Tam vực trầm luân U Minh loạn
Thân tàn tâm vĩnh viễn bất cam
Khi lớp sương mù dày đặc cuối cùng cũng tan biến, hình dáng tiên phong đạo cốt của lão đạo sĩ kia đã biến mất. Trên gốc cây khô chỉ còn lại một cái xác khô quắt bọc trong lớp da xanh đen, với hình hài giống như một con Ác quỷ viên hầu dữ tợn. Đầu của khối thi thể này có kích thước khá lớn, với trán phẳng, cốt giác gồ lên, hai hốc mắt sâu hoắm, sống mũi ngắn, xương hàm nhô cao, cùng bộ lông nham nhở khiến nó trông chẳng khác gì một con khỉ chết khô. Nửa thân trên của nó trần trụi, làn da đầy những vết sẹo xô bồ.
Thế nhưng, thần sắc của Ác quỷ này hiện giờ lại rất uể oải. Cái đầu ngoẹo sang một bên, nhìn cực kỳ ủ rũ và ai oán.
"Rốt cuộc ngươi là ai? Có quan hệ gì với gã Huyết Lệ kia?" Hàn Lập trầm giọng chất vấn.
"Ài… thực không dám giấu giếm, ta chính là Quỷ Vu Vương, một trong Tam đại Phủ Quân. Ta cùng với Huyết Lệ Vương và Minh Vương từng mỗi người trấn thủ một phương, trấn áp vạn quỷ. Nhưng năm xưa, chúng ta bị kẻ khác mê hoặc, âm thầm tính kế ly gián. Kết quả là Huyết Lệ Vương bị phong ấn trên cầu Nại Hà. Sau đó, ta và Minh Vương lại nổi lên hiềm khích, bị kẻ kia châm ngòi khiến cho trai cò tương tranh, ngư ông đắc lợi, nên mới lâm vào tình cảnh như hiện giờ." Ác quỷ thở dài, chậm rãi kể lại một ít câu chuyện của mình.
Vừa dứt lời, ánh mắt của nó đã tập trung vào Đề Hồn, tiếp tục dò xét nàng.
"Quỷ Vu Vương?" Đồng tử Hàn Lập chợt co rụt lại. Hắn lẩm bẩm đánh giá đối phương một lần.
"Đạo hữu không cần khách khí, cứ gọi ta là Quỷ Vu. Hôm nay đã không binh không tướng, không quyền không thế, còn Vương giả nỗi gì?" Quỷ Vu gượng cười.
"Ta không có hứng thú với ân oán của các ngươi. Hiện tại, ta chỉ muốn làm rõ hai việc. Thứ nhất, vì sao ngươi dẫn chúng ta tới đây? Thứ hai, ngươi có biết Diêm La Chi Phủ ở đâu không?" Hàn Lập lạnh lùng chất vấn.
"Ta dẫn các ngươi tới đây bởi vì ta biết rõ các ngươi có thể giúp ta thoát khốn." Thần sắc Quỷ Vu có chút kích động.
"Cứu ngươi thoát khốn? Dựa vào cái gì? Vừa rồi bởi vì bọn ta quá mức tin người, nên đã cởi bỏ phong ấn cho Huyết Lệ, rồi bị y đuổi giết đến tận đây đấy!" Hàn Lập nhíu mày, tỏ vẻ bất mãn.
"Cái tên Huyết Lệ kia ngay cả đầu còn không có, thì làm gì có não! Làm sao có thể đánh đồng ta với hắn chứ? Sở dĩ ta tin tưởng các ngươi có thể giúp ta thoát khốn, một là bởi vì quan hệ với Minh Vương, hai là ta hiện giờ cũng chỉ là một đám tàn hồn, không thể tạo thành bất cứ uy hiếp gì. Các ngươi không nhát gan đến mức sợ hãi cả một chút tàn hồn đấy chứ?" Quỷ Vu rối rít kêu lên.
"Này, ngươi luôn miệng nói vì quan hệ với Minh Vương là có ý gì?" Kim Đồng tò mò hỏi.
"Trong ba người chúng ta năm xưa, kẻ phải nhận kết cục thê thảm nhất chính là Minh Vương… Huyết Lệ thì bị phong ấn. Ta tuy gần như đã bị tiêu diệt, nhưng cũng bảo tồn được trí nhớ. Chỉ có Minh Vương đã bỏ mình trong Luân Hồi..." Quỷ Vu ngước cặp mắt âm u nhìn Đề Hồn hồi lâu.
Ánh mắt Đề Hồn chợt hiện lên một chút hoang mang. Nàng nhìn Kim Đồng rồi lại nhìn sang Hàn Lập.
"Ngươi nói nàng là Minh Vương chuyển thế?" Hàn Lập không mấy tin tưởng.
"Nếu không phải là Minh Vương chuyển thế thì sao nàng lại tu Thần hồn chi đạo, tại sao khí tức thần hồn lại đặc biệt tương đồng? Quan trọng hơn là, tại sao khi nàng vừa bước đến khu đất bồi giữa lòng sông này, Tán Hồn Sa dưới chân nàng lại bị hấp dẫn? Có lẽ các ngươi không biết rằng Tán Hồn Sa vốn là di vật của Minh Vương." Quỷ Vu hỏi dồn.
"Ta là Minh Vương?" Đề Hồn không dám tin.
"Nếu còn chưa tin, ngươi hãy thử vận dụng hồn lực triệu hoán Kim Sa, rồi xem phản ứng của chúng là biết." Quỷ Vu gợi ý.
Đề Hồn thiếu chút gì đó tin tưởng, từ từ nhắm hai mắt lại. Hai tay nàng duỗi thẳng, đặt trước người. Ba động hồn lực từ trên người nàng lập tức lan tỏa khắp xung quanh.
Chỉ một lát sau, cả bãi đất bồi giữa lòng sông bỗng dậy lên sự chấn động dữ dội. Đám Kim Sa lẫn trong phấn cốt, từng hạt một đều bị một loại lực lượng vô hình thôi động, dẫn dắt. Chúng ngưng tụ trên không tạo thành một dải lụa vàng óng ả dài chừng mười trượng, không ngừng phiêu đãng, tung bay giữa không trung như có gió thổi.
Lúc này, Đề Hồn mới chậm rãi mở mắt. Nàng chăm chú quan sát dải lụa vàng do Kim Sa tạo thành với thần sắc ngạc nhiên. Tâm niệm nàng hơi động một chút, dải lụa ấy liền từ trên không hạ xuống, vờn quanh chiếc eo nhỏ, bộ dáng cực kỳ gần gũi.
"Đã nhìn rõ chưa? Ta không lừa các ngươi mà…" Quỷ Vu không giấu được vẻ vui mừng, lại reo lên.
"Đề Hồn, dùng Kim Sa bao vây gốc cây khô kia lại." Hàn Lập nãy giờ vẫn giữ nét mặt bình thản, bỗng lạnh lùng ra lệnh.
Đề Hồn chưa từng nghi ngờ mệnh lệnh của Hàn Lập. Ngay khi hắn vừa dứt lời, nàng lập tức xuất thủ.
"Ái chà chà, các ngươi định làm gì? Định cứ thế trở mặt hay sao?" Quỷ Vu rú lên thê lương, vẻ kêu trời đập đất.
"Đừng giả bộ nữa! Ngươi muốn Đề Hồn thu lấy Kim Sa là để giúp ngươi giải trừ cấm chế. Nếu ta đoán không lầm thì nơi đây có tổng cộng ba tầng phong ấn đối với ngươi. Kim Sa là một, Khô Thụ là hai, và chiếc hộp vuông kia là ba. Hồn phách của ngươi hẳn là bị phong ấn trong chiếc hộp đó?" Hàn Lập nhếch mép cười lạnh.
Gương mặt Quỷ Vu bỗng cứng nhắc. Ngay sau đó, y trở nên bình tĩnh, không còn làm bộ càn quấy như trước.
"Tiểu tử, ánh mắt ngươi thực sự độc đấy. Không sai, ở đây đúng là có ba tầng phong ấn, và thần hồn của ta cũng nằm trong Tỏa Hồn Hạp kia. Nhưng ta không lừa các ngươi. Trải qua vô số tuế nguyệt tàn phá, hồn phách của ta dĩ nhiên không còn đầy đủ nữa. Lưu lại đây chỉ là một đám tàn hồn không cam tâm chịu bại, ngày đêm khao khát báo thù mà thôi. Không hề có chút địch ý nào với các ngươi."
"Ngươi làm thế nào để nhận ra nàng là Minh Vương?" Hàn Lập lại hỏi.
"Có lẽ vì hôm nay ta chỉ còn lại một đám tàn hồn, nên cảm nhận càng thêm sâu sắc… Tóm lại, lời ta nói đều là thật. Vị cô nương tên gọi Đề Hồn này, đích xác là Minh Vương chuyển thế. Nhớ năm đó, nàng bị kẻ kia khích bác rồi hợp sức với gã hủy diệt thân thể ta, sau đó phong ấn ở nơi này. Rốt cuộc, bản thân nàng cũng chẳng có kết cục tốt. Quả thực đáng cười." Thanh âm của Quỷ Vu chứa đầy sự mỉa mai và chua chát.
Đối với những gì Quỷ Vu nói, Đề Hồn căn bản không nhớ được gì cả, tất nhiên không có phản ứng.
"Ta muốn các ngươi thả ta ra không chỉ vì báo thù. Thực lòng ta không đành lòng trơ mắt nhìn U Minh trầm luân, Tam vực đại loạn..." Quỷ Vu ngập ngừng thở dài.
"Ngươi có ý gì?" Đề Hồn hỏi.
"Tuy trí nhớ của ngươi đã hoàn toàn biến mất, nhưng liệu ngươi có còn nhớ được Lục Đạo Luân Hồi Bàn?" Quỷ Vu hỏi.
"Lục Đạo Luân Hồi Bàn?" Đề Hồn bất giác lẩm bẩm theo, nhưng vẫn không nhớ nổi đó là vật gì.
Quỷ Vu thấy vậy liền khẽ lắc đầu, bất đắc dĩ nói:
"Lục Đạo Luân Hồi Bàn chính là trọng bảo hàng đầu của U Minh giới vực, là Đại Thần Khí có năng lực kiểm soát Lục Đạo Luân Hồi Mệnh Số. Kẻ năm xưa châm ngòi ly gián ba người chúng ta chính là vì muốn chiếm đoạt vật này."
Đề Hồn nghe vậy chợt nhíu mày, có thêm vài phần hứng thú về câu chuyện của Quỷ Vu.
"Năm đó, sau khi ba người chúng ta lần lượt bị kẻ kia loại bỏ, gã tự xưng là Chuyển Luân Vương, một tay chưởng quản Tam vực. Nhưng kẻ đó không hề để tâm đến thế lực vạn quỷ dưới trướng mình. Gã còn tự tiện thúc giục Lục Đạo Luân Hồi Bàn, can thiệp vào việc hồn phách chuyển thế. Gã cũng dùng bảo vật này để hấp thụ lực lượng Luân Hồi phục vụ cho bản thân tu luyện. Hành động đó đã vi phạm Thiên Địa Mệnh Số, quả thực là hành vi đối nghịch Thiên Đạo. Từ đó về sau, không chỉ toàn bộ U Minh giới mà cả các giới diện khác cũng phải hứng chịu hậu quả, dẫn đến đại loạn." Quỷ Vu tiếp tục dốc bầu tâm sự.
"Ngươi bị phong ấn ở đây đã không biết bao nhiêu vạn năm, mà sao lại có thể nắm rõ sự tình của U Minh giới đến vậy?" Hàn Lập nghe xong cũng phải giật mình, chưa hoàn toàn tin tưởng.
"Có lẽ đạo hữu cũng đã đoán ra? Tầng tầng bạch cốt trên khu đất bồi này và đám thi cốt chìm dưới lòng sông, tất cả đều là chất dinh dưỡng cung cấp cho ta bao năm qua. Nếu không, dưới cấm chế cường đại này, ta còn có thể bảo lưu một đám tàn hồn đến tận hôm nay sao?" Quỷ Vu cười khổ.
"Nói vậy thì số lượng của đám gia hỏa đáng thương đã bị ngươi lừa gạt, rồi trúng phải độc thủ thực sự không ít." Hàn Lập cười.
"Ta thiên tân vạn khổ chèo chống đến tận hôm nay, giờ đã như đèn cạn dầu rồi. May mà ngươi dẫn theo Minh Vương đến. Cuối cùng, ta cũng được cứu, U Minh cũng được cứu rồi…" Quỷ Vu vẫn chăm chú nhìn Đề Hồn, rồi lại tha thiết nói.
"Ngươi cứ thao thao bất tuyệt về chuyện kiếp trước, kiếp này, rồi lại Luân Hồi Mệnh Số. Nhưng ta thực sự không có chút ấn tượng nào và cũng không quá hứng thú." Đề Hồn nghe xong chỉ khẽ nhún vai.
Hiện giờ, đối với nàng, thân phận Minh Vương này chỉ là chuyện hoang đường. Sự thật là nàng đã khai mở linh trí tại Linh Giới, và cùng Hàn Lập vượt qua biết bao sóng gió.
"Phàm là người đã trải qua Luân Hồi tẩy luyện sẽ không còn trí nhớ kiếp trước nữa. Cho nên đối với những chuyện ta vừa nói, ngươi sẽ chẳng có chút động lòng. Nhưng nếu như có thể tìm lại trí nhớ của kiếp trước thì sao? Ta không tin lúc đó ngươi vẫn tiếp tục bỏ mặc tất cả?" Quỷ Vu nhấn mạnh.
"Có thể tìm lại trí nhớ của kiếp trước sao?" Hàn Lập bỗng hỏi.
"Chỉ cần chúng ta đến được Hồ Hoàng Tuyền, tìm thấy Lục Đạo Luân Hồi Bàn là có thể thông qua bảo vật này phản chiếu trí nhớ của kiếp trước. Sau khi ngươi thức tỉnh trí nhớ của kiếp trước lại có thể thông qua bí thuật Luân Hồi thu lấy kinh nghiệm tu luyện của kiếp trước, ắt sẽ giúp lực lượng pháp tắc tinh tiến bội phần. Đến lúc đó, ta sẽ tự mình khuyên nhủ Huyết Lệ. Rồi ba người chúng ta lại chung tay chung sức, kết thành đồng minh như xưa, chắc chắn có thể đánh bại Chuyển Luân Vương, một lần nữa giành lại U Minh Tam Vực." Thanh âm Quỷ Vu ngày càng cuồng nhiệt. Ánh mắt gã le lói tinh quang, thần thái đầy nhiệt huyết.
Lúc này, trong mắt Đề Hồn đã hiện lên một tia chần chờ, dường như đã động tâm.
"Minh Vương tái thế, Huyết Lệ phá tan phong ấn. Lẽ nào ngươi không cảm thấy chuyện ta gặp lại ngươi quá mức trùng hợp hay sao? Đây chính là Luân Hồi Thiên Định, để chúng ta một lần nữa tái ngộ trong cõi U Minh tăm tối này…" Quỷ Vu không tiếc lời khuyên nhủ Đề Hồn.
Nàng tỏ vẻ do dự, quay sang nhìn Hàn Lập…
"Mặc dù bọn ta chẳng hứng thú với chuyện nội đấu U Minh giới, nhưng Lục Đạo Luân Hồi Bàn có vẻ rất hứa hẹn. Chúng ta cùng ngươi đi xem xét một vòng cũng không sao. Nhưng trước mắt cần tìm được Diêm La Chi Phủ đã..." Hàn Lập gật đầu.
"Đạo hữu muốn đi Diêm La Chi Phủ sao? Việc này không khó." Quỷ Vu mừng rỡ.
"Ngươi biết Diêm La Chi Phủ?" Hàn Lập vẫn không hoàn toàn tin tưởng.
"Không rõ cước bộ của các ngươi nhanh chậm ra sao? Nếu như đủ nhanh, thì nơi đó cách đây không quá nửa tháng lộ trình. Còn chậm nhất thì… khoảng một tháng sẽ đến được." Quỷ Vu trầm ngâm suy tính một lúc.
Nghe xong, trong lòng Hàn Lập vui vẻ, nhưng vẻ mặt vẫn giữ nguyên, tỏ ra mình vẫn còn chút đắn đo.
"Đạo hữu chỉ cần đáp ứng về sau sẽ mang ta đến Hồ Hoàng Tuyền, nơi có Lục Đạo Luân Hồi Bàn, rồi giúp ta khôi phục thực lực. Ta sẽ chỉ đường giúp các ngươi đến Diêm La Chi Phủ." Quỷ Vu dường như đoán được tâm ý của Hàn Lập, liền nói ra điều kiện của mình.
Hàn Lập nghe xong, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
"Nếu như đã đồng ý kết minh, vậy trước tiên xin đạo hữu giúp ta cởi bỏ phong ấn." Quỷ Vu vui vẻ nói.
"Với năng lực của Đề Hồn thì giải quyết đám Tán Hồn Sa này chỉ là việc nhấc tay. Nhưng hai đạo phong ấn phía sau lại hết sức cổ quái. Không biết Quỷ Vu đạo hữu có biết phương pháp giải trừ không?" Hàn Lập nhếch mép cười.
Trong chương này, Hàn Lập và những người bạn gặp Quỷ Vu Vương, một trong Tam đại Phủ Quân, người bị phong ấn và đang tìm cách thoát khỏi tình trạng tàn hồn. Quỷ Vu tiết lộ về quá khứ của mình và mối quan hệ với Huyết Lệ Vương và Minh Vương. Hắn thuyết phục Đề Hồn rằng cô có thể là Minh Vương chuyển thế và hứa hẹn giúp họ tìm kiếm Diêm La Chi Phủ và Lục Đạo Luân Hồi Bàn, một bảo vật có thể giúp họ phục hồi sức mạnh và tìm lại trí nhớ kiếp trước. Cuối cùng, Hàn Lập đồng ý hợp tác để giải trừ phong ấn cho Quỷ Vu.
Trong chương này, Âm La và Huyết Lệ thảo luận về việc phục thù Chuyển Luân Vương và việc tìm kiếm Minh Vương tái thế. Họ phát hiện một đoàn lửa xanh lạ từ dòng sông, mà từ đó phát ra tiếng gọi yếu ớt. Khi ba người Hàn Lập đến lòng chảo của dòng sông, họ phát hiện một thi hài trên một cây khô và gặp một lão đạo sám hối, Thái Thượng Trưởng Lão Thiên Kiền Tử, người đã bị hãm hại và kêu gọi sự giúp đỡ của họ. Cuộc gặp gỡ đầy bí ẩn này hé lộ nhiều điều chưa biết về thế giới và những kẻ thù trong U Minh giới.