Khặc khặc… Đừng có giãy giụa nữa! Nếu đã phải chôn cùng nhau, vậy buông tay ra để ta có cơ hội liều một phen. Ít nhất… hai tên tiểu tùy tùng của ngươi vẫn còn một chút khả năng sống sót.” Ác thi gợi ý.
Tâm trí Hàn Lập vẫn đang chao đảo, phân vân… Thời gian không còn nhiều.
Nhưng khi thấy thân thể mình đã chạm đến cực hạn, Hàn Lập đành cắn răng đưa ra quyết định. Tâm niệm vừa động, những xiềng xích do Cách Nguyên Pháp Liên tạo ra đang trói chặt Ác thi bỗng phát ra âm thanh vang vọng, rồi từ từ buông lỏng.
“Khặc khặc… như vậy mới phải chứ…” Ác thi cười toe toét.
Nhưng chỉ mới cười được nửa miệng, nó đã trợn mắt, lưỡi líu lại. Bởi vì Hàn Lập không hoàn toàn giải khai phong ấn, mà chỉ thu hồi một nửa số Cách Nguyên Pháp Liên.
“Mượn sức mạnh không nhất thiết phải mượn tất cả.” Hàn Lập lạnh lùng nói.
“Ngươi…” Ác thi tức thì nổi trận lôi đình.
Một phần Cách Nguyên Pháp Liên được tháo dỡ khiến một số tiên khiếu chưa hoàn toàn thông suốt trong cơ thể Hàn Lập cũng theo đó được giải phóng. Thậm chí, một nửa số tiên khiếu đó tự động thông qua. Một nguồn lực lượng bổ sung lập tức tuôn trào trong cơ thể Hàn Lập, giúp hắn một lần nữa giành lại quyền khống chế thân thể.
Hàn Lập đồng thời lật tay. Kim lôi lại ngưng tụ trong lòng bàn tay lần nữa, tỏa ra từng đợt chấn động khủng khiếp.
Chứng kiến cảnh tượng bất ngờ trước mắt, Nhạc Thanh thầm kinh hãi. Y không thể hiểu được: tại sao Hàn Lập lại có thể làm được điều này. Y lập tức đưa tay kết thành pháp quyết, Linh Vực vốn đang khuếch trương bên ngoài lập tức thu về trong cơ thể một cách chớp nhoáng. Thân hình Nhạc Thanh bộc phát một loại khí thế hùng mạnh.
Một tay y giơ cao Cự Kiếm, tay kia vung vẩy pháp quyết xung quanh thân kiếm. Ngay lập tức, một nguồn lực lượng thuộc tính Thổ cực kỳ mạnh mẽ chảy vào thân Cự Kiếm. Bảy đạo Sơn nhạc phù văn lập tức xuất hiện trên thân kiếm.
Nhạc Thanh gầm lên một tiếng, dùng sức bổ xuống đầu Hàn Lập nhanh như chớp.
Một luồng kiếm quang khổng lồ như xé đôi bầu trời đột ngột xuất hiện giữa hư không. Giữa luồng kiếm quang là bảy ngọn núi hùng vĩ. Trên mỗi ngọn núi đều được khắc họa những dòng phù chú lớn. Bên trên bảy ngọn núi có những đám mây vàng bao phủ, mang theo một khí thế lẫm liệt, trấn áp cả thiên địa.
Đúng lúc này, Hàn Lập chợt thay đổi tư thế tay. Thanh kiếm trong tay hắn bỗng nhiên bị cong lại, biến thành một cánh cung vàng rực, ngưng tụ đầy kim lôi. Lôi điện trên cánh cung còn biến thành một mũi tên màu vàng gần như có thực, trực chỉ vào Nhạc Thanh.
Chỉ nghe thấy tiếng mũi tên vùn vụt lao đi.
Trong khoảnh khắc, mũi tên vàng rực từ thiên lôi xuyên thủng ngọn núi đầu tiên.
Ngay sau đó là ngọn thứ hai, thứ ba… Mũi tên màu vàng như lao vào chỗ không người, xuyên qua cả bảy ngọn núi hùng vĩ, trực tiếp hiện ra trước mặt Nhạc Thanh.
Nhưng người nọ cũng không phải dạng vừa. Là một tu sĩ Đại La cảnh Hậu kỳ, trong tình thế nguy cấp, y rất bình tĩnh, phản ứng rất nhanh.
Trước tiên y nâng thanh Cự Kiếm to bản ngang người chuẩn bị đón đỡ công kích. Tiếp đó, thân hình y lập tức né sang một bên để tránh bị thương ở các bộ phận hiểm yếu.
“Ầm ầm ầm… ”
Nhưng tốc độ của mũi tên nhanh đến độ không thể tưởng tượng nổi. Khi mũi tên va chạm với thanh Cự Kiếm, hàng loạt tiếng nổ đùng đùng từ bảy ngọn núi phía sau truyền đến, hoàn toàn lấn át âm thanh mũi tên xuyên qua Cự Kiếm, cắm vào ngực trái Nhạc Thanh.
Thân thể Nhạc Thanh bị va chạm bởi một lực lượng cực lớn, y bị đánh bay hàng ngàn trượng, như một mảnh thiên thạch lao vùn vụt xuống mặt đất.
“Ầm…”
Bụi mù bốc lên tứ phía. Mặt đất trong khu vực ngàn dặm lún xuống gần trăm trượng. Ở tâm điểm của vụ sụt lún, nơi trực tiếp hứng chịu cơ thể Nhạc Thanh đã biến thành một cái hố sâu tới cả ngàn trượng.
Trên không trung, tình cảnh của Hàn Lập cũng không khá hơn là bao. Cả người hắn đã cháy đen, máu từ bảy lỗ chảy ra. Mắt hắn càng lúc càng trở nên u tối. Thân thể hắn loạng choạng rồi từ trên không rơi xuống.
Ba mươi sáu chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, nhờ vào một chút lực lượng còn lại bay vụt tới, nâng đỡ cơ thể hắn và nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất.
Vô Hối và Phá Phong thấy vậy thì lập tức đại biến. Rõ ràng bọn chúng không thể tin rằng ngay cả tu sĩ Đại La cảnh Hậu kỳ như Nhạc Thanh cũng bị một kẻ kém mình đến hai tiểu cảnh giới như Hàn Lập đánh bay.
Nỗi hoảng sợ trong lòng khiến quyết tâm chiến đấu của chúng giảm sút nghiêm trọng.
Kim Đồng và Tiểu Bạch nhân cơ hội đó, đẩy lui hai tên Vô Hối và Phá Phong, vội vã lao về phía Hàn Lập.
Hai tên kia cũng không tiếp tục dây dưa, ngay lập tức bay về phía Nhạc Thanh đang hạ lạc.
“Đại thúc…” Kim Đồng nâng Hàn Lập dậy, nhăn nhó gọi tên hắn.
Cả người Hàn Lập giờ đã vô lực. Thức hải cũng đang cuộn cuồng như sóng lớn. Hắn miễn cưỡng lấy ra một viên đan dược. Nhưng bất luận hắn cố gắng thế nào cũng không thể đưa viên thuốc lên môi.
Tiểu Bạch thấy vậy vội cầm viên đan dược, giúp Hàn Lập nuốt xuống.
“Đi! Mau đi! Tranh thủ rời khỏi đây…” Sau khi phục dụng đan dược, Hàn Lập khó khăn nói.
Kim Đồng không nói nhiều, lập tức để Hàn Lập tựa vào vai mình rồi dìu hắn dậy, muốn rời khỏi nơi này.
“Chạy đi đâu?” Đúng lúc này có một tiếng thét phẫn nộ từ xa vọng lại.
Hàn Lập khó khăn mở mắt nhìn về phía trước. Chỉ thấy trong đám bụi mù có một thân ảnh cao lớn đang chậm rãi bay tới.
Người nọ cầm theo thanh Cự Kiếm khổng lồ, nhưng thân kiếm đã xuất hiện một lỗ hổng lớn cỡ nắm tay. Nhìn vào có thể biết linh tính của vật này đã bị tổn hại rất nhiều.
Về phần lân giáp trên người nọ thì càng thêm rách nát. Lồng ngực trần trụi của Nhạc Thanh giờ đây xuất hiện một vết thương lớn, giống như dấu tích của một chiếc đinh ốc xoáy sâu vào da thịt. Máu vàng kim chảy ra thành dòng từ giữa vết thương, trong khi da thịt xung quanh miệng vết thương đã cháy đen, kết thành vô số vết sẹo xấu xí giống như những con giun bò lổm nhổm.
“Tu sĩ Đại La Hậu kỳ quả thực đáng sợ!” Hàn Lập chăm chú nhìn Nhạc Thanh đang từng bước tiếp cận, thầm cảm thán.
"Chỉ là một gã tu sĩ Đại La Sơ kỳ, mà có thể khiến bổn tọa bị trọng thương như thế này. Ngươi là kẻ đầu tiên và cũng là kẻ duy nhất. Hôm nay nếu không đánh cho ngươi nát thịt tan xương, bổn tọa sẽ không thể nguôi cơn thù hận trong lòng.” Nhạc Thanh nghiến răng nói từng chữ.
Sắc mặt Kim Đồng lập tức trở nên nghiêm trọng, liền buông Hàn Lập ra, tự mình đứng dậy che chắn cho hắn và Tiểu Bạch.
“Lão đại…” Tiểu Bạch nhìn theo bóng lưng thiếu nữ, thì thào.
“Tu sĩ Đại La Hậu kỳ thì giỏi lắm sao?”
Nhưng ngay lúc này, một thanh âm lạnh như băng vang vọng giữa không trung, không hề có lấy một chút báo trước. Nghe như là một trận âm thanh từ cửu thiên truyền xuống, vang vọng trong khu vực Đề Hồ Sơn.
“Là ai?” Cước bộ của Nhạc Thanh chững lại. Y ngẩng đầu lên, ánh mắt lộ rõ vẻ cảnh giác.
Bầu trời vốn dĩ trong xanh, bất ngờ tối sầm lại, như thể biến thành đêm đen chỉ trong tích tắc.
Nội tâm Hàn Lập như được tiếp thêm sức mạnh, cố gắng ngẩng đầu nhìn lên. Chỉ thấy một thân hình khổng lồ giữa vòm trời cao hạ xuống. Càng hạ thấp, thân hình này càng nhỏ lại, cuối cùng hóa thành một vị đại hán khoác chiếc áo choàng rộng thùng thình.
Ngũ quan của đại hán này sắc nét, quai hàm tua tủa râu đen, cặp mắt hơi lõm sâu vào trong. Toàn thân tỏa ra một khí thế hiền hòa cổ phác. Đây chính là một trong tám đại Chân Linh Vương, Du Thiên Côn Bằng - Nhạc Miện.
“Nhạc thúc thúc, sao người lại tới đây?” Tiểu Bạch kêu lên vui mừng.
Kim Đồng thoáng liếc Nhạc Miện, âm thầm đánh giá cao thấp một phen. Nội tâm nàng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác kính sợ khó có thể diễn đạt.
“Hừ, nếu ta không đến, tiểu gia hỏa nhà ngươi có thể sẽ bị tên tiểu tử Hàn Lập này vùi chết ở đây.” Nhạc Miện liếc Hàn Lập một cái, tỏ vẻ tức giận.
Kim Đồng nghe vậy, mọi cảm giác kính sợ đối với đại hán trước đó đều biến mất không một dấu vết. Nàng tức giận trừng mắt nhìn Nhạc Miện.
“Không nên trách chủ… Hàn đạo hữu. Là tự ta muốn đến đây…” Tiểu Bạch vội vàng giải thích.
“Việc này lát nữa hãy nói.” Nhạc Miện khoát tay một cái, rồi quay sang nhìn ba người Nhạc Thanh.
“Không thể tưởng được ngay cả Du Thiên Côn Bằng đã lâu không thấy bóng dáng, vậy mà cũng đã hiện thế. Xem ra thân phận tiểu gia hỏa kia quả thực không bình thường…” Vẻ kinh ngạc trong mắt Nhạc Thanh dần dần rút đi. Y chậm rãi nói.
“Thừa dịp ta chưa động thủ, lập tức cút đi.” Nhạc Miện cắt ngang.
Nhạc Thanh vốn đang trọng thương, đối mặt với Man Hoang Chân Linh cấp bậc Đạo Tổ, tự nhiên không tự tìm đường chết. Y chỉ lấp lửng một câu: “Tiền bối đừng quên giáo huấn năm xưa của Man Hoang…” rồi dẫn theo hai người Vô Hối bay đi mất.
“Đa tạ Nhạc tiền bối!” Hàn Lập đã hồi phục được một chút, lập tức đứng dậy, ôm quyền cảm tạ Nhạc Miện.
“Điều tức một chút. Có ta hộ pháp, sẽ không ai dám quấy rối ngươi.” Nhạc Miện khẽ gật đầu, nói một cách bình thản.
Ngược lại, đối với Hàn Lập, lão cũng không thực sự trách tội. Trước đó chỉ vì quá lo lắng cho an nguy của Tiểu Bạch nên mới nặng lời một chút.
Hàn Lập không nói nhiều, ngoan ngoãn ngồi xuống đả tọa, tiếp tục nhắm mắt điều tức.
Sau trận chiến vừa rồi, không bàn đến những tổn thất lớn khác, ngay cả xiềng xích trói buộc Ác thi cũng đã được giải khai một nửa, khiến thời gian chuẩn bị Trảm Thi của hắn càng thêm gấp rút.
“Thời gian ước định trước đây đã cận kề, ta chỉ chạy đến đón ngươi sớm một chút. Nào ngờ chưa đến nơi đã nhận ra tiểu tử ngươi vận dụng đạo kim phù mà Bạch Trạch đưa cho, nên mới phải gấp rút đuổi theo.” Nhạc Miện khẽ lườm Tiểu Bạch.
“Nhạc thúc thúc, là người lo lắng ta sẽ không trở về đúng hạn nên mới tới đây sao?” Tiểu Bạch cười.
Nhạc Miện nghe xong cũng chẳng gật đầu, nhưng cũng không phủ nhận.
“Người yên tâm đi! Lần này bôn ba, ta đã thấy rõ thực lực bản thân so với người khác chênh lệch bao nhiêu. Sau khi trở về, ta nhất định sẽ bế quan tu luyện. Nếu không kế thừa hoàn toàn lực lượng truyền thừa của phụ thân, ta sẽ không ra ngoài nữa.” Tiểu Bạch tiếp tục nói.
“Như vậy là nghe rất tốt! Coi như có chút tiến bộ.” Nhạc Miện nghe những lời ấy mới thật sự vui mừng, liên tục gật đầu tán thưởng.
Kim Đồng đứng lặng ở một bên, khẽ mỉm cười.
Ước chừng một canh giờ sau, Hàn Lập rốt cuộc cũng hoàn thành quá trình điều tức, thong thả tỉnh lại.
Nhạc Miện cáo biệt vài câu với hắn, đang muốn mang Tiểu Bạch rời đi.
“Nhạc Miện tiền bối! Xin chờ một chút.” Hàn Lập đột nhiên lên tiếng.
“Chuyện gì?” Nhạc Miện dừng lại, hơi ngoái lại nhìn Hàn Lập.
“Tiền bối nếu như muốn về Bát Hoang Sơn, liệu có thể mang tại hạ theo một đoạn đường không?” Hàn Lập ôm quyền khẩn khoản.
“A… quả là kỳ lạ hiếm thấy. Ngươi cũng muốn đi Bát Hoang Sơn?” Nhạc Miện cảm thấy có chút kỳ quái.
“Đúng vậy! Không biết có thể quấy rầy tiền bối một chút không?” Hàn Lập vẫn ôm quyền nói.
Sự tình Cửu Nguyên Quan đã triệt để chấm dứt. Sau sự kiện này, càng khiến lòng ham muốn tăng cường thực lực của hắn trở nên bức thiết hơn.
Từ giờ trở đi, phỏng chừng ở các đại Tiên Vực đều có lệnh truy nã hắn, ẩn náu ở chỗ nào cũng không an toàn. Ngược lại, Bát Hoang Sơn là nơi hoàn toàn thoát khỏi sự kiểm soát của Thiên Đình, là một chỗ rất thích hợp cho hắn tu luyện.
“Đương nhiên có thể.” Nhạc Miện khẽ gật đầu, mỉm cười vung tay.
Một luồng thanh phong cuồn cuộn lăng không hiện ra. Cả người Hàn Lập lập tức bị cuốn bay lên không, xung quanh thiên toàn địa chuyển, hắn hoàn toàn không thể tự khống chế.
Nội tâm Hàn Lập hoảng hốt, đang muốn vận dụng Thời Gian pháp tắc để ổn định thân hình, thì chân hắn đã hạ xuống. Đồng thời, một luồng man lực nhu hòa ập tới.
Hàn Lập loạng choạng, rồi ngồi phịch xuống chỗ rất ấm áp.
Hắn nhìn xung quanh một lúc, sắc mặt không khỏi đại biến.
Hiện giờ, mấy người bọn họ đang ngồi trên lưng một đầu cự cầm lông xanh. Thân thể cự cầm lông xanh này lớn đến khó tin. Không gian phía dưới sải cánh của nó như một mảnh lục địa xanh mướt không thể nhìn thấy đầu cuối.
Nhạc Miện hiện đang trực tiếp sử dụng bản thể Du Thiên Côn Bằng.
So với đầu cự cầm lông xanh này, bản thân Hàn Lập như chỉ là một hạt cát vô tri.
Tiểu Bạch cũng đang ngồi cạnh hắn. Sắc mặt nó có chút phức tạp, ngoài sự khiếp sợ, còn có sự hưng phấn khó nén và một chút mê hoặc.
Chương truyện này ghi lại cuộc chiến kinh điển giữa Hàn Lập và Nhạc Thanh, khi Hàn Lập cố gắng giải phóng sức mạnh tiềm ẩn trong cơ thể mình để chống lại kẻ thù. Sau nhiều khó khăn, hắn đã thành công, tạo ra một cú công kích mạnh mẽ với kim lôi. Cuộc chiến diễn ra căng thẳng, nhưng nhờ sự xuất hiện của Nhạc Miện, Hàn Lập đã thoát khỏi nguy hiểm. Cuối cùng, Hàn Lập quyết định nhờ Nhạc Miện dẫn đường về Bát Hoang Sơn để an toàn tu luyện.
Trong cuộc chiến giữa Hàn Lập và Nhạc Thanh, Hàn Lập mặc dù kiệt sức nhưng quyết không khuất phục. Hắn khôi phục sức mạnh và cố gắng sử dụng Thông Thiên Kiếm Trận để tấn công lại Nhạc Thanh. Trong khi Nhạc Thanh dần áp sát, Hàn Lập tiếp tục tăng cường sức mạnh của mình nhưng cũng chịu đựng đau đớn. Cuộc chiến trở nên căng thẳng khi Tiểu Bạch can thiệp bằng sức mạnh của Man Hoang Chân Linh. Cả hai nhân vật đều đang ở bờ vực sinh tử, đối mặt với sự quyết định sống còn.