, mũi kiếm của Hàn Lập đã chạm ngay trước cổ nàng.

Nàng chỉ kịp dựng một bàn tay lên để chắn trước mặt, lập tức bị một kiếm của Hàn Lập đánh bay ra sau. Toàn thân nàng tê liệt, mu bàn tay đau nhức, thân thể quay cuồng bay ra xa cả nghìn trượng, cuối cùng cũng ổn định được lại. Nhưng ngay khi nàng chưa kịp thở, từ trên không trung, từng đợt ánh lửa mãnh liệt, đoàn hỏa vũ lưu tinh lớn như cối xay từ trên trời ập xuống.

Trong lòng Xích Mộng căng thẳng, thân hình vừa định động đậy, thì phát hiện cổ chân mình chẳng biết lúc nào đã bị dây leo màu xanh quấn chặt, khiến nàng không thể cử động. Nàng muốn thi pháp giải trừ khống chế, nhưng nhận ra tốc độ của mình đã chậm lại một cách cực kỳ đáng sợ, không kịp kết ấn.

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, nàng bất ngờ quát lớn một tiếng, khí tức toàn thân ngay lập tức bùng nổ, cả người được bao bọc trong một vòng hỏa diễm rực rỡ. Ngọn lửa này chính là Nguyên Anh chân hỏa của nàng, khi vừa kích hoạt, đã dẫn tới Linh Vực Hỏa Diễm cộng hưởng, thác nước nham tương xung quanh nhanh chóng tụ lại, đảo chiều va chạm với đoàn hỏa vũ đầy trời. Những dây leo màu xanh quấn quanh mắt cá chân nàng cũng bị ngọn lửa này đẩy lùi.

Xích Mộng vừa mới lấy lại được tự do, tức thì bay lên cao, muốn tránh xa khu rừng xanh bên cạnh. Đến lúc này, nàng cuối cùng phát hiện, Thời Gian Linh Vực của Hàn Lập không chỉ đơn giản là Tạo Vật cảnh, nó còn có phần uy năng Linh Vực Thiên Nhân cảnh. Nếu tiếp tục như vậy, nàng không thể đảm bảo sẽ không bị lật thuyền trong mương.

"Hai người các ngươi đang thất thần làm gì thế? Còn không phóng thích Linh Vực ra, triệt tiêu ảnh hưởng Linh Vực của hắn." Xích Mộng thu hồi Cửu Long Thần Hỏa Tráo, quát lớn với hai tên áo đen. Hai người kia cũng biết tình hình nghiêm trọng, họ nhìn nhau một cái, nhanh chóng hợp lực thi triển Linh Vực.

Một tầng ánh sáng màu đen từ trên thân họ phát ra, hòa trộn tạo thành một tấm màn sáng màu đen mở rộng, đồng thời chồng chất vào Linh Vực của Hàn Lập. Màn sáng màu đen bao trùm xung quanh, đất đai ngàn dặm nổi lên tiếng động vang dội, tất cả núi non sông ngòi chao đảo, mặt đất sụp xuống tận mười trượng.

Thân hình Hàn Lập không nhịn được, rơi xuống một trượng. Ở một bên khác, Tiểu Bạch cũng không chịu nổi cỗ trọng lực áp bách này, rơi thẳng xuống mặt đất. Ở xa xa, Đề Hồn đang chém giết với vị trưởng lão Khê Đường, quanh thân nàng tỏa ra quang mang đỏ sậm, khí tức cực kỳ khủng bố.

Vị trưởng lão tinh thông Âm Hồn Pháp Tắc đang giằng co, trên mặt sinh ra một làn bạch cốt, trông như ác quỷ, thanh sáo đen trong tay thổi ra âm thanh tà băng gợi. Từ mặt đất đã rạn nứt, từng tia từng sợi sương mù đen kịt từng chút một từ dưới đất tỏa ra, một tòa thành trì đồ sộ hiện lên.

Trên thành trì phủ đầy bụi gai nhọn, khắp nơi treo lơ lửng xương của những bộ đầu lâu, trên tấm biển đầu tường viết hai chữ triện cổ "Phong Đô"; phía trên quấn quanh huyết quang, tỏa ra một cỗ khí tức âm sát nồng nặc. Khê Đường trưởng lão đứng vững vàng trên thành trì, sáo đen trong tay phát ra âm điệu sắc nhọn chói tai.

Khi tiếng tà âm vang lên, quỷ thành "Phong Đô" mở cửa lớn, hắc khí nồng nặc ập ào ra, vô số âm sát quỷ vật kinh khiếp tuôn trào, lao thẳng về phía Đề Hồn. Ngay lập tức, nửa bầu trời bị mây đen bao phủ, khí lạnh và sát khí cuốn qua, mặt đất phủ lên một lớp sương trắng.

Đề Hồn chứng kiến cảnh này không những không hoảng sợ mà còn có chút hưng phấn, nàng liếm môi một cái. Thay vì rút lui, nàng tiến vào, như một chiến tướng xông thẳng vào đội quân vạn quỷ, U Minh Quỷ Trảo vung vẩy, giữa không trung vạch ra từng đạo quỷ trảo màu đen như lôi điện, xé nát hàng vạn lệ quỷ thành mảnh vụn.

Đề Hồn thuần thục hơn khi sử dụng U Minh Quỷ Trảo, sức mạnh của nó càng lúc càng lớn, mọi nơi nó đi qua không gian đều bị xé rách, vạn quỷ thét gào, tình hình thực sự không thể ngăn cản. Vạn quỷ chuyển thành âm hồn quỷ khí, chưa kịp tan biến giữa thiên địa, đã bị Đề Hồn hít vào trong cơ thể, đơn thân nàng một mình không thể ngăn cản đại quân vạn quỷ.

Cách đó không xa, Khúc Lân đang giao chiến với Kiếm Khâu trưởng lão. Kiếm Khâu lập tức giơ kiếm lên chém vào cổ y. Khúc Lân hạ thấp thân hình, há miệng cắn về thanh kiếm dài màu vàng không rõ phẩm cấp, nhưng rõ ràng là Tiên khí không thể nghi ngờ.

Chỉ nghe "tạch tạch" một tiếng giòn vang. Thanh kiếm màu vàng kia vỡ vụn ngay tại chỗ, bị Khúc Lân cắn ra một lỗ lớn bằng miệng chén. "Ngươi muốn chết..." Kiếm Khâu trưởng lão đau lòng không thôi, quát lên, mặt xanh như đít nhái.

Thần sắc Khúc Lân lạc điệu, nhai từng miếng từng miếng mảnh kiếm vàng, nuốt chúng vào bụng. Y hướng ánh mắt về phía Hàn Lập, sắc mặt có chút phức tạp, không thể ngờ rằng hôm nay cứu y thoát khỏi khốn cảnh lại chính là người này.

Trong khi đó, Hàn Lập đang giao chiến quyết liệt, hai tên áo đen liên hợp thi triển Linh Vực Trọng Lực Pháp Tắc, khiến không ít uy năng Thời Gian Linh Vực của hắn bị triệt tiêu, tốc độ di chuyển của hắn chậm lại rất nhiều. Lúc này, Xích Mộng thở hổn hển, một lần nữa tiến lên, hai tay kết động pháp quyết, tám đầu thác nước nham tương trong Linh Vực lập tức được điều động, biến thành một vòng xoáy nham tương khổng lồ, cuốn về phía Hàn Lập.

Vòng xoáy nham tương không chỉ có lửa nóng, còn có một nguồn lực hút mạnh mẽ, Hàn Lập cảm thấy mình đang bị cuốn vào trung tâm vòng xoáy. Trên mặt hắn không chút sợ hãi, vung tay lên, làm đất đai trong Linh Vực của hắn rung lắc mãnh liệt, dãy núi uốn lượn kia như một cơn bão trên bầu trời tiến tới, đè xuống dưới thân mình.

Khi nó đi qua, những gợn sóng thời gian lan tỏa ra, vòng xoáy hỏa diễm lập tức bị chia ra hơn một nửa, và hai tên áo đen nọ cũng bị dãy núi đè xuống. Họ cảm thấy thần thức bị trì trệ, không kịp phản ứng thì đã bị dãy núi từ trên trời giáng xuống, trực tiếp đè bẹp.

Dãy núi này chỉ là ảo ảnh, không phải vật thể hiện thực, vì vậy không quá nặng nề, nhưng những cây Đông Ất Thần Mộc đã hóa thực từ sớm, rễ cây của chúng chui ra từ chân núi, quấn lấy hai tên áo đen. Những sợi rễ tinh tế đâm xuyên làn da của họ, cắm sâu vào huyết mạch, khiến cả hai kêu thảm một tiếng, sau đó hoàn toàn ngưng động, Linh Vực liên thủ thi triển cũng biến mất.

Xích Mộng trông thấy cảnh này, thần sắc trở nên nghiêm trọng. Nhìn về phía bên kia, nàng phát hiện hai người Kiếm Khâu và Khê Đường cũng đang khốn đốn, âm thầm xuống phong, miệng phẫn nộ quát: "Chỉ là Đại La sơ kỳ, mà lại khiến ta chật vật như thế. Hôm nay không giết ngươi, ta sẽ không còn mặt mũi nào bước chân vào Thiên Đình."

Nói xong, hai tay nàng bất thần vung lên, không trung xung quanh lập tức bùng cháy, tất cả thiên địa nguyên khí trong nháy mắt bị thiêu đốt, giống như tất cả đều bị cô lập trong một vùng chân không. Xung quanh Xích Mộng bừng bừng lửa đỏ, mái tóc dâng cao như ngọn lửa, đôi mắt dịu dàng tràn ngập kim diễm, giống như Viễn Cổ Hỏa Diễm Thần, toàn thân phát ra dao động khủng khiếp khiến người khác không dám lại gần.

Nàng vung tay một cái, từng mảnh kim diễm như cánh hoa từ hư không bay ra, nhắm thẳng về phía Hàn Lập. Hàn Lập vội vàng vận chuyển Thiên Sát Trấn Ngục Công, một quyền đánh trả, trong hư không nảy ra một đạo quyền ảnh khổng lồ, va chạm với cánh hoa hỏa diễm, phát ra tiếng nổ vang rền.

Nhưng mới vừa dứt tiếng nổ, cánh hoa kim diễm kia đã xuyên qua quyền ảnh, tạo thành một lỗ hổng, cuốn thẳng về phía Hàn Lập. Hàn Lập nhíu mày, cổ tay chuyển động, một chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm bất ngờ chém tới, lôi quang màu vàng bắn nhanh đến, chém cánh hoa kim diễm rối tung ra. Hắn chưa kịp thở phào, không gian trước mặt đã xảy ra một trận ba động kỳ dị.

Chỉ thấy sau lưng Xích Mộng hiện ra một đóa hoa kim diễm khổng lồ, từng mảnh cánh hoa lơ lửng phía sau, giống như khổng tước xòe đuôi, lại như Quan Âm mở ra thiên thủ.

Tóm tắt:

Chương truyện miêu tả cuộc chiến giữa Xích Mộng và Hàn Lập, nơi Xích Mộng bị bất ngờ trước sức mạnh của Linh Vực mà Hàn Lập tạo ra. Cô cảm thấy áp lực khi phát hiện Hàn Lập đã đạt đến cảnh giới cao hơn, và vội vàng gọi Lam Nhan đến hỗ trợ. Cuộc chiến diễn ra ác liệt với sự xuất hiện của các nhân vật khác như Đề Hồn và Khúc Lân, tạo nên không khí căng thẳng. Mọi thứ càng trở nên tiêu cực khi Xích Mộng phải sử dụng các kỹ năng hỏa diễm mạnh mẽ để giành phần thắng, cho thấy cuộc chiến không hề đơn giản đối với bất kỳ bên nào.