Trong đại điện, các cặp chiến đấu liên tục lao vào trận chiến, tạo thành một cảnh hỗn loạn không ngừng nghỉ, thanh thế vô cùng kinh người. Tuy nhiên, nếu xét về độ kịch liệt, vẫn không thể sánh bằng cuộc chiến giữa người đeo mặt nạ thỏ và Thuần Quân Chân Nhân.

Gương mặt Thuần Quân Chân Nhân nghiêm túc, kim quang bao phủ xung quanh, tay phải giơ lên thì vô số kiếm ảnh bay ra, kiếm khí mãnh liệt tràn ngập toàn bộ đại điện. Khắp nơi xung quanh người đeo mặt nạ thỏ lại là những bóng đen dày đặc, biến hóa thành nhiều ảo cảnh, ùn ùn đánh về phía Thuần Quân Chân Nhân. Kiếm khí từ Thuần Quân Chân Nhân chém vào các ảo cảnh nhưng giống như cố gắng tìm một con cá giữa biển rộng, không để lại dấu vết gì.

Ánh mắt Hàn Lập chợt lóe lên, hắn đã từng thấy cảnh tượng này trước đây, đó là ở Thái Tuế Tiên Phủ.

“Thạch Không Mặc, ngươi gia nhập Luân Hồi Điện, trở thành kẻ thù của Cửu Nguyên Quan, chẳng lẽ muốn khơi mào chiến tranh giữa Cửu Nguyên Quan và Ma Vực một lần nữa?” Thuần Quân Chân Nhân giận dữ hét lên.

“Trở thành kẻ thù của ngươi? Ta chỉ tìm vợ và con trai ta thôi. Bản lĩnh của ngươi không tệ, nhưng so với ta vẫn còn chênh lệch xa, mau ngoan ngoãn chịu trói đi.” Người đeo mặt nạ thỏ cười phá lên, hai tay không ngừng động đậy.

Ảo ảnh xung quanh lão lập tức dày lên gấp mười, hình thành một Linh Vực ảo ảnh lớn hơn mười trượng, đè ép về phía Thuần Quân Chân Nhân.

“Ngươi…” Thuần Quân Chân Nhân nhìn thấy cảnh này, sắc mặt lộ vẻ kinh ngạc.

Lập tức, lão nhìn về phía Linh Vực ảo ảnh đang bay tới gần, hai tay vội vàng bấm pháp quyết, kiếm ảnh xung quanh lão cũng trở nên dày đặc gấp mấy lần, tạo thành một Linh Vực màu vàng lớn khoảng bảy tám trượng. Vô số kiếm ảnh màu vàng lóe lên bên trong Linh Vực, va chạm với Linh Vực ảo ảnh.

“Ầm!” Một tiếng nổ vang lên, không gian xung quanh vỡ vụn thành từng mảnh.

"Quả nhiên là lão già này..." Hàn Lập thầm nghĩ trong lòng. Trước đó Giao Tam đã đưa Thạch Không Mặc đi, sau đó không biết đã nói gì với lão, nhưng giờ có thể mang lão đến đây.

“Nhưng sao phạm vi Linh Vực của hai người lại nhỏ như vậy?” Hàn Lập cảm thấy kỳ quái và tự hỏi.

“Ha ha… Quá đã, đã lâu không đánh đã tay như vậy!” Thạch Không Mặc cười ha hả, vung hai tay lên. Trong Linh Vực ảo ảnh xuất hiện mười chiếc móng vuốt màu đen sắc bén, nhằm vào Thuần Quân Chân Nhân, bên trên móng vuốt quấn vài luồng khí đen.

Sắc mặt Thuần Quân Chân Nhân khẽ biến, lập tức bấm pháp quyết một cái. Linh Vực của lão phóng ra kiếm ảnh màu vàng, tấn công vào những chiếc móng vuốt đen. Tuy nhiên, móng vuốt đen như hư ảnh, xuyên qua kiếm quang màu vàng, bay tới danh lấy Thuần Quân Chân Nhân.

Rào… rào… máu tươi bắn ra, trên người Thuần Quân Chân Nhân xuất hiện hơn mười vết thương sâu tới tận xương, lùi lại mấy bước!

"Không chịu nổi một kích, thật là thất vọng!" Thạch Không Mặc lắc đầu nói.

“Quan chủ!” Dương Quân Tử và Lôi Quân Chân Nhân chứng kiến cảnh này, sắc mặt biến đổi, đồng loạt kêu lên, động tác trên tay chậm lại một chút!

“Giao Tam!” Ánh mắt Vũ Dương sáng lên, hai tay bắt pháp quyết, đồng thời miệng hét lớn.

Kim quang trên người gã bùng nổ, một cái mâm tròn màu vàng xuất hiện sau lưng, nhanh chóng chuyển động, rõ ràng là Chân Ngôn Bảo Luân, đã được ngưng tụ thành hình.

Xung quanh Vũ Dương hình thành một Linh Vực màu vàng, vô số ảo ảnh mâm tròn lấp lánh.

Giao Tam hiểu rõ ý của Vũ Dương, hai tay cùng bấm pháp quyết, trên người phát ra hào quang đỏ rực, lập tức hình thành một Linh Vực đỏ sậm. Linh Vực của cả hai dung hợp, sáng lên, rung động như đang cộng hưởng.

Gương mặt Giao Tam nghiêm nghị, hai tay nhanh chóng thực hiện pháp quyết.

“Ầm!” Một tiếng nổ vang lên!

Một mâm tròn đỏ sậm lớn bằng một căn phòng bay ra từ Linh Vực, trên đó có sáu vòng xoáy màu đen đang xoay tròn, phát ra những mảnh thiên thạch với khí tức mạnh mẽ đáng sợ.

Vũ Dương bay nhanh đến bên Giao Tam, hai tay bấm pháp quyết.

Chân Ngôn Bảo Luân phía sau y lập tức phóng ra, hòa vào mâm tròn đỏ sậm tạo thành một thể.

Ầm ầm ầm!

Mâm tròn đỏ sậm lập tức lớn lên gấp đôi, những phù văn màu vàng xuất hiện tỏa ra sức mạnh của Thời Gian pháp tắc, và cùng với Luân Hồi pháp tắc trên mâm tròn đỏ dung hợp cộng hưởng.

Bên ngoài đại điện, Hàn Lập chứng kiến cảnh tượng này, ngoài sự kinh ngạc còn cảm thấy một nỗi mất mát kì lạ ùa về trong lòng. Trước đây chỉ có Thời Gian pháp tắc của hắn cùng Luân Hồi pháp tắc của Giao Tam mới có thể hợp tác, còn giờ Vũ Dương cũng làm được như vậy.

Tuy nhiên, Hàn Lập rất nhanh quên đi suy nghĩ này, vì Vũ Dương tu luyện “Chân Ngôn Hóa Luân Kinh”, việc có thể cộng hưởng với Luân Hồi pháp tắc của Giao Tam là điều đương nhiên. Chỉ là sự cộng hưởng của họ chưa hoàn toàn cân bằng, không mượt mà như khi hắn và Giao Tam hợp tác.

“Đi!” Hai tay Giao Tam và Vũ Dương đẩy về phía trước.

Mâm tròn đỏ sậm lập tức bắn ra cuồn cuộn, với khí thế ngợp trời, đánh vào trên tế đàn màu vàng.

“Ầm!” Một tiếng nổ vang rền phát ra!

Những kim nhân phía trước bị mâm tròn đánh trúng, lập tức nổ tung, không có chút sức chống cự nào.

Mặc dù quá trình này rất phức tạp nhưng lại diễn ra trong nháy mắt.

Dương Quân Tử, Lôi Quân Chân Nhân chứng kiến cảnh này, thần sắc hoảng sợ, tự trách bản thân không nên phân tâm, vội vàng bấm pháp quyết để ứng phó.

Kỳ thực, tu vi của Dương Quân Tử và Lôi Quân Chân Nhân cũng đạt tới Đại La Hậu Kì, bình thường rất ít khi phân tâm, nhưng do Thạch Không Mặc tu luyện Tâm Ma pháp tắc, có thể vô tình ảnh hưởng tâm trí của người khác.

Giao Tam và Vũ Dương đều biết rõ thần thông của Thạch Không Mặc, nên họ sớm đã chuẩn bị bảo vật phòng ngự. Còn Dương Quân Tử và Lôi Quân Chân Nhân không biết điều này nên không phòng bị và đã bị trúng chiêu, trong lúc nguy cấp lại vô tình tạo cơ hội cho Giao Tam và Vũ Dương.

Dưới sự thi pháp của hai người, pháp trận xung quanh tế đàn màu vàng bừng sáng, vô số phù văn tuôn ra từ mặt đất, hòa vào trong pháp trận.

Trên người những tên kim nhân lập tức xuất hiện hoa văn màu vàng, thân hình phồng to hơn, đao kiếm trong tay sáng chói, hướng về phía trước chém tới.

Từng luồng kiếm quang phát sáng gào thét bắn ra, đan vào nhau tạo thành một lưới vàng lớn, tỏa ra kim quang nhức mắt, chắn lại mâm tròn đỏ sậm.

“Ầm!” Một tiếng nổ mạnh rung trời phát ra!

Thiên thạch từ mâm tròn đỏ sậm đâm vào lưới vàng, hai luồng sáng một đỏ một vàng tách nhau ra, bay thẳng lên trời, tạo thành vòng xoáy gió lốc màu trắng, trong đó xen lẫn màu đen, rõ ràng là những vết nứt không gian đang bay loạn trong không khí.

Âm thanh “xùy xùy” vang vọng khắp đại điện.

Hào quang trên mâm tròn đỏ sậm chớp động, nó tiếp tục xoay tròn, giống như một cái ma bàn khổng lồ.

Lưới vàng kịch liệt run rẩy một hồi, sau đó phát ra tiếng tách tách như tiếng đồ sứ bị vỡ, rồi sau đó bị phá hủy thành từng mảnh.

Dương Quân Tử và Lôi Quân Chân Nhân vội vàng thi pháp, mặc dù họ đang chiếm thế thượng phong, nhưng uy lực vẫn không thể so sánh với pháp tắc cộng hưởng của Giao Tam và Vũ Dương.

Mâm tròn đỏ sậm dừng lại một chút, rồi tiếp tục lao về phía trước, dễ dàng nghiền nát kim nhân, nhanh chóng đánh tới tế đàn.

Dương Quân Tử và Lôi Quân Chân Nhân muốn ngăn cản nhưng không kịp, sắc mặt hai người có vẻ không mấy lo lắng.

Một ảo ảnh đỏ sậm xuất hiện, mâm tròn lập tức tới trước tế đàn, hung hăng đập xuống.

Nhưng vào thời khắc này, không gian xung quanh tế đàn bỗng nhiên dao động, từng tia sáng đen xuất hiện, nhanh chóng tụ lại thành màn hào quang màu đen, bao phủ toàn bộ tế đàn.

Mâm tròn đỏ sậm va vào màn hào quang màu đen, phát ra một tiếng "Keng" vang dội!

Màn hào quang màu đen nhẹ rung động, chỗ bị đánh trúng lõm xuống.

Tuy nhiên, công kích của mâm tròn cũng chỉ dừng lại ở đó, dù cho nó có xoay tròn tấn công thế nào cũng không thể phá vỡ màn hào quang.

"Luân Hồi Điện các ngươi phái một lượng lớn nhân lực tấn công những nơi yếu của Cửu Nguyên Quan, lại còn đưa cao thủ xâm nhập vào Cửu Nguyên Cung, quả thật là một kế hoạch tuyệt diệu! Đáng tiếc, các ngươi không nghĩ tới vòng bảo hộ Huyền Nguyên Ám Quang, cấm chế này do chính Huyền Nguyên Đạo Tổ tự tay bố trí, với chút bản lĩnh của các ngươi thì không thể nào phá vỡ, đúng là nằm mơ!" Giữa không trung, Thuần Quân Chân Nhân lùi lại, lật tay lấy một viên đan dược màu đỏ ăn vào, vết thương trên người nhanh chóng khép lại, cười lạnh nói.

Lôi Quân Chân Nhân mỉm cười, Dương Quân Tử cũng vui vẻ, hai tay vừa nâng lên, đang muốn làm gì đó.

Vào lúc này, một thân ảnh nhanh như điện bay tới trước mặt Lôi Quân Chân Nhân, chính là Lục Xuyên Phong.

Chưa thấy y hành động thế nào, vô số luồng ánh sáng màu lam bùng nổ từ trên người y. Mỗi luồng sáng tỏa ra khí tức cực kỳ băng hàn, như mưa rào xối xả đánh tới Lôi Quân Chân Nhân.

Một cỗ khí tức lạnh buốt lập tức tràn ngập toàn bộ đại điện, khiến cho người ta cảm thấy lạnh sống lưng.

Bên Dương Quân Tử cũng có bóng người chớp động xuất hiện, là Vũ Dương, hai tay gã không ngừng hoạt động.

Từng chưởng ảnh màu vàng xuất hiện trên đầu Dương Quân Tử, như sóng dữ chụp về phía gã.

Giữa không trung, Thạch Không Mặc cũng dồn toàn lực thúc giục Linh Vực, giam cầm Thuần Quân Chân Nhân để lão liên tục lùi về phía sau.

Vào thời khắc này, Giao Tam như một bóng ma, chớp động một cái đã xuất hiện gần tế đàn, lật tay ném ra một vật.

“Cái đó là…” Ở ngoài điện, ánh mắt Hàn Lập chợt lóe lên.

Vật Giao Tam ném ra chính là một khối lệnh bài màu đen mà nàng tìm được trong Tuế Nguyệt Tiên Phủ.

“Huyền Nguyên Hắc Lệnh! Ngươi sao lại có vật này?” Sắc mặt Thuần Quân Chân Nhân chợt biến, vẻ tươi cười trên gương mặt lão tan biến, thay vào đó là sự lúng túng.

Thân hình lão khẽ động, muốn bay xuống dưới.

“Ha ha, lão mũi trâu, chúng ta chưa phân thắng bại, sao người đã muốn đổi đối thủ? Đến đây, chúng ta đánh nhau thêm ba trăm hiệp!” Thạch Không Mặc cười lớn, vẫy tay về phía Thuần Quân Chân Nhân.

Bóng đen trước mặt Thuần Quân Chân Nhân chớp động, Quỷ Trảo lại một lần nữa xuất hiện, cào mạnh về phía lão.

Lục Xuyên Phong và Vũ Dương cũng ra tay toàn lực, gắt gao cuốn lấy Lôi Quân Chân Nhân và Dương Quân Tử.

Trong thời khắc này, Giao Tam há miệng phun ra một ngụm tinh huyết, hóa thành một đám huyết quang lóe lên và dung nhập vào trong lệnh bài màu đen, đồng thời hai tay nhanh chóng thực hiện pháp quyết.

Trên lệnh bài “phần phật” một tiếng, bùng lên một ngọn lửa màu đen, theo pháp quyết trong tay Giao Tam, ngọn lửa mạnh mẽ kéo dài ra, biến thành một thanh kiếm lửa màu đen, chém về phía màn bảo hộ Huyền Thiên Ám Quang.

Màn bảo vệ Huyền Thiên Ám Quang vừa rồi còn nhìn có vẻ kiên cố, không gì có thể phá, nhưng giờ trước kiếm lửa bỗng trở nên cực kỳ yếu đuối, “xoẹt” một tiếng lớn, bị chém ra một lỗ hổng to lớn.

Cả người Giao Tam lập tức nhảy vào trong màn hào quang từ lỗ hổng, tay chộp vào trong không gian.

Trên tế đàn lóe lên, một bàn tay đỏ sậm xuất hiện, nắm chặt vào đám mây đang biến thành lửa đỏ.

Ba người Thuần Quân Chân Nhân chứng kiến cảnh này, đều phát ra tiếng gầm giận dữ, nhưng cũng không thể làm gì.

Tuy nhiên, vào thời khắc này, biến cố bất ngờ đã xảy ra!

Tóm tắt chương này:

Trong đại điện, cuộc chiến diễn ra ác liệt với sự xuất hiện của nhiều nhân vật quan trọng. Thuần Quân Chân Nhân và người đeo mặt nạ thỏ giao chiến không khoan nhượng, với kiếm khí và ảo ảnh đan xen tạo nên cảnh hỗn loạn. Giao Tam cùng Vũ Dương tìm cách phá vỡ màn bảo vệ Huyền Thiên Ám Quang bằng Huyền Nguyên Hắc Lệnh. Sự kết hợp sức mạnh giữa họ khiến thế trận trở nên căng thẳng, khi những đòn tấn công mạnh mẽ từ cả hai bên nổ ra, dự đoán những diễn biến quyết liệt tiếp theo.

Tóm tắt chương trước:

Chương này mô tả cuộc chiến kịch liệt giữa các nhân vật lớn, bao gồm Diệu Pháp Tiên Tôn, Hàn Lập và Kim Đồng. Diệu Pháp Tiên Tôn bị trọng thương và nhân lúc hỗn loạn, đã đào thoát khỏi cuộc chiến. Trong khi đó, Hàn Lập và Kim Đồng tiếp tục đuổi theo kẻ thù. Trong trận chiến ở đại điện, tập trung vào bảo vật ẩn chứa năm loại lực lượng pháp tắc, các nhân vật không ngừng giao tranh với những kim nhân hùng mạnh. Cuộc chiến này hé lộ nhiều bí mật và nguy hiểm đang đợi chờ phía trước.